Lãnh Sương Quân lại tự nhủ :

- “Khi con người đã mắc vào lưới tình thì biển khổ biến thành vui thú Địa ngục lại hóa Thiên đàng. Lăng Trung Ngọc bảo Cảnh Quyên Quyên đi tìm hạnh phúc liệu y tìm được chăng?”

Lăng Trung Ngọc chú ý nhìn nàng hỏi :

- Lãnh cô nương! Cô nương đang nghĩ gì vậy?

Lãnh Sương Quân đáp :

- Chà! Tiểu muội nghĩ thương cho thiếu nữ kia... Bao giờ đại ca ra biển?

Lãnh Sương Quân nói hai câu chẳng ăn nhập gì với nhau. Lăng Trung Ngọc sửng sốt tự hỏi :

- “Chẳng lẽ nàng thay đổi chủ ý rồi chăng?”

Đoạn chàng đáp :

- Vào khoảng sau đây hai tháng.

Lãnh Sương Quân lại hỏi :

- Đại ca định ra biển ở bến nào?

Lăng Trung Ngọc đáp :

- Ta chuẩn bị từ một hải cảng dưới chân núi Lao Sơn ở Thành đảo để ra biển. Sao? Cô nương có muốn đi với ta không?

Lãnh Sương Quân lắc đầu mỉm cười nói :

- Không! Tiểu muội muốn giúp ca ca đi nghe ngóng tin tức Cảnh Quyên Quyên. Vạn nhất mà trong vòng hai tháng tiểu muội thăm dò được tin y lạc lõng nơi đâu sẽ đến chân núi Lao Sơn để gặp đại ca.

Nàng ngừng lại một chút rồi nói tiếp :

- Nhưng hy vọng này rất mong manh! Không chừng đại ca ra biển rồi trở về sẽ tính.

Dứt lời nàng khẽ rút tay khỏi bàn tay Lăng Trung Ngọc hỏi :

- Trong thiên hạ chẳng có bữa tiệc nào không giải tán. Chúng ta hãy chia tay từ đây. Đại ca còn gì muốn nói không?

Lăng Trung Ngọc cảm thấy lòng nặng như đá đeo. Lãnh Sương Quân hỏi chàng còn điều gì muốn nói nữa không, chàng toan đáp, dù nói đến ba ngày ba đêm nữa cũng chưa hết chuyện mà không biết nói gì bây giờ.

Sự thực Lăng Trung Ngọc không thể cùng nàng ra biển được vì chàng đã ước hẹn với Giang Mỹ Linh. Nếu nàng bằng lòng đi thì càng khó cho chàng. Vì chàng đã hứa hẹn với cô gái họ Giang quyết không lộ chuyện với bất cứ một người nào khác.

Lăng Trung Ngọc nói là thiếu nợ Cảnh Quyên Quyên, đồng thời chàng cũng thiếu nợ Giang Mỹ Linh. Hai món này chỉ khác nhau ở chỗ Cảnh Quyên Quyên khao khát gặp mặt trái chủ mà Giang Mỹ Linh lại tìm hết cách né tránh, nhưng là một trái chủ không thể né tránh được.

Lăng Trung Ngọc thở dài đáp :

- Cô nương hãy bảo trọng! Người khác hiểu lầm, chẳng nên để tâm làm chi!

Lãnh Sương Quân nói :

- Hay lắm! Một lời nói của đại ca có giá trị hơn thiên ngôn vạn ngữ. Tiểu muội vĩnh viễn ghi nhớ vào lòng.

Hai người cảm thấy dùng dằng không nở dời nhau, nhưng rút cuộc cũng phải từ biệt.

Lãnh Sương Quân chia tay Lăng Trung Ngọc, trong lòng trăm mối tơ vò.

Nàng nghĩ tới thân thế mình thật có nhiều chỗ tương đồng với Lăng Trung Ngọc.

Trên đời chàng không có một người thân, còn nàng tuy có phụ thân, nhưng thà đừng có nữa còn hơn. Nàng là một đứa côi cút từ thuở nhỏ, song đến bây giờ nàng mới thực được nếm mùi cô độc.

Lãnh Sương Quân trong dạ bồi hồi, nàng đi một mạch mấy chục dặm đường, ngoái trông mặt trời đã lặn về tây. Ngày sắp tối rồi, vừa gặp phía trước có một tòa thị trấn nhỏ, nàng liền vào thị trấn tá túc.

Trong thị trấn này chỉ có một nhà khách sạn. Cả trong lẫn ngoài gồm hai dãy cộng năm sáu phòng, chia làm mặt hàng, phòng ăn, phòng khách.

Lãnh Sương Quân vào quán thấy bảy tám người khách đang ngồi ăn cơm trong sảnh đường. Bọn này thấy một thiếu nữ đi vào, mắt họ sáng rực cả lên.

Chủ quán là một lão già rất sợ chuyện rắc rối. Lão thấy Lãnh Sương Quân đi một mình lại lưng đeo trường kiếm thì trong lòng nghi ngại, ngập ngừng nói :

- Phòng ốc trong tiểu điếm... đều...

Lão muốn nói đều hết chỗ rồi, nhưng trước mặt bọn khách ngồi đó không tiện nói dối, liền đổi lại :

- Đều có người lấy rồi.

Tòa thị trấn nhỏ bé này không tiện đường quan đạo. Những khách sang tất không trú ngụ tại đây thì ai mà đặt tiền lấy phòng trước làm chi, nên nàng vừa nghe đã biết là lão nói dối.

Lãnh Sương Quân đoán biết ý chủ nhân, liền tủm tỉm cười nói :

- Khách trọ chưa chắc đêm nay đã tới đây. Vậy hãy để cho ta một gian.

Chủ quán vội đáp :

- Cái đó không được. Nếu khách đến thì tệ quán phải trả gấp đôi tiền đặt trước.

Lãnh Sương Quân cười hỏi :

- Ta trả gấp ba tiền phòng được không?

Nàng thò tay vào bọc mó ra một hột vàng to bằng hạt đậu nói :

- Chủ nhân cho ta một phòng. Lát nữa có ăn cơm sẽ tính thêm tiền.

Hạt vàng này nặng hơn một đồng cân, trị giá bằng bốn lạng bạc. Chủ quán là tay rất thành thạo về tiền bạc. Lão cầm lên nhắc nhắc cũng biết ngay là thứ vàng mười. Tuy lão nặng lòng ngờ vực nhưng cũng không chống nổi với lòng ham lợi, liền đổi thành bộ mặt tươi cười, niềm nở đáp :

- Được, được! Tại hạ đem vào phòng đã hứa cho Vương đại quan nhân để lại cho cô nương cũng được.

Trong tiểu thị trấn này ít khi có người rộng rãi như vậy, huống chi Lãnh Sương Quân là một thiếu nữ diêm dúa lại đi một mình thì ai mà không chú ý?

Bọn khách ngồi đó thì thào bàn tán nhưng Lãnh Sương Quân cũng chẳng buồn để tâm.

Đột nhiên giữa những tiếng nghị luận lao xao, có người giở giọng giang hồ hỏi :

- Đại sư huynh! Đại sư huynh coi cô này ở phe phái nào?

Một người khác gạt đi :

- Đừng can thiệp đến chuyện dông dài nữa! Y có phải là người mà chúng ta muốn kiếm đâu?

Người nói trước lại lên tiếng :

- Trên chốn giang hồ phái nữ ít người hiểu võ công. Hoặc giả họ có liên quan với nhau cũng chưa biết chừng.

Đồng bạn gã khẽ “hừ” một tiếng, vì Lãnh Sương Quân đang ngoảnh đầu lại nhìn bọn họ.

Trong bọn này có hai người tướng mạo khá đặc biệt. Huyệt Thái Dương nhô cao lên, còn một người mập thù lù, cặp mắt loang loáng. Ai vừa trông qua cũng biết ngay hai người này võ công không phải hạng kém cỏi.

Lãnh Sương Quân nheo mắt nhìn hai người đó rồi theo chủ quán đến gian phòng phía sau.

Nàng vào phòng ngồi nghĩ kỹ lại thì cảm thấy cuộc đối thoại của hai người vừa rồi rất có vẻ khả nghi. Nàng nghĩ lui nghĩ tới mà không đoán được manh mối vụ này. Bỗng nàng bật cười tự nhủ :

- “Mình lo việc mình còn chưa xong, hơi đâu mà nghĩ chuyện giang hồ?”

Lãnh Sương Quân nghĩ lại chuyện mình trong lòng càng xao xuyến không yên, nàng tự hỏi :

- “Ta đã bị trục xuất khỏi phái Thanh Thành chẳng khác gì một đứa nhỏ côi cút không nhà. Từ nay biết đi đâu về đâu?”

Rồi nàng xoay chuyển ý nghĩ nhớ tới Lăng Trung Ngọc, tự hỏi :

- “Lăng Trung Ngọc chẳng cũng là người sớm lưu lạc giang hồ đấy ư? Quá khứ của chàng có khác chi mình?”

Nguyên ban ngày nàng vừa bị những chuyện đau đớn trọng đại kích thích, bây giờ nàng có tự cởi mở hay tự giải thích bằng cách nào thì ruột vẫn rối như mớ bòng bong. Nàng nằm duỗi dài trên giường trằn trọc mãi không sao ngủ được.

Giữa lúc canh khuya tịch mịch, bỗng có tiếng người nói chuyện lọt vào tai.

Chính là thanh âm hai người lúc trước.

Khu vực khách điếm này nhỏ hẹp, tuy Lãnh Sương Quân cách phòng họ ba bốn gian, nhưng tai nàng rất linh mẫn, nên cũng nghe hơi rõ được câu chuyện của họ.

Một người hỏi :

- Nghe nói hôm qua là ngày kỵ nhật năm đầu Thúy Vi tiên tử. Nhiều người võ lâm đến tế mộ không chừng thiếu nữ họ Cảnh kia cũng tới đó?

Thanh âm khác đáp lại :

- Nếu y đến Thanh Thành thì chúng mình đừng lên tới đó theo dõi, mà chỉ ở đây chờ đợi.

Người nói trước bật cười hỏi lại :

- Thúy Vi tiên tử chết rồi sao mình còn sợ phái Thanh Thành đến thế.

Lãnh Sương Quân chấn động tâm thần. Mấy câu “phái Thanh Thành”, “thiếu nữ họ Cảnh”... Không khỏi làm cho nàng đặc biệt chú ý nhưng thanh âm hai người kia càng về sau càng nhỏ bé lúc đó lắng nghe không còn được rõ.

Lãnh Sương Quân đánh bạo trở dậy lần mò đến dưới cửa sổ phòng hai người kia để nghe lén.

Bỗng người nói ấm ớ cất tiếng hỏi :

- Đại sư huynh! Nghe nói đại sư huynh đã gặp thiếu nữ họ Cảnh đó một lần phải không?

Người được kêu bằng đại sư huynh :

- Giữa lúc sư phụ bắt được thị, đêm hôm ấy ta cũng ở bên cạnh.

Gã sư đệ lại hỏi :

- Sư huynh đã thấy mặt thì nhất định nhận biết thị chứ?

Gã đại sư huynh cười đáp :

- Dĩ nhiên là thế. Nếu không thì sao sư phụ lại phái ta dẫn ngươi cùng đi một đường.

Gã sư đệ nói :

- Thiếu nữ ở gian phòng phía trước kia bất quá vào khoảng hai mươi tuổi cũng lưng đeo bảo kiếm. Còn một điểm nữa là y lấy hạt vàng trả tiền phòng, xem chừng chưa hiểu thế sự, khác nào con cừu non mới ra đời. Cứ những hành tích này có nhiều chỗ tương đồng với cô gái họ Cảnh. Tiểu đệ chắc đến tám phần thị đúng là cô gái họ Cảnh.

Gã đại sư huynh nói :

- Ta coi rồi không phải đâu! Ả này với cô gái họ Cảnh hoàn toàn không giống nhau.

Gã sư đệ vội hỏi :

- Dễ thường họ không biết cải dạng ư?

Gã đại sư huynh chặn lời :

- Nói bậy! Dù thị có thay đổi được bộ mặt nhưng tấm thân cao thấp thì biết cải sao được? Võ công cao thâm hay nông cạn cũng lộ ra hai mắt còn biến cải đằng trời. Ngươi không coi ra được, chứ ta nhận rõ lắm! Nói rút lại thiếu nữ trọ ở phòng phía trước kia nhất định không phải là cô gái họ Cảnh, người đừng gây chuyện thị phi.

Gã sư đệ hừ một tiếng rồi đáp :

- Dù tiểu đệ có gây chuyện thị phi thì sư huynh cũng chẳng nên gắt gỏng như vậy.

Gã ngừng lại một chút rồi nói tiếp :

- Trong bản môn có qui củ giới luật gì đâu mà bảo không cho đi chọc ghẹo đàn bà con gái?

Lãnh Sương Quân ngấm ngầm phẫn nộ, bụng bảo dạ :

- “Được lắm! Ta phải răn dạy gã cho biết tay”.

Bỗng nghe gã đại sư huynh nặng lời trách móc :

- Ta bảo ngươi thật là đui mắt. Thiếu nữ này võ công so với cô gái họ Cảnh thiệt ghê gớm hơn nhiều. Ta còn không dám chẳng màng mà ngươi sinh sự rắc rối để thường y chịu thua ngươi chăng?

Lãnh Sương Quân ban đầu còn tưởng gã đại sư huynh đứng đắn hơn gã sư đệ, ngờ đâu cùng phường chó chết, lòng nàng phẫn nộ vô cùng.

Gã sư đệ câm miệng không nói gì nữa. Sau một lúc dường như gã tức quá không chịu được, lại lên tiếng :

- So với lần gây lộn cùng Lăng Trung Ngọc dường như chuyến này đại sư huynh càng nhát gan hơn. Dù Lăng Trung Ngọc bản lãnh có ghê gớm y đến đâu thì cũng ở trong tay sư phụ chúng ta. Sư phụ đã bảo gã không chết cũng thành tàn phế. Người thiên hạ sợ Kim Xà sứ giả Lăng Trung Ngọc. Lăng Trung Ngọc lại sợ sư phụ chúng ta. Còn đại sư huynh thì bất cứ ai cũng sợ hết.

Gã đại sư huynh tức mình nói :

- Ngươi theo sư phụ học nghệ được mấy năm rồi mà sao chẳng biết trời cao đất dày là gì? Hiện nay trong thiên hạ còn có người võ công cao thâm hơn sư phụ chúng ta, tỷ như Lăng Trung Ngọc, ta không tin là gã đã biến thành tàn phế và đoán chắc cô gái họ Cảnh bị gã đưa đi rồi.

Gã sư đệ hỏi :

- Đại sư huynh không tin lời sư phụ ư? Có lý nào sư phụ đã nói còn không đúng sự thực?

Gã đại sư huynh đáp :

- Ngươi không hiểu đó thôi. Chính ta đây đã thử qua võ công Lăng Trung Ngọc và bị trúng ám khí của gã, may là ám khí đó không có chất độc, song nghĩ tới là ta lại bở vía.

Gã sư đệ nói :

- Sư phụ mình trước đã là Tổng quản ở Đông xưởng. Lão nhân gia còn có bao nhiêu bằng hữu. Việc gì chúng ta phải sợ Lăng Trung Ngọc?

Lãnh Sương Quân càng nghe càng kinh hãi. Về sau nàng chấn động tâm thần vì tiếng nói chuyện chỉ vo ve như tiếng muỗi mà tai nàng chói lên như tiếng sấm sét. Nàng sợ quá ngẩn người ra.

Thiếu nữ phái Thiên Sơn này dĩ nhiên là Cảnh Quyên Quyên. Lăng Trung Ngọc đã đại náo chỗ người ta cầm tù Cảnh Quyên Quyên. Vậy người này là ai?

Người đó đã từng làm Tổng quản ở Đông xưởng, thì cô gái thông minh như Lãnh Sương Quân tất nhiên đoán được ngay, nhưng nàng không dám nghĩ tới. Thậm chí nàng không dám nói đến cái tên đó.

Lãnh Sương Quân sợ quá, vừa trở gót về phòng, chân bước phát ra tiếng động.

Ngay lúc ấy cửa sổ đột nhiên mở toang.

Lãnh Sương Quân cảm thấy một luồng gió lạnh căm căm đột nhiên xô tới.

Bất giác nàng la thất thanh :

- Tu La thần công!

Tu La thần công của Hạng Hồng tên gã sư huynh mới đến bậc thứ hai. Kể ra công lực Lãnh Sương Quân há sợ gì thần công này? Nhưng nó tố giác bọn chúng là đệ tử của Bát Tý Thần Long Đào Vĩnh Trạch. Không phải nàng sợ hai gã này mà là sợ người cha ruột chưa từng thấy mặt bao giờ, chỉ nghe danh trên chốn giang hồ kêu là “Đại ma đầu” Đào Vĩnh Trạch.

Hai tiếng veo veo nổi lên. Đó là hai phát chưởng Tu La thần công phóng ra!

Lãnh Sương Quân định thần lại. Nàng buông tiếng cười lạt. Chẳng những nàng không né tránh mà còn lại tiến lại hứng lấy.

Hạng Hồng đã nhận ra công lực của Lãnh Sương Quân không phải tầm thường. Vì tất cả hai phát chưởng đó đã không đủ sức đả thương nàng, thế mà nàng cả gan dám tiến lên.

Hạng Hồng phóng chưởng đánh ra rồi mà Lãnh Sương Quân vẫn đứng lù lù trước mặt gã thì ra chưởng đánh vào quảng không.

Lãnh Sương Quân buông tiếng cười lạt, thi triển Cầm Nã thủ pháp nhanh như chớp chụp vào đầu vai gã.

Giả tỷ Lãnh Sương Quân bóp mạnh một cái thì rẻ xương tỵ bà phải vỡ tan mà gã sẽ thành người tàn phế. Nhưng nàng tâm địa nhân từ không muốn hạ độc thủ mà chỉ muốn chế phục đặng bức bách gã xưng ra những tin tức có liên quan đến Cảnh Quyên Quyên.

Hạng Hồng là đệ tử của Đào Vĩnh Trạch thì võ công đâu phải hạng kém cỏi?

Gã vừa thấy tình trạng khác lạ liền dùng chiêu “Thóat Bào Giải Giáp” hạ thấp đầu vai xuống tránh khỏi bàn tay của đối phương.

Bỗng nghe đánh “roạt” một tiếng, vạt áo của Hạng Hồng bị rách một mảnh lớn.

Gã vội xoay người đi giơ tay lên một cái. Dù cho Lãnh Sương Quân né tránh mau đến đâu thì huyệt Khúc Trì trên khuỷu tay nàng cũng bị điểm trúng. Lập tức nàng cảm thấy cánh tay tê chồn, toàn thân bất giác run lên.

Cố Vi, tên gã sư đệ, chẳng biết nếp tẻ gì, gã thấy Lãnh Sương Quân đã bị điểm huyệt thì cho là dù nàng có công phu phong tỏa huyệt đạo, song khí hàn độc Tu La thần công cũng đả thương nàng rồi. Gã cười rộ nói :

- Chúng ta không đi gây chuyện với cô mà cô lại gây chuyện với bọn ta! Cô đã tự dẫn thân đến thì ta cũng chẳng phải giữ lịch sự! Ha ha! Một cô gái xinh đẹp thế này mà đi tìm gì vậy?

Gã nhảy xổ lại toan đụng vào người nàng. Ngờ đâu tiếng cười chưa dứt đã nghe đánh bốp một tiếng. Gã bị Lãnh Sương Quân đánh cho một phát tát tai.

Lãnh Sương Quân giận gã hỗn xược, cái tát nàng đánh khá mạnh làm cho mặt gã tối tăm, bốn cái răng cửa gãy rời.

Hạng Hồng vội lại cứu viện. Lãnh Sương Quân quát to :

- Ngươi cũng nếm một chưởng của ta đây!

Nàng sử Huyền Nữ chưởng pháp. Bóng chưởng lập lờ không rõ bay về phương nào.

Hạng Hồng thấy bốn mặt tám phương đều có chưởng phong cùng bóng người. Gã trổ hết bản lãnh toàn thân mà vẫn bị Lãnh Sương Quân bức bách phải lui dần.

Hạng Hồng kinh hãi vô cùng tự hỏi :

- “Sao con nha đầu này lại không sợ khí âm hàn Tu La thần công của ta?”

Nguyên Thúy Vi tiên tử hồi sinh tiền đã nghĩ tới sau khi bà chết rồi trong bản môn không còn ai chế phục được Đào Vĩnh Trạch, nên bà phí mười năm công phu nghiên cứu tuyệt kỹ Thiếu Dương huyền công của phái Nga My đã thất truyền từ lâu. Tuy công phu này không thể phá giải Tu La thần công. Chỉ cần ba tay hảo thủ luyện môn Thiếu Dương huyền công rồi liên thủ hiệp lực là có thể chế phục được Đào Vĩnh Trạch. Ba di mệnh cho Lãnh Sương Quân đưa bí lục về Thiếu Dương huyền công tặng lại Thiết Diện bà bà. Nhưng lần này Lãnh Sương Quân lên tế mộ trên núi Thanh Thành liền bị Thiết Diện bà bà đuổi ra khỏi môn trường, nên nàng chưa có cách nào giao lại cho Thiết Diện bà bà.

Thúy Vi tiên tử hồi sanh tiền không bảo Lãnh Sương Quân luyện môn Thiếu Dương huyền công mà cũng không cấm đoán.

Lãnh Sương Quân không biết chỗ dụng ý của Thúy Vi tiên tử là sao, khi bà chết rồi, nàng có thể đem ra mà luyện.

Lãnh Sương Quân luyện công phu này chưa tới một năm, nếu đem ra để đối phó với Bát Tý Thần Long Đào Vĩnh Trạch thì hãy cònkém xa lắm. Nhưng Hạng Hồng mới luyện Tu La thần công đến bậc thứ hai thì làm gì đủ để đả thương nàng?

Hai người giao thủ trong vòng hai mươi chiêu, bỗng nghe đánh “binh” một tiếng, đầu vai Hạng Hồng bị trúng chưởng của nàng.

Lúc này khách trọ trong quán đều giật mình tỉnh giấc, nhưng không một ai dám ló ra. Lão chủ quán ẩn trong phòng cất giọng run run la lên :

- Các vị khách quan muốn đánh nhau thì xin mời ra ngoài. Trọ điếm ít vốn liếng mà bị đổ vỡ đồ đạc thì không sắm lại được.

Lão nói xong, bỗng nghe loảng choảng một hồi, Hạng Hồng chụp lấy cái bàn vuông nhằm Lãnh Sương Quân liệng tới.

Cố Vi cũng bắt chước sư huynh chụp lấy kỷ trà, ghế ngồi mà ném Lãnh Sương Quân.

Khách sạn chật hẹp nếu Lãnh Sương Quân dùng chưởng lực thì đập vỡ tan bàn ghế ngay, nhưng nàng không muốn phá hoại đồ đạc trong quán, nên hễ thấy cái gì liệng tới nàng cũng né tránh.

Hạng Hồng cùng Cố Vi nhân cơ hội này nhảy qua bức tường thấp ở viện sau rồi lớn tiếng thóa mạ :

- Con dã nha đầu chó chết kia! Có giỏi thì ra đây!

Trong khoảng thời gian chốc lát này, Lãnh Sương Quân xoay chuyển ý nghĩ và đã biết hai gã này là ai rồi.

Dù trong thâm tâm nàng không muốn thừa nhận Đào Vĩnh Trạch là phụ thân, nhưng nàng chẳng thể làm theo lời Lăng Trung Ngọc là coi y như người dưng chẳng có liên quan gì với mình. Nàng chỉ mong suốt đời không phải gặp mặt Đào Vĩnh Trạch và khỏi phải tiếp xúc với hay bất cứ vì việc gì. Nàng đã hẹn lời với Lăng Trung Ngọc đi tìm tin tức Cảnh Quyên Quyên. Trong thâm tâm nàng cũng muốn gặp phụ thân để khuyên y cải tà quy chính. Vì thế mà chàng ngần ngừ một lúc rồi chân lại rượt theo.

Khinh công nàng so với hai gã kia còn mau lẹ hơn nhiều. Nàng đuổi một lúc gần kịp bỗng nghe đánh véo một tiếng. Hạng Hồng phóng một mũi Xà Diệp tiễn.

Những tia lửa xanh lè vọt lên tựa hỏa pháo bông vào buổi đầu xuân.

Lãnh Sương Quân dừng bước lại một chút, nàng thấy Hạng Hồng phóng tín hiệu lên để gọi đồng môn đã có ý muốn trở về không rượt theo nữa.

Hạng Hồng cười lạt hỏi :

- Con dã nha đầu kia! Ngươi không dám rượt theo nữa ư?

Gã vừa quay đầu lại, chợt thấy một mũi tên bắn tới. Tên đi tới đâu một luồng gió hôi tanh lan ra đến đó. Hiển nhiên là một thứ ám khí có chất độc.

Lãnh Sương Quân né tránh mũi tên này rồi, lửa giận bốc lên đùng đùng lại cất bước rượt theo.

Hạng Hồng bị nàng đuổi gấp quá liền phát huy Tu La thần công để ngăn chặn rồi lại chạy đi.

Một bên chạy một bên đuổi trong vòng nửa giờ thì đến chân một trái núi nhỏ.

Hạng Hồng thỉnh thoảng lại phóng ra một mũi xà diệm tiễn làm cho Lãnh Sương Quân tức không chịu được. Nàng tự nhủ :

- “Mình không hạ độc thủ thì gã còn làm mất thì giờ. Lát nữa bọn đồng môn kéo đến mình có muốn bắt cũng không phải chuyện dễ dàng”.

Nàng không chờ đuổi tới sau lưng Hạng Hồng. Còn cách khoảng chừng hơn trượng, đột nhiên điểm đầu ngón chân xuống nhảy vọt lên không, tay mặt nàng hươi trường kiếm chênh chếch xuống. Tay trái nàng phát huy chưởng lực Tiểu Thiên Tĩnh đánh vào huyệt Đại Truy bên cổ gã.

Khinh công Lãnh Sương Quân thật là trác tuyệt. Đột nhiên nàng từ trên không nhảy xuống như chim ưng chộp thỏ, khiến cho Hạng Hồng chân tay luống cuống.

Lúc này mà Hạng Hồng vận Tu La thần công phóng chưởng về phía sau thì chẳng những không đả thương được đối phương mà Lãnh Sương Quân từ trên cao chém xuống tất gã bị chặt đứt cánh tay.

Giữa lúc Lãnh Sương Quân phóng chưởng đánh trúng Hạng Hồng thì đột nhiên một luồng kình phong xô tới khí lạnh thấu xương.

Lãnh Sương Quân còn đang lơ lửng trên không xoay mình một cái nhảy ra xa ngoài ba trượng. Nàng định thần nhìn lại thì thấy một lão già râu dài không biết đến từ lúc nào để cứu ứng Hạng Hồng.

Lão già ngó Lãnh Sương Quân bằng cặp mắt sắc bén trầm giọng hỏi :

- Sư phụ ngươi là ai? Tại sao lại hạ độc thủ toan giết sư điệt ta?

Lão này chính là sư đệ Đào Vĩnh Trạch tên gọi Dương Xích Phù.

Lãnh Sương Quân đáp :

- Gã vận Tu La thần công định hại tiểu nữ trước, sao lão còn trách tiểu nữ vô tình? Huống chi thực tình tiểu nữ không muốn giết gã.

Dương Xích Phù thấy Lãnh Sương Quân khám phá ra Tu La thần công thì không khỏi giật mình kinh hãi. Lão đưa mắt nhìn Lãnh Sương Quân rồi lạnh lùng hỏi :

- Ngươi có bị thương đâu mà toan giết gã? Ngươi hạ độc thủ như vậy mà còn dám bảo không muốn giết gã ư?

Lãnh Sương Quân đáp :

- Tiểu nữ chỉ muốn bắt gã để tra hỏi một việc.

Dương Xích Phù hỏi lại :

- Ngươi muốn hỏi việc gì?

Cố Vi đứng bên nói xen vào :

- Y đã biết điều bí mật của chúng ta. Sư thúc đứng để y tẩu thoát.

Dương Xích Phù quát lên :

- Có phải ngươi muốn đến hỏi tin tức tên đệ tử phái Thiên Sơn?

Lãnh Sương Quân xem chừng khó lòng tránh khỏi một cuộc ác đấu liền dõng dạc đáp :

- Đúng thế! Y có thù oán gì với các vị mà sao các vị thiện tiện bắt y cầm tù?

Dương Xích Phù cười lạt đáp :

- Cảnh Quyên Quyên đã chạy mất rồi. Bây giờ ngươi phải bổ xung vào chỗ khuyết đó. Được lắm! Ngươi đã muốn biết tin tức thị thì đến hỏi sư huynh ta.

Lãnh Sương Quân biến sắc. Nàng chưa nhúc nhích thì Dương Xích Phù đã giang hai tay ra nhảy xổ lại. Lão thấy Lãnh Sương Quân chống được Tu La thần công, tức là khắc tinh của bản môn. Dù nàng không biết tin tức Cảnh Quyên Quyên bị cầm tù thì lão cũng chẳng thể tha nàng được.

Công phu Dương Xích Phù rất cao thâm. Lão đã luyện đến bậc thứ năm môn Tu La thần công, so với Hạng Hồng thật khác nhau một trời một vực.

Bỗng nghe đánh rắc một tiếng, một cây tùng to bằng nắm tay bị gãy.

Nguyên Lãnh Sương Quân né tránh rất mau. Nàng quanh đến phía sau cây tùng.

Dương Xích Phù bước vội lại ngăn chặn đường rút lui của Lãnh Sương Quân không để nàng trốn vào trong rừng. Tiếp theo lão phóng song chưởng ra.

Chưởng phong rít lên ầm ầm trong phạm vi mấy trượng. Cành gãy lá rụng, đá chạy cát bay!

Lãnh Sương Quân không chống nổi, nàng bị Dương Xích Phù đuổi gấp. Lão lớn tiếng quát :

- Chạy đi đâu!

Lão lại phóng song chưởng ra, theo thế liên hoàn đánh vào hai bên tả hữu.

Lãnh Sương Quân nín thở. Người nàng bỗng vọt lên không.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play