Trong chương này nhân vật chính của chúng ta rơi vào lưới tình. Một lần nữa.

Khi nói đến những mưu đồ xã hội, Violet Bridgerton thực sự hơi hết sức hoàn hảo y như bà mong muốn, và thực vậy, khi Gregory về đến Hastings House trong buổi tối tiếp theo, chị của anh, Daphne, nữ công tước hiện thời của Hastings, thông báo với anh rằng quí cô Lucinda Abernathy thực sự sẽ tham dự buổi tiệc hóa trang.

Anh tự nhận thấy mình khá là vui mừng không thể kể xiết với kết quả này. Lucy trông rất thất vọng khi cô nói với anh rằng cô sẽ không thể tham dự được, và thực sự là, một cô gái có nên tận hưởng một buổi tối ăn uống no say trước khi cô ấy cưới Haselby không nhỉ?

Haselby.

Gregory vẫn không thể tin được điều này. Làm sao mà anh vẫn có thể không biết rằng cô sắp kết hôn với Haselby chứ? Chẳng có gì mà anh có thể làm để chấm dứt điều đó cả, và thực sự là, đây không phải là chỗ của anh, nhưng lạy Chúa, đó lại là Haselby.

Có nên báo cho Lucy không nhỉ?

Haselby là một gã hoàn toàn tốt bụng, và, Gregory phải cho phép, sự sở hữu của một người đàn ông dí dỏm hơn cả là chấp nhận được. Anh ta sẽ không đánh cô, và anh ta sẽ không là một người không tốt, nhưng anh ta sẽ không... anh ta không thể...

Anh ta sẽ không phải là một người chồng dành cho cô.

Ý nghĩ về việc đó làm anh chán nản. Lucy không phải sắp có một cuôc hôn nhân thông thường, bởi vì Haselby không thích phụ nữ. Không phải cái cách mà một người đàn ông thường hàm ý.

Haselby sẽ tử tế với cô, và anh ấy sẽ có lẽ cung cấp cho cô một khoản trợ cấp hào phóng cực kỳ, nó còn nhiều hơn khoản mà nhiều phụ nữ có được trong hôn nhân của họ, bất kể khuynh hướng của chồng họ là như thế nào.

Nhưng dường như là không công bằng khi mà, trong tất cả mọi người, Lucy lại có một số phận với một cuộc sống như vậy. Cô xứng đáng có được nhiều hơn thế. Một ngôi nhà với đầy những đứa trẻ. Và những chú chó. Có lẽ là một hoặc hai con mèo. Cô dường như là típ người thích thú với những con thú.

Và cả những bông hoa. Trong nhà Lucy luôn luôn có hoa ở khắp nơi, anh chắc chắc về điều đó. Những bông hoa mẫu đơn màu hồng, những bông hồng vàng, và cây gì với cái cuống màu xanh dài như cô thích.

Cây phi yến. Đúng là nó.

Anh ngừng lại. Ghi nhớ. Cây phi yến.

Lucy có thể khẳng định rằng anh trai cô là người làm vườn của gia đình, nhưng Gregory không thể tưởng tượng cuộc sống cô trong một ngôi nhà không có màu sắc.

Đó sẽ phải là một hỗn loạn đầy tiếng cười và ồn ào và lộng lẫy - bất chấp nỗ lực của cô để giữ cho mọi thứ trong cuộc sống của cô được gọn gàng và ngăn nắp. Anh có thể nhìn thấy cô dễ dàng trong tâm trí anh, đang nhặng xị lên và sắp xếp, cố gắng để giữ cho mọi thức trong một trật tự thích hợp.

Điều đó hầu như làm anh cười lớn, chỉ đơn giản là nghĩ về nó thôi. Nó sẽ không là vấn đề nếu như có hàng đông những người hầu đang quét bụi và nắn thẳng và thắp sang và quét dọn. Vơi những đứa trẻ chẳng bao giờ yên lặng ơ nơi mà chúng được đặt vào đó.

Lucy mà một nhà quản lý.

Đó là những gì làm cô hạnh phúc và cô nên có một mái nhà để mà quản lý nó.

Những đứa trẻ. Nhiều đứa trẻ.

Có lẽ tám đứa.

Anh liếc nhìn quanh phòng khiêu vũ, nó đang bắt đầu từ từ trở nên đông đúc. Anh không nhìn thấy Lucy, và căn phòng cũng không đông lắm để anh có thể bỏ qua cô. Tuy nhiên, anh lại nhìn thấy mẹ mình.

Bà đang đi về hướng anh.

“Gregory”, bà gọi, vươn tới anh bằng cả hai tay khi bà chạm được vào anh, “con trông cực kỳ đẹp trai vào tối nay.”

Anh nắm lấy hai tay bà và nâng chúng lên chạm vào môi anh. “Đã nói với tất cả sự thành thật và tính công bằng của một người mẹ,” anh lầm bàm.

“Vô lý,” bà nói với một nụ cười. “Thực tế là trong tất cả các con ta thì con là cực kỳ thông minh và trông được nhất. Nếu nó chỉ đơn thuần là ý kiến của ta, con không nghĩ là ai đó sẽ đính chính lại ngay bây giờ sao?”

“Sẽ như vậy nếu ai đó có đủ can đảm.”

“Ồ, đúng vậy, mẹ nghĩ thế,” bà trả lời, vẫn giữ vẻ mặt dửng dưng cực kỳ ấn tượng. “Nhưng mẹ sẽ bướng bỉnh và khăng khăng rằng quan điểm đó là có thể tranh luận.”

“Như mẹ mong muốn, thưa mẹ,” anh nói với một sự trang nghiêm hoàn hảo. “Như mẹ mong muốn.”

“quí cô Lucinda đến chưa nhỉ?”

Gregory lắc đầu. “Chưa ạ.”

“Chẳng phải là kỳ quặc khi mẹ không gặp mặt cô ấy sao,” bà mơ màng. “Một người sẽ nghĩ rằng, nếu cô ấy ở trong thành phố đã mười lăm ngày rồi.. À, nó đâu thành vấn đề. Mẹ chắc chắn rằng mẹ sẽ thấy cô ấy cực kỳ thú vị nếu con có thể cố gắng hộ tống cô ấy tối nay.”

Gregory nhìn mẹ mình. Anh biết giọng điệu này. Nó là sự pha trộn hoàn hảo giữa sự thờ ơ và sự nghiêm chỉnh dứt khoát, thường được sử dụng khi muốn moi thông tin. Mẹ anh là chuyên gia trong việc đó.

Và đủ chắc chắn rằng, bà kín đáo vuốt tóc và không nhìn anh khi bà nói, “Con nói rằng con được giới thiệu khi đang ở thăm nhà Anthony, đúng không?”

Anh thấy chẳng có lý do gì để anh giả bộ là anh không biết bà đang nói về chuyện gì.

“Cô ấy đã được cam kết để tiến tới một cuộc hôn nhân, mẹ à,” anh nói với một cái nhấn mạnh. Và sau đó để tốt hơn anh thêm vào, “Trong vòng một tuần lễ nữa.”

“Đúng rồi, đúng rồi, mẹ biết. Với con trai của quí ngài Davenport. Đó là một cuộc hôn nhân tồn tại lâu đời, mẹ hiểu như vậy.

Gregory gật đầu. Anh không thể hình dung được rằng mẹ anh biết sự thật về Haselby. Đó không phải là một việc mà ai cũng biết. Dĩ nhiên, có những tin đồn. Luôn luôn là những tin đồn. Nhưng không ai sẽ đủ can đảm để lặp lại chúng trước sự hiện diện của những người phụ nữ.

“Mẹ nhận được lời mời tham dự đám cưới,” Violet nói.

“Thật sao mẹ?”

“Đó sẽ là một sự kiện rất lớn, mẹ hiểu như vậy.”

Gregory nghiến chặt răng. “Cô ấy sẽ là một nữ bá tước.”

“Đúng vậy, mẹ cho là thế. Đó không phải là một thứ mà một người có thể giấu nó trong một gói nhỏ được.”

‘Không”.

Violet thở dài. “ Mẹ yêu thích những cái đám cưới.”

“Mẹ sao?”

“Đúng vậy.” Bà thở dài lần nữa, thậm chí còn kịch hơn, theo cách Gregory không tưởng tượng rằng nó là có thể nữa. “Nó rất là lãng mạn,” bà thêm vào. “Cô dâu, chú rể...”

“Cả hai thứ đều được xem như là phần căn bản của một buổi lễ, con nghĩ vậy.”

Mẹ anh nhìn anh bằng một cái nhìn cáu kỉnh. “Làm sao mà mẹ có thể nâng đỡ một đứa con trai được nếu nó không phải là một người lãng mạn chứ?”

Gregory quyết định rằng không cần thiết phải có một câu trả lời cho câu hỏi đó.

“Thật là xấu hổ cho con,” Violet nói, “Mẹ có kế hoạch tham dự. Mẹ hầu như chẳng bao giờ từ chối một lời mời đến dự một đám cưới.”

Và một giọng nói cất lên. “Ai chuẩn bị kết hôn vậy?”

Gregory quay lại. Đó là em gái anh, Hyacinth. Mặc chiếc váy màu xanh và đang chõ mũi vào câu chuyện của bất cứ ai khác như lệ thường.

“Quí ngài Haselby và quí cô Lucinda Abernathy,” Violet trả lời.

“Ồ đúng rồi.” Hyacinth cau mày. “Con đã nhận được lời mời. Tại nhà thờ thánh George, phải không nhỉ?”

Violet gật đầu. “Sau đó là đón tiếp ở Fennsworth House.”

Hyacinth liếc nhìn quanh căn phòng. Cô làm như thế khá thường xuyên,thậm chí khi cô không đang tìm kiếm một ai đó cụ thể. ‘Không phải là không bình thường khi em không gặp được cô ấy sao? Cô ấy là em gái bá tước của Fennworth, không phải sao?” Cô nhún vai. “Cũng như là em đã không gặp anh ấy vậy.”

“Anh không tin rằng quí cô Lucinda đã ra ngoài,” Gregory nói. “ Ít nhất thì điều đó cũng không bình thường.”

“Vậy tối nay sẽ là lần xuất hiện đầu tiên của cô ấy,” mẹ anh nói. “Thật là tuyệt cho tất cả chúng ta.”

Hyacinth quay sang anh trai mình với một ánh mắt sắc như dao lam. “Và mối quên biết giữa anh và quí cô Lucinda là như thế nào vậy, Gregory?”

Anh mở miệng, nhưng cô hầu như đã nói rồi, “Và đừng có nói là anh không có nhé, bởi vì Daphne đã nói với em mọi chuyện.”

“Vậy sao em lại hỏi?”

Hyacinth cau có. “Chị ấy không nói với em anh đã gặp như thế nào.”

“Em nên ước để học lại sự hiểu biết của em về mọi thứ của thế giới đi.” Gregory quay sang mẹ anh. “Từ vựng và nhận thức chưa bao giờ là thế mạnh của em ấy.”

Violet đảo mắt. “Hàng ngày mẹ kinh ngạc rằng cả hai đứa đều đã cố gắng để trưởng thành đấy.”

“Mẹ sợ rằng tụi con sẽ giết lẫn nhau ah?” Gregory châm biếm.

“Không, điều đó mẹ sẽ tự làm lấy.”

“Ồ,” Hyacinth phát biểu, như thể cuộc nói chuyện vài phút trước chưa bao giờ xảy ra, “Daphne nói mẹ rất nóng lòng rằng Lucy đã nhận được một lời mời, và Mẹ à, con hiểu là, thậm chí khi sáng tác ra một câu chuyện rằng chị ấy đã thích sự bầu bạn của cô ấy như thế nào, điều mà như tất cả chúng ta đều biết là một lời nói dối trơ tráo, cũng như không ai trong chúng ta đã từng gặp -“

“Em có bao giờ ngưng nói không vậy?” Gregory cắt ngang.

“Không phải dành cho anh,” Hyacinth trả lời. “Làm sao anh biết cô ấy? Và thêm nữa, biết rõ đến thế nào? Và tại sao anh lại nhiệt tình gửi lời mời đến một phụ nữ mà người đó sẽ kết hôn trong một tuần nữa?”

Và rồi, một cách thần kỳ, Hyacinth ngưng nói.

“Mẹ cũng đang tự hỏi mình điều đó đây.” Violet lẩm bẩm.

Gregory nhìn từ em gái anh sang mẹ anh và quyết định rằng không phải tất cả những điều dại dột mà anh đã nói với Lucy về một gia đình lớn là một sự thoải mái. Họ là một mối phiền toái và một sự xâm phạm và là tất cả những thứ đó nữa, anh không thể tìm ra một từ ngữ nào để diễn ta điều đó ngay bây giờ.

Điều mà có thể đã là tốt nhất, khi không một ai trong số họ tỏ ra lịch sự cả.

Tuy nhiên, anh quay sang hai người phụ nữ với một vẻ kiên nhẫn tột độ và nói, “Con được giới thiệu với quí cô Lucinda ở Kent. Tại bữa tiệc của Kate và Anthony tháng trước. Và con đã hỏi Daphne mời cô ấy vào bữa tiệc tối nay bởi vì cô ấy là một quí cô trẻ tuổi tốt bụng, và con cũng đã gặp cô ấy trong công viên ngày hôm qua. Chú cô ấy từ chối ban cho cô ấy một mùa lễ hội, và con nghĩ là sẽ thật là tốt khi cho cô ấy một cơ hội để trốn thoát trong một buổi tối.”

Anh nhướng chân mà, liếc nhìn họ trong im lặng đợi câu trả lời.

Họ đã, dĩ nhiên rồi. Không phải bằng những lời nói - những lời nói sẽ chẳng bao giờ có hiệu quả như một cái liếc nhìn nghi ngờ khi họ bị bất ngờ trong lời giải thích của anh.

“Ồ, Chúa ơi,” anh nổ ra. “Cô ấy đã đính hôn. Và sẽ kết hôn.”

Điều đó chẳng gây được bao nhiêu hiệu quả rõ ràng cả.

Gregory cau có. “Bộ con nhìn giống như đang cố gắng để đặt một chân vào hôn nhân sao?”

Hyacinth chớp mắt. Một vài lần, cái cách cô thường làm khi cô nghĩ rằng có gì đó thật sự khó hiểu mà không phải là vấn đề của cô. Nhưng trước sự ngạc nhiên cực kỳ của anh, cô chỉ bất ra một từ hmm nhỏ của sự hài lòng và nói, “Em ngờ rằng không.” Cô liếc nhìn về căn phòng. “Dù vậy, em nên thích gặp cô ấy.”

“Anh chắc chắn là em sẽ.” Gregory trả lời, và anh tự chúc mừng mình, khi mà anh đã làm, ít nhất là một lần một tháng, cố gắng không bóp cổ cô.

“Kate viết rằng cô ấy rất đáng yêu,” Violet nói.

Gregory quay sang bà với một cảm giác bị hạ bệ. “Kate viết thư cho mẹ à?” Chúa tôi, chị ấy đã tiết lộ những gì? Đã đủ tệ khi Anthony biết về sự thất bại với tiểu thư Watson - anh ấy đã đoán ra điều đó, dĩ nhiên - nhưng nếu mẹ anh tìm ra, cuộc đời anh sẽ trở thành địa ngục hoàn toàn.

Bà sẽ giết anh bằng sự tử tế. Anh chắc chắn điều đó.

“Kate viết một tháng hai lần,” Violet trả lời với một cái nhún một bên vai thanh nhã. “Cô ấy kể cho mẹ nghe mọi thứ.”

“Anthony có biết không?” Gregory thì thầm.

“Mẹ không biết,” Violet nói, trao anh một cái nhìn trịnh thượng. “Đó thực sự không phải là việc của anh con.”

Lạy Chúa.

Gregory chỉ vừa kiềm chế để không nói nó to lên.

“Mẹ đoán,” mẹ anh tiếp tục, “rằng anh trai cô ấy đã bị bắt gặp trong một tình huống tế nhị với con gái của quí ngài Watson.”

“Thật chứ?” Hyacinth vừa mới xem xét kỹ đám đông, nhưng cô quay ngoắt lại vì điều đó.

Violet gật đầu một cách thận trọng. “Mẹ đã tự hỏi tại sao đám cưới lại quá gấp rút như vậy.”

“Ồ, đó là lý do tại sao,” Gregory nói, với một tiếng giống như càu nhàu.

“Hmmmmm.” Cái này, là từ Hyacinth.

Đó là một loại âm thanh mà một người chẳng bao giờ ước được nghe từ Hyacinth.

Violet quay sang con gái và nói, “Nó khá là ồn ào.”

“Thực sự thì,” Gregory nói, càng ngày càng phát cáu lên theo từng giây, “tất cả đã được xử lý một cách kín đáo.”

“Luôn luôn có những tiếng thì thầm,” Hyacinth nói.

“Con không thêm vào đấy chứ,” Violet cảnh cáo cô.

“Con sẽ không nói một lời,” Hyacinth hứa, vẫy bàn tay cô như thể cô chưa bao giờ tiết lộ điều gì trong suốt cuộc đời.

Gregory làm một tiếng khịt mũi. “Ồ, làm ơn đi.”

“Em sẽ không,” cô phản đối. “Em xuất sắc nhất với một bí mật lâu đến chừng nào em biết nó là một bí mật.”

“Ah, vậy ý em là gì, rằng em không sỡ hữu cái ý thích tự mình hành động?”

Hyacinth thu hẹp hai mắt lại.

Gregory nhướng mày lên.

“Các con bao nhiêu tuổi rồi?” Violet xen vào. “Vì Chúa, cả hai con chẳng thay đổi chút nào kể từ khi hai con mới bắt đầu tập đi. Mẹ đã mong hai con sẽ bắt đầu kéo tóc của nhau ngay tại chỗ đấy. "

Gregory khép chặt quai hàm thành một đường thẳng và nhìn kiên quyết về phía trước. Chẳng có gì giống như một lời khiển trách từ mẹ anh mà lại làm cho một ai đó cảm thấy vừa cao lên ba feet cả.

“Ồ, đừng có vô lý như vậy, mẹ ah,” Hyacinth nói, chấp nhận lời khiển trách với một nụ cười. “Anh ấy biết rõ là con chỉ chòng ghẹo anh bởi vì con yêu anh ấy nhất.” Cô mỉm cười với anh, tỏa sáng và ấm áp.

Gregory thở dài, bởi vì đó là sự thật, và bởi vì anh cũng cảm thấy giống y như vậy, và bởi vì, tuy nhiên, lại rất kiệt sức khi làm anh trai cô. Nhưng cả hai bọn họ đều khá trẻ hơn những anh chị em còn lại, và kết quả là, họ đã luôn luôn có nhau.

“Nhân tiện, anh ấy lại đa cảm rồi,” Hyacinth nói với Violet, “nhưng bởi vì là đàn ông, anh ấy sẽ chẳng bao giờ nói quá nhiều.”

Violet gật đầu. “Đúng rồi.”

Hyacinth quay sang Gregory. “Và chỉ để cho vấn đề được rõ ràng hoàn toàn, em chưa bao giờ kéo tóc anh đâu nhé.”

Biểu hiện của anh chắc chắn là muốn rời đi. Hoặc anh sẽ đánh mất sự sáng suốt của mình. Thực sự thì, nó cái đó tùy thuộc vào anh.

“Hyacinth,” Gregory nói, “Anh yêu mến em. Em biết điều đó. Mẹ, con cũng yêu mếm mẹ như thế. Và bây giờ thì con phải đi đây.”

“Đợi đã!” Violet la lớn.

Anh quay lại. Anh đã nên biết rằng nó điều đó không hề dễ dàng.

“Con sẽ là người hộ tống mẹ chứ?”

“Cho cái gì?”

“Sao, đến đám cưới, dĩ nhiên rồi.”

Trời đất, có cái vị gì kinh khủng trong miệng anh vậy. “Đám cưới của ai? Lady Lucinda hả?”

Mẹ anh nhìn chằm chằm vào anh bằng đôi mắt xanh hầu như rất ngây thơ. “Mẹ không thích đi một mình.”

Anh giật mạnh đầu mình về hướng em gái anh. “Đi với Hyacinth đi.”

“Nó sẽ ước được đi với Gareth,” Violet trả lời.

Gareth St. Clair là chồng của Hyacinth đã gần bốn năm nay. Gregory rất thích anh ta, cả hai đã phát triển một tình bạn vô cùng tốt đẹp, điều mà nhờ đó anh biết Gareth sẽ lột bỏ sự vô cảm của anh ta (và vứt bỏ chúng trong một khoảng thời gian không xác định) hơn là ngồi đó trong suốt các sự kiện xã hội chán ngán, lâu hơn dự tính, dài cả ngày trời.

Trong khi Hyacinth thì ngược lại, bởi vì cô chẳng ngại để tham gia vào chúng, luôn luôn có hứng thú với những câu chuyện tầm phào, những thứ mà cô sẽ chắc chắc không muốn bỏ lỡ như cái đám cưới quan trọng thế này. Một vài người sẽ hơi quá chén, và một vài người khác sẽ nhảy quá nhiều, và Hyacinth sẽ ghét phải là người cuối cùng được nghe về điều đó.

“Gregory?” mẹ anh nhắc nhở.

“Con sẽ không đi.”

“Nhưng -“

“Con không được mời.”

“Chắc chắn là sơ suất thôi. Một điều mà sẽ được sữa chữa, mẹ chắc chắn, sau những nỗ lực của con tối nay.”

“Mẹ, cũng nhiều như con muốn quí cô Lucinda được khỏe mạnh, con không có ao ước được tham dự đám cưới của cô ấy hay đám cưới của bất kỳ ai khác. Đó là những sự kiện hết sức ủy mị.”

Im lặng.

Đó chưa bao giờ là một dấu hiệu tốt.

Anh nhìn Hyacinth. Cô nhìn lại anh với đôi mắt mở to nghiêm nghị. “Anh thích những cái đám cưới mà,” cô nói.

Anh cằn nhằn. Nó dường như là một sự phản hồi tốt nhất.

“Anh có,” cô nói. “Tại đám cưới của em, anh -“

“Hyacinth, em là em gái anh. Đó là chuyện khác.”

“Đúng, nhưng anh cũng tham dự đám cưới của Felicity Albandale nữa, và em nhớ rõ ràng -“

Gregory quay lưng khỏi cô trước khi cô có thể kể lại chi tiết niềm hứng khởi của anh. “Mẹ,” anh nói, “cảm ơn mẹ vì lời mời, nhưng con không mong muốn tham dự đám cưới của quí cô Lucinda.”

Violet mở miệng ra như thể bà định hỏi câu gì đó, nhưng rồi bà ngậm lại. “Tốt thôi,” bà nói.

Gregory nghi ngờ ngay lập tức.

Thực là không giống mẹ anh khi đầu hàng quá nhanh như vậy.Tuy nhiên, nếu tò mò hơn nữa vào động cơ của bà, thì sẽ chấm dứt bất kỳ cơ hội nào để tẩu thoát nhanh.

Đó luôn luôn là một quyết định dễ dàng.

“Con chào mẹ nhé,” anh nói.

“Anh định đi đâu?” Hyacinth đòi hỏi. “Và tại sao anh lại nói bằng tiếng Pháp?”

Anh quay sang mẹ mình. “Cô ấy là của mẹ.”

“Được rồi,” Violet thở dài. “Mẹ biết.”

Hyacinth ngay lập tức quay sang bà. “Điều đó có nghĩa là gì?”

“Ồ, vì Chúa, Hyacinth, con -“

Gregory nắm lấy lợi thế của khoảnh khắc này và lỉnh đi trong khi sự chú ý của họ đang dành cho nhau.

Buổi tiệc đang trở nên ngày càng đông hơn, và nó cho anh cảm giác rằng quí cô Lucinda có thể đã đến đây rồi trong khi anh đang nói chuyện với mẹ và em gái. Nếu đúng như vậy, cô sẽ không ở đâu xa khỏi phòng khiêu vũ, tuy nhiên, và vì vậy anh bắt đầu đi về hướng dòng người đang được đón tiếp. Nó là một thủ tục rườm rà; anh đã rời khỏi thành phố hơn một tháng, và tất cả mọi người đều dường như có gì đó để nói với anh, chẳng có cái nào trong số chúng có một chút xíu nào hứng thú cả.

“Chúc ông may mắn với nó nhé,” anh lẩm bẩm với ngài Trevelstam, người đang cố dành lấy sự hứng thú của anh với thông tin về một con ngựa mà anh chẳng thể nào kham nổi. “Tôi chắc chắn rằng ông sẽ không gặp bất cứ một khó khăn nào -“

Giọng nói của anh rời bỏ anh.

Anh không thể nói.

Lạy Chúa, không phải một lần nữa chứ.

“Bridgerton?”

Ngang qua căn phòng, chỉ gần ngay cánh cửa. Ba quí ông, một quí bà lớn tuổi, hai mệnh phụ, và -

Cô ấy.

Đó là cô ấy. Và anh bị thu hút, chắc chắn như thể có một sợi dây thừng ở giữa họ vậy. Anh cần phải đến gần bên cô.

“Bridgerton, có gì - “

“Tôi xin lỗi,” Gregory cố gắng nói, lướt qua Trevelstam.

Đó là cô ấy. Ngoại trừ là...

Có một sự khác biệt nơi cô ấy. Cô ấy không phải là Hermione Watson. Đó là - Anh không chắc cô là ai; anh có thể nhìn thấy cô chỉ từ phía sau. Nhưng đó là - cái cảm xúc tuyệt vời và khủng khiếp y chang. Nó làm anh choáng váng. Nó gây cho anh một sự mê ly. Phổi anh trống rỗng. Anh trống rỗng.

Và anh muốn cô.

Nó giống y như những gì anh vẫn luôn luôn hình dung - thậy huyền diệu, cái cảm xúc hầu như sáng rực khi biết rằng cuộc đời anh đã hoàn thiện, rằng cô đúng là người đó.

Ngoại trừ là anh đã làm điều đó trước đây. Và Hermione Watson đã không phải là người đó.

Lạy Chúa, có thể nào một người đàn ông bị rơi vào lưới tình đến hai lần một cách điên rồ và ngu ngốc chăng?

Chẳng phải anh đã nói với Lucy rằng nên thận trọng và sợ hãi, rằng nếu cô ấy đã vượt qua cái cảm giác đó, cô không nên tin nó sao?

Và lúc này...

Và lúc này cô ở đó.

Và anh ở đó.

Và tất cả lại xảy ra một lần nữa.

Nó đúng như những gì đã xảy ra một lần với Hermione. Không, nó còn tệ hơn. Cơ thể anh ngứa ngáy; anh không thể giữ nổi những ngón chân của mình trong đôi giày ống. Anh muốn nhảy ra khỏi lớp vỏ của anh, chạy nhanh bang qua căn phòng và chỉ... chỉ...

Chỉ để nhìn cô.

Anh muốn cô quay lại. Anh muốn nhìn gương mặt cô. Anh muốn biết cô là ai. Anh muốn biết về cô.

Không.

Không, anh tự nói với chính mình, cố gắng ép buộc đôi chân của mình đi theo hướng khác. Đây là một sự điên rồ. Anh nên đi. Anh nên đi ngay bây giờ.

Nhưng anh không thể. Thậm chí khi tất cả mọi ngóc ngách sáng suốt trong tâm hồn anh đang gào thét kêu anh phải quay lại và bước đi, anh vẫn đứng yên tại chỗ, chờ đợi cô quay lại.

Cầu nguyện cho cô quay lại.

Và rồi cô đã.

Và cô chính là - Lucy.

Anh trượt chân như thể bị đánh trúng.

Lucy?

Không. Không thể nào. Anh biết Lucy.

Cô không thể làm điều này với anh.

Anh đã gặp cô hàng tá lần, thậm chí đã hôn cô, và chưa lần nào cảm thấy như thế này, như thể thế giới sẽ nuốt chửng lấy toàn bộ con người anh nếu như anh không tiến đến gần cô và đặt tay cô vào tay anh.

Hẳn phải có một lời giải thích. Anh đã cảm thấy thế này trước đây. Với Hermione.

Nhưng lần này - nó không hẳn là giống y chang. Với Hermione nó đã làm mê mẩn, một cách mới mẻ. Cái cảm giác thích thú của sụ khám phá, của sự chinh phục. Nhưng đây là Lucy.

Đây là Lucy, và -

Rồi tất cả lại đến như thác lũ. Cái nghiêng nghiêng của đầu cô khi cô giải thích tại sao sandwiches nên được sắp xếp một các hợp lý. Cái nhìn cáu kỉnh cực kỳ hấp dẫn khi cô cố giải thích cho anh là anh đang làm mọi thứ sai trái thế nào trong quá trình tán tỉnh tiểu thư Watson.

Cái cách anh cảm thấy đúng đắn một cách giản dị khi chỉ ngồi bên cô trong công viên Hyde Park và ném bánh mì cho lũ chim bồ câu.

Và nụ hôn. Chúa tôi, nụ hôn.

Anh vẫn còn mơ về nụ hôn đó.

Và anh muốn cô cũng mơ về nó như anh.

Anh bước tới một bước. Chỉ một thôi - đi về phía trước và đến một góc mà tại đó anh có thể nhìn rõ mặt cô hơn. Tất cả giờ trở nên quen thuộc - mái đầu nghiêng nghiêng, cái cách môi cô chuyển động khi cô nói. Làm thế nào mà anh có thể nhận ra cô ngay lập tức, thậm chí chỉ từ sau lưng? Các ký ức đã ở đó, rúc vào những nơi xa xôi nhất của tâm trí anh, nhưng anh đã không muốn - không anh không cho phép mình - nhận thức sự hiện diện của nó.

Và rồi cô trông thấy anh. Lucy nhìn thấy anh. Anh thấy nó đầu tiên trong mắt cô, khi chúng mở rộng và sáng lấp lánh, và rồi vành môi cô cong lên.

Cô mỉm cười. Với anh.

Điều đó lấp đầy anh. Gần như nổ tung, nó lấp đầy anh. Đó chỉ là một nụ cười, nhưng nó là tất cả những gì anh cần.

Anh bắt đầu bước đi. Anh có thể cảm thấy những bước chân anh, hầu như không có ý thức kiểm soát cơ thể anh. Anh chỉ đơn giản bước đi, biết trong tận sâu thẳm rằng anh phải đến bên cô.

“Lucy”, anh nói, khi anh vừa tới chỗ cô, quên mất rằng họ đang ở giữa những người lạ, và tệ hơn, những người bạn, và anh không nên mạo muội dùng tên riêng của cô.

Nhưng chẳng có gì khác cảm thấy đúng đắn trên môi anh cả.

“Công tử Bridgerton,” cô nói, nhưng mắt cô thì lại nói, Gregory.

Và anh biết.

Anh đã yêu cô.

Đó là cảm giác kỳ lạ nhất, tuyệt vời nhất. Nó vui vẻ. Nó như thể là thế giới đột nhiên mở ra cho anh. Rõ ràng. Anh đã hiểu. Anh đã hiểu tất cả những gì anh cần biết, và tất cả đều ở đó trong mắt cô.

“Quí cô Lucinda,” anh nói, cúi mình thật thấp trên bàn tay cô. “Tôi có thể mời cô nhảy bản này chứ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play