Gần đây, Dạ Thiên cứ ngơ ngơ như người mất hồn. Jane nhìn giám đốc thì cứ băn khoăn lạ lẫm, chả hiểu hồn của tên quý tử này ở đâu khi mắt thì xem biên bản cuộc họp còn miệng thì không ngừng cười khúc khích.
Thấy mấy vị cấp dưới cứ lạ lẫm nhìn giám đốc, Jane điên tiết cấu nhẹ vào sườn của Dạ Thiên.
-A...Aw...woa...JANE, chị làm cái khỉ gì vậy HẢ!!!
Dạ Thiên đứng bật dậy mà hét ẳng ẳng ẳng, tiếng gào như còn đọng trong không gian yên lặng như tờ của phòng họp. Mấy vị ở dưới nhìn Dạ Thiên mà toát mồ hôi hột. Dù không muốn trách nhưng những gì họ nói từ nãy đến giờ giám đốc đều không nghe sao??
Liếc nhìn thấy ánh mắt đầy sét của Jane, Dạ Thiên ho khan vài cái khù khụ rồi dõng dạc:
-È hèm, buổi họp hôm nay đến đây thôi! Có việc gì cứ bàn giao cho Jane. Mọi người đã có thể về!
Như vậy còn được! Mấy vị cấp dưới gật gù rồi lục tục kéo nhau ra về. Jane liếc nhìn giám đốc rồi vứt xuống bàn một tệp hồ sơ. Dạ Thiên cười hì hì nịnh bợ lờ đi ánh mắt cảnh cáo của ai kia, ngày mai sẽ là một ngày thật vui!!
***
Sáng sớm hôm sau tại trường Thanh Lịch, một sự kiện đã bùng nổ. Hotboy có mái tóc đen óng hôm trước học ở trường này.
Chiếc xe Lamborghini màu đen đỗ trước cổng trường, phía sau là hai con xe moto phân phối lớn cũng màu đen của Sukei và Shiki. Hàng vạn ánh mắt nhìn chằm chằm vào xe như chờ một điều kì diệu xảy ra.
Từ hàng ghế sau, mĩ nữ thanh tú bước ra. Miệng bọn người lắm điều chạm xuống tận đất, là..hotgirl Thụ Cẩm. Thụ Cẩm nhìn thấy ánh mắt mọi người thì hả hê cười tủm tỉm nhìn Dạ Thiên bước xuống từ ghế lái. Cô dám lấy cọng lông chân ra mà thề, vụ này không thành scandal mới lạ!! Tiêu đề sẽ là 3 mĩ nam hộ tống mĩ nữ xinh đẹp Thụ Cẩm nếu như việc tiếp theo không xảy ra...
Dạ Thiên sau khi bước xuống, từ từ đi đến ghế bên phải hàng trên mở cửa xe, chìa tay chờ thiếu nữ trong đó.
Một bàn tay trắng nõn hiện ra, rồi đến đôi chân thon dài đi đôi giày màu trắng tao nhã, rồi đến khuôn mặt trắng hồng, rồi đến...khoan, a...ai kia???
Miệng bọn lắm lời khi nãy chạm đất giờ thì hai tròng mắt cũng rớt nốt ra khỏi mặt, chui tọt vào cái mồm đang trải dài vô tận kia.
Nhật Hạ bước ra cùng Dạ Thiên. Hai người cùng hai anh em người Nhật sánh vai đi vào lớp, miệng mỉm cười nói chuyện nhìn thật nổi bật. Thụ Cẩm thì mặt nặng mày nhẹ lẽo đẽo theo sau như con ôsin, hotgirl Thụ Cẩm đã trở thành kẻ ăn bám. Có lẽ tiêu đề scandal sẽ bị biến tấu đi một chút.
Ngôn Thanh nãy giờ chứng kiến hết một màn thì lửa giận ngút trời. Cái đứa Thụ Cẩm chết tiệt kia giám ỷ con ranh Nhật Hạ là bạn để đi chung với Dạ Thiên. Thật là tức chết mà!!
***
Sáng hôm đó...
-Kính..cong, kính..cong..-tiếng chuông cửa vang lên, Nhật Hạ vội vàng chạy ra mở cổng. Giờ mới có 6h, cô vừa mới đánh răng xong mà đã có người tìm đến, chẳng biết là người nào nhỉ??
-Cạch-Cửa được mở ra, khuôn mặt của Dạ Thiên lù lù ở cửa.
Nhật Hạ giật hết cả mình, nhìn cái mặt bảnh bao đang nhe nhởn cười của Dạ Thiên.
-Mơ...mời cậu vào nhà!-Nhật Hạ lịch sự mỉm cười nhìn Dạ Thiên, mời anh vào rồi đóng cửa. Nhật Hạ thầm thở phào. May là hôm nay mấy bà thím lắm chuyện đã đi lễ hết rồi, không có để mấy bà thấy mấy cảnh này thì phiền lắm.
Hưmmm...thơm quá! Dạ Thiên rất thích mùi của nhà Nhật Hạ, mùi hương hoa thoang thoảng. Mùi hương trên người cô gái đứng cạnh anh còn dễ chịu hơn, cả người cô tỏa ra mùi trà nhàn nhạt-mùi trà la hán. Thật thanh tao, dễ chịu.
-Dạ Thiên, cậu đến có việc gì không??-Nhật Hạ trong lúc hỏi Dạ Thiên ngáp một cái, khoé mi liền ươn ướt, cô lấy tay dụi dụi.
Dạ Thiên nhìn mà đỏ hết cả mặt. Nhật Hạ đang mặc một cái váy đầm ếch màu vàng dài đến đầu gối. Phía trên cổ váy như một cái áo ba lỗ dài càng xuống dưới càng rộng, cuối cùng bị túm lại bó vào đầu gối bằng dây chun được che đi khéo léo. Trên váy còn trang trí ,viền váy, ren xanh lam đậm, và một con mèo cùng màu ở giữa. Nhật Hạ lại còn ra sức dụi mắt như một con mèo nhỏ làm tim Dạ Thiên xao xuyến.
Dạ Thiên trấn tĩnh lại, ho khan vài tiếng rồi nói:
-E...Hèm..., Nhật Hạ, cậu mau thay quần áo, tôi đưa cậu đi ăn sáng!
Ăn sáng!! Mắt Nhật Hạ sáng rạng rỡ. Hôm qua Nguyệt Đông đi làm ca đêm đến 3h sáng mới về, giờ chắc cũng phải đến 12h trưa mới dậy. Nhật Hạ lười đang định nhịn ăn thì Dạ Thiên lại ra rủ cô đi ăn sáng. Thực ra thì đi ăn ở ngoài cũng được nhưng Nhật Hạ không muốn ăn một mình và quan trọng là cô đang hết tiền tiêu tháng này, mai mới được lãnh lương.
Khoan, hết tiền...hết tiền... Câu từ cứ vang vọng trong đầu Nhật Hạ. Hết tiền thì làm sao mà đi ăn?? Nhật Hạ tinh thần suy sụp, ngước con mắt đáng thương lên nhìn Dạ Thiên.
-Sa...sao vậy?-Dạ Thiên tránh ánh mắt cún con kia, chỉ sợ nhìn thêm thì sẽ không kìm được lòng mất.
-Dạ Thiên, tôi..hết tiền tháng này rồi!-Nhật Hạ giọng nhỏ xíu.
-Thì sao??-Dạ Thiên nhướng mày. Chẳng nhẽ Nhật Hạ cũng như bao cô gái khác, lợi dụng cậu để xin tiền sao?? Lộ liễu!
-Thì...thì...-Giọng Nhật Hạ ngày càng bé, cô rất muốn nói nhưng chẳng nhẽ lại nói cho Dạ Thiên điều xấu hổ này sao?
-Sao??-Giọng Dạ Thiên đã bắt đầu trở nên lạnh lùng.
-Thì... hôm nay tôi không thể ăn sáng, hẹn cậu hôm khác vậy.-Lòng Nhật Hạ như trút được gánh nặng, thở hắt ra xong lại lủi thủi đi lên tầng.
Dạ Thiên nhìn bóng dạng Nhật Hạ ỉu xìu thì bật cười, không kìm được kéo cô vào lòng. Đúng rồi nhỉ, cô gái của anh sao có thể như thế??
-Cô bé ngoan, tôi sẽ bao cậu, cậu không cần lo.
-Nhưng tôi rất không muốn mang ơn người khác. Cậu chỉ cần cho tôi vay cũng được, tôi sẽ trả lại cho cậu!-Bị kéo vào lồng ngực to lớn, Nhật Hạ cũng không chống cự mà hít hà hương thơm trên áo Dạ Thiên.
Dạ Thiên thực quý Nhật Hạ. Ghét là ghét, yêu là yêu đều biểu hiện ra ngoài. Không như mấy cô tiểu thư kia, thích nhưng lại cố tình đẩy anh ra để gây ấn tượng.
-Cậu cứ cho là tôi thuê cậu đi ăn cơm với tôi một bữa đi.
-Được! Vậy cậu đợi tôi lên thay quần áo, chúng ta đi!-Mấy người giàu này thực khiến Nhật Hạ không hiểu nổi. Tại sao họ lại có gia sản to lớn đến thế trong khi cứ tiêu tiền như nước vậy nhỉ???
Trên đường đi, Nhật Hạ gặp Thụ Cẩm nên cho cô nàng đi cùng, đến quán ăn thì gặp hai anh em Shiki và Sukei. Bữa ăn hôm nay thật nhiều người, thật vui!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT