Trên cổ ngựa có thằng nhỏ đen thui!

Sài Đạt Mộc liền hỏi :

- Thế sư phụ đem tiểu tử Liễu Tồn Trung tới đây làm chi?

Tôn Kha Ba cả cười đáp :

- Sư phụ định quăng y xuống dưới đầm, thử xem oai lực nước ở trong đầm lợi hại đến mức độ nào.

Hà Ngọc Trì nghe lão nói cũng không lấy gì làm hãi sợ vì nàng đã lập tâm chết theo Liễu đại ca cho nên vẫn bình tĩnh như thường, xen lời nói :

- Lão ác ma kia, ngươi hãy ném luôn bổn cô nương vào trong đầm với Liễu đại ca một thể.

Tôn Kha Ba cười ha hả nói :

- Không được. Làm sao lão phu lại có thể để con nhỏ mi chết sớm như thế. Lão phu còn muốn biết ai đã cướp đoạt viên Mặc Ngọc ấy.

Hà Ngọc Trì hậm hực đáp :

- Lão đừng có hòng biết được điều đó. Bổn cô nương quyết không tiết lộ nửa lời. Lão có giỏi thì cứ việc giết ngay bổn cô nương đi!

Tôn Kha Ba cười lớn, nói :

- Được lắm. Lão phu sẽ có thủ đoạn đối phó. Lúc ấy chỉ sợ cô bé lại không khai khẩu ngay thôi.

Lão liền giơ tay ra xách Liễu Tồn Trung lên. Hà Ngọc Trì đột nhiên kêu la :

- Lão ma tàn độc kia, lão hãy giết luôn ta với chàng một thể.

Chỉ nghe thấy Tôn Kha Ba rú dài một tiếng. Liễu Tồn Trung đã như con diều đứt dây bay thắng về phía trước.

Tiếp theo đó, liền nghe thấy bõm một tiếng. Liễu Tồn Trung đã bị quăng xuống giữa đầm. Hà Ngọc Trì thất thanh kêu la một tiếng rất thê thảm rồi mê man bất tỉnh ngay.

Đang lúc ấy, bỗng nghe thấy phía sau có người cất tiếng ngâm nga :

“Phong tiêu tiêu hề, thủy dịch hàn,

Tráng sĩ nhất khứ hề, trung phục hoàn.”

Phỏng dịch :

“Gió thổi hiu hiu nước giá băng,

Tráng sĩ một đi rồi trở lại.”

Tôn Kha Ba giật mình kinh hãi vội quay đầu lại nhìn nhưng bốn bề vẫn vắng lặng như tờ làm gì có bóng người nào đâu? Lão liền nghĩ thầm :

- “Quái lạ thật! Chẳng lẽ Tôn Kha Ba ta lại nghe lầm được ư?”

Lão đang có ý định phi thân tới cạnh mép đầm coi xem tình hình Liễu Tồn Trung sau khi bị ném xuống dưới đầm như thế nào, thì lại bỗng nghe thấy phía sau lưng có tiếng người ngâm nga tiếp :

“Tần thời minh nguyệt, Hán thời quan

Vạn lý trường chinh nhân vị hoàn...”

Tạm dịch :

“Trăng sáng phương Tần, quay về Hán

Vạn dặm trường chinh người chưa trở lại...”

Tôn Kha Ba vội quay người lại lập tức liên tiếp vỗ ra ba chưởng.

Chỉ nghe thấy bùng bùng, trong vòng ngang dọc mấy trượng đều bị chưởng phong của lão bao trùm khiến những lá cây cành non quanh đó đều bị rơi rụng lả tả nhưng bốn bề sơn cốc vẫn lặng lẽ đáng sợ không hề phát giác được tung tích một bóng người nào.Tôn Kha Ba càng hoảng sợ thêm bất giác vội lui về phía sau ba bốn bước, nhưng tả hữu song chưởng của y vẫn thủ thế giới bị rất kín đáo đề phòng đối phương tấn công bất ngờ, một mặt vội quay đầu lại hỏi Sài Đạt Mộc :

- Đồ đệ có thấy ai tiến vào trong sơn cốc này không?

Sài Đạt Mộc ngơ ngác hỏi lại :

- Sư phụ vừa nói gì thế? Sư phụ đã phát hiện được hành tung của kẻ địch ư?

Tôn Kha Ba đáp :

- Không phải. Ta chỉ nghe thấy có người cất tiếng ngâm nga ở phía sau lưng. Người hiện đứng đấu lưng với ta có nghe tiếng động tĩnh gì không?

- Đồ đệ không thấy có gì khả nghi cả. Vừa rồi ở dọc đường, đệ tử đã chú ý xem xét tình hình trong sơn cốc mà không hề phát hiện một bóng người nào.

Tôn Kha Ba cau mày, nghĩ thầm :

- “Trừ phi ta bị loài sơn yêu ma mãnh gì phá quấy, chứ không lẽ khắp thiên hạ này lại có ai luyện được khinh công đến mức văn thanh diệc ảnh (chỉ nghe thấy tiếng, không thấy bóng người) tối thượng như vậy. Có lẽ mình đã nghe lầm cũng nên?”

Lão liền quay sang đồ đệ, nói :

- Đi thôi! Ta hãy đem con nhỏ này trở về Đông Doanh, sư phụ sẽ có cách bắt nó phải khái ra ai đã đoạt viên Mặc Ngọc ấy.

Sài Đạt Mộc vội tuân lệnh, giơ tay ra cắp lấy Hà Ngọc Trì, theo sau Tôn Kha Ba tiến ra khỏi sơn cốc, theo con đường cũ trở về.

Khi vượt qua được hai khoảng núi lớn, hai thầy trò đã lên được tới đất bằng. Tôn Kha Ba đưa mắt nhìn bốn phía phân biệt phương hướng. Lão bỗng thấy con đường nhỏ rước mặt có hai con ngựa đang phóng tới. Ky mã đi trước trên cổ ngựa có đặt ngang một thằng nhỏ khoảng mười hai mười ba tuổi, mặt đen bóng như trôn chảo, hạ thể chỉ thấy đóng một cái khố, mình mặc một cái áo mỏng rất dơ dáy rách rưới. Tuy thằng nhỏ nọ bị người kia đè nằm sát trên cổ ngựa không sao vùng vẫy được nhưng tay chân nó vẫn cứ giãy giụa không ngừng.

Con ngựa bị thằng nhỏ nọ đá vào bụng lia lịa hí lên những tiếng dài đau đớn. Người ngồi trên yên ngựa liền giận dữ quát tháo :

- Tiểu quỷ ngươi muốn lộng hành phải không? Muốn lão tử thiến ngươi ngay tại chỗ thì bảo.

Thằng nhỏ mặt đen thui nọ bỗng giơ tay ra nắm lấy bờm ngựa muốn nhỏm người dậy nhưng lại bị người nọ giơ tay ra đè cổ nó xuống. Thế là nó lại bị trở lại tình trạng cũ không sao ngóc cổ lên được nữa. Người nọ lại mắng chửi tiếp :

- Tiểu quỷ, nếu ngươi còn vùng vẫy lung tung lão tử sẽ đập bể sọ nho nhỏ của ngươi ra cho mà coi.

Thằng nhỏ đen thui cố quài đầu lên quát mắng lại :

- Đại quỷ ngươi hãy coi chừng cái đầu to của ngươi, ta sẽ thưa lại với sư phụ đánh ngươi nát bét ra cho mà xem.

Người nọ lại mắng chửi :

- Bẩm với sư phụ của ngươi ư? Vậy sư phụ của ngươi là ai?

Thằng nhỏ nọ chỉ một lòng nghĩ tới Lâm Phú thúc thúc liền đáp :

- Sư phụ của ta là Lâm Phú thúc thúc.

