Tuy rằng tâm trí rối nùi nhưng hai chân ta dường như tự có ý thức mà đi, khi dừng lại ngẩng đầu nhìn lên đã là trước cửa thư phòng.
Chân tay khẽ run run, đẩy cửa phòng ra, không ngờ trong phòng vắng lặng, không có một bóng người.
Thở hắt ra, tâm trí tĩnh lại ta liền gọi một nha hoàn gần đó: "Vương gia đâu?"
Nha hoàn vội vàng quỳ thi lễ đáp: "Vương gia có lẽ đang ở hậu viên."
Ta vội vàng rời thư phòng hướng hậu viên đi tới.
Trong vườn hoa có một gốc ngô đồng tán rợp trời, lá cây đã ngả vàng
gần hết, gió thu thổi lả tả từng phiến lá phiêu linh, cô quạnh rơi.
Ngôn Thù ngồi trên ghế đá dưới gốc cây, xoay lưng về phía ta, hồng diệp như mưa làm nổi bật thân ảnh bạch y gầy gò.
Khóe mắt ta nóng lên, trước kia chưa tùng bao giờ nghĩ đến hắn lại có thể gầy yếu đến vậy, đến nỗi tại khuỷu tay áo còn lộ rõ khớp xương.
Ta dừng lại, xa xa đứng nhìn, chân nặng trĩu không dám bước tiếp.
Dường như nghe thấy tiếng bước chân, hắn tuy không quay đầu lại nhưng thở dài thật dài, nói: "Những lá cây này cuối cùng cũng sẽ rụng hết."
Ta chẳng biết nói tiếp thế nào.
Hắn trầm mặc một lát, lại nói: "Ta từng nghĩ rằng khi lá cây rụng hết sẽ đến nói với nàng một việc. Nhưng mà, ta rồi lại đổi ý, sẽ vĩnh viễn
không bao giờ, kể cả nhắc qua với nàng, chuyện đó, cả đời này ta sẽ
không thể nói với nàng. Đến khi nàng hôn mê, rồi đại phu nói nàng có lẽ
vĩnh viễn sẽ không hồi tỉnh nữa, ta đã bên cạnh giường nàng thề, chỉ cần nàng tỉnh lại ta sẽ nói cho nàng biết, chỉ cần nàng tỉnh lại ta sẽ bất
chấp tất cả mà nói cho nàng ..." Nói tới đây, hắn từ từ đứng lên, xoay
mình, đối mặt với ta.
Ta chưa bao giờ gặp Ngôn Thù ở bộ dáng này.
Hắn đứng nơi đó, khuôn mặt xinh đẹp thanh tú chỉ còn một vẻ trầm
tĩnh, vẻ thiếu niên trung tính mỹ lệ mất đi, thay vào đó là khuôn mặt
nam tử trưởng thành bình ổn, trầm tĩnh.
Tất cả làm ta thấy lạ lùng, lại mang mấy phần xa xôi khôn kể.
"Ma Y, ta muốn kể cho nàng một câu chuyện cũ."
Tim ta run rẩy một chút, trực giác mách bảo tốt nhất không nên nghe
câu chuyện này nhưng lại nghẹn tắc nơi cổ họng, không thể nói lời từ
chối.
Ngôn Thù vẫn dịu dàng trầm tĩnh nhìn ta, thanh âm nhẹ nhàng: "Mười
sáu năm trước ngày 20 tháng hai, có hai đứa trẻ cùng được sinh ra, một
nam một nữ, một là long thai phượng chủng, một cũng thuộc về gia đình
quan lại."
Tim đập muốn vỡ, ta áp tay lên ngực giữ muốn nghẹ thở, từng tầng tầng bụi bí mật của quá khức bóc tách đi, chân tướng dần dần hiện.
"Khi ấy trong cung phi tử được sủng ái nhất chính là Vân Quý Phi cùng Liễu Quý Phi, ai đản hạ long tử (sinh hoàng tử) trước có thể được sắc
phong Hoàng Hậu, bởi vậy Vân Quý Phi tâm sâu kế cao lập tức lệnh cho
người ra cung tìm kiếm những nam anh được sinh cùng lúc, tìm được Tứ Phu nhân thư ký lang trung đang chuẩn bị lâm bồn liền lập tức mua chuộc bà
đỡ, phòng trường hợp xấu nhất. Kết quả, Vân Quý Phi sinh hạ nữ nhi, nhà
Lang trung kia lại là nam hài, vì thế nhân buổi đêm khuya mới đem đánh
tráo, đồng thời về sau giết tất cả người liên quan bịt đầu mối, thần
không biết quỷ không hay" Ngôn Thù nhìn ta, ánh mắt lóe ra bất định,
thanh âm lại càng trầm thấp, "Vì thế, kết cục chính là — đáng lẽ ra công chúa nữ anh biến thành quan gia thiên kim, mà nam anh giống như cá chép hóa rồng lắc mình biến thành hoàng tử."
Biết làm gì đây, ta không muốn nghe nữa...?
Câu chuyện này không có chút nào dễ chịu, ta không cần phải nghe nữa...
Nhưng ta vẫn không mở miệng được? Cái gì áp nặng lại làm ta không
thốt lên lời? Cái gì đó giữ chặt ta, cứ như vậy trân trân đứng nghe hắn
tiếp tục kể?
"Thời gian như gió thoảng, vừa đó đã qua mười lăm năm. Trong mười lăm năm này, nam hài nhận hết mọi ân sủng, cẩm y ngọc thực, phong quang bát diện, mặc dù cuối cùng hắn không trở hoàng đế, nhưng so với hoàng đế
còn thong dong tự tại hơn. Vào đêm trừ tịch năm đó, Vân Quý phi bệnh
nặng, trước khi chết gọi hắn đến bên giường nói cho biết thân thế thật
sự, cũng khóc mà rằng nàng sợ sự tình bại lộ phiền phức nên không dám
cùng nhi nữ của mình gặp gỡ, lại sợ để lại tại kinh thành sẽ là mầm tai
họa nên sớm tìm thời cơ đưa gia đình lang trung kia đẩy đi xa. Cho nên,
người cầu hoàng tử kia nếu có cơ hội tìm đến công chúa, cố gắng chiếu cố nàng thật tốt"
Tầm mắt ta bắt đầu mơ hồ.
"Hoàng tử sau khi biết được sự thật lập tức phái người âm thầm điều
tra, tin tức hồi báo nói vị công chúa này trong mười lăm năm qua sống
thật vất vả; mẫu thân mất sớm, phụ thân hờ hững, trong phủ ngay cả kẻ
hầu thấp nhất cũng có thể khi dễ nàng. Đúng lúc này, hữu tướng ý đồ mưu
phản, thân là hoàng đệ được hoàng thượng tin cẩn nhất hắn nhận lệnh đi
tuần Giang Nam. Ngay sau khi đến Hàng Châu, chuyện đầu tiên hắn làm là
đến Từ Vân Am để tìm công chúa, nghe nói đang đến đó xin sâm"
Ta cắn nhanh môi dưới, đứng chôn chân như đang chịu một loại khổ
hình, đè nặng trịch trên người khiến cho không có cách nào thở được.
"Am ni cô yên tĩnh, mấy khối hòn non bộ nhấp nhô ngoài sân ngoại,
dưới tàng mai cổ thụ có hai vị cô nương. Trong hai nàng, một người
thoáng nhìn đã biết là một thiên kim tiểu thư phú quý sang giàu, một
người khác..." đáy mắt Ngôn Thù thoáng ánh lên tầng nước mắt "Ma Y, ta
đã từng nói rằng vĩnh viễn sẽ không quên lần đầu tiên nhìn thấy nàng —
tuyết trắng, gió lạnh, nàng y phục đơn sơ lạnh run rẩy đến từng ngón
chân, cả người như sắp đông thành khối. ấy vậy mà trên mặt nàng không có chút ủy khuất nào, không cam phận, không oán hận mà ngược lại đang cười hi hi, thanh âm giòn giã, dám đối với xà cò kè mặc cả... Lúc ấy nhìn
thấy nàng, suy nghĩ lớp lớp, chính người này đã bị ta chiếm lấy vận mệnh cao quý xa hoa rồi lại thay ta chịu khổ... Chính là nàng a..."
Ta lắc lắc đầu muốn nói ta không hề khổ, cho đến tận bây giờ không hề cảm thấy khổ, nhưng mà vẫn không cất được nên lời. Chỉ có thể lặng im
trân trân nhìn hắn, lặng lặng mà nhìn như thế.
"Về sau ta đến nhà nàng trụ lại, càng hiểu rõ sự tình của nàng, ta tự nói phải bù đắp cho nàng, ta cần phải đem mười lăm năm thiếu thốn đó –
từ từ dùng toàn bộ quãng đời còn lại đền bù cho nàng. Mà muốn nàng quang quang chính chính hợp tình hợp lý hưởng thụ hạnh phúc – cách nhanh nhất chính là cưới nàng về. Cho nên, ta thú ."
Không cần nói... Van cầu chàng, không cần nói...
Ngôn Thù, đừng tàn nhẫn như vậy, van cầu chàng. Đừng nói với ta kì
thật chàng chưa bao giờ từng yêu thương ta, tất cả những dịu dàng cưng
chiều chàng đối với ta, hết thảy chỉ vì trả nợ cùng chuộc lỗi... Không
cần... Không cần...
Lòng tràn đầy tuyệt vọng, cuộn cuộn gào thét mà ta vẫn bất động lặng im.
Ngôn Thù nghẹn ngào cười mắt nhíu lại, chớp mi, có chút tự giễu:
"Nhưng là, trời cao an bài so với toan tính con người càng thêm cao
minh, ta thủy chung muốn bù đắp bởi vậy chuyên tâm chú ý tới nàng thật
lâu, kết quả, thật lâu theo nàng liền bắt đầu lo được lo mất, ban đầu
chẳng qua chỉ là sự bảo hộ đơn thuần cuối cùng lại biến thành khát vọng
sở hữu. Ta khát vọng có được nàng, cho nàng chân chính biến thành ta,
thiên mệnh chúng ta nhất định phải cùng một chỗ, cũng chắc chắn dây dưa
một đời. Bởi vậy, ta dùng thủ đoạn xâm phạm ý nguyện của nàng đem nàng
biến thành của ta... Xem, ta là kẻ đê tiện đến vậy, không chỉ đối với
nàng, ta đối với thân sinh phụ thân chính mình cũng ghi hận trong lòng.
Ta hận hắn tham lam tục tằn mất phẩm đức, ta hận hắn lầm lẫn nghe lời
gièm pha hại chết mẫu thân ta, ta lại càng hận hắn đối với nàng không
tốt... Nghĩ tới nàng phải thay ta nhận lấy vận mệnh, nàng chịu đựng tất
cả những khổ sở vốn là những điều ta phải chịu ta hoàn toàn không thể
chịu đựng, vì thế ta lợi dụng việc Hoàng Thượng muốn diệt trừ phe cánh
Hữu tướng thận trọng dẫn hắn mắc câu, cuối cùng kiếm cái tội danh, lấy
công thay tư, mượn đao giết người!"
Nói tới đây, Ngôn Thù lại cười cười, vẻ mặt tươi cười là thế lại mang dư vị thống khổ: "Nguyên lai, lòng ta vẫn chỉ là bóng tối âm u giấu bên trong vẻ sáng sủa, không có chút ánh mặt trời. Vì lẽ gì một kẻ như
ta... lại thiên thiên gặp được người như nàng?"
Cuối cùng nước mắt ta cũng trào dâng.
"Hạ Hiển đối xử với nàng như vậy, vì lẽ gì nàng vẫn yêu thương hắn?
Hạ phu nhân khi dễ nàng, mấy tỷ tỷ khinh thường nàng, vì lẽ gì nàng
không chút nào oán hận? Vì lẽ gì kẻ một mực đẩy chính mình thân sinh phụ thân vào chỗ chết chính là ta, mà người một lòng muốn cứu hắn cũng
chính là nàng – nữ nhi hờ của hắn? Số mệnh rõ ràng ưu ái ta, cho ta địa
vị cao vời, cho ta quyền thế vô hạn, vì lẽ gì ta lại lòng dạ hẹp hòi? Mà số mệnh chẳng cho nàng điều gì tốt đẹp, vì lẽ gì nàng vẫn tinh khiết
thiện lương khoan dung như vậy? Ma Y, Ma Y, nàng nói cho ta biết, vì cớ
gì một kẻ nội tâm âm u hư nát không chấp nhận được như ta lại gặp được
tâm hồn ấm áp sáng ngời như nàng ?" Hắn nói xong, đột quỳ thẳng xuống.
Một trận gió đến, khô diệp đầy trời tung bay.
Ta nhìn nam tử quỳ gối trong gió, đầu óc trống rỗng.
"Hiện tại, tới thời điểm cần hoàn lại tất cả..." Hắn ngẩng đầu, nhìn
lên ta, rơi lệ, nhấn từng từ "Phán xét ta đi." dừng một chút, lại nói
tiếp hai chữ — "Công chúa."
Dường như cả thế kỷ đã trôi đi trong yên lặng, ta chậm rãi, từ từ đưa tay từng chút từng chút nhích tới trước mặt Ngôn Thù.
"Thiếp tha thứ chàng" Ta cũng tạm dừng một chút, rồi nói tiếp hai chữ -"Phu quân."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT