-Ông nói đi? Sao lại cho một con nhóc chưa có bằng cấp vào làm việc, còn để nó bắt nạt Ái Nhất? Ông coi công ti là gì, con gái mình là cái gì?
-Bà thì biết cái gì chứ? Con bé đó, nó có chứng cứ tôi giết người 5 năm trước!
-Giết? Giết ai? Chẳng lẽ...
-Đúng rồi đấy! Nó là con gái cả của Nguyệt Nhi, con vợ ngu ngốc mà tôi hãm hại để chúng ta được sống với nhau!
Hai vợ chồng Nhật Ái rơi vào trầm lặng. Lúc sau, phòng ngủ của ông bà vang lên tiếng mở cửa. Nhật Ái Nhất bước vào, hai ông bà sửng sốt, sợ hãi. Vợ Nhật Ái hoảng sợ ngã ra giường, bà run run nói:
-Con... Con nghe hết rồi?
-Bố, mẹ....-Nhật Ái Nhất sa sẩm mặt mày, giọng lạnh như băng ngàn năm làm vợ chồng Nhật Ái nuốt nước bọt-...con nhỏ đó nó dám khinh thường con, nó dám uy hiế* công ti chúng ta, con sẽ cho nó sống không bằng chết!-Nhật Ái Nhất nghiến răng ken ken làm hai ông bà già ót đầy vạch đen mà than trời: 'Nó đích thị là con gái mình!'
***
-Chào phó tổng!
-Xin chào!
Nhật Hạ đã quen với công việc ở đây. Công ti Nhật Ái mọi người ai cũng tốt, làm việc nghiêm chỉnh, cô sẽ rất thích nếu không phải thường xuyên ra vào cái nơi ô uế ở tầng trên cùng và có vinh dự được nghe thấy “xuân âm” mỗi ngày phía bức tường bên trái phòng làm việc của cô.
“Mới về làm việc được có một tuần mà ai cũng có ấn tượng sâu sắc với cô phó tổng tốt bụng, thông minh, xinh xắn Nhật Hạ. Từng lời nói, từng kế sách mà cô đưa ra toàn khiến những vị trưởng bối lão luyện phải bái phục sát đất. Nhật Hạ tiếp thu rất nhanh những vấn đề trọng điểm, khả năng tư duy và óc quan sát kinh người của cô gái trẻ này khiến mức doanh thu tăng đến 5% chỉ sau 1 tuần. Chỉ tội cho cô bé ấy, được sắp xếp gần phòng với lão dê già. Cơ mà cô bé này cũng tài lắm cơ! Nó dùng chiêu gì mà mấy lão dê già như mấy ông bí thư, trưởng phòng,... kể cả tổng giám đốc, bình thường hay ve vãn, trọc ghẹo nhân viên, thế mà gặp nó lại tránh như tránh hủi. Chẳng thế mà mấy cô trong công ti xem nó như thần tượng, mấy chàng thì kết nó như điếu đổ!”-Đây là nhận xét tổng quan của bác lao công trong công ti.
Lịch làm việc hàng ngày của Nhật Hạ rất nhàn. Sáng đi học không cần đến, chiều đến duyệt vài tệp hồ sơ, cho vài ý kiến trong cuộc họp, xong là ngồi chơi hoặc lôi bài tập trên lớp ra làm đến tối rồi về nhà ăn cơm. Thi thoảng thấy Key và Angel bị giao cho nhiều việc quá, cô lại lấy danh phó tổng, gọi họ lên phòng buôn dưa lê để bọn quản lí kia tưởng có việc gì mà biết điều giảm tải việc cho họ.
-Từ bây giờ trở đi, Key và Angel phải làm việc quan trọng với tôi từ 1h đến 3h, biết điều mà sắp xếp!
-Vâng vâng, phó tổng cứ yên tâm! Cứ đến giờ đấy là anh sẽ đôn đốc chúng nó lên đúng giờ! Hai cô cậu kia nghe gì chưa? Giờ là 1h rồi đấy, lên đi còn gì!
