- Hòn Mặc Ngọc đó hiện ở trong Kim Phật giáp này, ngươi tưởng chúng ta không biết hay sao?
Ha Mật Kim chậm rãi nói :
- Bổn Giáo chủ lời đã nói ra lả phải thi hành cho bằng được. Nếu bạn không biết điều, làm tổn thương đến hòa khí thì sau này đừng có hối hận đấy.
Kim Phật giáp chủ nói :
- Quả thật vật ấy không có trong tệ giáp. Nếu có thì mỗ xin trao cho các vị ngay.
Sơ Lặc Thổ đột nhiên đứng dậy quát lớn :
- Thật tên này không biết điều chút nào cả! Rượu mời không uống lại cứ thích uống rượu phạt? Nếu Ngũ Hành đội chúng ta ngày hôm tay không san bằng được Kim Phật giáp của ngươi, ắt sẽ bị các nhân vật trên chốn giang hồ cười chê.
Lúc ấy Hồ Nhân Kiệt không sao nhịn nổi cũng đứng phắt dậy quát lớn :
- Câm mồm! Các ngươi có giỏi thì cứ việc ra tay thử xem có thể làm gì được bọn mỗ không nào...
Y chưa nói dứt lời đã nghe thấy đến bộp một tiếng tiếp theo là mấy tiếng huỳnh huỵch. Mọi người trố mắt lên nhìn đã thấy Hồ Nhân Kiệt bị Sơ Lặc Thổ đánh bắn về sau hơn trượng té lăn ra đất.
Ngữ Minh Thượng Nhân chỉ niệm một câu A Di Đà Phật, vì đứng ở chỗ khá xa nên ông ta đã không ra tay giải cứu kịp. Cũng may võ công sở trường của Hồ Nhân Kiệt là môn Xuất giác công, chuyên dùng nhu kình để hóa giải, cho nên bị đánh trúng thế đó, y chỉ mượn sức lộn người về phía sau mấy vòng mà không hề hấn gì cả.
Sự biến chuyển đó xảy ra khiến cho Kim Phật giáp chủ cùng mọi người đều giật mình kinh hoảng. Vì Hồ Nhân Kiệt là một trong nhóm Ý Châu tam kiệt, tiếng tăm lừng lẫy giang hồ, võ công rất tinh xảo, tuy không phải là hạng thượng thừa trong võ lâm, nhưng đối với những loại hạng nhì, hạng ba quyết không sao so sánh nổi, mà lúc này vừa mới bị người ta dùng có một thế đã bị đánh té về phía sau hơn trượng như vậy. Tuy rằng đối phương đã tấn công bất thần, nhưng đôi bên giáp mặt nhau, không thể bảo rằng đối phương đã đánh lén được. Đủ thấy Ngũ Hành đội của Hỏa Thần giáp võ công quả thật cao cường, chẳng trách hơn ba mươi năm trước đây đã làm khiếp đảm hào kiệt Trung Nguyên.
Lúc ấy bọn người của Ngũ Hành đội mặt vẫn thản nhiên như thường, tựa hồ như việc Hồ Nhân Kiệt bị đánh ngã là sự dĩ nhiên vậy, không lấy gì làm lạ cả.
Kim Phật giáp chủ vẻ mặt rất khó coi, vội chắp tay nói với Sơ Lặc Thổ rằng :
- Võ công của trưởng lão quả thật phi phàm, khiến cho Trương mỗ rất lấy làm bội phục.
Sơ Lặc Thổ cười một tràng rất quái dị, nói :
- Chỉ với một trong Ngũ Hành đội chúng ta đã khiến cho bạn phải khâm phục như thế, thử hỏi nếu năm chúng ta cùng liên tay thì Kim Phật giáp này làm sao có thể đương cự nổi!
Nói ra câu đó, mặt y lộ vẻ cuồng ngạo và đắc chí vô cùng. Bỗng nghe thấy Ngữ Minh Thượng Nhân niệm A Di Đà Phật rồi đứng dậy chắp tay cúi đầu nói :
- Trưởng lão tới đây là có ý muốn lấy viên mặc ngọc ấy thật ư?
Ô Lỗ Mộc thấy Hồ Nhân Kiệt chịu không nổi một thế đánh của mình, nghĩ rằng vị hòa thượng này cũng chẳng hơn là bao liền cười ha hả :
- Nếu không đưa ngay Mặc Ngọc ra đây, mỗ sẽ gõ cái đầu trọc của người tan ra ngay cho mà coi!
Ngữ Minh Thượng Nhân nói :
- A Di Đà Phật! Thiện tai! Đầu trọc này của lão hòa thượng thí chủ có gõ thay mõ cũng không sao!
Nói dứt lời ông ta liền tiến lên nói :
- Nếu trưởng lão muốn gõ thì cứ việc ra đây mà gõ!
Mọi người đứng bật cả dậy, sắc mặt lộ vẻ nghiêm trọng. Ai nấy cũng đều biết rõ trận chiến này nếu Kim Phật giáp may mắn thắng được thì mới tạm tránh khỏi được vận nguy này. Nhưng nếu bị đánh bại thì ngọc đá đều tan và họ ước lượng tình hình Kim Phật giáp chủ bại nhiều thắng ít.
Lại nghe thấy Ngữ Minh Thượng Nhân nói tiếp :
- Lão nạp có ý muốn đánh cuộc với trưởng lão, vậy trưởng lão nghĩ sao?
Ô Lỗ Mộc cười nhạt một tiếng nói :
- Chưởng của mỗ có thể chặt ngọc phá đá thì đầu trọc của ngươi chịu nổi sao?
Ngữ Minh Thượng Nhân nói :
- Không dám phiền đến trưởng lảo phải lo lắng hộ! Lão tăng chỉ cần biết là có dám đánh cuộc hay không thôi!
Ô Lỗ Mộc nói :
- Nếu mỗ chiếm được lợi thế mà đánh bể đầu hòa thượng ngươi thì sẽ bị thiên hạ chê cười.
Ha Mật Kim đứng cạnh đó liền đưa mắt nhìn từ đầu chí chân Ngữ Minh Thượng Nhân một lượt rồi quay sang nói với Ô Lỗ Mộc rằng :
- Mỗ thấy hòa thượng này không phải là tầm thường. Ngươi thử đánh y một chưởng xem sao?
Y lại quay sang Ngữ Minh Thượng Nhân nói :
- Được rồi, nếu đại sư tiếp không nổi thì đừng có oán trách đấy nhé!
Dứt lời y liền ra lệnh :
- Xuất thủ đi!
Không khí ở nơi đó đột nhiên khẩn trương cực độ. Ô Lỗ Mộc liền quát lớn :
- Chuẩn bị!
Tay mặt của y liền từ từ giơ lên. Lúc ấy Ngữ Minh Thượng Nhân hai cánh tay áo rộng không gió bỗng thấy căng phồng lên, trên đỉnh đầu khói trắng tỏa ra, hai mắt sáng như sao nhìn thắng vào hữu chưởng của Ô Lỗ Mộc.
Kim Phật giáp chủ cùng mọi người đều im lặng chăm chú theo dõi, nhất là Kim Phật giáp chủ. ông ta biết rõ tâm sự của Thượng nhân lúc này là nếu ta không vào địa ngục thì còn để cho ai vào nữa?
Ngũ Hành đội tới đây là đã quyết chiếm cho bằng được hòn Thiên Sơn Mặc Ngọc. Nhưng hòn ngọc đó điểm thứ nhất ông ta quý nó còn hơn cả tính mạng của mình. Điểm thứ hai nếu lần này trao cho họ để mong được an thân thì thể nào cũng khơi lòng tham của Hỏa Thần giáo rồi Trung Nguyên đồng đạo sau này không còn ngày nào được yên ổn cả. Như vậy đủ thấy dụng ý của Ngữ Minh Thượng Nhân quả thật rất khổ tâm.
Lúc ấy hữu chưởng của Ô Lỗ Mộc đã từ từ đánh xuống mang theo một luồng cuồng phong như bão táp. Nói thì chậm việc xảy ra lại nhanh khôn tả.
Khi chưởng thế của Ô Lỗ Mộc chỉ còn cách đỉnh đầu của Ngữ Minh Thượng Nhân chừng hai tấc đột nhiên thét lớn một tiếng tiếp theo là một tiếng bốp khô khan. Chỉ thấy trên Thiên Đình huyệt của Ngữ Minh Thượng Nhân đom đóm lửa bắn ra tung tóe.
Ngữ Minh Thượng Nhân liền bị chưởng phong đẩy lui hai bước.
Nhưng còn Ô Lỗ Mộc cũng không sao đứng vững được, bị kình lực của Ngữ Minh Thượng Nhân phản chấn, lảo đảo thối lui về phía sau ba bước.
Cuộc so tài này khiến cho ai nấy đều kinh tâm động phách, mắt thấy Thiên Đình huyệt của Ngữ MinhThượng nhân có thể chịu nổi một chưởng thạch phá thiên kinh của Ô Lỗ Mộc quần hùng liền reo hò khen ngợi như sấm động, nhất là Hồ Nhân Kiệt mắt thấy Ngữ Minh Thượng Nhân đã thay mình rửa mối hận vừa rồi, mặt liền lộ vẻ cao hứng khôn tả. Kim Phật giáp chủ thì khỏi phải nói. Chưởng vừa rồi hiển nhiên Ngữ Minh Thượng Nhân đã lấn át được đối phương cho nên cuộc đánh đố này coi như bên ông ta đã được thắng lợi rồi.
Vì vậy vẻ vui mừng liền lộ ra trên nét mặt. Việc này không những Mặc Ngọc được bảo tồn, mà sau này còn không sợ Hỏa Thần giáo quấy nhiễu nữa.
Ông ta liền vượt mọi người tiến lên chắp tay nói với năm vị trưởng lão Ngũ Hành đội rằng :
- Ngữ Minh Thượng Nhân đã tiếp được một chưởng của Ô Lỗ Mộc trưởng lão, xin quý vị hãy cùng mỗ uống cạn ba chén rượu nhạt, rồi bẩm lại với quý Giáo chủ được rõ về cuộc đánh đố này.
Tháp Lý Thủy đột nhiên chỉ tay vào mặt Ngữ Minh Thượng Nhân hỏi :
- Hòa thượng này có phải là Huy Châu Hoàng Giác tự Ngữ Minh Thượng Nhân đấy không?
Ngữ Minh Thượng Nhân chắp tay cúi đầu, đáp :
- A Di Đà Phật! Lão nạp chính là Ngữ Minh, vừa rồi đã được Ô Lỗ trưởng lão nhường cho một chưởng. Thiện tai! Thiện tai!
Chuẩn Cát Hỏa nói :
- Thiện tai cái gì? Bổn trưởng lão tuyệt nhiên không đánh cuộc với ngươi.
Tháp Lý Thủy cũng nói :
- Mỗ đã nghe danh Huy Châu Hoàng Giác tự Ngữ Minh Thượng Nhân là Đại La Kim Tiên của võ lâm Trung Nguyên đã lâu. Thật thất kính! Thất kính!
Tháp Lý Thủy bỗng nói :
- Để mỗ tấn công phía trái, còn ngươi thì bên phải!
Y vừa nói dứt lời, cả hai liền xông ngay lại vây chặt lấy Ngữ Minh Thượng Nhân. Kim Phật giáp chủ vội lớn tiếng nói :
- Khoan đã! Quy lệ của Trung Nguyên võ lâm, khi ấn chứng võ học, chỉ được một đấu với một.
Ha Mật Kim cười ha hả, nói :
- Đó là quy lệ thối tha của các ngươi. Hỏa Thần giáo chúng ta không cần đếm xỉa tới. Đấu càng nhiều người lại càng thêm náo nhiệt chớ sao!
Lão Ha Mật Kim này thấy Ô Lỗ Mộc đánh một chưởng mà Ngữ Minh Thượng Nhân không hề hấn chút nào và sức phản chấn còn đẩy Ô Lỗ Mộc lui ba bước, y đã thầm biết rằng võ công của lão hòa thương cao tới mức siêu phàm nhập hóa, nếu một đấu với một thì bọn y hiển nhiên không một ai là đối thủ cả. Huống hồ nếu vừa rồi thi hành đúng cuộc đánh đố ấy thì trở về biết ăn nói làm sao với Giáo chủ? Cho nên y nhất định thừa cơ hội này mong kìm chế được lão hòa thượng, kỳ dư những người có mặt tại đây sẽ đối phó được một cách rất dễ dàng.
Ha Mật Kim ở trong Hỏa Thần giáo vốn nổi danh là lão hồ ly, võ công cao siêu, kinh nghiệm già dặn, cơ trí lại hơn người. Y xem xét tình thế trước mắt nhận thấy trừ có cách quần ẩu ra thì khó có thể đương cự nổi Ngữ Minh Thượng Nhân, cho nên y mới đưa mắt ra hiệu cho Chuẩn Cát Hỏa và Tháp Lý Thủy quây quần chặt lấy Thượng nhân còn mình thì đích thân đối phó với Kim Phật giáp chủ, còn Ô Lỗ Mộc với Sơ Lặc Thủy cũng dư sức thanh toán những địch thủ khác.
Ha Mật Kim đã ngấm suy tính như vậy liền lớn tiếng nói :
- Tháp Lý Thủy, Chuẩn Cát Hỏa hai người hãy mau mau lãnh giáo võ học thượng thừa của Ngữ Minh Thượng Nhân chớ nên để lỡ mất cơ hội tất này. Nếu tiếp được năm trăm chiêu coi như đã chiếm công đầu.
Tiếng quát này của lão ta bao hàm đầy vẻ ác độc và xảo quyệt. Vì với thời gian giao đấu năm trăm chiêu đó Kim Phật giáp chủ với mọi người đều đã bị giải quyết hết rồi.
Tháp Lý Thủy và Chuẩn Cát Hỏa hai người liền hiểu ý ngay vội xông tới vây chặt Ngữ Minh Thượng Nhân mà tấn công tới tấp.
Tháp Lý Thủy tấn công Thượng nhân ở phía hữu còn Chuẩn Cát Hỏa thì tấn công ở dưới hạ bàn. Hai người này vừa thi triển chiêu thức tả hữu giáp công thật linh động chặt chẽ vô cùng.
Ngữ Minh Thượng Nhân tuy đã được người đời xưng tụng là Đại La Kim Tiên nhưng cũng không dám sơ suất vội vận cương khí lên toàn thân lấy công làm thủ chân trái hơi di động rồi nhắm chân phải Chuẩn Cát Hỏa quét ngang tới còn đơn chưởng thì nhằm Thước Khiếu huyệt của Tháp Lý Thủy mà vỗ luôn một thế. Thế công này của ông ta nhanh nhẹn lợi hại cực độ, kình phong đẩy ra ào ạt khiến Tháp Lý Thủy phải hoảng sợ vội nhảy lui về phía sau.
Nhưng Chuẩn Cát Hỏa đã thừa cơ hội đó nhanh nhẹn tiến lên nhằm hông bên trái Thượng nhân tấn công tới.
Tháp Lý Thủy vừa thoái lại tiến mười ngón tay giương ra như mười cái móc sắc chộp thẳng vào hai mắt Thượng nhân. Hai vị trưởng lão trong Ngũ Hành đội này lúc tiến lúc thoái liên miên như hành vân lưu thủy, trông thật đẹp mắt vô cùng.
Ha Mật Kim thấy Thượng nhân đã bị vây chặt rồi liền lớn tiếng cười ha hả quay lại nhìn Kim Phật giáp chủ nói :
- Mỗ thường nghe đồn Bát Bộ truy hồn kiếm và chín mươi băy thức Toái Bia chưởng của Giáp chủ rất lợi hại, xin Giáp chủ hãy chỉ giáo cho một phen!
Vừa dứt lời, y đã giơ hữu chưởng lên chộp thẳng vào bốn mươi hai đại huyệt của Giáp chủ. Kim Phật giáp chủ giật mình kinh hãi, nghĩ thầm :
- “Lão cáo già này quả thật ác độc vô cùng! Kim Phật giáp này ngày hôm nay hung nhiều cát ít”.
Nghĩ rồi, ông ta liền nghiến răng vận sức vào hai cánh tay, song chưởng đột nhiên đẩy ra để hóa giải thế công độc địa của đối phương.
Lão Ha Mật Kim võ công và cơ trí đều vượt hẳn các đồng bọn trong Ngũ Hành đội, vừa thấy song chưởng của Kim Phật giáp chủ đẩy ra, y đã ha hả cười lớn, hỏi :
- Ngươi định lấy công làm thủ rồi nhảy lui về phía sau, phải không?
Câu nói này của y đã đoán trúng thế thức biến hóa của Kim Phật giáp chủ. Thì ra Giáp chủ vốn biết mình không là tay địch thủ của Ha Mật Kim nên định sau khi đánh xong thế chưởng đó ra ông ta sẽ lui về phía sau để thoát khỏi thế công của Ha Mật Kim, mặt khác sẽ thừa cơ rút kiếm ra để đối phó. Ngờ đâu Ha Mật Kim lại đoán biết trước được như vậy, cho nên ông ta vội thay đổi thể thức khẽ lách người sang bên, không lùi mà lại tiến thừa cơ vỗ luôn vào hông bên trái của Ha Mật Kim một chưởng.
Lúc ấy Trường Bạch ngũ hổ, Viễn Dương phiêu cuộc Trần tiêu đầu đã đấu với Ô Lỗ Mộc. Ý Châu tam kiệt, Hằng An phiêu cuộc Hoàng lão tiêu đầu, Giang Lăng Tiền đại trang chủ thì đấu vời Sơ Lạc Thổ. Còn các võ sư hội viện thì đã bị mười hai thanh y đồng tử quây quần hỗn chiến.
Lúc ấy Trình Cương thấy Giáp chủ cứ bị nguy hiểm luôn luôn vội rảo bướt nhạy tới phía vách sảnh chộp một thanh trường kiếm rồi lớn tiếng nói :
- Giáp chủ hãy tiếp lấy!
Vừa nói y vừa tung thanh kiếm đó cho Kim Phật giáp chủ. Giáp chủ vội giơ tay ra bắt lấy. Vừa nắm được thanh kiếm trong tay, dũng khí liền gia tăng gấp bội. Ông ta giở luôn toàn pho Bát Bộ truy hồn kiếm múa lên như mưa sa bão táp nhất thời đẩy lui được thế công lợi hại của đối phương.
Trình Cương phóng xong thanh kiếm cũng không dám chậm trễ, liền thuận tay rút luôn thanh Quỷ đầu đao ra, rồi vội xông lại tấn công Ha Mật Kim.
Hai người một kiếm một đao, công lực lại thâm hậu nên phối hợp rất thần diệu khiến cho Ha Mật Kim cũng phải chú tâm cẩn thận ứng phó. Tuy nhiên đó chỉ là việc nhất thời, Ha Mật Kim thối lui về phía sau mấy bước để hóa giải thế công của đối phương, rồi cất tiếng cười ha hả nói :
- Lời đồn đại Bát bộ truy hồn kiếm của Kim Phật giáp chủ cùng Bát phong đao pháp của người tên là cái gì Trình Cương đã lừng lẫy Trung Nguyên quả nhiên không phải tầm thường, ngày hôm nay mỗ mới được sáng mắt ra.
Lão Ha Mật Kim này chỉ với hai bàn tay thịt mà đã ung dung đối phó với Truy Hồn kiếm của Kim Phật giáp chủ và Quỷ đầu đao của Trình Cương không hề nao núng chút nào, y còn lớn tiếng giễu cợt đối phương như vậy đủ thấy công lức của y tinh thâm chưởng pháp tuyệt diệu biết bao không hổ thẹn là người đứng đầu Ngũ Hành đội.
Lúc ấy bọn Trường Bạch ngũ hổ cùng Trần tiêu đầu sáu người thì đã có hai người bị thương. Đệ tam hổ Lý Cát trong nhóm Trường Bạch ngũ hổ đã bị chỉ phong của Ô Lỗ Mộc quét trúng ngang lưng, Trần tiêu đầu thì tay phải bị đánh trúng một chưởng cho nên cả hai đã bị mất đi năng lực chiến đấu rất nhiều, bốn người còn lại gắng sức đương cự.
Ý Châu tam kiệt cùng Hoàng Lão tiêu đầu và Tiền đại trang chủ cũng đang làm vào tình thế rất nguy ngập bị Sơ Lặc Thổ chỉ Đông đánh Tây chỉ Nam đánh Bắc nên các người cũng ở trong hoàn cảnh sắp bị thảm bại tới nơi.
Kim Phật giáp chủ lúc đầu được Trình Cương tới trợ chiến đã tạm thời qua khỏi được cơn nguy cấp nhưng việc ấy chỉ xảy ra trong nháy mắt. Không đầy hai mươi chiêu sau Ha Mật Kim dần dần đã phát huy tiềm lực tấn công Kim Phật giáp chủ và Trình Cương đến nỗi chỉ còn biết thối lui về phía sau lia lịa, tình thế thật là nguy ngập cực độ.
Chỉ có Ngữ Minh Thượng Nhân một mình đấu với Tháp Lý Thủy cùng Chuẩn Cát Hỏa là vẫn ngang ngửa bất phân thắng bại. Còn mười hai thanh y đồng tử thì lại càng thắng thế hơn, đánh cho các võ sư hộ viện người nào người ấy vỡ đầu sứt tai, mặt mũi sưng vù. Cứ xem tình hình thì trận chiến ở Kim Phật giáp này, Ngũ Hành đội của Vu Điền Hỏa Thần giáo sắp thắng thế tới nơi.
Ha Mật Kim rất khoái chí, bật lên một tràng cười ha hả, nói :
- Trương Tòng Khê, ngươi rượu mời không uống lại cứ thích rượu phạt. Hôm nay là ngày mạt vận của Kim Phật giáp ngươi rồi. Ha ha ha...!
Lão Ha Mật Kim này cố ý làm ra vẻ cuồng ngạo cực độ là có ý muốn chọc tức đối phương, khiến cho tâm thần của đối phương phải hon loạn.
Lúc ấy bỗng nghe Hồ Nhận Kiệt kêu ối da một tiếng, người bay bổng ra khỏi vòng chiến, té lăn xuống đất. Thì ra y không sao nén nổi lửa giận, vừa sơ ý một chút đã bị Sơ Lặc Thổ quét trúng một cước, bắn tung ra ngoài xa, miệng vập xuống đất, hai hàm răng cửa liền gãy vụn.
Lúc đó Sơ Lặc Thổ và Ha Mật Kim không hẹn mà cùng cất tiếng cười hô hố, nói :
- Ngươi đã là bại tướng, còn biết ăn nói gì nữa mà phải cần dùng tới răng? Ha ha...
Kim Phật giáp chủ nghe thấy tiếng kêu la của Hồ Nhân Kiệt, kiếm pháp cũng hơi chậm lại. Chỉ nghe thấy tanh một tiếng, mui Truy Hồn Kiếm của ông ta đã bị Ha Mật Kim búng trúng liền thấy cánh tay tê dại, suýt tí nữa thì thanh kiếm bị văng ra khỏi tay.
Cũng may Trình Cương đã nhanh nhẹn bổ xuống một đao điền vào chỗ trống, không để cho Ha Mật Kim thừa cơ tấn công tiếp. Tuy vậy Kim Phật giáp chủ cũng đã hoảng sợ đến toát mồ hôi lạnh ra kêu thầm :
- Nguy hiểm thật!
Nhưng lão Ha Mật này vốn là một lão hồ ly, đã được đắc thế thì đời nào y phịu bỏ qua. Y lại lớn tiếng cười ha hả, nói :
- Trương Tòng Khê, lúc này ngươi biết mau đem Mặc Ngọc, hai tay dâng lên cho ta thì hãy còn kịp. Bổn trưởng lão sẽ mở cho ngươi một lối thoát mà đi. Và ngươi phải chuẩn bị năm năm tiến cống để chuộc lại cái tội chết ngày hôm nay. Nếu ngươi còn cố chấp thì...
ha...ha... đợi tới lúc bổn trưởng lão chế phục được tên đầu trọc kia rồi lúc ấy...ngươi có cầu chết cũng không được cầu sống không xong...
Vừa rồi Kim Phật giáp chủ đã được một bài học, liền biết Ha Mật Kim định giở trò cũ ra để mong lung lạc đối phương nên ông ta liền cố trấn tĩnh tinh thần, vận dụng hết sở trường của môn Truy hồn Kiếm pháp ra nghiến răng mím môi liều mạng đương cự, không hề thốt ra một lời nào. Ha Mật Kim lại nói tiếp :
- Trương Tòng Khê, ngươi có nghe thấy bổn trưởng lão nói gì không? Ngươi còn chần chờ gì nữa? Hà, hà... hì hì...
Lúc ấy bỗng lại nghe thấy tiếng kêu la của Lý Mục trong nhóm Trường Bạch ngũ hổ rồi lại đến lượt Trình Cương ối da một tiếng. Lý Mục đã bị Ô Lỗ Mộc đánh trúng một chưởng còn Trình Cương thì thanh Quỷ đầu đao đã rời ra khỏi tay phải mềm nhũn buông xuôi xuống, hiển nhiên là y đã bị Ha Mật Kim điểm trúng huyệt đạo.
Bên Kim Phật giáp chủ lần này chia ra làm bốn nơi để ứng chiến thì đã có ba nơi bị đánh bại chỉ có Ngữ Minh Thượng Nhân là ung dung chống đỡ như thường.
Ha Mật Kim bỗng lại lớn tiếng nói tiếp :
- Tháp Lý Thủy, Chuẩn Cát Hỏa hãy quây quần chặt lão trọc ấy, đợi hai chục chiêu nữa mỗ sẽ sang trợ chiến đấy!
Y chưa dứt lời thì tiếng kêu của Tiền đại trang chủ bị thọ thương lại nổi lên. Tiếp theo đó lại có tiếng kêu la của Hoàng lão tiêu đầu.
Kim Phật giáp chủ thì hai mắt đỏ ngầu như nổi lửa nghiến răng mím môi phản công như điên như khùng trông chẳng còn ra thế pháp gì nữa. Ha Mật Kim thừa cơ xen vào nói khích :
- Trương Tòng Khê, thế thức của người đã bị loạn cả rồi, Truy Hồn Kiếm pháp làm gì có chuyện loạn xạ như thế này? Ha ha... ha ha...
Trong lúc Ha Mật Kim đang huênh hoang giễu cợt bỗng thấy một ông già tay cầm trúc trượng chân nam đá chân xiêu lảo đảo bước vào giữa đấu trường miệng nồng nặc hơi rượu, không ngớt kêu la om sòm :
- Quái lạ thật! Quái lạ thật! Như thế này thì không xong rồi. Lão nhi đau bụng mót đi cầu muốn chết đi được mà tại sao lại chẳng thấy một chiếc cầu tiêu nào như thế này.
Lúc ấy đúng vào lúc Truy Hồn kiếm của Kim Phật giáp chủ bị chưởng phong của Ha Mật Kim chấn rời khỏi tay bay văng đi, đầu kiếm nhằm thẳng giữa trán ông già nọ bay tới. Điểm thứ nhất là Kim Phật giáp chủ bị chưởng lực của Ha Mật Kim chấn động đến nỗi khínơi để ứng chiến thì đã có ba nơi bị đánh bại chỉ có Ngữ Minh Thượng Nhân là ung dung chống đỡ như thường.
Ha Mật Kim bỗng lại lớn tiếng nói tiếp :
- Tháp Lý Thủy, Chuẩn Cát Hỏa hãy quây quần chặt lão trọc ấy, đợi hai chục chiêu nữa mỗ sẽ sang trợ chiến đấy!
Y chưa dứt lời thì tiếng kêu của Tiền đại trang chủ bị thọ thương lại nổi lên. Tiếp theo đó lại có tiếng kêu la của Hoàng lão tiêu dầu.
Kim Phật giáp chủ thì hai mắt đỏ ngầu như nổi lửa nghiến răng mím môi phản công như điên như khùng trông chẳng còn ra thế pháp gì nữa. Ha Mật Kim thừa cơ xen vào nói khích :
- Trương Tòng Khê, thế thức của người đã bị loạn cả rồi, Truy Hồn Kiếm pháp làm gì có chuyện loạn xạ như thế này? Ha ha... ha ha...
Trong lúc Ha Mật Kim đang huênh hoang giễu cợt bỗng thấy một ông già tay cầm trúc trượng chân nam đá chân xiêu lảo đảo bước vào giữa đấu trường miệng nồng nặc hơi rượu, không ngớt kêu la om sòm :
- Quái lạ thật! Quái lạ thật! Như thế này thì không xong rồi. Lão nhi đau bụng mót đi cầu muốn chết đi được mà tại sao lại chẳng thấy một chiếc cầu tiêu nào như thế này.
Lúc ấy đúng vào lúc Truy Hồn kiếm của Kim Phật giáp chủ bị chưởng phong của Ha Mật Kim chấn rời khỏi tay bay văng đi, đầu kiếm nhằm thẳng giữa trán ông già nọ bay tới. Điểm thứ nhất là Kim Phật giáp chủ bị chưởng lực của Ha Mật Kim chấn động đến nỗi khí huyết bị đảo lộn tâm hoảng ý loạn, điểm thứ hai Truy Hồn Kiếm bị sức của luồng chưởng lực ấy hất bắn đi quá mạnh cho nên thanh kiếm bay đi nhanh như điện xẹt chỉ trong nháy mắt đã bay tới ông già nọ, dù ai có muốn ra tay cứu giúp cũng không sao kịp.
Đang lúc ấy chi thấy bạch quang thấp thoáng rồi nghe thấy ông già nọ kêu ối da một câu, rồi dường như bị trượt chân chao sang một bên.
Ông ta vội giơ cây trúc trượng chống về phía trước, không hiểu hữu tình hay vô ý, đuôi cây trúc trượng bỗng tà tà chéo sang bên, chạm ngay vào đầu mũi thanh Truy Hồn Kiếm đang bay tới như vũ bão.
Chỉ nghe tiếng keng một tiếng, thanh Truy Hồn Kiếm liền bị hất bắn sang bên. Lúc đó Ha Mật Kim đã bước tới một bước tay trái vỗ ra một chưởng, nhằm Thiên linh cái của Kim Phật giáp chủ bổ mạnh xuống.
Chưởng này của y vừa nhanh, vừa đũng mãnh, lại vừa đúng mức không sao tưởng tượng, chưởng phong trùm một khoảng rộng đến năm thước, là một tuyệt học bình sinh của Ha Mật Kim.
Kim Phật giáp chủ không sao có thể né tránh được nữa, miệng chỉ thốt ra được một câu hỏng mất rồi, và đành nhắm rất chờ chết.
Nhưng bỗng nghe thấy một tiếng kêu quái dị nổi lên, mọi người vội đưa mắt nhìn, thì thấy chuôi kiếm Truy Hồn đã bị ông già nọ hất ngược trở lại, đập trúng vào mu bàn tay của Ha Mật Kim.
Chỉ nghe thấy y kêu ối da một tiếng, rồi vội lui ngay về phía sau mấy bước. Y trợn trừng mắt lên nhìn ông già nọ, cười nhạt một tiếng nói :
- Không ngờ Kim Phật giáp chủ lại được một tay cao thủ trợ giúp như thế này, Ngũ Hành đội hôm nay quả thật lấy làm vinh hạnh.
Lại nghe thấy ông già nọ cất tiếng kêu la :
- Cao thủ với chả thấp thủ cái thá gì? Lão nhi mỗ còn đang đau bụng mót đi tiêu muốn chết đi đây. Hì hì...
Vừa nói ông ta vừa đưa mắt nhìn Ha Mật Kim từ đầu chí chân một lượt, rồi cười hi hí, nói :
- Lão nhi mỗ đang kiếm một cái cầu tiêu, lão ca có biết nó ở dâu không, xin chi giùm một phen với?
Ha Mật Kim hừ một tiếng, lạnh lùng nói :
- Ngài quả thật là chân nhân không lộ tướng, còn định múa may quay cuồng ở trước những nhân vật Ngũ Hành đội này để làm cái trò trống gì?
Ha Mật Kim lúc này đã tức giận đến cực độ, thấy Kim Phật giáp chủ sắp bị giải quyết dưới chưởng lực của mình thì lão già này lại ở đâu tới phá dám. Sức mạnh của Truy Hồn Kiếm bay ra vừa rồi đừng nói là cây trúc trượng, mà dù đó là gang thép cũng bị nó xuyên thủng.
Nhưng cây trúc này không những không bị hề hấn chút nào mà lại còn sức phản chấn làm cho bay ngược trở lại chuôi kiếm đập trúng mu bàn tay của y như vậy, không phải ngẫu nhiên mà là do lão già này đã dùng nội lực truyền qua cây trúc trượng để kịp thời giải nguy cho Kim Phật giáp chủ dưới chưởng lực sát thủ của y. Phần nội lực này sử dụng chính xác khôn lường, không nhanh không chậm và cũng không chếch sang bên một phân nào.
Ha Mật Kim vốn là một trướng lão đứng đầu Ngũ Hành đội của Hỏa Thần giáo võ công đã luyện tới mức tinh xảo tuyệt độ, cho nên xem tình hình ấy y đã vỡ lẽ được ngay, nghĩ thầm :
- “Hôm nay mình đã gặp phải tay cường địch khó đối phó!
Y liền thò tay vào trong người từ từ rút ra hai mũi truy phát ra nhưng tia sáng đen lấp lánh rồi nói :
- Hai vật này đã lâu mỗ không hề sử dụng tới. Hôm nay gặp ngài là tay biết người biết của, không biết làm sao hơn đành phải đem ra để ngài qua mắt một phen.
Lúc ấy Ô Lỗ Mộc và Sơ Lặc Thổ hai trưởng lão đã đánh cho bọn người của Kim Phật giáp chủ người nào người nấy đều mang thương tích nằm la liệt không còn đủ sức đương cự được nữa. Hai người đang định xuống tay hạ sát thủ thì bỗng phát hiện sự có mặt của ông già này đột nhiên nhảy ra quấy nhiễu khiến cho Ha Mật Kim phải rút đôi thư hùng Ô trủy ra đối phó, liền biết ngay đã gặp phải tay kình địch cho nên vội bỏ quần hùng lại đó, lướt tới phía sau lưng Ha Mật Kim bố trí trận thế thành hình chữ Phẩm.
Kim Phật giáp chủ lúc này mới chợt tỉnh ngộ, biết ông già này chính là lão ăn mày đã quát tháo đòi rượu thịt hồi nãy. Ông ta lại thấy Ha Mật Kim thần sắc rất thận trọng biết ngay ông già ăn mày này thế nào cũng là một dị nhân cho nên ông ta cảm thấy rất yên tâm liền phấn chấn tinh thần, vội lớn tiếng quát bảo bọn quản sự mau vào trong nhà lấy thuốc trị thương ra băng bó vết thương cho mọi người, còn mình thì vội chạy tới trợ giúp Ngữ Minh Thượng Nhân.
Ngữ Minh Thượng Nhân trong lúc đang ra sức giao đấu vừa liếc mắt nhìn thấy lão ăn mày nọ xông vào không sao tránh khỏi được mừng rỡ, tay hơi chậm lại, liền bị Chuẩn Cát Hỏa thừa kẽ hở đó chiếm luôn được thượng phong, cho nên ông ta vội thâu liễm tâm thần, bão nguyên thủ nhất. Vì vậy chỉ vài chiêu sau ông ta lại thâu hồi được cục diện thăng bằng như trước. Vừa lúc ấy lại được Kim Phật giáp chủ tới trợ giúp nên áp lực của đối phương liền bị giảm sút rất nhiều.
Thượng nhân không sao nhịn được, liền cất tiếng gọi lớn :
- Phong lão nhi, bạn đã tới đây à?
Chi nghe thấy ông già ăn mày nọ cười đáp :
- Nếu không phải mỗ, chẳng lẽ lại là ngươi hay sao? Hì hì hì...đầu lão trọc ngươi suýt tí nữa thì đã bị người ta gõ tan ra rồi đấy nhé. Hì hì hì...
Kim Phật giáp chủ cùng mọi người nghe nói tới ba chữ Phong lão nhi, lại thấy ông già ăn mày này có vẻ như điên điên khùng khùng, sắc mặt vàng khè nom hình dáng rất tức cười, không hẹn mà cùng à lên một tiếng cùng thốt lên mấy tiếng :
- Hoàng Diện Phong Cái! Hoàng Diện Phong Cái?
Ông già nọ cười hì hí, nói :
- Lão nhi mỗ vừa ăn nhậu một bữa thật no say, phải gọi mỗ là Hồng Diện mới đúng chứ! Hì hì...
Mấy tiếng “Hoàng Diện Phong Cái” vừa thất ra khỏi cửa miệng mọi người khiến cho Ha Mật Kim cũng phải giật mình kinh hãi. Y vốn là một tay da mưu túc kế cũng là người đứng đầu Ngũ Hành đội, tuổi đã ngoài bảy mươi. Ba mươi năm trước đây, khi Trung Nguyên võ lâm liên tay tới Vu Điền, Ha Mật Kim là người duy nhất trong Ngũ Hành đội còn sót lại, mà hồi ấy đã tham gia vào việc ấn chứng võ học.
Sau khi thắng các nhân vật Trung Thổ, các nhân vật Hỏa Thần giáo thời ấy đều họp nhau lại, cùng bàn luận với Giáo chủ về việc ấn chứng võ học, đều nói :
- Các nhân vật của Trung Nguyên võ lăm đều chỉ có hư danh, còn sự thật thì chứng một ai có chân tài thực học cả.
Nhưng lúc ấy Giáo chủ chỉ lặng lẽ, không thốt ra lời nào, tựa hồ như đang suy nghĩ về một điều gì rất quan hệ vậy. Một hồi lâu sau, sắc mặt mới lộ đầy vẻ thận trọng, y nói :
- Các vị chớ nên coi thường các nhân vật của võ lâm Trung Nguyên. Lần này họ tới Vu Điền tuy bên trong không thiếu gì các tay hảo thủ, nhưng chỉ là những nhân vật lục lục thường tài, còn những bậc dị nhân thân mang tuyệt kỹ võ học thì đều không thấy xuất hiện, chẳng hạn như Hoàng Diện Phong Cái mà truyền thuyết trên giang hồ vẫn thường nhắc nhở tới cũng không thấy y tham gia trận chiến này. Nếu có y tham dự, trừ phi bổn Giáo chủ ra ấn chứng thì không một ai xứng tay đối thủ với y cả.
Lúc ấy Ha Mật Kim là người trẻ tuổi nhất trong Ngũ Hành đội tâm cao khí ngạo trong lòng chỉ phục một người Giáo chủ, nghe nói liền lộ vẻ không phục nói :
- Nếu vậy ngộ như Hoàng Diện Phong Cái ấn chứng võ học với Giáo chủ thì y có thể cầm cự được bao nhiêu chiêu?
Giáo chủ đáp :
- Y có thể cầm cự được tới hơn năm trăm chiêu. Công lực của y đối với ta đại khái cũng không hơn không kém nhau bao nhiêu.
Nói dứt lời Giáo chủ liền thuận tay cầm một miếng thịt gà lên ném thẳng vào một cái chuông đồng to lớn cách đó hơn mười trượng.
Chi nghe thấy kêu choang một tiếng như long ngâm hổ tiếu vang dội mãi không ngớt, dường như cái chuông đó đã được một đại lực sĩ dùng chiếc dùi đồng mà gõ vào vậy.
Ha Mật Kim lại hỏi :
- Tại sao Giáo chủ lại biết rõ được công lực của hắn ta như thế?
Giáo chủ đáp :
- Công lực của y cũng là do bổn tọa đã ngẫu nhiên thăm dò mà biết được đấy thôi, nếu có sai cũng chẳng sai là mấy. Mười năm trước đây Tây Tạng Biệt Bang tự Lạt Ma Tăng Nha Lỗ Tàng phái đại đệ tử của y đáp lễ, bổn tọa liền thiết tiệc khoản đãi nhân đó bàn luận tới võ lâm đại sự...
Ha Mật Kim lại xem lời hỏi :
- Đại đệ tử của Nha Lỗ Tàng ư? Có phải là người tên Nhật Kha Tắc không?
Giáo chủ đáp :
- Đúng vậy, y chính là Nhật Kha Tắc.
Ha Mật Kim lại hỏi tiếp :
- Lúc y tới đây thì vừa lúc thuộc hạ phụng lệnh ra bên ngoài hành sự khi trở về thì không được gặp y nữa nên thuộc hạ cũng lấy làm tiếc. Y đàm luận với Giáo chủ về những chuyện gì?
Giáo chủ đáp :
- Y kể là ở Trung Nguyên hồi gần đây bỗng xuất hiện một lão ăn mày điên điên khùng khùng ăn mặc rất nhơ bẩn ngồi bên bờ hồ Đăng Các bắt cá.
Ha Mật Kim nghĩ thầm :
- Ngồi bên bờ hồ bắt cá thì có gì là lạ!
Giáo chủ lại nói tiếp :
- Y bắt cá, điểm thứ nhất, không dùng lưỡi câu, điểm thứ hai, không giăng lưới, mà chỉ dùng tay xoa trên mặt nước vài cái, rồi khẽ vỗ nhẹ lên mặt hồ, nước hồ bỗng rẽ sang hai bên rồi cá ở dưới hồ bỗng tự động nhảy cả vào bàn tay y. Chỉ trong một khắc công phu, y đã bắt được hơn mười con cá.
Giáo chủ Hỏa Thần giáo nói tới đây, cúi đầu ra vẻ trầm tư suy nghĩ một hồi lâu, rồi mới nói tiếp :
- Ta đoán môn võ công ấy là một môn tuyệt học công phu của cửa Phật. Thường nghe nói giới Phật môn Trung Nguyên đồn đại, bảo cửa Phật có một môn chưởng công tên gọi là Tâm Chưởng, lúc xuất chưởng tùy theo tâm mà ra, muốn cương muốn nhu cũng đều có thể theo ý mình mà xuất phát. Theo như ta nghĩ, nếu không phải là môn chưởng công đó, thì làm sao lại có thể bắt được cá còn sống nguyên ở dưới hồ lên một cách tài tình như vậy? Hồi ấy, Nhật Kha Tắc cùng mỗ đàm luận, y nói ngay chính y cũng không biết rõ là môn công phu gì. Lúc ấy nhất thời bổn tọa cũng không sao nghĩ ra được, sau này khi ta vỡ lẽ thì Nhật Kha Tắc đã trở về Tây Tạng rồi.
Ha Mật Kim lại hỏi :
- Thế còn tên Hoàng Diện Phong Cái nọ sau rồi thế nào?
Giáo chủ đáp :
- Nghe Nhật Kha Tắc nói, thì Phong Cái quanh quẩn ở Biệt Bang tự gần hai ngày, tựa hồ như muốn tìm kiếm ai vậy. Sau đó, y liền bỏ đi tới chùa Lạp Tát. Cách hai hôm sau, bỗng nghe thấy một người đồng đạo Trung Nguyên kể Hoàng Diện Phong Cái ác đấu với sáu vị Lạt Ma cao thủ thượng thừa của Lạt Bồ, đả thương liên tiếp ba người, ba người còn lại thấy tình thế bất ổn, đều phải rút lui hết. Không bao lâu sau, Lạt Bồ liền phái người tới Biệt Bang tự yết kiến sư phụ của Nhật Kha Tắc là Nha Lỗ Tàng để dò hỏi về hành tung của Hoàng Diện Phong Cái. Không may, lúc ấy lại đúng vào thời Nha Lỗ Tàng đang bế quan nên ông ta không thể tiếp các nhân vật ở Lạt Bồ ấy được. Còn Hoàng Diện Phong Cái sau khi đại thắng sáu vị Lạt Ma cao thủ thượng thừa rồi không còn thấy xuất hiện ở Lạt Bồ nữa.
Sự tích về Hoàng Diện Phong Cái ác đấu với sáu vị cao thủ Lạt Ma nọ, Ha Mật Kim rất lấy làm ngờ vực không tin. Y hoài nghi Giáo chủ đã bày đặt chuyện đó ra để ngầm khuyên răn mình là ngoài trời còn có trời, người giỏi còn có người giỏi hơn mà phải đề cao cảnh giác.
Hôm nay y bỗng nghe thấy Kim Phật giáp chủ cùng mọi người thốt lên bốn chữ Hoàng Diện Phong Cái mà ông già đứng ở trước mặt đây lại không hề phủ nhận, y mới chợt tỉnh ngộ biết ngay câu chuyện Giáo chủ kể năm xưa không phải là giả.
Ha Mật Kim vốn là một con cáo già cơ trí tuyệt luân vừa đảo lộn đôi ngươi một vòng đã tính ngay ra được cách đối phó. Thừa lúc Hoàng Diện Phong Cái không để ý y liền nháy mắt ra hiệu cho Ô Lỗ Mộc và Sơ Lặc Thổ. Hai người nọ vội rút ngay binh khí ra, rồi ba môn khí giới đều cùng bất thần xé gió đánh tới, ba mặt đều tấn công Hoàng Diện Phong Cái như cuồng phong bạo vũ.
Lúc ấy Hoàng Diện Phong Cái mắt đang lim dim cười nói với quần hùng không hề đề phòng chút nảo cả. Thư hùng Ô trủy của Ha Mật Kim nhằm phía bên hông bên tả ông già mà tấn công, tay phải Ô Lỗ Mộc sử dụng một trái lục giác trủy nhắm phía sau lưng ông ta quất ngang một thế. Sơ Lặc Thổ sử dụng một sợi xích giao cân mang theo một luồng kình phong cuốn thẳng về phía vai trái Hoàng Diện Phong Cái.
Ba tay cao thủ của Tây Vực này chỉ trong nháy mắt ba mặt cùng liên tay tấn công, thế mạnh như bài sơn đảo hải. Ngữ Minh Thượng Nhân vừa đưa mắt trông thấy cũng phải giật mình kêu khổ thầm.
Chỉ thấy Hoàng Diện Phong Cái tay chân khua loạn xạ, miệng thì ỏm tỏi :
- Trời đất! Sao các vị lại cứ thích đùa cợt lão nhi này như vậy!
Trong lúc tay múa loạn xạ, trúc trượng bỗng dưng đưa ngang một cái. Chỉ nghe đến “chát” một tiếng, đã đánh bật ngay Ô trủy của Ha Mật Kim dội ngược lại. Trong lúc chân loạng choạng trông như suýt té lăn ra đất ông ta lại ngẫu nhiên tránh thoát được cây Lục giáp trủy của Ô Lỗ Mộc và sợi xích giao cân của Sơ Lặc Thổ.
Giữa lúc cấp thời ấy, sợi Xích cân của Sơ Lặc Thổ không sao thâu lại kịp, liền quất trúng ngay vào cây Lục giáp của Ô Lỗ Mộc. Chỉ nghe đến “chát” một tiếng, hai món binh khí va đụng chạm nhau liền bật dội trở lại, khiến cả hai đều cảm thấy cổ tay tê dại, đau nhức khôn tả.
Chỉ trong nháy mắt, ba tay đại cao thủ của xứ Tây Vực hiển nhiên đã bị lép vế. Sở lặc Thổ không sao nén nôi lửa giận, liền mắng chửi :
Xích giao cân lại nhằm gót chân Hoàng Diện Phong Cái mà cuốn tới.
Lão Hoàng Diện Phong Cái này hai chân cứ lảo đảo hoài, làm như đứng không vững vậy, hết ngả sang Đông lại nghiêng sang Tây mồm không ngớt kêu la :
- Ôi dà! Ngươi định làm gì thế này? Quái lạ thật! Thế võ này của ngươi trông sao mà khó coi quá! Trủy này của ngươi suýt đánh trúng vào đích bật trở lại thì không khỏi đánh hụt vào chỗ trống không.
Lúc này Ý Châu tam kiệt, Trường Bạch ngũ hổ, Tiền đại trang chủ đều ngồi xếp bằng tròn ở dưới sàn, do bọn tráng đinh băng bó vết thương, thấy Hoàng Diện Phong Cái đùa giỡn ba tay đại cao thủ của xứ Tây Vực như vậy không sao giấu được vẻ mừng rỡ, liền lớn tiếng hoan hô vang dội.
Bọn Ha Mật Kim tự biết hôm nay mình đã gặp phải tay kình địch vội cố nén lửa giận, thâu liễn tâm thần, chú tâm vào từng chiêu thức một của đối phương, để mong thừa dịp giở sát thủ ra, bất ngờ đột kích...
Hoàng Diện Phong Cái bắt chước thái độ cuồng ngạo của bọn Ha Mật Kim, cứ cười hi hí giễu cợt :
- Trông các vị đã có vẻ nóng nảy lắm rồi, chắc không còn thấy hứng thú đùa giỡn với lão nhi này nữa, phải không? Để lão nhi thưởng cho mấy vị vài chiêu để cho người được tỉnh táo nhé?
Chỉ nghe cốc cốc mấy tiếng, đỉnh đầu của Sơ Lặc Thổ với Ô Lỗ Mộc hai người đều bị cây trúc trượng của Phong Cái gõ trúng. Tuy thế đánh ấy của Phong Cái có vẻ như đùa giỡn, nhưng đã gõ đến nỗi hai người cảm thấy đầu óc choáng váng, tối tăm mặt mũi, mắt nổ đom đóm. Còn Ha Mật Kim kinh nghiệm với võ công đều vượt hẳn đồng bọn cho nên vừa thấy đầu cây trúc trượng chuyển động, y đã sớm biết sự lợi hại vội co đầu rụt cổ rồi lăn luôn mấy vòng mới tránh thoát được cái nhục bị gõ đầu ấy...
Hoàng Diện Phong Cái lại cười hí hí, nói tiếp :
- Quái lạ thật! Sao lại có thế võ gì mà cứ co đầu rụt cổ giống như con rùa thế này!
Ha Mật Kim bị ông ta giễu cợt đến mặt tái mét. Y năm nay tuổi đã ngoài bảy mươi, địa vị lại rất cao trong Hỏa Thần giáo, nay bị Hoàng Diện Phong Cái liên tiếp sỉ nhục như vậy, y chỉ còn biết tự trách mình là võ công không bằng được người, liền nghĩ thầm :
- “Lần này việc lấy Mặc Ngọc không thành. Nếu bọn mình còn ở lại đây lâu, thể nào cũng không sao tránh khỏi bị mang thêm điều nhục nhã, chi bằng hãy nói vài câu để gỡ lại sĩ diện. Sau đó, tam thập lục kế chỉ có tẩu vi là thượng sách”.
Nghĩ đoạn, y vội nhảy ra khỏi vòng chiến, lớn tiếng nói :
- Bạn có cái tên là cái gì Hoàng Diện Phong Cái kia! Hôm nay Hỏa Thần giáo Ngũ Hành đội chúng ta đã được lãnh giáo bạn rồi.
Món nợ này, chúng ta hãy tạm ghi vào sổ. Đi thôi!
Y vừa thốt ra hai chữ đi thôi, Sơ Lặc Thổ, Ô Lỗ Mộc, Tháp Lý Thủy và Chuẩn Cát Hỏa vội nhảy ra khỏi vòng chiến, rồi quát bảo mười hai thanh y đồng tử cùng nhảy ra bên ngoài sảnh tức thì.
Hoàng Diện Phong Cái lại cát tiếng kêu la :
- Ủa! Lạ thật! Các bạn này không biết quy lệ là gì cả! Bỗng dưng nhảy tới đùa cợt lão nhi, rồi lại đột ngột bỏ đi như thế! Tại sao vậy?
Mọi người bỗng nghe những tiếng “loong coong, loong coong” một hồi, bóng trúc trượng thấp thoáng, Xích giao cân, Lục giáp trủy vả Ô trủy đều bị đánh rớt cả xuống mặt đất.
Thủ pháp này của Hoàng Diện Phong Cái nhanh đến nỗi khiến mọi người đều cảm thấy mắt hoa lên, không ai nhìn thấy ông ta đã ra tay như thế nào?
Lại nghe thấy Hoàng Diện Phong Cái cười hí hí nói :
- Các bạn đã nói sẽ ghi sổ, thì tạm thời phải để lại mấy món đồng nát sắt vụn này ở đây cho lão nhi. Nếu lúc nào các người muốn lấy lại phải đem tiền bạc tới chuộc mới được. Hì hì...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT