Thiếu phụ vừa nói vừa cởi sợi dây nhung kết thành hai con bướm ở trên đầu tung ra trước gió. Hai đầu dây tựa như hai con rắn nhỏ sặc sở, chợt co lại chợt duỗi ra rồi “vù” một cái vươn thẳng tới lỗ mũi Đào Vĩnh Trạch.

Đào Vĩnh Trạch tuy là người biết nhiều hiểu rộng nhưng chưa từng thấy quái chiêu kiểu này bao giờ. Lão nghĩ bụng :

- “Nếu để nó chui vào lỗ mũi được thì thật là buồn cười”.

Lão vội thi triển thân pháp “Bàn Long Nhiễu Bộ” né mình sang một bên. Hai đầu sợi dây nhung linh hoạt phi thường. Đột nhiên thay đổi phương hướng chui vào lỗ tai lão.

Đào Vĩnh Trạch tức quá. Hắn không nghĩ gì nữa giơ hai tay lên ra chiêu “Bạch Hạc Lượng Xí”, chìa hai ngón tay cứng như sắt để toan kẹp đứt đầu dây.

Ngờ đâu sợi dây nhung này như vật sống động, đột nhiên chuồn qua kẽ ngón tay bò xuống cổ tay làm cho hổ khẩu hắn tê chồn.

Tất Thông bị thiếu phụ đánh cho một bạt tai, hắn vừa hổ thẹn vừa tức giận, liền giơ cây thiền trượng lên nhảy xổ ra toàn cùng thiếp phụ liều mạng. Nhưng hắn vừa tới gần thì cảnh tượng kia làm cho hắn phải sửng sốt. Hắn ngửng đầu nhìn cho rõ tướng mạo thiếu phụ, hắn kinh hãi không bút nào tả xiết, bất giác bật tiếng la :

- Úi chao!

Giữa lúc ấy Đào Vĩnh Trạch cũng quát lên một tiếng. Hai đầu sợi dây nhung quấn chặt cổ tay lão đột nhiên bốc lửa cháy chỉ chớp mắt là thành tro bụi.

Thiếu phụ la lên :

- Trời ơi! Hỏng bét! “Con chó dữ” bị trói lại thoát ra mất rồi. Ta không còn thì giờ để quanh quẩn với “con chó dữ” nữa.

Đoạn xoay mình chạy đi.

Đào Vĩnh Trạch quát to. Tiếp theo “sầm” một tiếng rùng rợn một cây lớn trước mặt thiếu phụ bị chưởng lực của lão đánh gãy tận gốc để chận đường nhưng thiếu phụ đã chạy mất không còn thấy bóng đâu nữa.

Đào Vĩnh Trạch cúi xuống nhìn thấy hai bên cổ tay mình đều hiện ra một vết tròn màu hồng.

Nguyên lúc lão hoang mang không sao hất được đầu dây ra, hắn tức quá đã vận huyền công làm cho hai cánh tay thành cứng như cây bổng sắt xát mạnh vào sợi dây bật lửa cháy rụi.

Lão đã luyện thành tấm thân sắt thép chém không vào mà bị thiếu phụ dùng hai sợi dây quấn thành vết đỏ thì công lực của mụ ít ra cũng ngang hàng với lão.

Bây giờ Xà Thần Tất Thông mới thở phào một hơi nhẹ nhõm. Hắn bảo Đào Vĩnh Trạch :

- Lão Đào! May lão bị mụ cột cổ tay nhưng dây của mụ bị cháy ngay thì cũng không phải là mình thất bại. Mụ này khó chơi lắm! Nếu thư thư của mụ tìm đến thì còn khó chịu hơn nữa. Ta đành ẩn nhẫn đi thôi.

Đào Vĩnh Trạch trợn hai mắt lên hỏi :

- Lão đệ bảo mụ là ai mà ghê gớm thế?

Tất Thông đáp :

- Mụ là tiểu di của Địch Long, là mẫu thân Cảnh Quyên Quyên. Ngày trước ba mụ Thúy Vi tiên tử, Hàn ngọc nữ hiệp Phùng Vân và Phung Linh ngang hàng với nhau.

Hắn ngừng lại một chút rồi nói tiếp :

- Ba mươi năm trước thì tiểu đệ theo sư phụ lên núi Thiên Sơn đã gặp mặt mụ một lần. Ngày ấy mụ mới là một vị cô nương mười bảy, mười tám tuổi. Bây giờ mụ đứng tuổi mà vẫn có hành động tinh nghịch như hồi còn là trường. Người mụ cũng không già đi mấy.