Nhật Hạ đứng trong phòng chụp hình ở tầng hai, ra lệnh cho tên quản lí. Lão quản lí này thật là lợi dụng người quá mức! Trừ giờ không phải đến công ti, thời gian còn lại lão đều bóc lột triệt để Key và Angel. Bị Nhật Hạ trưng ra bộ mặt lãnh đạo làm lão tưởng Nhật Hạ có việc nặng nhọc giao cho Key với Angel, liền đùn đẩy hai người họ đi gấp. Key với Angel cũng tưởng phó tổng có việc giao phó thật, đồng thanh 'Vâng' một cái rồi theo Nhật Hạ lên phòng phó giám đốc. ***
-Thế... phó tổng gọi chúng tôi lên là muốn giao việc gì ạ?-Lên đến phòng phó giám đốc, Nhật Hạ khoá chốt cửa vào làm Key và Angel sợ run lên. Sau khi nhìn thấy Nhật Hạ ngồi vào ghế xoay lưng về phía mình thì Angel bạo dạn hỏi.
-À, việc tôi giao cho hai người quan trọng lắm đấy! Trước tiên đi vào phòng riêng của tôi đằng kia rửa mặt, rồi thay bộ quần áo bó sát sịt đó ra. Quần áo mới tôi để trên giường ý! Tôi không muốn làm việc trong trang phục loè loẹt đó đâu!
Nhật Hạ nói làm Key và Angel hơi chạnh lòng. Nhật Hạ đang chê bọn tôi không có tài cán gì, nên khinh bọn tôi phải mặc những thứ lố lăng để kiếm sống à? Con bé này nó làm phó tổng quen nên sinh kiêu rồi sao? Dù nghĩ thế, nhưng hai người vẫn ngoan ngoãn vào phòng riêng của Nhật Hạ thay đồ rửa mặt. 10 phút sau Key và Angel bước ra trong bộ quần áo cotton thoáng mát ở nhà thì Nhật Hạ mới hài lòng xoay người lại. Cả hai người kia đều rất ngạc nhiên, không biết Nhật Hạ làm sao mà biết được số đo của mình để chọn quần áo.
-Thưa phó tổng, chúng tôi xong rồi ạ!-Angel ngoan ngoãn mở lời. Nhật Hạ hất đầu về phía bàn trà gần đó, nói:
-Tư liệu làm việc ở dưới cái lồng đó. Mở ra đi!
Key với Angel thấy lạ khi Nhật Hạ lại để tư liệu làm việc ở dưới lồng bàn, tuy nhiên hai người vẫn không nói gì, tiến lại gần, mở lồng bàn ra.
-Đây là...-Key nhìn đống sushi, bên cạnh là một bát tương cà mà sửng sốt. Bụng hai người sôi lên khi thấy đống sushi ngon mắt trên bàn.
-Bất ngờ chưa? Em biết hai người bị lão quản lí đó hành cho đến không không được ăn cơm mà! Sushi em làm đó, đảm bảo ngon bổ rẻ mà lại cực kì vệ sinh. Lần sau 1 giờ cứ lên đây, ăn cơm tắm rửa rồi đánh một giấc đến 3h rồi lại dậy làm tiếp cho có sức!
Key với Angel nhìn nụ cười toả nắng của Nhật Hạ rơm rớm nước mắt. Con bé này... vừa nãy còn nghi ngờ nó, còn ghét nó. Quả nhiên, Nhật Hạ vẫn là Nhật Hạ. Key và Angel cảm động phát khóc mất thôi!
Nhật Hạ thấy hai anh chị cứ nhìn mình mắt đỏ hoe thì giật bắn mình. Chạy đến vỗ vai hai người, cười ha hả:
-Haha, sao đứng đực ra thế, em đói chết đây này! Chúng ta ăn thôi!
Angel nhìn cô bé dễ thương có bộ dáng trẻ con trái ngược hoàn toàn với bộ đồ công sở đang mặc trên người, cười trong hạnh phúc:
-Ừ! Ăn thôi!
Cả 3 người ngồi vào ăn, trò chuyện vui vẻ. Key để ý đến bát tương cà được bày ra mà chẳng có ai động đến, thấy lạ hỏi:
-Nhật Hạ, em không ăn tương cà thì bày ra làm gì? Mà sao lại ăn sushi với tương cà? Lạ thế?
Nhật Hạ nghe Key hỏi mà giật mình. Thẫn thờ một lúc, cười gượng:
-Thói quen ấy mà!
Thói quen ấy mà! Thói quen cho thêm tương cà vào phần sushi của người nào đó...
Cơm nước xong xuôi cũng đã 1h55. Angel phụ Nhật Hạ dọn bát đũa, còn Key thì pha trà. Nhật Hạ vừa uống trà, vừa 'A' một cái như nhớ ra điều gì đó.
-A! Nghỉ ngơi một chút thì anh chị vào ngủ một tí đi nhé! Giường trong phòng ấy!
Angel đang uống trà nghe thế thì phun luôn vào mặt Key. Miệng cô nàng đỏ tía tai, lắp ba lắp bắp:
-Ngủ... ý em là... ngủ chung á?
Key lau trà trên mặt, nghe đến từ “ngủ chung” thì mặt cũng đỏ tía tai, phụ hoạ:
-Cô nam quả nữ ngủ chung không được đâu! Em cứ để chị ý ngủ phòng trong, anh ngủ ở sô pha ngoài này cũng được!
-Ái chà! Cô nam quả nữ nha! Thế anh ở phòng này còn có em, ai biết được sẽ xảy ra cái gì?-Nhật Hạ nhìn Key mặt đỏ au thì trêu ghẹo. Quả nhiên, Key nghe xong thì phân bua loạn xạ, Angel thì quay mặt đi mang vẻ hờn dỗi.
-Thôi đi hai ông bà! Làm bộ làm tịch cái gì? Em biết thừa ông bà qua lại với nhau rồi! Nghe đâu là... anh Key không chịu nổi vật chị Angel ra, sau đó....
Key nghe đến đó thì đập bàn cái 'Rầm!', đứng lên hét lớn:
-HÔM ĐÓ ANH SAY CHỨ BỘ!!!!!
-...
Ối chà! Lòi đuôi rồi nhé!
Đấu khẩu không lại, Key với Angel đành ngậm ngùi dắt tay nhau vào phòng ngủ. Nhật Hạ bĩu môi nhìn hai con người nằm ôm nhau trên giường kia. Cái mồm thì mạnh lắm, thế mà nằm có 5 phút đã ôm nhau ngủ ngon lành!
Từ đấy trở đi, cứ 1h là hai vợ chồng lại dắt tay nhau lên ăn chực, ngủ chực trên phòng phó giám đốc, 3h lại được chủ phòng gọi dậy đi làm, dần dần thành thói quen, đến trưa mà không được ăn được ngủ thì không làm việc được.
Cuộc sống yên bình ở công ti của Nhật Hạ cứ thế trôi qua, cho đến một ngày nọ...
***
Phía xa xa, có một đôi kim đồng ngọc nữ bước vào công ti Nhật Ái. Cô tiếp tân nhìn thấy liền hốt hoảng hô to:
-Xin chào tiểu thư, chào cậu Dạ Thiên!
***
Ano.... chap này đăng là để kể về tình hình của Nhật Hạ ở công ti, cũng để thông báo cặp Key-Angel đã về với nhau nên có gì sai sót mong chư vị thông cảm. Nếu mà có nhạt quá thì cứ chế biến thêm gia vị thoả thích, ném gạch hay đá cũng được vì tác giả đang có nhu cầu xây nhà.....
Cảm ơn vì đã đọc đến chap này!~~~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT