Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, đột nhiên gã lại biến đổi kiếm pháp từ chỗ cực mau đến chỗ rất chậm. Mũi kiếm của hắn như đeo vật nặng ngàn câu thủng thẳng đâm bên đông một nhát, chém bên tây một chiêu.

Hạng Hồng Huy chấn động tâm thần. Gã cảm thấy áp lực rất trầm trọng từ bốn mặt tám phương đè ép.

Tuy gã bộ pháp nhẹ nhàng, thân thủ hời hợt mà không thể nào vào gần được Địch Bình Thạch được, tưởng chừng như đối phương bày ra bức tường đồng vách sắt trong phạm vi tám thước.

Bức tường đồng vách sắt vô hình này vẫn lan rộng ra rồi bao vây lấy Hạng Hồng Huy.

Hạng Hồng Huy la thầm :

- “Ta thua cũng chẳng sao nhưng nếu bó tay chờ chết thì sư phụ còn mặt mũi nào trông thấy ai nữa? Vậy thua thì thua nhưng cũng phải thua một cách quang vinh”.

Địch Bình Thạch đang từ từ khép vòng lại. Hạng Hồng Huy đột nhiên xông vào mũi kiếm tựa hồ như kẻ liều mạng.

Địch Bình Thạch kiếm thuật đã đến trình độ thu phát tự do. Gã vừa động tâm, mũi kiếm lập tức lướt sang một bên.

Ngờ đâu Hạng Hồng Huy chỉ mong có thế rồi gã thừa lúc áp lực nhẹ đi một chút, lập tức thi triển thân pháp “Nhất Hạc Xung Thiên” là một thứ khinh công tuyệt đỉnh bay vọt lên không. Đồng thời gã sử công phu Âm Dương trảo.

Song chưởng gã một tay phát huy luồng chân lực dương cương còn một tay phát huy luồng chân lực âm nhu. Hai luồng chân lực quyện vào nhau thành vũng nước xoáy để đả phá tiềm lực của đối phương vận vào thanh kiếm.

Nên biết công lực của Hạng Hồng Huy đã luyện được đến bảy thành của sư phụ, chẳng những có thể tiên giải được áp lực đối phương mà còn có thể mượn lực đạo bên địch để mình dùng và đặt đối phương vào tử địa.

Địch Bình Thạch biết ngay mình bị mắc lừa. Gã liền đè tay trái xuống và cũng sử dụng đến bảy thành công lực.

Hạng Hồng Huy thi triển tuyệt đỉnh khinh công vọt lên cao rồi đồng thời nhằm đánh Địch Bình Thạch phát ra ba chiêu liền.

Ba chiêu này đều là võ công phái tà trong bí lục của Võ Hạo Thiên. Một là Âm Dương trảo, hai là Tồi Tâm chưởng, ba là Huyền Âm chỉ. Ba chiêu tuyệt học đồng thời phát ra tuy lập tức bức bách đối phương phải lùi lại, song mái tóc của gã cũng bị hớt đứt một mảng.

Gã bật lên tiếng cười rồi xoay mình chạy đi.

Hạng Hồng Huy phải trốn chạy một cách hoảng hốt kể là thua rồi. Nhưng Địch Bình Thạch cũng phải mệt sức mới thắng được.

Địch Bình Thạch kéo lê thanh kiếm ra chiều hổ thẹn trở về bên Địch Long.

Đào Vĩnh Trạch cười mát nói :

- Thế là hai bên công giỏi cả. Bây giờ đến lượt lão phu cùng Địch đại chưởng môn bàn về tinh nghĩa võ học.

Địch Long nói :

- Đào tiên sinh! Tiên sinh bất tất phải khách sáo. Chỉ xin tiên sinh chỉ giáo võ công cho bọn trẻ thơ mà thôi.

Đào Vĩnh Trạch nói :

- Vậy càng hay. Trước hết Đào mỗ xin nói ngay là nội công của lệnh lang theo nhận xét của Đào mỗ thì đã luyện đến mức thần khí hợp nhất nhưng chưa đến trình độ “Tam tượng sư nguyên”.

Địch Long giật mình kinh hãi. Lão không ngờ đối phương hiểu nội công tâm pháp của phái mình rõ như ban ngày.

Nguyên Võ Hạo Thiên ngày trước đã cùng tổ sư phái Thiên Sơn là Địch Huyền Thanh luận bàn những chỗ ảo diệu về nội công. Võ Hạo Thiên đều ghi cả vào bí lục.

Có điều nội công của phái chính tông cần phải có căn bản vững vàng mới luyện đến trình độ tối cao và ít ra là mất hai chục năm rèn luyện, không dễ dàng như luyện nội công tà phái.

Vì thế mà Đào Vĩnh Trạch tuy theo bí lục hiểu biết nội công tâm pháp, nhưng mới gần được ba năm thì dù lão có gắng công đến đâu cùng chưa được thuần thục. Nhưng lão muốn khoe tài biện bác, miệng tựa sông biển, nói thao thao bất tuyệt.

Địch Long gật đầu đáp :

- Đào tiên sinh chỉ rõ những chỗ kém cỏi của tiểu tử. Địch mỗ rất khâm phục.

Đào Vĩnh Trạch nói :

- Xin Địch chưởng môn đừng khách sáo.

Địch Long nói :

- Theo nhận xét của Địch mỗ về nội công của lệnh đồ thì dường như chú trọng nhiều về sự thay đổi bì mao, gội rửa tủy cốt. Về bá đạo thì có thừa nhưng về vương đạo lại không đủ.

Đây là Địch Long chỉ theo võ học bản thân mà bình luận võ công của đối phương chứ không tinh tế được như Đào Vĩnh Trạch. Nhưng cũng vạch rõ được chỗ yếu của lão.

Đào Vĩnh Trạch ngấm ngầm bội phục gật đầu mấy cái.

Tiếp theo lão lại bàn đến Thiên Sơn kiếm pháp của Địch Long.

Nên biết ngày trước Võ Hạo Thiên bị bại dưới lưỡi kiếm của Địch Huyền Thanh. Sau lão ra ngoài hoang đảo khổ luyện mấy chục năm định về trả thù Địch Huyền Thanh.

Thiên Sơn công phu tuy đã trải qua hơn hai trăm năm và phái Thiên Sơn đã sản xuất được khá nhiều nhân vật biến cải nội dung khá nhiều, nhưng căn cơ thì vẫn như cũ.

Đào Vĩnh Trạch nói thao thao bất tuyệt như người không cần phải nghỉ, lão nói liền một lúc chỉ mười ba chỗ sơ hở về kiếm pháp của Địch Bình Thạch.

Tiếp theo lão lại nêu ra mười một điểm tinh diệu trong kiếm pháp này.

Địch Bình Thạch thộn mặt ra mà nghe, trong lòng ngấm ngầm bội phục.

Đào Vĩnh Trạch ngừng lại một lúc rồi mỉm cười nói :

- Kiếm pháp của lệnh lang tuy có mười ba chỗ sơ hở, song trong đó chỉ có chín chỗ vì y chưa luyện tới. Còn về khuyết điểm của quý phái thì chỉ có bốn mà thôi. Tóm lại so kiếm pháp các phái trong khắp thiên hạ thì quý phái vẫn chiếm hạng nhất.

Địch Long thấy lào càng khen ngợi thì trong lòng lại càng phiền muộn, vì những công phu của Hạng Hồng Huy lão chưa từng được thấy qua. Tuy về công luyện võ học lão có miễn cưỡng chỉ ra được vài ưu khuyết điểm, nhưng so với tài nghị luận của Đào Vĩnh Trạch lão còn thua xa.

Đào Vĩnh Trạch cười nói :

- Tiểu đồ mới vào làm môn hạ được ba năm, võ học của gã lại càng nhiều chỗ sơ hở. Mong rằng Địch đại chưởng môn đừng tiếc lời chỉ giáo, để Đào mỗ được nghe điều cao luận.

Địch Long trầm giọng nói :

- Bất tất phải nói thêm nữa. Đào tiên sinh võ học uyên thâm, kiến thức quảng bác. Địch mỗ còn kém xa lắm. Vậy cuộc tỷ thí về văn trường Địch mỗ chịu thua rồi.

Lão vừa nói câu này, quần hùng đều tái mặt. Nhiều người lộ vẻ bất bình.

Cuộc tỷ võ chân chính Địch Bình Thạch thắng rồi mà chỉ vì mấy câu đầu lưỡi Địch Long lại chịu thua. Như vậy Đào Vĩnh Trạch chẳng đã chiếm phần tiện nghi quá nhiều?

Nhưng bọn họ đã có lời với nhau trước ai kiến thức nhiều thì người ấy được, nên mọi người dù phẫn hận mà không làm thế nào được.

Đào Vĩnh Trạch nói :

- Địch đại chưởng môn khiếm cung tự hạ khiến cho Đào mỗ lại càng kinh sợ. Những lời khen ngợi của Đại chưởng môn càng khiến cho Đào mỗ thêm phần hổ thẹn. Đào mỗ chỉ biết cảm Đại chưởng môn đã nhường cho keo này. Bây giờ chúng ta bắt đầu tỷ thí kéo thứ hai chăng?

Địch Long nói :

- Xin Đào tiên sinh ra đề đi.

Trong lòng lão ngấm ngầm hồi hộp không hiểu đối phương lại đưa ra đề mục cổ quái nào.

Đào Vĩnh Trạch cất tiếng hỏi thuộc hạ :

- Dương sư đệ! Sư đệ đã chuẩn bị xong chưa?

Dương Xích Phù đáp :

- Xong cả rồi!

Bỗng thấy hắn bưng một cái khay vượt mọi người đi ra. Trên khay đặt một cái chung lớn và hai cái chung nhỏ. Chung lớn đựng đầy nước. Chung nhỏ không có gì.

Mọi người đều lấy làm kỳ tự hỏi :

- “Không hiểu chúng lại làm trò gì đây?”

Đào Vĩnh Trạch móc ra một gói giấy nhỏ xé ra trước mặt mọi người trút phấn trắng trong gói vào trong chén lớn. Lão lắc cho đều rồi rót sang chung nhỏ.

Lão làm xong rồi chậm rãi nói :

- Thứ phấn này là do bảy chất kịch độc hợp lại. Hễ ai uống vào là lập tức thất khiếu ứa ra máu mà chết. Cuộc tỷ thí lần này là đấu dũng khí và đởm lược. Không hiểu Địch đại hiệp có đởm lược bồi tiếp Đào mỗ uống hết một chung này không?

Đào Vĩnh Trạch đưa ra biện pháp tỷ thí này thật không một ai nghĩ tới. Lập tức toàn trường huyên náo cả lên.

Ai cũng nhao nhao :

- Rõ ràng họ định ngấm ngầm ám hại Địch đại hiệp.

- Đừng mắc lừa hắn. Nhất định hắn uống thuốc giải rồi.

- Hắn biết đến ngày tận số, khó bề tránh khỏi công đạo nên hắn muốn Địch đại hiệp cùng chết. Chà! Thật là xảo quyệt.

Người thì thóa mạ Đào Vĩnh Trạch, kẻ lại khuyên can Địch Long. Tiếng thóa mạ và tiếng khuyên can nổi lên ầm ầm.

Đào Vĩnh Trạch đảo cặp mắt lạnh lùng nhìn toàn trường rồi thủng thẳng nói :

- Xin các vị đừng huyên náo để Đào mỗ nói một lời.

Thanh âm lão không cao nhưng tiếng nào cũng chan chát như đập vào kim thạch, lọt vào lỗ tai người và lấn át hết thanh âm toàn trường.

Đào Vĩnh Trạch cười khành khạch nói :

- Nếu nói về thuốc giải thì khắp thiên hạ chẳng đâu bằng thứ tuyết liên ở núi Thiên Sơn. Địch đại chưởng môn đã bào chế thành Bích Linh đan mang ở bên mình. Nếu có thuốc giải thì Địch chưởng môn phải chiếm phần tiện nghi hơn.

Lão ngừng lại một chút rồi tiếp :

- Cuộc tỷ thí đởm lược này không phải là tỷ thí thuốc giải. Địch đại chưởng môn cố nhiên thanh danh lẫy lừng thiên hạ mà Đào mỗ cũng không phải hạng hèn mạt trong võ lâm. Các bạn thử nghĩ xem dưới con mắt mọi người ai dám uống rượu độc rồi nhìn đối phương chết, còn mình lại uống vụng thuốc giải để cầu sinh. Như vậy há chẳng sợ anh hùng thiên hạ sỉ tiên ư?

Câu nói này cực kỳ lợi hại, chẹn đường cầu sinh của Địch Long và khiến mọi người ngơ ngác nhìn nhau không nói sao được nữa.

Bỗng nghe Đào Vĩnh Trạch cười ha hả nói tiếp :

- Các vị thật khéo đa nghi! Đào mỗ vừa nói là chất độc này gồm những chất Mật công, Mào hạc, Kim tâm trùng, Bức xà diên, Đoạn trường hỏa, Hắc tâm liên, toàn những thứ cực độc chế ra. Nếu chỉ một thứ trong bảy thứ này thì Bích Linh đan có thể giải được. Nhưng cả bảy thứ hợp lại bỏ vào hạc tửu thì trong thiên hạ chẳng có thuốc nào giải được.

Lão cười nói tiếp :

- Vậy cuộc tỷ đấu này rất công bằng. Đào mỗ cùng Địch đại chưởng môn uống rượu độc vào rồi cùng chết chẳng ai chiếm được phần tiện nghi cả.

Địch Long đã có lời hứa trước để cho lão ra đầu đề. Bây giờ lão đưa biện pháp này tuy hoang đường không tưởng tượng được, nhưng nghe ra cũng là công bằng.

Bọn người bên Địch Long đều lộ vẻ kinh hoàng, nhìn Địch Long chầm chập mà la thầm :

- “Hỏng bét! Hỏng bét!”

Ai cũng nghĩ rằng Địch Long là một nhân vật như vậy khi nào lại phản lời hứa.

Dương Xích Phù bưng khuy rượu đến trước mặt mọi người.

Đào Vĩnh Trạch nói :

- Địch đại chưởng môn đởm lược hơn người. Bây giờ nhận thua cũng được. Có điều việc gì của Đào mỗ xin Địch đại chưởng môn đừng nhúng tay vào.

Địch Long đã nhận thua một keo rồi. Nếu lại thua thêm keo này thì keo thứ ba không cần tỷ thí nữa.

Theo quy củ võ lâm thì nếu tình trạng này xảy ra, Địch Long lập tức quay về Thiên Sơn. Vì thế mà Đào Vĩnh Trạch ra điều kiện như vậy.

Địch Long hồi lâu không ói gì bây giờ mới lên tiếng :

- Đào tiên sinh bất tất phải nhiều lời. Địch mỗ bồi tiếp là xong.

Thanh âm trấn tĩnh như thường, vẻ mặt rất trang nghiêm.

Thống Thiền thượng nhân tuyên Phật hiệu rồi khẽ ca tụng :

- Địch đại hiệp! Đại hiệp thật là người đại từ đại bi, đại nhân đại dũng. Tuy đại hiệp không thể phát uy mà thực lòng dạ Bồ Tát.

Tâm tính Địch Long đúng như vậy. Lão biết rõ nếu mình chịu thua thi không còn ai kềm chế được Đào Vĩnh Trạch nữa, nên lão cam tâm cùng chết với tên đại ma đầu để cứu vãn họa kiếp võ lâm.

Địch Long không ngần ngừ gì nhận lời uống rượu độc khiến cho Đào Vĩnh Trạch không khỏi ngạc nhiên. Hắn thay đổi sắc mặt nhưng chỉ nháy mắt đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh, trầm giọng nói :

- Dĩ nhiên Địch mỗ tín nhiệm Đào tiên sinh lắm.

Rồi tiện tay cầm lấy chung rượu trước mặt.

Đào Vĩnh Trạch cũng cầm lấy chung kia.

Hai người đứng đối diện.

Đào Vĩnh Trạch nói :

- Địch đại chưởng môn! Bây giờ xin Đại chưởng môn chỉ định người ra hiệu.

Đếm tiếng một thì chúng ta nâng chung lên. Đến tiếng hai thì đưa chung kề vào miệng. Đến tiếng ba thì chúng ta đồng thời đổ hết vào miệng. Địch chưởng môn tưởng như vậy là công bằng chưa?

Địch Long đáp :

- Lệnh sư đệ hiện có ở đây. Vậy để y phát lệnh là xong.

Lão nghĩ thầm trong bụng :

- “Nếu ta chỉ định một ông bạn nào phát hiệu thì e rằng y không hô ra tiếng”.

Dương Xích Phù tùy đã biết trước sư huynh hắn đưa ra biện pháp này là chắc mẫm Địch Long không đồng ý. Dè đâu Địch Long lại ưng thuận một cách dễ dàng khiến hắn đứng ngoài cũng bở vía, sắc mặt xanh rờn.

Việc đã đến thế này, hắn không sao được liền hít mạnh một hơi chân khí, hồi lâu mới cất tiếng run run đếm :

- Một.

Địch Long và Đào Vĩnh Trạch đồng thời nâng chung rượu lên.

Các đệ tử chính phái bên Địch Long người thì lấy tay che mặt không dám nhìn ra, người thì khóc thút thít không ra tiếng.

Dương Xích Phù lại hô :

- Hai.

Hai lão Đào, Địch đều kê chung rượu vào miệng.

Địch Bình Thạch chấn động tâm thần mấy lần toan liệng Thiên Sơn thần mang để bắn vỡ chung rượu độc.

Nhưng hắn vừa có ý niệm như vậy, chợt thấy cặp mắt phụ thân loang loáng chiếu vào người gã. Bất giác gã run lên, không làm sao được đành cúi đầu xuống.

Trên sườn núi bốn mặt có đến ngàn người mà đây đấy im lặng như tờ. Bầu không khí trong hang đầy vẻ tịch mịch, tưởng chừng một mũi kim rơi cũng nghe thấy.

Trong khoảng thời gian nghẹt thở này, bỗng thấy Đào Vĩnh Trạch giơ tay trái lên, hai ngón tay búng một cái.

Chung rượu trong tay Địch Long rớt xuống đất vỡ tan thành từng mảnh.

Rượu độc bắn ra tung tóe bốc lửa xanh lè. Nhưng cỏ xanh hoa đại trên mặt đất dính rượu vào đều khô héo vàng khè.

Địch Long quát hỏi :

- Vụ này là thế nào đây?

Tiếng quát chưa dứt thì Đào Vĩnh Trạch đã cầm chung rượu của mình liệng ra ngoài xa.

Lão nhăn nhó cười đáp :

- Địch đại chưởng môn quả là tay đởm lược không vừa. Keo này Đào mỗ chịu thua rồi.

Đào Vĩnh Trạch thách điều kiện này thấy Địch Long dám uống rượu độc làm hắn thất vọng vô cùng. Lúc trước hắn thắng một keo trong lòng hớn hở vui mừng.

Keo này hắn chịu thua lòng lại mềm nhũn. Sau cùng hắn đi đến quyết định :

- Thà rằng cùng Địch Long quyết thắng phụ một phen tối hậu còn hơn đem tính mạng ra mà đánh cuộc.

Cuộc tỷ đấu vừa qua, Đào Vĩnh Trạch hăm hở đưa đầu đề ra, khiến cho khách bàng quan phải một phen hú vía. Bây giờ hắn nhận thua, mọi người tưởng chừng như trút bỏ được khối đá nặng ngàn cân đeo ở trong lòng.

Địch Long nói :

- Địch mỗ tưởng bất tất phải đấu đến cuộc thứ ba, không ngờ Đào tiên sinh lại nhường một keo. Địch mỗ đành phải thỉnh giáo Đào tiên sinh vậy.

Đào Vĩnh Trạch gượng cười nói :

- Chính Đào mỗ muốn biết rõ võ công tuyệt thế của Địch đại chưởng môn thì chết mới nhắm mắt được.

Lão ngừng lại một chút rồi tiếp :

- Vừa rồi đã tưởng hai ta cùng chết, nhưng bây giờ lại không được hưởng diễm phúc đó rồi.

Hắn nói câu này chẳng qua là để đãi lòng, nhưng thực ra trong thâm tâm hắn có âm mưu ghê gớm.

Mọi người vừa được một hơi thở nhẹ nhỏm thì bây giờ lại khẩn trương.

Địch Bình Thạch nói :

- Gia gia! Gia gia hãy chầm lấy thanh Du Long kiếm này.

Địch Long cười nói :

- Vậy càng hay. Gần hai chục năm nay ta không dùng đến kiếm. Bữa nay vì nể Đào tiên sinh mà phải phá lệ dùng đến nó...

Đào Vĩnh Trạch nói :

- Được Đại chưởng môn có lòng chiếu cố. Vậy xin mời Địch chưởng môn ra chiêu.

Địch Long nói :

- Đào tiên sinh là khách. Địch mỗ không dám tiêm việc.

Đào Vĩnh Trạch nói :

- Nếu vậy Đào mỗ xin thất lễ. Nào mời Đại chưởng môn.

Mấy tiếng sau lão kéo dài thanh âm nghe rất chói chang như bị ngọn chùy đâm vào lá nhĩ cơ hồ thủng cả màng tai.

Vừa dứt lời, Đào Vĩnh Trạch chắp tay lại xá một cái rồi hắng dặng đẩy song chưởng ra.

Coi bề ngoài ra vẻ đầy đủ nghi thức. Trước khi động thủ không quên nhìn Địch Long thi lễ, mà thực ra hắn đã ngấm ngầm vận chưởng lực đến chín thành Tu La thần công.

Song chưởng cùng hất ra uy lực mãnh liệt phi thường tựa hồ một vũng nước xoáy vòng xô lại không một tiếng động.

Địch Long trong lòng cũng hơi hồi hộp nhưng nét mặt vẫn bình thản. Lão cầm kiếm vái giả. Thân hình thủng thẳng lùi lại ba bước.

Trong lúc chớp mắt này, bộ râu dài của lão phất phơ. Mắt lộ tinh quang, miệng lạnh lùng đáp :

- Đào tiên sinh bất tất phải đa lễ. Địch mỗ hoàn chiêu đây!

Địch Long rút kiếm ra khỏi vỏ rồi từ từ vung thanh kiếm lên.

Thế kiếm tuy chậm chạp mà bên trong ẩn giấu nhiều biến hóa rất phức tạp.

Đào Vĩnh Trạch biết rõ nếu mình di động thân hình là thanh lợi kiếm của đối phương sẽ đâm theo như bóng theo hình.

Hắn già gan đứng sững không nhúc nhích. Thực ra hắn đã hiểu sâu xa yếu quyết về võ học là lấy bất biến ứng vạn biến.

Muốn đối phó với thứ kiếm pháp thượng thặng của Địch Long, trừ cách đó không còn biện pháp nào khác.

Ngoài Thống Thiền thượng nhân và Hoa Quang đại sư là hai nhân vật như sao bắc đẩu, núi Thái Sơn trong võ lâm, mọi người khác không ai hiểu được nên ngấm ngầm nao núng trong lòng.

Trong trường đấu, Địch Long và Đào Vĩnh Trạch ngưng tụ hết tinh thần vào cuộc chiến đấu, bỏ ra ngoài tai những lời nghị luận của khách bàng quan.

Địch Long cũng không nhúc nhích. Thanh bảo kiếm của lão dừng lại ở trước ngực Đào Vĩnh Trạch khi còn cách chừng ba thước. Mũi kiếm có hơi rung động.

Đào Vĩnh Trạch cũng để bàn tay ngang trước ngực. Thần sắc hắn cực kỳ trầm trọng.

Trong khoảng thời gian chừng uống cạn tuần trà. Địch Long ngỏ thấy Đào Vĩnh Trạch hơi lộ vẻ khiếp sợ liền phóng kiếm đâm tới một cách đột ngột.

Bỗng thấy kiếm khí xô ra vọt lên không rồi lập tức kiếm ảnh mù trời.

Trong một chiêu này Địch Long đã bao vây ba mươi sáu đường huyệt đạo của Đào Vĩnh Trạch.

Những tiếng veo véo vang lên. Tiếp theo đánh choang một cái.

Đào Vĩnh Trạch lăn người đi tránh khỏi.

Địch Long rượt theo. Ánh bạch quang cứ nhắm sau lưng Đào Vĩnh Trạch chụp tới. Mặt đất cát bụi bay mịt mù dường như bị gió lốc cuốn lên. Cả hai người bị cát bụi bao vây.

Thống Thiền thượng nhân định thần thở phào một cái.

Hoa Quang đại sư nói :

- Thật là nguy hiểm! Thật là nguy hiểm! Xem chừng Địch đại hiệp có vẻ thắng thế.

Tuy Đào Vĩnh Trạch lấy được nửa pho bí lục mà bộ phận chủ yếu là dùng để phá Thiên Sơn kiếm pháp, nhưng Địch Long từ ngày chấp chưởng phái Thiên Sơn đã có sáng chế nhiều chiêu thức mới lạ trong Thiên Sơn kiếm pháp.

Kiếm thế của lão mãnh liệt vô bờ bến. Lão nhân Đào Vĩnh Trạch sơ hở một chút là đột nhiên ra chiêu công kích quả khiến cho đối phương phải luống cuống.

Chiêu kiếm này đã cắt đứt nửa chòm râu dưới cằm lại đâm thủng vạt áo trường bào của Đào Vĩnh Trạch đến sáu bảy chỗ.

Có điều Đào Vĩnh Trạch cũng là tay lợi hại. Tuy hắn không biết chiêu này, song đã hiểu về nguyên lý Thiên Sơn kiếm pháp.

Giữa lúc tính mệnh lão như treo đầu sợi tóc, hắn liền xử thân pháp “Thiên La bộ” phối hợp với khinh công “Đăng Vân Tung” mà thoát thân được.

Lúc hắn né tránh còn đủ sức xử chiêu “Huyền Âm chỉ” nhằm đâm vào sóng kiếm của Địch Long.

Tuy nhiên chiêu này chẳng làm gì được vì thanh kiếm Du Long đã luyện đến trình độ rắn như băng.

Địch Long cũng không khỏi chấn động tâm thần, vì Đào Vĩnh Trạch đã luyện được môn cách vật truyền công lợi hại nhất trong tà phái.

Đào Vĩnh Trạch dùng Huyền Âm chỉ để phát huy Tu La thần công búng trúng vào thanh kiếm Du Long. Lập tức một luồng khí âm hàn truyền qua thanh kiếm xông vào tới huyệt Quan Xích trên tay mặt cầm kiếm của Địch Long.

Huyệt Mạch Môn là chỗ xung yếu của con người. Địch Long tuy đã luyện nội công kỳ thuần thục, nhưng cũng không thể vận khí phòng ngự được.

Cuộc chiến này Đào Vĩnh Trạch ở vào tình thế chết hụt. Dù hắn bị đè ép dưới uy lực rất lớn của thanh kiếm Du Long, nhưng hắn vẫn liều mạng phản kích.

Các thứ võ công cổ quái tà độc lần lượt đưa ra không bao giờ hết tựa hồ những cơn sóng cả dồn dập tới.

Thống Thiền thượng nhân là một vị cao tăng đắc đạo lại biết rõ Địch Long có thể chiếm được thượng phong một cách vững vàng nhưng trước cuộc ác chiến này, nhà sư cũng không khỏi hồi hộp trong lòng.

Bây giờ Địch Long lại dùng chiến lược của Đào Vĩnh Trạch tức là dùng bất biến để đối phó với vạn biến. Lão thi triển “Đại Tu Di kiếm thức” trong Thiên Sơn kiếm pháp, để kiếm quang bao phủ cả mình lẫn địch.

Đào Vĩnh Trạch muốn đánh mạnh thế nào, lão cũng không rời gót nửa bước.

Đào Vĩnh Trạch phóng ra bao nhiêu chiêu kỳ quái bất tận mà chẳng thể nào phá được vòng kiếm quang hộ thân của Địch Long để đột nhập.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play