Đào Vĩnh Trạch giật mình kinh hãi hỏi :

- Mụ là Phùng Linh đấy ư? Chà! Không hiểu mụ đã biết việc con gái mụ bị cầm tù chưa?

Đào Vĩnh Trạch chẳng sợ trời sợ đất nhưng vẫn gờm Thiên Sơn thần hiệp Địch Long vì võ lâm kêu y là Thiên hạ đệ nhất nhân. Phùng Linh là em vợ Địch Long cũng làm cho lão giật mình kinh hãi.

Tất Thông định thần đáp :

- Nhất định mụ chưa biết chuyện chúng ta đã làm khó dễ con gái mụ.

Đào Vĩnh Trạch ngẫm nghĩ một chút rồi gật đầu nói :

- Lão đệ nói đúng. Nếu mụ mà biết việc đó thì đời nào lại chịu bỏ qua. Dĩ nhiên ta không sợ mụ, song Tu La thần công ta chưa luyện được đến độ chót. Không muốn gây thù ra mặt với phái Thiên Sơn.

Tất Thông nói :

- Xem chừng mụ đi có một mình. Địch Long là Chưởng môn một phái, có lý nào mỗi lúc dời khỏi núi Thiên Sơn ngay được? Vả lại nếu vợ chồng Địch Long cùng đi tất chẳng để mụ ngấm ngầm trêu chọc chúng ta.

Hạng Hồng tập tểnh chạy ra. Đào Vĩnh Trạch xét nghiệm vết thương cho gã thì thấy mắt cá có dán một miếng lá cây. Về công phu “Trích Diệp Phi Hoa” để đả thương đối thủ, Đào Vĩnh Trạch hãy còn kém thiếu phụ nên lão không khỏi kinh hãi. Lão liền dùng phép “Thôi Cung Hóa Huyết” chữa thương cho Hạng Hồng và rịt thuốc dấu vào.

Hạng Hồng bẽn lẽn nói :

- Đệ tử bất tài, vừa lên nóc nhà đã bị mụ hất xuống. Thiếu nữ bỏ chạy kia là ai? Đệ tử chưa điều tra ra, nhưng thị giống hệt nữ đệ tử Thúy Vi tiên tử.

Đào Vĩnh Trạch nói :

- Trong thiên hạ những tay bản lãnh như mụ cũng không có mấy người, bị thương là đáng, ta trách ngươi thế nào được? Ngươi hãy nghỉ một chút, lát nữa chúng ta lại đi.

- Bọn này ngồi trong quán nghỉ ngơi chờ Hạng Hồng hành động được như thường rồi sẽ tiếp tục thượng lộ lên núi Lao Sơn.

Núi Lao Sơn ở ngoài mỏm bán đảo Sơn Đông, trông xuống Hoàng Hải.

Cảnh sắc cực kỳ xinh đẹp.

Lãnh Sương Quân rời khỏi khách sạn rồi đi tới giờ ngọ thì đến chân núi Lao Sơn. Nàng vào quán rượu trên núi để ăn cơm và hỏi đường lên cung Thượng Thanh.

Lãnh Sương Quân lên tới đỉnh núi thì trời vừa tối. Xa xa những hòn đảo ngoài đại hải nhấp nhô chiếc nổi chiếc chìm. Dưới ánh trăng tỏ cảnh núi non lại càng huyền ảo. Từng chấm đèn lửa trong các thuyền chài trông tựa sao sa.

Trước phong cảnh mơ hồ này, Lãnh Sương Quân cảm thấy trong người nhẹ nhõm.

Nàng nghĩ tới lát nữa sẽ gặp mặt Lăng Trung Ngọc, thì tinh thần nàng càng thêm phấn chấn. Bao nhiêu gió bụi nhọc mệt mấy ngày tựa hồ được nước biển rữa sạch hết.

Lãnh Sương Quân đi trong khoảng khắc vào đến chỗ rừng sâu trên đỉnh núi.

Tại đây xuất hiện một ngôi chùa. Nàng nhẹ bước từ từ đi tới, lòng nàng lại nhộn lên những làn sóng tư tưởng. Mấy bữa nay nàng gặp rất nhiều chuyện ly kỳ, nàng chưa định sau khi gặp mặt Lăng Trung Ngọc sẽ nói những gì với chàng trước.

Lãnh Sương Quân còn đang ngẫm nghĩ, chợt nghe có tiếng thở dài, nàng giật mình đánh thót một cái, ngẩng đầu nhìn phía xa xa thấy một người đứng tựa vào gốc cây cổ tùng. Người này chẳng phải Lăng Trung Ngọc thì còn là ai nữa?

Lăng Trung Ngọc ngắm trăng thở dài tựa hồ đang có tâm sự gì suy nghĩ.

Chàng chưa phát hiện ra Lãnh Sương Quân.

Lãnh Sương Quân cười thầm đi quanh mé bên để tới gần rồi đột nhiên cất tiếng nhẹ nhàng gọi :

- Giang cô nương! Chưa tới kỳ hạn sao cô đã đến rồi?

Chàng chưa dứt lời đã quay đầu lại thấy người đứng sau mình là Lãnh Sương Quân thì không khỏi ngơ ngác hỏi :

- Ái chà! Lãnh thư thư đấy ư?

Nét mặt ra chiều bẽn lẽn.

Lãnh Sương Quân tưởng chừng như một khối chỉ đè nặng lên trái tim. Nàng hững hờ đáp :

- Xin lỗi ngươi! Ta không biết ngươi đã ước hẹn với Giang Mỹ Linh cô nương tới đây để hội diện, thành ra ta quấy nhiều người rồi.

Lăng Trung Ngọc trấn tĩnh tâm thần vội nói :

- Lãnh thư thư! Thư thư đừng hiểu lầm. Tiểu đệ được gặp thư thư hân hoan còn chưa đủ, sao thư thư lại bảo quấy rầy. Thư thư đến đây bữa nay chắc có chuyện gì?

Trong lòng chàng rất lấy làm kỳ vì không hiểu tại sao Lãnh Sương Quân lại biết rõ tên họ Giang Mỹ Linh?

Lãnh Sương Quân đột nhiên cảm thấy chua cay trong dạ. Nàng không hiểu vì thương Cảnh Quyên Quyên hay tự thương thân mình?

Câu chuyện về Cảnh Quyên Quyên, Lăng Trung Ngọc đã cho nàng hay rồi.

Nhưng còn Giang Mỹ Linh kia nữa! Lăng Trung Ngọc có giấu nàng không?

Trong khoảng thời gian chớp nhoáng này nàng đối với Lăng Trung Ngọc có một cảm giác hoàn toàn khác lạ. Trước đây nàng coi Lăng Trung Ngọc như người tri kỷ, mà hiện giờ nàng lại cho những câu chuyện chàng nói với mình trước toàn là lời đường mật giả dối.

Lăng Trung Ngọc thấy Lãnh Sương Quân ngơ ngẩn hồi lâu không nói gì liền nắm lấy hai tay nàng hỏi :

- Lãnh thư thư! Thư thư giận tiểu đệ chăng?

Lãnh Sương Quân hất tay chàng ra hững hờ đáp :

- Ngươi nói giỡn chăng? Ta giận ngươi thế nào được? Người giận ngươi là kẻ khác chứ không phải ta.

Lăng Trung Ngọc nghe giọng nói của nàng có ý gay gắt liền hỏi ngay :

- Thư thư đã được tin tức gì về Cảnh Quyên Quyên chưa?

Lãnh Sương Quân đáp :

- Ta đến đây chính là để báo tin cho ngươi hay. Nhưng bây giờ ta xem ra thì ngươi đừng gặp y làm chi nữa.

Lăng Trung Ngọc nhảy lên hỏi :

- Quyên Quyên ở đâu? Thư thư hãy cho tiểu đệ biết trước. Còn câu chuyện Giang Mỹ Linh sẽ giải thích sau.

Lãnh Sương Quân né tránh ánh mắt của chàng, lạnh lùng hỏi :

- Ta cần ngươi giải thích làm chi? Ta chỉ thương cho Quyên Quyên muội muội đau khổ vì ngươi bao nhiêu năm nay mà không được gặp mặt ngươi nữa.

Lăng Trung Ngọc hỏi :

- Sao? Thư thư đã gặp y mà không bảo cho y biết tiểu đệ ở đây ư?

Lãnh Sương Quân nhạt nhẽo :

- Bảo y làm chi! Ta...

Nàng chợt nghĩ tới mình lật đật đến Lao Sơn mà gặp phải tình trạng này khiến cho bao nhiêu hy vọng hoàn toàn tiêu tan!

Lát sau khí tức nổi lên, nàng hằn hộc nói :

- Ta chẳng có liên quan gì với ngươi mà ngươi cũng chẳng có liên can gì với ta. Chúng ta hoàn toàn là người dưng. Ta dính vào việc của ngươi làm chi. Thôi ta đi đây.

Vành mắt đỏ hoe, nàng cố nhịn cho nước mắt khỏi tràn ra rồi trở gót đi luôn.

Lăng Trung Ngọc ngẩn người ra. Chàng nghe Lãnh Sương Quân nói lòng đau như cắt. Hai hàng lệ tuôn rơi, cất giọng bi ai hỏi :

- Lãnh thư thư! Thư thư còn chưa hiểu cho tấm lòng tiểu đệ ư? Thời kỳ chúng ta ở với nhau tuy chẳng được bao lâu, nhưng tiểu đệ đã coi thư thư như người tri kỷ duy nhất. Thân thế chúng ta đã chẳng khác gì nhau, có lý nào lại không thương nhau mà còn oán ghét nhau chăng? Tiểu đệ coi Quyên Quyên như đứa em ruột. Còn đối với thư thư! Hỡi ôi! chẳng lẽ thư thư chưa hiểu lòng đệ đệ hay sao? Trái tim này đã trao cho thư thư rồi. Còn đối với Giang cô nương kia, tiểu đệ phải báo đáp mối ân tình của cô ta. Chờ khi nào xong việc rồi là mỗi người mỗi ngã chẳng liên can gì đến cô ta nữa...

Lãnh Sương Quân nghe chàng nói vậy bất giác dừng bước lại.

Lăng Trung Ngọc run run hỏi tiếp :

- Thư thư không tin tiểu đệ hay sao? Ồ! Thư thư!... tiểu đệ mất cả tín nhiệm với thư thư nữa ư?

Lãnh Sương Quân đứng lặng lẽ không nói gì mà cũng không ngoảnh đầu lại.

Lăng Trung Ngọc nói bằng một giọng thống thiết hơn :

- Thôi được! Đã vậy thì tiểu đệ móc trái tim này cho thư thư coi.

Đột nhiên chàng rút thanh trường kiếm trong cây thiết trượng ra toan đâm vào ngực.

Lãnh Sương Quân giật mình kinh hãi. Nàng quay ngoắt lại vươn bàn tay ngọc ra nắm lấy cổ tay Lăng Trung Ngọc hất thanh kiếm lên. Nàng la thất thanh :

- Đừng làm thế! Tại sao ngươi lại tìm cái chết?

Lăng Trung Ngọc đáp :

- Ai bảo thư thư không tin tiểu đệ? Tiểu đệ phải móc trái tim ra cho thư thư coi!

Lãnh Sương Quân cầm thanh thiết kiếm của chàng tra vào vỏ rồi bật tiếng cười hích hích hỏi :

- Ta có bảo không tin ngươi đâu. Tâm huyết ngươi chảy đầm đìa thì ta sợ lắm! Ngươi móc tim ra làm chi?

Nàng chưa dứt lời Lăng Trung Ngọc không tiện chụp lấy hai tay nàng nhưng chàng mừng rỡ hỏi :

- Lãnh thư thư! Sao thư thư không bảo trước? Suýt nữa tiểu đệ biến thành con quỷ hồ đồ.

Lãnh Sương Quân cười nói :

- Ngươi nóng nảy như Trương Phi thì có biến thành con quỷ hồ đồ cũng là đáng đời. Thôi đừng nhộn nữa! Ta muốn nói chuyện đứng đắn.

Lăng Trung Ngọc nói :

- Vâng! Tiểu đệ chờ thư thư nói chuyện đứng đắn đây!

Lãnh Sương Quân nói :

- Giang thư thư của ngươi cũng sắp tới nơi bây giờ.

Lăng Trung Ngọc tưởng chừng trái tim chìm xuống. Chàng ngắt lời :

- Y tới thì tới, chúng ta cứ nói chuyện của chúng ta. Nghĩ tới y làm chi?

Lãnh Sương Quân nói :

- Không tiện! Ngươi đã ước hẹn với y tới đây hội diện thì bỏ mặc y sao được? Ngươi nên biết rằng Đào Vĩnh Trạch rượt y đêm qua ở một nhà khách sạn trong Tức Hắc thành. Ta cũng ở đó và bị một tên đệ tử lão ngó thấy, ta liền chạy thục mạng tới đây.

Lăng Trung Ngọc ánh mắt sáng rực lên hỏi :

- Ủa! Đào lão tặc cũng đến đây ư?

Lãnh Sương Quân gật đầu đáp :

- Hừ! Chẳng hiểu Giang cô nương có bị lão bắt không? Ta còn biết rằng lão không chịu buông tha ta đâu. E rằng lão sẽ đuổi tới đây. Ngươi nghĩ dùm ta nên lánh mặt hay là nên gặp lão. Ta muốn lánh mặt lão lắm, nhưng lánh mặt thì làm sao mà cứu được Giang cô nương?

Lãnh Sương Quân tuy tức giận Giang Mỹ Linh gạt nàng, nhưng thấy cô bị mắc vào tay Đào Vĩnh Trạch nàng lại không yên tâm.

Lăng Trung Ngọc nói :

- Hay lắm! Tiểu đệ đang muốn kiếm Đào Vĩnh Trạch.

Lãnh Sương Quân nói ngay :

- Nhưng hắn còn có Tất Thông đi theo.

Lăng Trung Ngọc nghĩ lại quả là vấn đề nan giải. Một mình Đào Vĩnh Trạch còn khó lòng đối phó. Huống chi còn thêm Xà Thần Tất Thông thì chàng tất phải thất bại. Chàng nghe giọng lưỡi Lãnh Sương Quân thì thực tình nàng không muốn gặp Đào Vĩnh Trạch. Nhưng lão lại là phụ thân nàng, nên chàng cũng không tiện yêu cầu nàng viện thủ cho.

Lăng Trung Ngọc còn đang ngần ngừ, bỗng thấy có luồng gió nhẹ thổi tới dường như có người phóng ám khí tập kích sau lưng. Chàng xoay tay lại vung lên một cái lớn tiếng quát :

- Đào lão tặc! Ngươi lại đây!

Lạ thay! Chàng đánh ra một chưởng mà không thấy tiếng ám khí rớt xuống.

Lăng Trung Ngọc không khỏi run sợ. Đột nhiên chàng thấy một bóng đen từ trong rừng bay vọt ra. Chàng liền vung thiết trượng lên đón. Bóng đen kia đang lơ lửng trên không bỗng xoay mình đi. Chàng nhắm thật trúng lại quét trượng nữa, nhưng chàng vẫn đánh vào quảng không.

Bỗng nghe đánh đét một tiếng. Lăng Trung Ngọc bị vọt một roi vào mặt.

Địch nhân dường như đã dùng một cành cây nhưng nó còn lợi hại hơn nhuyễn tiên.

Lăng Trung Ngọc bị vụt trúng mặt nổi lên một vệt máu. Chàng vừa kinh hãi vừa tức giận thì bóng đen đã hạ mình xuống trước mặt chàng quát mắng :

- Lăng Trung Ngọc! Thằng lỏi này thật không biết điều.

Lăng Trung Ngọc toan vung trượng đánh ra thì đột nhiên nghe tiếng quát như sét đánh lưng chừng trời khiến chàng hồn lạc phách bay, cây thiết trượng rủ xuống.

Thanh âm này đối với chàng rất quen thuộc. Mấy năm trời không gặp mặt mà chàng vẫn chưa quên hồi còn nhỏ ở với phụ thân được Phùng Linh tại căn nhà bên cạnh đối với chàng rất từ ái...

Chàng lùi lại một bước nhìn kỹ lại thì thiếu phụ trung niên quả là mẫu thân Cảnh Quyên Quyên, tức nữ hiệp Phùng Linh.

Phùng Linh lại mắng tiếp :

- Hừ! Lăng Trung Ngọc! Ngươi giỏi thiệt! Mẹ con ta đối đãi với ngươi như vậy. Té ra ngươi là con người phụ bạc. Ngươi đối với con gái ta như vậy được chăng?

Mụ càng mắng càng nổi nóng lại vung cành cây lên quất xuống.

Lăng Trung Ngọc hoang mang luống cuống. Chàng giơ tay lên đỡ thì mu bàn tay bị quất thành một vệt máu. Chàng la lên :

- Bá mẫu! Bá mẫu đối với tiểu điệt ơn cao đức trọng, tiểu điệt cảm kích vô cùng, nhưng sự tình nam nữ không thể miễn cưỡng được. Tiểu điệt coi Quyên Quyên như một cô em ruột. Bá mẫu hiểu cho, có chịu nghe lời tiểu điệt chăng?

Chàng chưa dứt lời thì Phùng Linh lại lớn tiếng quát mắng :

- Còn nói gì nữa? Ta nghe rõ cả rồi! Ta hận mình chưa giết ngươi. Con gái ta thối tha gì mà không có người tìm đến. Ngươi tưởng ta bắt buộc ngươi chăng? Hừ! Thật ta muốn giết ngươi ngay!

Lăng Trung Ngọc vừa thẹn vừa giận, buông lỏng tay đáp :

- Được rồi! Bá mẫu không lượng tình cho thì cứ giết tiểu điệt đi!

Lãnh Sương Quân đứng trước tình hình này cũng hổ thẹn vô cùng. Nàng la lên một tiếng rồi hỏi :

- Bá mẫu! Bá mẫu không nhận ra tiểu nữ ư?

Phùng Linh lườm nàng nói :

- Ta nhận được ngươi nhưng việc này không liên can gì đến ngươi. Chỉ có Lăng Trung Ngọc là đứa bất nghĩa. Ngươi đi đi!

Lãnh Sương Quân ngơ ngác, không biết làm thế nào cho phải.

Phùng Linh hắng giọng một tiếng rồi hỏi :

- Sao? Ngươi đã biết gã là một tên bạc tình mà còn muốn năn nỉ cho gã chăng?

Lãnh Sương Quân gặp phải bậc trưởng bối không chịu nghe lẽ phải. Nàng uất ức bật lên tiếng khóc thút thít bưng mặt chạy đi.

Phùng Linh lại đánh liền mười roi khiến cho chân tay mặt mũi Lăng Trung Ngọc đầy những vết máu.

Lăng Trung Ngọc nhịn đau, hắng dặng một tiếng rồi nghĩ thầm :

- “Bà đánh chết ta đi càng tốt. Có thế ta mới khỏi bị phiền não”.

Phùng Linh dánh một hồi rồi lửa giận đã bớt dần. Đột nhiên mụ thở dài, miệng lẩm bẩm :

- Con gái ta thật là đau khổ! Hừ! Giờ ta có đánh chết ngươi cũng bằng vô dụng.

Mụ nói xong quăng cành cây đi, mặt hầm hầm liếc nhìn Lăng Trung Ngọc một lần nữa rồi trở gót đi luôn không ngoảnh đầu nhìn lại.

Lăng Trung Ngọc hai chân nhũn ra, toàn thân đau đớn. Phần đau khổ về tâm thần của chàng càng tệ hại hơn.

Phùng Linh đi rồi, Lãnh Sương Quân cũng đi nốt. Chỉ còn một mình chàng đứng ngây ra như tượng đá trước cung Thượng Thanh. Trong lòng chàng chua cay không nói ra được, chàng lẩm bẩm :

- Giữa con người với con người thật là khó xử.

Mảnh trăng đầu tháng lơ lửng như treo trên cành cây. Ngọn gió đêm thổi lại khiến chàng cảm thấy giá lạnh.

Lăng Trung Ngọc toan xuống núi thì một đạo nhân trong chùa thủng thẳng cất tiếng ngâm :

Nỗi phiền tự ý gây nên Phải đâu Thái Thượng mà quên được tình?

Lăng Trung Ngọc buông tiếng cười rộ nói :

- Ngưu Tụy Tử! Xú đạo sĩ! Lão nói đúng đó! Phiền não là do lòng mình tạo nên, mình không phải là Thái Thượng lão quân thì làm sao quên được chữ tình?

Nhưng ta không muốn theo lão làm đạo sĩ. Thôi ta cũng đi đây!

Đạo sĩ níu lấy chàng cười nói :

- Phiền não bỏ đi mà hết, ẩn lánh mà khỏi được chăng. Này! Bần đạo hãy hỏi thí chủ, thiếu nữ trung niên vừa rồi phải chăng là Phùng Linh ở núi Thiên Sơn?

Lăng Trung Ngọc hỏi lại :

- Đạo sĩ cũng nhận biết bà ta ư?

Đạo sĩ cười đáp :

- Mụ nha đầu đó sống đã mấy chục tuổi mà tính nết vẫn chưa thay đổi. Được rồi! Để bần đạo cãi lý với mụ.

Lăng Trung Ngọc gạt đi :

- Đây là việc riêng của tại hạ, đạo sĩ bất tất dây vào làm chi.

Chàng níu đạo sĩ lại, ngờ đâu tay chàng chụp vào chỗ không, chớp mắt đạo sĩ đã đi xa mưòi mấy trượng chuyển ra ven núi.

Lăng Trung Ngọc lẩm bẩm :

- Úi chà! Võ công vị đạo sĩ này thật ta không ngờ ghê gớm đến thế.

Lần này chàng lên cung Thượng Thanh ở trọ lại trong cung vì có quen biết Huyền Phong trụ trì. Những độ ra biển chàng đã chuẩn bị đầy đủ. Sự thật chàng không hiểu Huyền Phong mấy. Chàng tưởng lão đạo này chỉ biết sơ qua võ công, ngờ đâu lão lại cao minh đến thế!

Lăng Trung Ngọc không nhìn thấy bóng Huyền Phong nữa, liền bụng bảo dạ :

- “Lão đã muốn can thiệp vào việc không đâu thì để mặc lão đi. Mình cũng đi đàng mình là xong”.

Trong lòng chán nản thẫn thờ, chàng muốn ly khai nơi phiền não này ngay.

Bỗng một bóng đen chạy tới Lăng Trung Ngọc định thần nhìn lại bất giác nổi nóng buột miệng mắng luôn :

- Giang Mỹ Linh! Cô giỏi lắm! Thiệt là dữ lắm!

Giang Mỹ Linh cười khanh khách hỏi :

- Ta có điều gì không tốt đâu. Chưa tới kỳ hạn ta đã đến trước tức là ta quan tâm đến ngươi đó.

Lăng Trung Ngọc hắng dặng một tiếng rồi hỏi :

- Sao cô lại lừa gạt Cảnh Quyên Quyên?

Giang Mỹ Linh sửng sốt hỏi :

- Chẳng lẽ ngươi có gặp Lãnh Sương Quân rồi ư?

Lăng Trung Ngọc trợn mắt lên nhìn cô không đáp. Nhưng cô vẫn thản nhiên như không, toét miệng cười nói tiếp :

- Lăng Trung Ngọc! Trí nhớ của ngươi tốt quá. Ngươi quên đã thua cuộc ta rồi ư? Ngươi hứa để ta trêu cợt ba lần không nổi giận kia mà? Bây giờ mới là lần thứ hai, còn một lần nữa chứ! Từ đây ngươi phải cẩn thận hơn.

Lăng Trung Ngọc dở cười dở khóc, chàng tức quá mà không làm sao được.

Giang Mỹ Linh lại cười nói :

- Ngươi đừng bực mình nữa. Ai bảo ngươi ưng thuận với ta như vậy. Ngươi đã chuẩn bị thuyền bè để ra biển chưa? Đi ngay bây giờ hay sau hai bữa nữa mới khởi hành? Đào lão tặc đang đuổi ta đó, tưởng ngươi chẳng nên chuốc lấy phiền não làm chi. Đi ngay bây giờ quách!

Lăng Trung Ngọc thở dài hậm hực nói :

- Cô thật là một ngôi sao chướng ngại trong số mệnh của ta.

Giang Mỹ Linh cũng cười nói :

- Chính ngươi mới là ma chướng của ta. Không thế thì sao ta chẳng trêu chọc ai mà chỉ trêu chọc ngươi?

Ả bĩu môi :

- Chao ôi! Quân tử chỉ nói một lời, ngựa hay không đóng hai yên. Lời ước ra biển chẳng lẽ ngươi hối hận ư?

Lăng Trung Ngọc nghiến răng, lớn tiếng :

- Được rồi! Đi ngay bây giờ. Ta muốn đền ơn ngươi cho xong sớm đi.

Giang Mỹ Linh hỏi :

- Có phải sau vụ này rồi ngươi không hỏi han gì đến ta nữa?

Lăng Trung Ngọc bị móc trúng tâm sự, chàng tắc họng không trả lời được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play