(Bên trên là Ngôn Thanh còn bên dưới là Thụ Cẩm nhé)
Thành thực xin lỗi mấy thím iu quý vì lấy Rin đáng yêu và cái bạn bên dưới làm nhân vật phản diện (về sau sẽ hết phản diện) nhưng vì hình mẫu của hai em ý giống với nhân vật nên đành phải lấy!!!<3<3<3 Rin đáng yêu đời chuỵ!!!
***
-Nhật Hạ ới ời!!!
Thụ Cẩm nhìn thấy Nhật Hạ đang đi trên đường liền chạy tới ôm chầm lấy Nhật Hạ khiến Nhật Hạ lảo đảo suýt ngã. Thụ Cẩm học cùng lớp với Nhật Hạ, bề ngoài trắng trẻo xinh xắn, năng động hoạt bát, mắt xanh tóc xanh. Tuy Thụ Cẩm đối xử khá tốt với Nhật Hạ nhưng Nhật Hạ cảm thấy cô bạn này chơi với mình chỉ để lợi dụng vậy. Cũng không phải đang yên đang lành mà Nhật Hạ lại nghĩ vậy về Thụ Cẩm. Cô bạn này thực ra học lực không phải là khá khẩm gì, Thụ Cẩm do cùng bàn nên thường xuyên chép bài Nhật Hạ trong giờ kiểm tra và rất rất hay giả vờ không quen biết với Nhật Hạ như một sự xấu hổ. Không những vậy, nhờ vào gia đình khá giả nên cô bạn nghiễm nhiên được vào trường top1-trường Thanh Lịch (chư vị tha lỗi cái trường này là tại hạ tưởng tượng ra thôi) và còn là lớp chọn nhất-11a. Cũng may là Thụ Cẩm xử xự rất đúng mực và tốt tính, cũng hay giúp đỡ cô nên Nhật Hạ vẫn có thể miễn cưỡng chơi cùng. Hừm, thực thương thay cho cuộc đời của Nhật Hạ, đến bạn bè cũng không có được đúng nghĩa.
-Chào Thụ Cẩm. Chúc một ngày tốt lành.
-Trời ơi Nhật Hạ!!! Cái phong thái lịch sự đó ở đâu ra vậy??? Bạn bè cả mà sao khách sáo vậy hả?!?!
Hừ, “bạn bè”, một từ thật hay làm sao! Nhật Hạ lảng lặng cười mỉm rồi mặc cho Thụ Cẩm lảm nhảm mà bước tiếp. Cái cô nàng Thụ Cẩm này có vẻ rất hay tỏ ra tốt bụng trong mắt người khác thì phải. Bằng chứng là cô nàng đang vòng vo tam quốc nói rằng Nhật Hạ không nên học quá khuya nhưng cuối cùng lại ỉa ra cái câu đòi mượn vở Toán đây.
Đang đi thì Thụ Cẩm nhìn thấy xác con gián, cô nàng liền la lên thất thanh và né sang bên trái lại vô tình đẩy Nhật Hạ ra lòng đường.
-Kéttttt...-Dạ Thiên thắng xe gấp và quẹo vội sang bên phải nên con xe Lamborghini màu trắng đâm sầm vào cột điện làm méo cả một bên xe. Dạ Thiên méo mặt. Hôm qua do nghe lời của “ông tiên” nên anh đã nằng nặc đòi Jane cho tự lái xe đến trường, vậy mà...
-Này, cô đi đứng kiểu gì thế? Cô có sao không? Méo xe tôi rồi cô có đền nổi không vậy???
Dạ Thiên để ý đến cô gái anh vừa đâm phải, rất có thể đây là cô gái mà ông cụ nhắc tới hôm qua.
-Nè nè, anh không có mắt hả, bạn tôi như thế này còn đền điếc gì nữa??-Thụ Cẩm lanh chanh chen vào. Cô rất mong có thể gây ấn tượng với chàng “soái ca” này. Đẹp trai, con nhà giàu, cô nàng vô cùng hài lòng. Cô và anh ta nếu thành công thì đây sẽ là một cuộc tình đẹp y chang tiểu thuyết.
Dạ Thiên sững sờ. Anh gặp tới hai cô gái lạ. Cô gái ghê gớm này nhìn khá xinh, hình như muốn gây sự chú ý với anh thì phải.
Dạ Thiên cứ nhìn chằm chằm dò xét Thụ Cẩm khiến cô nàng đỏ mặt tía tai:
-Nhìn cái gì mà nhìn?!? Còn không mau xin lỗi bạn tôi???-Miệng nói mà Thụ Cẩm lại đang mừng thầm trong lòng vì được hoàng tử để ý.
Dạ Thiên lúc này mới để ý đến cô gái đang ngồi ở gần mũi xe anh, cổ chân cô ta hơi sưng, mái tóc nâu đen cafe dài che kín khuôn mặt đang cúi gằm. Nhật Hạ ngẩng đầu lên, Dạ Thiên sững sờ toàn thân. Cái quái gì đang diễn ra vậy trời?? Đôi môi hồng đỏ mọng của cô gái nọ đang mím lại vì đau, đôi mắt nâu trong veo đục nước óng ánh, mái tóc dài bết vào khuôn mặt trái xoan trắng hồng theo đường nước mắt chảy. Thấy Dạ Thiên cứ nhìn mình, Nhật Hạ vơ vội kính đang nằm trên lề đường đeo vào mặt. Dạ Thiên hụt hẫng, mặt đẹp vậy mà cứ che che là sao? Thụ Cẩm phát hiện Dạ Thiên cứ nhìn trối chết Nhật Hạ mà không chớp mắt liền khó chịu ra mặt. Nàng ta đánh lạc hướng:
-Nè nè, cậu mau tết tóc vào cho tớ! Sao hôm nay lại hứng lên mà để xoã thế kia?-Vừa nói Thụ Cẩm vừa liếc Dạ Thiên.
Nhật Hạ thấy giọng nói thì biết là Thụ Cẩm đang khó chịu liền lấy nhanh dây chun trong túi buộc túm tóc lại. Dạ Thiên nghĩ mình cần phải biết ai là “cô dâu” của anh liền hỏi:
-Tôi là Dạ Thiên, hai cô tên là gì?
-Tại sao chúng tôi phải nói cho anh biết chứ hả?? Anh là cái đồ ...bla...bla...-Thụ Cẩm cố gắng nhớ đến mấy câu nói chua ngoa của nhân vật nữ chính trong tiểu thuyết.
-Tôi là Nhật Hạ còn cô ấy là Thụ Cẩm. Anh giàu vậy chắc sẽ thông cảm cho chúng tôi chứ?-Nhật Hạ cũng không muốn chuốc thêm phiền phức, liền kéo cô bạn đi vội.
Thụ Cẩm bị kéo đi thì nuối tiếc khôn nguôi nhưng khi nhìn thấy Dạ Thiên rút điện thoại ra gọi cho ai đó thì cười thầm:“Chắc anh ta gọi cho cô thư kí để điều tra về mình đây mà!”
Quả y như Thụ Cẩm dự đoán, nhưng nàng ta còn bỏ sót một người.
-Alo Jane à? Điều tra cho em về hai cô gái tên là Nhật Hạ và Thụ Cẩm nhé!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT