Cố Khinh Châu tặng găng tay cho cô, Lệ Tử Xuyến cảm thấy mình cũng cần phải đáp lễ. Cứ coi như là cảm ơn anh đã chăm sóc khi cô bị ốm, tặng lại anh một món quà nhỏ cũng không hề quá đáng.
Buổi chiều, cô lợi dụng thời gian lúc Cố Khinh Châu đi làm, bắt xe chạy tới cửa hàng bên cạnh.
Đối với những đồ thời thượng, Lệ Tử Xuyến cực kỳ cố chấp, đi dạo hồi lâu mới nhìn thấy một cái khăn choàng màu đen trong một cửa hàng lớn, có vài chỗ có màu xám đậm, không hề kiêu căng mà cũng không tầm thường. Phần lớn quần áo của Cố Khinh Châu đều có màu đen, cô không muốn lại mua màu đen cho anh, không nổi bật lại trầm lắng. Mua một cái sặc sỡ thì lại sợ mặc trên người trông không ra cái gì. Đối với cái này, Lệ Tử Xuyến cực kỳ vừa ý.
Thế nhưng khi xem đến giá tiền, cô lại có chút do dự.
Không phải cô chê đắt, mà chính là nếu biết món quà quá quý giá, Cố Khinh Châu nhất định sẽ không nhận.
Lệ Tử Xuyến liên tục cân nhắc, thật sự là rất thích chiếc khăn quàng cổ đơn giản này, lại rất muốn nhìn bộ dạng khi Cố Khinh Châu đeo nó. Không thể làm gì khác hơn, cô vẫn muốn một đối sách vẹn cả đôi đường.
Lệ Tử Xuyến quẹt thẻ, hỏi người bán hàng chỗ nào bán giấy gói quà, đi mua một cái hộp quà cùng màu, xé nhãn hiệu đi, đặt khăn quàng cổ chỉnh tề ở bên trong.
Bây giờ chỉ cần chờ Cố Khinh Châu trở về, đưa món quà cho anh là xong.
Cố Khinh Châu có bữa tiệc liên hoan cùng người bán hàng, Lệ Tử Xuyến ở nhà tự làm một bàn mỳ Ý coi như là bữa tối cho mình.
Vừa suy nghĩ biểu hiện của Cố Khinh Châu, trong lòng liền nóng lòng muốn tặng quà, hận không thể khiến anh trở về ngay lập tức.
Cho đến tận mười giờ ba mươi phút, vẫn là không đợi được anh.
Lệ Tử Xuyến đã bắt đầu có chút sốt ruột, gọi điện thoại cho anh, không ai nghe máy, đành phải nhắn một tin nhắn cho anh.
“Khi nào anh trở về?”
Lúc mười một giờ, anh vẫn không hồi âm như cũ, chẳng lẽ phải qua đêm ở bên ngoài? Lệ Tử Xuyến quyết định không đợi nữa, trở về phòng tắm rửa, chuẩn bị đi ngủ.
Nằm ở trên giường, xoay qua xoay lại vẫn không có cách nào nhắm mắt được, không có cách nào bình tâm lại. Ban đêm ở bên này, trị an cũng không tốt, càng là khu phồn hoa thì lại càng có nhiều côn đồ, anh sẽ không gặp chuyện gì ngoài ý muốn chứ...
Lệ Tử Xuyến nghĩ một lúc, trượt từ trên giường xuống đất, đồng thời, dường như ngoài cửa phòng có tiếng động gì đó.
Cô nín thở nghe trong chốc lát, xác định là âm thanh của chùm chìa khóa, không để ý đến việc xỏ dép, tùy tiện khoác một chiếc áo sơ mi dài bên ngoài áo ngủ, chân trần đi ra ngoài.
Trong hành lang, ánh sáng tối tăm, Cố Khinh Châu vẫn mặc quần đen áo đen trăm năm không đổi, lúc này trong tay anh cầm chìa khóa, lại không nhúc nhích. Cả người giống như một bức tượng điêu khắc đứng trước cửa ký túc xá, đầu chống lên vách tường.
Thấy anh khỏe mạnh, cuối cùng tâm trạng Lệ Tử Xuyến cũng thả lỏng một nửa, lúc tới gần anh, hơi lạnh từ lòng bàn chân nhanh chóng truyền lên toàn thân, cô rùng mình một cái.
“Bạn học Cố, anh ở đây làm gì vậy?” Cô cẩn thận từng bước tiến tới, cảm thấy anh có điều gì đó không đúng.
Cố Khinh Châu không trả lời, một nửa thân thể của anh ẩn trong bóng đêm, đối mặt với cô là đường nét khuôn mặt lúc sáng lúc tối, mí mắt nơi bị ánh sáng chiếu đến tối sầm, môi mỏng khẽ nhếch, cả người trầm tĩnh đến mức dường như đã hòa vào sự yên tĩnh của ban đêm.
Lệ Tử Xuyến nhẹ nhàng đẩy cánh tay của anh, giống như thăm dò, trên tay cô ngoại trừ cảm xúc đầy rắn chắc nam tính bên ngoài thì cả cánh tay của anh đều lạnh buốt.
“Này, anh tỉnh lại đi.” Lệ Tử Xuyến cực kỳ khâm phục, vậy mà người này đứng đây ngủ mất rồi.
Cố Khinh Châu bị giọng nói của cô đánh thức, lông mi như bị hoảng sợ mà run rẩy, sau hai lần run mới chậm chạp mở ra.
Con ngươi của anh từ trước đến nay đều sâu không thấy đáy, lúc này lại tăng thêm mấy phần mê say cùng mờ mịt, lúc anh mở mắt, bên trong sẽ không có cách nào nhìn thấy, cho nên càng khiến đôi mắt có vẻ xa xăm khó lường.
Lệ Tử Xuyến bị anh đánh bại, thở dài, lấy chìa khóa trong tay anh ra, anh cũng không có chút phản ứng nào.
Cô tra chìa vào thẳng ổ khóa, lạch cạch, mở khóa, Cố Khinh Châu giống như phản xạ có điều kiện đứng thẳng người.
Anh xiêu xiêu vẹo vẹo vào cửa, ít nhất cũng không phải hoàn toàn là không tỉnh táo, anh vẫn còn nhớ rõ phòng ngủ ở đâu.
Lệ Tử Xuyến theo sau anh một tấc cũng không rời, mỗi lần nhìn thấy thân thể của anh lệch hết về một phía, cô liền lo lắng hãi hùng một trận.
Rốt cuộc là uống bao nhiêu vậy...
Cố Khinh Châu đi đến bên giường, giống như là khí cầu bị xì hơi, ầm một tiếng ngã xuống giường.
Lệ Tử Xuyến đứng ở cửa nhìn hết tất cả, dở khóc dở cười, chưa từng thấy người luôn tỉnh táo như anh lúc say lại khác như vậy... Chơi vui như thế.
Áo khoác của anh vẫn còn nhiễm hơi lạnh, lúc này nằm trên giường, tính cả ga giường thì nhiệt độ cũng giảm đi không ít.
“Bạn học Cố, trước tiên anh cởi áo khoác ra đã, ngủ như vậy không thoải mái đâu.” Cô lên tiếng nhắc nhở.
Biết rõ người uống say không còn tỉnh táo để nói chuyện, nhưng cô vẫn phải thử một lần, chẳng qua phản ứng của Cố Khinh Châu là hoàn toàn không có phản ứng, nhắm mắt lại, mím môi, chân mày nhíu chặt.
Lệ Tử Xuyến bất đắc dĩ, may là lúc anh trai cô vừa mới vào công ty thì thường xuyên phải xã giao, về nhà một lần liền say đến mức không biết trời đất sao trăng gì nữa, Lệ Tử Xuyến cũng hay chăm sóc con sâu rượu đến mức quá quen rồi. Gắng sức cởi áo khoác cùng giày ra cho Cố Khinh Châu, không nghĩ tới cơ thể của người này lại rất nóng, nhất là khuôn mặt đỏ hồng bất thường, giống con gái khi đánh phấn má hồng.
Cô lấy tay sờ lên trán anh, đơn giản chỉ là say rượu, cũng không phải là bị ốm.
Trên người Cố Khinh Châu chỉ có mùi rượu rất nhạt, cũng không nặng, giờ phút này đôi mắt an phận khép lại, cực kỳ ngoan.
Thế nhưng...
Lệ Tử Xuyến nghĩ đến lúc ở trên máy bay, anh mang theo kính áp tròng ngủ mấy tiếng liền, khiến đôi mắt bị dị ứng, ngày thứ hai cũng không thấy tốt hơn.
Cô có ý đánh thức anh dậy, không có kết quả. Cuối cùng chỉ có thể chấp nhận qua phòng vệ sinh, rửa tay sạch sẽ.
Cố Khinh Châu nằm ngang trên giường, Lệ Tử Xuyến bò lên giường, quỳ gối gần vị trí bả vai của anh, điều chỉnh ánh sáng từ chiếc đèn trên đầu giường, thân thể cúi xuống, mở mắt của anh ra.
Dường như anh không thích ứng nổi, vô thức kháng cự, Lệ Tử Xuyến vội vàng ngăn tay của anh lại, ghé vào lỗ tai anh nói: “Tôi giúp anh lấy kính ra, anh mở to mắt lên.”
Dường như Cố Khinh Châu nghe hiểu, bắt đầu phối hợp với cô, có sự trợ giúp của anh, Lệ Tử Xuyến rất nhanh đã bỏ được hai cái kính áp tròng ra, đặt vào trong hộp.
Cô đặt hộp kính ở đầu giường, quay đầu lại, chỉ thấy anh vẫn trợn tròn mắt như cũ, nhìn chằm chằm vào cô.
Khóe môi nhếch lên, so với bình thường thì ngây thơ hơn một chút, diện mạo nổi bật càng thêm thanh tú. Nếu nhìn kỹ ngũ quan của anh, thì sẽ thấy còn nhỏ hơn so với con gái, hơn nữa những chỗ nhỏ bé đó càng thêm mấy phần lẳng lơ ngạo mạn. Duy chỉ có cặp mắt kia, con ngươi sáng ngời, lúc này ánh sáng trên đầu giường chiếu vào tròng mắt của anh tạo thành những tia sáng, giống như một đôi đồng tử thứ hai.
Lệ Tử Xuyến bị anh nhìn như vậy thì hai tai đỏ bừng, ý thức được tư thế lúc này quá mập mờ, giống như cô đang muốn làm loạn với anh.
Cô đi đến bên giường, vừa muốn xuống giường, bỗng nhiên tay áo sơ mi bị người phía sau níu lại, cô không cài nút, hơn nữa áo ngủ mặc bên trong lại chính là sợi tổng hợp cực kỳ trơn trượt, cho nên áo sơ mi liền bị anh cứ thế kéo xuống, lộ ra hơn phân nửa bả vai của cô
Hiện tại không chỉ là hai tai, mà cả toàn thân đều đỏ bừng, Lệ Tử Xuyến quay người, trong mắt dâng lên một tầng tức giận thật mỏng.
Nhưng khi kẻ cầm đầu nhìn vào ánh mắt của cô thì lại cực kỳ vô tội, hiển nhiên cũng không phải là cố ý muốn ăn đậu hũ của cô.
Lúc Lệ Tử Xuyến không biết là nên cười hay là nên giận, anh lại móc một quyển sách từ dưới gối lên, nhét vào trong tay cô. Sau đó ngoan ngoãn kéo chăn đắp lên người mình.
Lệ Tử Xuyến nhìn anh một lúc, lại nhìn cuốn sách trong tay, cuối cùng mới hiểu, đây là anh muốn cô kể chuyện cho anh nghe...
Được rồi, anh muốn thế nào thì sẽ được thế đó. Lần trước anh chăm sóc cô một lần, hôm nay coi như cô chăm sóc lại, như vậy là huề.
Sách của Cố Khinh Châu là tài liệu lịch sử, hơn nữa còn là tiếng Đức, sao cô xem hiểu được?
Nhân lúc Cố Khinh Châu đang mơ mơ màng màng, Lệ Tử Xuyến dứt khoát làm bộ cầm lấy sách, kể cho anh chuyện Rùa và Thỏ thi chạy. = =
Sau ba phút, đang kể đến phần cao trào, cuối cùng người đàn ông cũng ngủ say.
***
Tám giờ sáng, Cố Khinh Châu tỉnh lại đúng giờ, đầu có chút nhức, nhưng vẫn còn có thể chịu đựng. Nhìn thấy trên người vẫn mặc bộ quần áo ngày hôm qua, đau đầu nhớ lại, trong đầu chỉ hiện lên mấy hình ảnh mơ hồ, cái gì cũng đều không nhớ rõ.
Anh còn chưa hoàn toàn tỉnh rượu, xoa xoa ấn đường, từ giường đứng lên, tìm quần áo để thay, mở cửa phòng ngủ để tới phòng vệ sinh, nhưng trên ghế sofa nho nhỏ trong phòng khách lại có thứ hấp dẫn sự chú ý của anh, bước chân không khỏi ngừng lại.
Cô không trở về?
Cố Khinh Châu nhớ lại mấy hình ảnh vụn vặt, có Lệ Tử Xuyến, nhưng anh cho là cô đã trở về.
Lệ Tử Xuyến còn đang ngủ, trên người là một chiếc chăn lông thật dày.Có lẽ là bởi vì nóng, chăn lông bị cô đạp xuống eo, quần ngủ trên người mềm mại dính vào da thịt cô, màu sắc nhàn nhạt mang theo chút ánh sáng, càng làm tôn lên làn da trắng nõn của cô.
Bả vai tinh tế, lộ ra xương quai xanh, trước ngực hơi phập phồng, bộ phận mẫn cảm nhất được giấu trong vải vóc cùng mái tóc đen, để anh nhìn thấy vẻ đẹp phong tình cùng dễ thương nhất của người con gái.
Cố Khinh Châu đứng nguyên tại chỗ, chỉ cảm thấy hai chân so với lúc say rượu càng mềm hơn, trong lúc nhất thời, không biết là nên giả vờ như không thấy quay đầu rời đi, hay là nên tiến lên giúp cô đắp kín chăn lại, để tránh cho cô bị cảm lạnh.
Nội tâm của anh giằng co trong vòng nửa phút, thở dài, rón rén đi lên phía trước, cầm lấy chăn lông giúp cô che lại, lại không nghĩ cho dù nhẹ như vậy vẫn làm kinh động đến cô.
Miệng Lệ Tử Xuyến lẩm bẩm một tiếng, xoay người, đè tay anh dưới người cô.
Thân thể của cô ấm áp, hương thơm như có như không quanh quẩn bốn phía. Tay Cố Khinh Châu không hề do dự, khiến cho cự ly giữa hai người gần thêm chút nữa.
Mặt anh đỏ tới tận mang tai, động cũng không dám động.
Cố Khinh Châu cảm thấy cả đời này anh cũng không gặp được vấn đề nào nan giải hơn chuyện này, anh cũng không có ý nghĩ muốn vượt rào, nhưng khi cô tỉnh lại thấy hai người đang trong trạng thái này, có thể bị dọa sợ hay không?
Cố Khinh Châu càng nghĩ càng bình tĩnh, nhưng lòng bàn tay tiếp xúc với da thịt của cô, hơn nữa khuôn mặt say ngủ của cô còn gần trong gang tấc, thân thể lại càng không khống chế được mà nóng lên.
Ngay tại lúc anh đang tâm hoảng ý loạn, càng bi kịch hơn là, Lệ Tử Xuyến bắt đầu có xu hướng tỉnh lại.
Cô nhíu mày, không thoải mái hừ hừ hai tiếng, lông mi run rẩy.
Cố Khinh Châu trợn tròn mắt, lần này, nên làm thế nào mới tốt?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT