Trong chương này thì nam chính và nữ chính của chúng ta đã có một cuộc đối thoại hấp dẫn nhất từ trước đến nay.

Thời khắc Lucy đi xuôi theo hành lang, cái mũi cô còn chun lại suy tính khi cố nhớ vị trí của nhà vệ sinh gần nhất, và tiếp theo là lộn nhào trong không khí, hay chí ít ra là vấp chân, chỉ để thấy mình đâm sập vào một thứ dứt khoát là to, dứt khoát là ấm, và dứt khoát là một cơ thể người.

“Đừng hét,” giọng nói vang lên. Người này thì cô biết.

“Công tử Bridgerton?” Lạy trời, việc này đúng là nằm ngoài dự đoán. Lucy không chắc lắm liệu cô có nên khiếp hãi hay không nữa.

“Chúng ta cần nói chuyện,” anh tuyên bố và buông cô ra. Nhưng anh thò tay khóa nghéo luôn cửa và đút tọt chìa khóa vào túi quần.

“Ngay bây giờ á?” Lucy hỏi. Đôi mắt cô hấp háy điều chỉnh theo thứ ánh sáng mờ mịt và cô nhận ra họ đang đứng trong thư viện. “Ở đây?” Và sau đó là một câu hỏi còn thích đáng hơn xẹt qua trong óc. “Một mình?”

Anh cau mặt. “Tôi sẽ không cưỡng đoạt cô đâu, nếu như đó là điều mà cô lo lắng.”

Cô thấy hàm răng mình nghiến trèo trẹo. Cô chả nghĩ thế, nhưng anh không cần phải bày tỏ hành vi đáng kính của mình nghe giống như một lời xúc phạm đến như vậy chứ.

“Chà, rồi thì chuyện gì đây?” cô càu nhàu. “Nếu mà tôi bị bắt gặp ở đây cùng với anh, mọi chuyện sẽ rối beng lên hết. Theo như anh biết, tôi đã đính hôn rồi đấy.”

“Tôi biết,” anh trả lời. Nói cái kiểu thế à. Cứ như việc cô báo cáo với anh làm cho anh phát ngán đến tận cổ ấy, khi mà cô thực ra đã chẳng đả động đến quá một lần. Hay hai lần gì gì đó.

“Hừm,” cô cằn nhằn, ranh mãnh suy tính đến một cách trả miếng hoàn hảo sau hai tiếng đồng hồ nữa.

“Chuyện gì” anh chất vấn, “đang diễn ra ở đây vậy?”

“Ý anh là sao?” cô vặn lại, biết thừa anh đang đề cập đến vấn đề gì.

“Tiểu thư Watson,” anh quẹt quẹt chân.

“Hermione à?”Làm như trên đời có tồn tại một tiểu thư Watson khác vậy. Nhưng ít ra cô cũng hòa hoãn thêm chút thời gian.

“Lời khuyên của cô,” anh lên tiếng, nhìn chòng chọc vào cô, “là một thảm họa”.

Chính xác, hẳn rồi, nhưng cô đã trông mong anh không để ý.

“Phải,” cô thận trọng liếc mắt khi anh khoanh hai cánh tay trước ngực. Đó không phải là cử chỉ dễ chịu gì cho cam, nhưng cô phải thừa nhận là anh đã thể hiện theo kiểu hòan tòan chấp nhận được. Cô đã nghe ngóng rằng anh nổi tiếng là người vui vẻ và hài hước, ngay lúc này đây thì chả tính cách nào trong số đó thể hiện ra, nhưng mà, chà, chí ít thì anh cũng không gào thét như một người đàn bà bị tình lang từ bỏ. Cô cho rằng không nhất thiết cứ phải là phụ nữ mới nếm trải cảm giác bị chôn xuống đất khi tình yêu không được đáp lại.

Và khi cô ngập ngừng ngước lên nhìn vào khuôn mặt đẹp trai của anh, nhoáng qua trong trí óc cô rằng anh chắc không nhiều kinh nghiệm lắm với kiểu tình yêu đơn phương. Thực sự, có ai lại thốt được ra lời từ chối trước quý ông này cơ chứ?

Ngoại trừ Hermione. Nhưng mà cô ấy nói không với tất cả. Anh chẳng nên cảm thấy bị xúc phạm làm gì.

“Quý cô Lucinda ơi?” giọng anh lè nhè, chờ cô phản ứng.

“Hẳn rồi,” cô hòa hõan, ước gì anh đừng có quá cao lớn trong một căn phòng đóng kín như thế này. “Phải, phải.”

Anh nhướng một bên chân mày. “Phải.”

Cô nuốt ực xuống. m giọng anh nghe như lời xí xóa của một người cha vô tâm, như thể cô đã làm một chuyện để cho vui thôi chứ không hề cố ý. Cô biết thừa cái giọng đấy rồi. Đấy là kiểu nói chuyện ưa thích của các ông anh lớn tuổi, được dùng để đối phó với các cô em gái của họ. Và với bất cứ người bạn nào họ có thể đưa về nhà trong những kỳ nghỉ nữa.

Cô ghét cay ghét đắng cái giọng ấy.

Dù sao đi nữa cô cũng bỏ qua và nói. “Tôi đồng ý rằng kế hoạch của mình đã không suôn sẻ như ý, mà thật ra thì tôi không chắc có cách nào khả quan hơn.”

Câu nói té ra không phải là thứ mà anh muốn nghe. Cô hắng giọng. Hai lần liền. Và lần nữa. “Tôi vô cùng xin lỗi,” cô thêm vào, vì cảm thấy rất tệ, và theo kinh nghiệm của bản thân thì những lời xin lỗi lúc nào cũng có hiệu quả khi ai đó không chắc phải nói gì. “Nhưng tôi thực sự đã nghĩ rằng...”

“Cô đã bảo tôi,” anh ngắt lời, “là nếu tôi phớt lờ tiểu thư Watson đi...”

“Tôi không bảo anh phớt lờ cô ấy!”

“Thì cũng gần như vậy.”

“Không, tôi không có. Tôi bảo anh quay lưng đi một chút thôi. Để đừng có quá lộ liễu vẻ mặt mụ mẫm của mình như thế.”

Cô không chính xác nói “phớt lờ”, nhưng cũng gần gần thế, nếu không Lucy đã không áy náy như bây giờ.

“Tốt thôi,” anh đáp trả, và âm điệu của anh chuyển từ một-ông-anh-hơi-kẻ-cả sang công khai hạ cố. “Nếu không mong tôi phớt lờ cô ấy đi, thì tôi chính xác phải hành động như thế nào?”

“À cái ấy...” cô gãi gãi gáy, phần mà đột nhiên cảm thấy như thể nó đang mọc ra những nốt phát ban gớm ghiếc. Hoặc chắc chỉ là hành động trong lúc thần kinh bị kích động. Kỳ thực cô thà là bị phát ban còn hơn. Cô không thích lắm cái cảm giác nôn nao đang dâng lên trong dạ dày khi cô xoay sở để suy tính nói một câu gì đó cho hợp lý.

“Hơn những việc tôi đã làm, thế đấy” anh thêm vào.

“Tôi không chắc,” giờ đến lượt cô quẹt chân. “Tôi không có nhiều kinh nghiệm trong những chuyện như thế này.”

“À, vậy hãy nói tôi nghe xem.”

“Thì cũng đáng để thử đấy chứ.” cô phản pháo lại, “có trời mới biết anh chắc chắn sẽ không tự mình thành công được.”

Miệng anh mím lại thành một đường thẳng, và cô cho phép mình nở một nụ cười bé xíu đầy mãn nguyện vì đã đánh một cú cũng đau ra trò. Thường thì cô không phải là một kẻ xấu bụng, nhưng dịp này có vẻ đã kêu gọi ít nhiều tự mãn trong cô.

“Được lắm,” giọng anh sít lại, và trong lúc cô cứ tưởng anh sẽ mở miệng xin lỗi và sau đó nói - một cách dứt khoát - rằng cô đã đúng và anh đã sai, thì cô theo vài logic lòng vòng nào đó coi tạm “Được lắm” của anh tính thành một sự thừa nhận lỗi lầm.

Và xét theo vẻ mặt anh thì đây là phần cô mong nhận được nhất.

Cô gật đầu một cách vương giả. Vẻ như một cử chỉ hoàn hảo nhất. Cư xử như một nữ hoàng và cô có thể được đối xử như một nữ hoàng thực thụ.

“Thế cô có ý tưởng sáng chói nào khác không.”

Hay là không.

“Chà,” cô lên tiếng, cứ cho như anh thực sự quan tâm đến câu trả lời đi, “Tôi không nghĩ đến việc sẽ làm mà là lý do tại sao việc anh đã làm lại chẳng tác dụng gì hết.”

Anh chớp mắt.

“Từ trước tới giờ chưa ai bỏ cuộc trước Hermione,” Lucy lên tiếng với một cử chỉ thiếu kiên nhẫn. Cô ghét khi mọi người không hiểu ngay được ý cô. “Sự thờ ơ của cô ấy chỉ càng làm cho họ nỗ lực gấp đôi. Thật đáng xấu hổ.”

Anh hơi có vẻ bị lăng mạ. “Cô nói cái gì.”

“Không phải anh đâu,” Lucy nhanh chóng đính chính.

“Tôi nhẹ cả người.”

Lucy đáng ra phải mếch lòng vì lời mỉa mai kia, nhưng sự hài hước của anh quá giống cô đến nỗi cô không thể không tận hưởng điều đó. “Như tôi đã nói,” cô tiếp tục, vì cô cực thích tiếp tục chủ đề này, “chưa ai thừa nhận thất bại và chuyển sang một quý cô dễ dàng tiếp cận hơn. Một khi họ thấy ai cũng muốn cô ấy, họ cứ phát điên hết cả lên. Làm như cô ấy chẳng là gì ngoài thứ giải thưởng nhất quyết phải quơ lấy vậy.”

“Không phải với tôi,” anh lặng lẽ nói.

Mắt cô dán vào khuôn mặt anh, và cô nhận ra rằng anh đang bóng gió Hermonie còn hơn cả một giải thưởng. Anh để ý đến cô ấy. Anh thực sự có quan tâm. Lucy không chắc lý do tại sao, hoặc thậm chí là như thế nào, khi mà anh mới chỉ quen với bạn của cô ấy. Và Hermione thì không sẵn sàng bắt chuyện chút nào, cũng giống như lúc ở cùng với các quý ông theo đuổi khác. Nhưng công tử Bridgerton quan tâm đến tâm hồn bên trong chứ không phải vẻ đẹp hoàn hảo phía bên ngoài của một người phụ nữ. Hay ít nhất anh cũng nghĩ như thế.

Cô chầm chậm gật đầu, để thấm thía được hết toàn bộ điều này. “Tôi đã nghĩ nếu một người ngừng khua khoắng để giành sự chú ý của cô ấy thì cô ấy có thể thấy tò mò,” cô vội vàng đảm bảo với anh, “Hermione không thấy tòan bộ sự ân cần hào hiệp này là đặc quyền của bản thân đâu. Ngược lại thì có. Thành thật mà nói, phần lớn chỉ là nỗi phiền toái với cô ấy thôi.”

“Trình độ tâng bốc của cô thật không có giới hạn.” Nhưng anh đang nhếch mép - chỉ tí tẹo thôi - lúc anh phát ngôn.

“Tôi chưa bao giờ giỏi tâng bốc ai hết.” Cô thừa nhận.

“Rõ ràng là không.”

Cô nhăn nhó cười. Lời anh quăng ra không có ý xúc phạm, và cô còn lâu mới chịu như thế. “Cô ấy sẽ mau tìm đến.”

“Cô nghĩ vậy à?”

“Ừ. Cô ấy sẽ phải đến. Hermione là người lãng mạn, nhưng cũng hiểu rõ đời là thế nào. Trong thâm tâm cô ấy biết mình không được phép cưới Edmond. Đơn giản là không thể thôi. Bố mẹ cô ấy sẽ từ mặt, hay ít nhất thì họ cũng sẽ dọa dẫm, mà cô ấy thì không dám liều lĩnh.”

“Nếu cô ấy thực lòng yêu một người,” anh nói nhẹ nhàng, “cô ấy sẽ mạo hiểm bất cứ điều gì.”

Lucy cứng người. Có gì đó trong giọng nói của anh. Cái gì đó thật dữ dội, thật mạnh mẽ. Nó khiến cô rùng mình, nổi da gà, và bất động một cách lạ lùng.

Và cô phải hỏi. Nhất định phải biết. “Còn anh?” cô thì thào, “Anh sẽ đánh liều chứ?”

Anh không động đậy, nhưng đôi mắt bừng lên. Và không hề lưỡng lự. “Bất cứ điều gì.”

Đôi môi cô hé ra. Vì ngỡ ngàng? Khiếp sợ? Gì nữa?

“Cô thì sao?” anh phản đòn.

“Tôi... tôi không chắc lắm,” Cô lúc lắc đầu, và có một cảm giác kỳ quặc nhất mà bản thân chưa bao giờ trải qua. Bởi đó đã từng là một câu hỏi dễ dàng. Chỉ vài ngày trứơc thôi thì đúng vậy. Cô sẽ trả lời thẳng tuột là không, và sẽ hùng hồn tuyên bố còn khuya mới hành động vô lý như thế.

Và trên hết, cô sẽ tuyên bố dù gì thì gì kiểu tình yêu ấy cũng không hề tồn tại trên cõi đời này.

Nhưng có gì đó đã thay đổi, và cô không biết là gì. Điều gì đó đã mơ hồ biến đổi trong cô, bỏ lại cô giờ chông chênh thế này đây.

Dao động.

“Tôi không biết nữa.” Cô lặp lại. “Tôi cho là cũng còn tùy.”

“Vào cái gì?” Giọng anh nhẹ hều, nhẹ không thể tin nổi, thế mà cô vẫn nghe rõ đến từng từ.

“Vào...” Cô không biết. Làm sao cô không biết chuyện đó sẽ tùy theo cái gì? Cô cảm thấy mình lạc lối, mất điểm tựa và... và... Và rồi từ ngữ cứ thế tuôn ra. Truợt nhẹ khỏi môi cô. “Vào tình yêu, tôi nghĩ thế.”

“Vào tình yêu.”

“Vâng,” Lạy trời, đã bao giờ cô trải qua một cuộc trò chuyện như thế này chưa ấy nhỉ? Người ta thực sự nói về những điều đó à? Và trả lời nhau như thế?

Hay cô là kẻ duy nhất trên thế gian này không hiểu thôi?

Có gì đó nghẽn lại trong cổ họng cô, và Lucy đột nhiên thấy quá lạc lõng trước sự thiếu hiểu biết của mình. Anh biết, Hermione cũng biết, và các nhà thơ càng lu loa rằng họ còn biết rõ hơn. Cứ như cô là kẻ duy nhất đã đánh mất linh hồn, kẻ duy nhất chả hiểu gì là tình yêu, kẻ thậm chí còn không chắc về sự tồn tại của nó trên đời, hoặc nếu mà có, chả biết nó có tồn tại vì cô không nữa.

“Vào cảm xúc mà nó mang lại,” cuối cùng cô cũng thốt ra, vì chẳng biết nói gì đó khác. “Cảm giác về tình yêu. Những rung động trong lòng.”

Mắt anh chạm ánh mắt cô. “Cô cho là có thể biến dạng?”

Cô đã không mong đợi một câu hỏi khác. Cô vẫn còn quay cuồng sau câu hỏi cuối cùng.

“Cảm giác yêu như thế nào ấy,” anh chỉ rõ. “Cô có nghĩ rằng với những người khác nhau thì nó cũng khác nhau không? Nếu như cô phải lòng một người, chân thành và sâu sắc, sẽ không giống như... giống như người ta là tất cả đối với cô chứ?”

Cô không biết phải trả lời sao nữa.

Anh xoay người sải bước về phía cửa sổ. “Nó sẽ khiến cô héo hon,” anh nói. “Làm sao mà không cơ chứ?”

Lucy chỉ giương mắt nhìn dán vào lưng anh, đờ đẫn bởi hình dáng áo khoác cắt rất khéo căng ra trên hai bờ vai. Đó là điều kỳ lạ nhất, nhưng dường như cô không thể dứt nổi cái nhìn trân trối của mình ra khỏi chấm nhỏ nơi phần tóc uốn cong trên cổ áo ấy.

Cô gần như nhảy dựng lên khi anh quay lại. “Không nghi ngờ gì về chuyện đó,” anh nói, chất giọng thấp trầm với một cường độ sôi sục mãnh liệt của một tín đồ chân chính. “Đơn giản là cô sẽ biết. Mọi thứ giống như cô từng mơ, và rồi còn hơn thế nữa.”

Anh tiến về phía cô. Một bước. Thêm một bước. Và sau đó anh thốt lên. “Đó, tôi nghĩ, chính là sắc thái tình yêu phải đem lại.”

Và trong khoảng khắc Lucy nhận ra cô không hề trù tính bị cuốn vào trạng thái tình cảm như thế. Nếu như nó tồn tại - nếu như tình yêu tồn tại theo cái cách mà Gregory Bridgerton hình dung - thì nó không hề chờ đợi cô. Cô không tài nào mường tượng được thứ cảm xúc quay cuồng như thế. Và cô sẽ không thích thú như thế chút nào. Cô biết thừa đi chứ. Cô không muốn mình hoang mang trước cơn lốc xoáy, phó mặc cho điều gì đó ngòai tầm kiểm soát của bản thân.

Cô không muốn đau khổ. Cũng không chờ đợi sự tuyệt vọng. Còn nếu điều đó có nghĩa cô phải từ bỏ hạnh phúc và mê say thì cứ để như thế đi.

Cô nâng ánh mắt nhìn anh, chợt ngừng cả thở trước sức nặng của khám phá của chính bản thân. “Đến mức như thế,” cô nghe thấy tiếng mình phát ra. “Đến tận mức như thế. Tôi sẽ không... sẽ không...”

Chầm chậm, anh lắc đầu. “Cô sẽ không có lựa chọn. Nó nằm ngoài tầm kiểm soát của cô. Nó chỉ... cứ thế xảy ra thôi.”

Miệng cô há hốc vì kinh ngạc. “Chính là câu cô ấy đã nói.”

“Ai cơ?”

Và khi cô trả lời, giọng nói của cô tách biệt một cách kỳ lạ, như thể từ ngữ đang đua nhau tuôn ra từ trong trí nhớ. “Hermione,” cô nói. “Đó chính là điều mà Hermione kể về Edmond.”

Vành môi Gregory mím lại. “Thế à?”

Lucy chầm chậm gật đầu. “Gần chính xác đến từng từ. Cô ấy nói nó tự xảy đến thôi. Ngay tắp lự.”

“Cô ấy nói vậy?” Lời phát ra giống tiếng dội, và quả thật, đó là tất cả anh làm được lúc này - thều thào những câu hỏi ngớ ngẩn, tìm kiếm một sự xác minh, mong đợi rằng tai nọ lẫn sang tai kia mà nghe nhầm, và cô sẽ đáp lại bằng một câu gì đó khác hoàn toàn.

Nhưng tất nhiên điều đó không xảy ra. Thực tế thì còn tệ hại hơn là anh lo ngại. Cô nói, “Cô ấy đã ở trong vườn, cô ấy kể thế, ngay lúc đang ngắm những đóa hồng, và rồi nhìn thấy anh ta. Và cô ấy biết.”

Gregory nhìn trừng trừng vào cô bất động. Lồng ngực anh trống rỗng, cổ họng nghẹn ứ. Đây không phải điều anh muốn nghe. Khốn kiếp, đây chính là cái câu anh không hề muốn nghe.

Cô ngước lên nhìn anh sau đó, và đôi mắt cô, có màu xám như ánh sáng le lói trong màn đêm, săm soi khám phá anh một cách thân mật đến kỳ quặc. Như thể anh biết cô, biết những điều cô sẽ nói, và khuôn mặt cô sẽ biểu lộ như thế nào khi cô mở lời. Thật lạ lùng, cả đáng khiếp hãi nữa, và trên hết, là bực bội, bởi đây đâu phải tiểu thư Hermione Watson.

Trước mặt anh là quý cô Lucinda Abernathy, và không phải là người phụ nữ anh dự tính sẽ cùng chia sẻ phần còn lại của cuộc đời mình.

Cô hòan toàn là một cô gái đáng yêu, hết sức thông mình, và hẳn còn hơn cả lôi cuốn. Nhưng Lucy Abernathy không dành cho anh. Và anh sém chút nữa đã phá lên cười, bởi vì tất cả mọi chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều nếu trái tim anh nảy tưng vào lần đầu tiên anh gặp cô. Ừ thì cô đã đính ước, hẳn rồi, nhưng cô không yêu gã kia. Anh chắc như bắp.

Nhưng còn Hermione Watson...

“Cô ấy đã nói gì?” anh thều thào, khiếp hãi câu trả lời.

Quý cô Lucinda nghiêng đầu sang một bên, và trông cô hòan toàn bối rối. “Cô ấy nói rằng thậm chí còn chưa nhìn thấy được khuôn mặt anh ấy. Chỉ phần sau gáy...”

Chỉ phần sau gáy.

“... và rồi anh ta quay lại, và cô ấy nghĩ có tiếng nhạc du dương vang bên tai, và những gì còn nghĩ được là...”

Mình yếu quá.

“... “Mình đã bị hủy hoại.” Chính là câu cô ấy nói với tôi.” Cô ngước lên nhìn anh, mái đầu vẫn nghiêng nghiêng một cách hiếu kỳ. “Anh có hình dung được không? Bị hủy hoại? Trong tất tần tật. Tôi không được hiểu cho lắm.”

Nhưng anh thì có. Có đấy.

Cực kỳ rõ.

Anh nhìn vào Quý cô Lucinda, và nhận ra cô đang săm soi nét mặt anh. Cô trông vẫn bối rối. Và lo lắng. Thêm một tí xíu hoang mang khi cô lên tiếng. “Anh không thấy chuyện này kỳ cục sao?”

“Có.” Một từ duy nhất, nhưng với toàn bộ con tim anh bao bọc xung quanh. Bởi vì thật lạ lùng. Nó cắt phập như dao. Cô thể nào cũng không thể tưởng tượng sẽ cảm nhận về một người theo cách đó.

Không phải là cách mà người ta trông đợi.

Và rồi, như thể câu thần chú đã được hóa giải, quý cô Lucinda bước sang phải vài bước. Cô chăm chú dán mắt vào giá sách - dù cô không tài nào phân biệt được tựa sách trong thứ ánh sáng mờ tịt này - sau đó lựớt những ngón tay dọc theo phần gáy sách.

Gregory quan sát bàn tay cô; anh không biết tại sao nữa. Chỉ là quan sát khi nó dịch chuyển. Anh nhận ra cô khá là duyên dáng. Lúc đầu cũng không dễ gì thấy, nhưng bề ngoài của cô quá truyền thống và trong lành. Người ta trông đợi vào sự duyên dáng để tỏa sáng lung linh như ngọc, để lộng lẫy, để làm sững sờ. Vẻ duyên dáng được ví với một đóa phong lan chứ không chỉ như một bông cúc mộc mạc.

Nhưng khi quý cô Lucinda cử động, cô trông khác hẳn. Tưởng như...lướt nhẹ như nước chảy.

Cô hẳn sẽ khiêu vũ giỏi. Anh chắc chắn.

Mặc dù anh không chắc lắm tại sao điều đó lại quan trọng.

“Tôi xin lỗi,” cô lên tiếng, cử động xoay người khá đột ngột.

“Về tiểu thư Watson?”

“Vâng. Tôi không có ý làm tổn thương anh.”

“Cô không hề,” anh nói, có lẽ hơi chút quá gay gắt.

“Ồ,” Cô chớp mắt, chắc là ngỡ ngàng. “Tôi rất vui nếu anh nghĩ thế. Tôi không có ý gì đâu.”

Cô sẽ không bao giờ cố ý, anh nhận ra. Cô không phải loại người đó.

Môi cô tách ra, nhưng cô không nói ngay. Đôi mắt dường như tập trung vào một điểm nào đó phía trên vai anh, như thể đang xoay xỏa nghĩ cách nói sao cho đúng. “Chỉ là... ừm, khi anh nói điều anh nói về tình yêu,” cô bắt đầu, “nghe rất quen. Tôi chỉ là không thể nắm bắt hết được.”

“Tôi cũng vậy,” anh khẽ nói.

Cô im lặng, không nhìn hẳn vào anh. Đôi môi cô mím lại - chỉ hơi thôi - và mím chặt ngay lúc này và rồi cô chớp mắt. Không phải kiểu phản ứng dao động mà là có chút gì đó đang cân nhắc trong đầu.

Cô đang suy ngẫm, anh thấy thế. Cô là người luôn lo lắng về mọi chuyện, chắc chắn đối với cái người phải chịu trách nhiệm dẫn dắt cô thì đây đúng là một cơn ác mộng không bao giờ có điểm dừng.

“Giờ anh sẽ làm gì?” Cô hỏi.

“Với tiểu thư Watson á?”

Cô gật.

“Cô có gợi ý gì không?”

“Tôi không chắc nữa,” cô nói. “Tôi có thể thay mặt anh nói chuyện với cô ấy, nếu như anh muốn.”

“Không,” có điều gì đó lại quá là bồng bột trong đây rồi. Và Greogory thì chỉ vừa mới bắt đầu cảm nhận được rằng anh là một người đàn ông thực thụ thôi, khỏe mạnh và trưởng thành, và đã sẵn sàng để ghi dấu ấn cho mình.

“Vậy thì anh có thể đợi,” cô khẽ nhún vai. “Hoặc anh có thể tiến lên và thử tán tỉnh cô ấy lại lần nữa. Cô ấy sẽ không có cơ hội gặp gỡ anh Edmond của cô ấy ít nhất trong vòng một tháng, và tôi nghĩ... cuối cùng... cô ấy sẽ đến gặp...”

Nhưng cô ngừng lại giữa chừng. Còn anh thì muốn biết. “Đến gặp gì?” Anh giục.

Cô ngước lên, như thoát ra khỏi một giấc mộng. “Sao ấy à, vì anh... vì anh... vì nhận ra anh tốt hơn nhiều so với những người khác. Tôi không biết tại sao cô ấy lại không nhìn ra. Với tôi thì khá rõ ràng.”

Từ miệng người khác thì hẳn sẽ là một lời tuyên bố kỳ lạ. Có khi còn hơi thái quá. Thậm chí còn bẽn lẽn ẩn giấu rằng người nói vẫn còn đang đơn chiếc đây nè.

Nhưng không phải từ cô. Cô không thủ đoạn, cô là kiểu người con gái mà một người đàn ông có thể đặt lòng tin. Anh cho là khá giống mấy chị em gái của anh, với trí thông minh cực khủng và khiếu hài hước sắc bén. Lucy Abernathy sẽ không bao giờ là nguồn cảm hứng của các nhà thơ, nhưng cô sẽ trở thành một người bạn tuyệt vời.

“Điều đó sẽ xảy ra,” cô nói, giọng cô nhẹ nhàng nhưng kiên quyết. Cô ấy sẽ nhận thấy. Anh... và Hermione... hai người sẽ ở bên nhau. Tôi dám chắc về điều đó.”

Anh quan sát môi cô mấp máy. Anh không biết tại sao, nhưng khuôn miệng đó đột nhiên trở nên rất hấp dẫn... cái cách nó cử động, phát ra những nguyên âm và phụ âm. Chúng cũng giống như những đôi môi thông thường. Trước kia chúng chẳng thu hút được sự chú ý của anh. Nhưng ngay lúc này, trong thư viện tối om, không có gì trong không khí ngoại trừ những lời thì thầm lơ lửng của hai người họ...

Anh băn khoăn sẽ thế nào nếu hôn cô.

Anh giật lùi lại một bước, cảm thấy sai trái tràn trề.

“Chúng ta nên trở lại thôi,” anh đột ngột bật thốt.

Một thoáng thương tổn vụt qua trong mắt cô. Khỉ gió. Anh không định tuôn ra như là anh quá hăm hở được lủi khỏi cô. Không phải lỗi ở cô. Chỉ là anh mệt. Và thất vọng. Và cô thì đang ở đó. Và trời thì tối. Và họ thì đang ở một mình.

Và đó đã không phải là ham muốn. Không thể nào là ham muốn. Anh đã chờ đợi cả cuộc đời để có thể có những phản ứng trước một người phụ nữ theo cách mà đáng ra anh phải cảm thấy trước Hermione Watson. Anh không thể thấy ham muốn đối với một người khác. Không phải với quý cô Lucinda, hay với bất cứ ai.

Chẳng là gì. Cô chẳng là gì hết.

Không, thật không công bằng. Cô là gì đó chứ. Một chút gì đó, thực thế. Nhưng lại không phải dành cho anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play