Người nọ nghe nói ngơ ngác hỏi lại :

- Lâm Phú thúc thúc là ai? Thuộc môn phái nào?

Thằng nhỏ phùng mồm trợn mép đáp :

- Lâm Phú thúc thúc là tiêu đầu của Khai Phong Viễn Dương phiêu cuộc, ngươi đã sợ chưa?

Người nọ vừa nghe thấy thằng nhỏ nọ nói vậy liền phì cười bảo :

- Lâm Phú của Viễn Dương tiêu cuộc ấy ư? Y sớm đã bị người ta giết chết rồi. Tưởng sư phụ của mi là ai, chứ tên Lâm Phú ấy mà ngươi cũng đem ra dọa nạt người.

Thằng nhỏ liền nghĩ bụng :

- “Tại sao trong chốn võ lâm không ai coi trọng Lâm Phú thúc thúc cả? Mấy môn võ công “Đại Phục Hổ”, “Tiệt Phục Hổ” “Bát Quái Du Thân chưởng” của thúc thúc rất lợi hại mà sao không thấy ai hãi sợ thúc thúc cả?”

Việc Lâm Phú thúc thúc chết, nó đã được nghe đại sư phụ Bao Đả Thắng nói tới một lần. Trong lúc nó bực bội, chợt nghĩ tới đại sư phụ Bao Đả Thắng, liền toét miệng ra cười, nói luôn :

- Đại quỷ gia gia còn có hai...

Nó định nói còn có hai sư phụ nữa nhưng chưa kịp thốt ra cửa miệng thì đã nghe đến bốp một tiếng, mông đít đã bị phát một cái rất mạnh, đau rát, rồi nghe thấy người nọ quát mắng :

- Tiểu quỷ, sao ngươi dám gọi ta là đại quỷ như thế?

Y lại ấn đầu nó xuống như trước. Thằng nhỏ hậm hực đáp :

- Gia gia nhỏ là tiểu quỷ, ngươi lớn là đại quỷ. Vì cớ gì ngươi lại phát vào đít gia gia đau như vậy!

Lại nghe đến đét một tiếng, đại hán lại ra sức phát vào mông thằng nhỏ một cái, quát mắng :

- Tên nhỏ khốn nạn này dám xưng gia gia với lão tử phải không? Tên tiểu quỷ trời đánh không chết mi đã học được ở đâu hai chữ gia gia đó mà dám xấc xược như vậy?

Cái phát này rất mạnh, khiến thằng nhỏ cảm thấy mông đít nóng ran, liền nằm im thin thít, không dám đáp lại nữa. Đại hán lại hỏi tiếp :

- Nói đi! Tiểu quỷ ngươi còn có hai cái gì nữa?

Thằng nhỏ trợn mắt dám :

- Còn hai sư phụ nữa.

Đại hán cười ha hả, nói :

- Ngươi đã có một tên sư phụ như con mèo bị xẻo tai là Lâm Phú, thì dù có đến trăm nghìn tên sư phụ khác như thế nào, cũng chả có gì là đáng nói.

Thằng nhỏ nọ gân cổ cãi :

- Hai sư phụ này của ta rất lợi hại, ai nghe thấy cũng phải hoảng sợ ngay.

Lần này nó trả lời không dám xưng mình là gia gia nữa. Đại hán nọ liền nói :

- Hai sư phụ đó của ngươi tên là gì? Môn phái nào?

Thằng nhỏ đáp :

- Phái Ngao Sơn. Đại sư phụ là Ngao Sơn Đại Thủy Tổ, nhị sư phụ là Ngao Sơn Nhị Thủy Tổ là Bao Đả Thắng và Y Bất Tử. Ngươi đã nghe thấy cái danh hiệu đó chưa?

Người nọ vừa nghe thấy y nói là Bao Đả Thắng với Y Bất Tử hai lão quái vật, bất giác y nổi giận đùng đùng. Chỉ nghe thấy những tiếng “đét” liên tiếp y đã phát vào mông đít thằng nhỏ lia lịa, khiến thằng nhỏ đen thui đau đến mặt mũi tái xanh kêu la om sòm :

- Ối! Có phải ngươi bị sư phụ của ta đánh cho bây giờ mới bắt nạt lại ta đấy không?

Câu nói của thằng nhỏ rất đúng. Thì ra người cưỡi ngựa nọ chính là Đại Tổng quản Tề Như Phong của Kim Phật giáp. Tên cưỡi ngựa ở phía sau y là một võ sĩ áo xám nhất cấp của Đông Doanh.

Ngày nọ vì Tề Như Phong đuổi theo Tam Thủ Thần Thâu Giản Lão Nhị mong chiếm đoạt lại khối Mặc Ngọc, tới Tiêu Sơn sau khi chế phục được Giản Lão Nhị thì bỗng Y Bất Tử tiến ra, kiếm chuyện gây rối. Chỉ không đầy hai chiêu, y đã bị Bao Đả Thắng điểm trúng huyệt đạo, khiến Tam Thủ Thần Thâu chạy thoát được.

Tề Như Phong đi lại trên giang hồ lâu năm, nên lịch duyệt rất phong phú. Lúc ấy, y đưa mất liếc nhìn, thấy Liễu Tồn Trung đang bị chưởng độc phát tán dựa lưng vào khúc cây vận khí điều tức chịu đựng, rồi sau đó tinh thần lại phấn chấn như thường ngay. Trong lòng y đã suy đoán ngay cả, có lẽ Tam Thủ Thần Thâu đã nhét ngay viên Mặc Ngọc nọ vào trong người Liễu Tồn Trung nên trong bụng rất căm hận Bao Đả Thắng vì nếu không có lão nhảy ra phá rối thì có lẽ khối Mặc Ngọc đã lọt vào tay y rồi. Vì vậy vừa nghe thấy ba chữ Bao Đả Thắng y liền nổi giận.

Tề Như Phong vừa đánh vừa nghiến răng mắng chửi :

- Tiểu quỷ, ngươi không nhắc tới tên giặc Bao Đả Thắng thì thôi, nay mi đã nhắc tới, lát nữa ta sẽ cho mi nếm mùi đau khổ một phen.

Thằng nhỏ liền hỏi lại :

- Vị ấy có thù với ngươi ư?

Tề Như Phong cười nhạt một tiếng, không đáp, chỉ khẽ thúc vào bụng ngựa một cái, con ngựa đã lao thẳng về phía trước như giông như gió, chỉ trong chớp mắt đã tới trước mặt thầy trò Tôn Kha Ba.

Tề Như Phong không ngờ lại gặp được Tôn Kha Ba ở nơi đây, Tôn Kha Ba vốn là một nhân vật trong Thiên Khuyết thất, được Đông Doanh mời tới, địa vị cao hơn y rất xa, nên y vội nhảy xuống ngựa, chắp tay bái kiến.

Tên võ sĩ áo xám ở phía sau cũng vội nhảy xuống ngựa tiến lại chào hỏi. Thằng nhỏ nọ thấy hán tử hung ác đã nhảy xuống ngựa tiến tới trước mặt ông già áo đỏ cung kính hành lễ, nó cũng tự động nhảy xuống bên dưới đưa mắt nhìn dáo dác rồi vội chui qua bụng ngựa định rón rén bỏ trốn. Bỗng nghe thấy một tiếng quát lớn :

- Đứng lại!

Thằng nhỏ giật mình kinh hãi. Nó đã thấy một chiếc tay to như nan quạt chộp vào gáy rồi xách nó lên khỏi mặt đất như một con mèo rồi quẳng tới trước mặt ông già áo đỏ nọ. Thằng nhỏ liền mắng chửi thầm :

- “Tổ tiên mười tám đời nhà ngươi định ném chết gia gia đấy phải không?”.

Tâm niệm của nó bỗng chuyển động, chợt nhớ lại chiêu thức Vân lý phiên thân mà Bao Đả Thắng đã dạy bảo nổ liền sử dụng luôn.

Trong lúc đang lơ lửng trên không nó vội khom mình uốn lưng đấu dưới chân trên nhẹ nhàng đặt thân xuống mặt đất, Tôn Kha Ba ngạc nhiên hỏi :

- Tề huynh, thằng nhỏ mặt đen này là ai thế?

Tề Như Phong cung kính đáp :

- Tên nhãi con này có lẽ là môn hạ của kẻ đối đầu chúng ta đấy.

Tiếp theo đó, y lại chỉ vào võ sĩ áo xám nồi :

- Vị này là cao thủ của phái Yến Sơn, Ma Cảo Thủ Lục lão đệ.

Thằng bé này thấy vị ấy mặc áo xám, liền quát tháo: “Người áo xám nhớ chạy! Mau nạp mạng cho ta! Gia gia này phải báo thù cho được mới thôi!” Rồi nó thò tay vào trong người rút thanh đoản đao ra, xông lại đâm chém loạn xạ nên tại hạ mới bắt nó đem về tra xét.

Tôn Kha Ba chỉ thản nhiên nói :

- Thằng nhỏ này kể cũng táo gan thật! Nhưng Tề huynh định bắt nó đem về để làm gì?

Tề Như Phong đáp :

- Sở dĩ Tề mỗ đem tên nhãi con này về cũng là có dụng ý.

Đoạn y liền tiến lại ghé sát vào tai Tôn Kha Ba mà rỉ tai vài lời.

Chỉ thấy Tôn Kha Ba dã gật đầu lia lịa khen ngợi :

- Hay lắm! Hay lắm!

Đang lúc ấy bỗng nghe thấy có người lớn tiếng niệm Phật hiệu.

Tiếng niệm mỗi lúc một cao một rõ ràng rồi âm thanh rung động như cả ngàn con ngựa dang phóng chạy trên không, và cũng tựa như tiếng thông reo trước gió, khiến ai cũng cảm thấy dầu óc tỉnh táo hẳn.

Tôn Kha Ba thất kinh thầm, đưa mắt dáo dác nhìn tứ phía, tìm kiếm xem người nọ là ai?

Bỗng nghe thấy Hà Ngọc Trì bị điểm huyệt đạo cạnh đó thất thanh la lớn :

- Sư phụ! Sư phụ! Đệ tử ở đây!

Tôn Kha Ba càng kinh hoảng thêm quát hỏi :

- Sư phụ ngươi đã tới đây?

Đoạn lão lại đưa mắt dáo dác tìm kiếm nhưng thấy bốn bề vẫn vắng lặng như trước, không phát hiện được sự gì khác lạ cả.

Trong lúc lão đang kinh ngạc thì bỗng nghe thấy phía sau lưng có tiếng niệm A Di Đà Phật vang lên. Tôn Kha Ba vội quay đầu lại, thì đã thấy phía cách sau lưng mình không xa có một vị lão ni tưởng mạo rất hiền từ, tay cầm một chuỗi niệm châu.

Gió núi thổi lồng lộng, khiến áo bào của bà ta bay phất phới nom lại càng có vẻ tiên phong đạo cốt thêm.

Thầy trò Tôn Kha Ba, Tề Như Phong cùng người họ Lục nhân vật Yến Sơn phái bất giác đều kinh hãi, đưa mắt nhìn nhau.

Bọn Tề Như Phong thì không đáng kể, nhưng Tôn Kha Ba đã được ban cho cái danh hiệu là Đệ Nhất cao thủ ở Thanh Hải công lực không kém gì Vũ Trụ Ngũ Kỳ, nay bị người ta đến cận sau lưng mà vẫn không hay biết, nếu quả người ta muốn tấn công lén thì tính mệnh làm sao còn tồn tại được nữa?

Vị lão ni vẻ mặt hiền từ nọ xem ra có lẽ là Thiên Sơn thần ni.

Thiên Sơn khinh công đã nổi danh là thiên hạ vô song lúc này đích mắt bọn họ được nhìn thấy quả là danh bất hư truyền.

Thằng nhỏ đen thui bỗng thấy một lão ni cô xuất hiện mà bọn người hung ác nọ đều có vẻ e dè, nó nghĩ thầm :

- “Hay lắm! Các ngươi không lưu ý đến ta. Ta không thừa dịp này đào tẩu còn đợi đến bao giờ nữa?”

Nghĩ đoạn, hai mắt nó đảo lộn, xem xét tình thế không ngừng, đợi chờ cơ hội thuận tiện. Bỗng nghe thấy Tôn Kha Ba cất tiếng cười lanh lảnh, nói :

- Không biết Thần Ni giá lâm, có điều gì chỉ giáo thế?

Thiên Sơn thần ni miệng niệm Phật hiệu đáp :

- A Di Dà Phật! Thỉnh lão tiền bối nể mặt cùng đồng đạo của võ lâm, mà tha thứ cho tiểu đồ bần ni một phen.

Nói đoạn, bà ta liền giơ tay chi vào Hà Ngọc Trì. Sắc mặt Tôn Kha Ba biến đổi luôn luôn. Đắn đo suy tính hồi lâu, lão mới tươi cười đáp :

- Sao Thần Ni lại quá lời như vậy. Có gì đâu mà gọi là tha thứ?

Lão phu chỉ có ý định đưa lệnh đồ về Đông Doanh để trao đối ý kiến với nhau đấy thôi.

Vừa nói, lão vừa ngấm ngầm vận âm Hàn Chưởng lực lên tới mười hai thành công lực, chuẩn bị xuất kỳ bất ý tấn công luôn.

Trong sự suy tính của Tôn Kha Ba, âm hàn chưởng của hắn đã luyện tới mức chí cao vô thượng, dù Thần Ni có là Đạ La Thiên Tiên giáng phàm cũng không sao chịu đựng nổi một thế tập kích của lão.

Hơn nữa, Vu Viên công của Tôn Kha Ba quỷ dị linh hoạt cực độ, đã được võ lâm công nhận không thua kém là bao. Hiện tại cạnh đó lại còn có Tề Như Phong, Ma Cảo Thủ của Yến Sơn phái và đồ đệ của lão là Sài Đạt Mộc. Tôn Kha Ba đã lượng định kỹ tình thế, y liền khẽ quay sang ra lệnh cho Sài Đạt Mộc gìn giữ chặt chẽ Hà Ngọc Trì để làm con tin trước, còn chính lão thì chuẩn bị cùng Tề Như Phong, Ma Cảo Thủ tới lúc cấp bách sẽ liên tay đối phó với lão ni thì thế nào cũng sẽ nắm được phần thắng.

Thiên Sơn thần ni bỗng niệm Phật hiệu nói :

- A Di Đà Phật! Lão tiền bối không chịu phóng thích tiểu đồ của bần ni ư?

Tôn Kha Ba cười nhạt một tiếng đáp :

- Xin thần ni hãy nể mặt mỗ một phen để Tôn mỗ đem lệnh đồ trở về Đông Doanh, Tôn mỗ bảo đảm là quyết không làm tổn thương đến một sợi tóc của lệnh đồ.

Thiên Sơn thần ni chậm rãi nói :

- Nói như vậy, là lão tiền bối đã nhất quyết như thế phải không?

Tôn Kha Ba ung dung đáp :

- Nếu lão phu đã nhất quyết thì Thần ni định đối phó với mỗ ra sao?

Thiên Sơn thần ni vẫn chắp tay cúi đầu. Không thấy bà ta có hành động gì khác lạ cả. Tôn Kha Ba thấy trận thế bao vây của mình đã chặt chẽ liền thi triển luôn Vu Viên công, chuyển động quanh người Thần ni không ngớt. Tề Như Phong, Ma Cảo Thủ cũng di động thân hình rồi cả ba như chiếc đèn kéo quân càng chạy càng nhanh.

Sau cùng chỉ còn thấy mấy cái bóng đen thấp thoáng quây quần xung quanh Thiên Sơn thần ni.

Thằng nhỏ mặt đen thấy vậy trong lòng rất thích chí nghĩ thấm :

- “Vui thật. Không hiểu sao mấy tên ác nhân kia bỗng chạy xoay quanh như chong chóng thế để làm gì?”

Đột nhiên nó tỉnh ngộ nghĩ thầm :

- “Hiện chúng đang chăm chú vào cuộc đấu không quan tâm đến ta, vậy ta phải đào tẩu ngay mới được”.

Nghĩ đoạn, nó vội lén tới cạnh một con ngựa, rồi nhẹ nhàng leo lên phục thân trên mình ngựa, tay giật mạnh dây cương hai chân thúc vào bụng ngựa.

Chỉ nghe thấy bên tai gió bỗng nổi lên vù vù và cây chạy ngược ra phía sau. Con ngựa nọ là một danh câu ở Tây Vực nên vừa xoải bốn vó đã lướt đi nhanh như giông gió.

Thằng nhỏ mặt đen khi còn ở Khai Phong Viễn Dương phiêu cuộc chỉ được Lâm Phú thúc thúc dạy cho chút công phu rất tầm thường nhưng chưa hề được học cưỡi ngựa bao giờ. Sau khi theo lên Trở Vũ nham được Bao Đả Thắng thâu nhận làm đồ đệ, không những chưa dạy nó phép cưỡi ngựa mà đến cả con ngựa nó cũng chưa có cơ hội nào được trông thấy. Nên khi con ngựa lao đi vun vút thằng nhỏ liền kinh hoảng khôn tả, chỉ sợ bị nó hất té ngã vội nghiến răng nắm chặt lấy dây cương mình mẩy mồ hôi toát ra như tắm, miệng kêu la cầu cứu không ngớt.

Ngờ đâu nó không kêu la thì còn khá, nó vừa cất tiếng cầu cứu hai chân khua loạn xạ đạp trúng ngay bụng ngựa, con vật liền hí dài một tiếng lại càng ra sức phóng nhanh hơn.

Không biết phóng đi như thế được bao lâu, lúc ấy con ngựa đã chạy tới một thôn nọ. Trước thôn có một con sông nhỏ rộng khoảng chừng hai ba trượng, ven sông cây mọc um tùm, có một chiếc cầu nhỏ vắt ngang sang bờ bên kia.

Con ngựa của thằng nhỏ mặt đen lao vùn vụt tới nhưng không chạy về phía chiếc cầu mà lại nhằm thẳng giữa sông lao tới.

Thằng nhỏ thấy vậy kinh hoảng vô cùng. Nó không biết gò cương quay đầu ngựa lại chỉ buông miệng thất thanh cầu cứu :

- Cứu tôi với! Cứu tôi với! Con ngựa của tôi đã nhảy xuống sông.

Lúc ấy con ngựa đã xông tới chỉ còn cách bờ sông hơn trượng thì bỗng đứng khựng lại tung hai vó lên dường như phía sau có một hấp lực gì mạnh giữ chặt nó lại khiến nó không sao cục cựa được nữa. Nó bỗng cất lên một tiếng hí dài quay ngang đầu, từ từ phóng qua chiếc cầu ván nọ.

Hắc hài tử thấy vậy mới thở hắt ra nhẹ nhõm. Nó đưa mắt nhìn quanh nhưng không thấy bóng một người nào liền nghĩ thầm :

- “Nhất định là Quan âm Bồ Tát vừa cứu mạng ta rồi”.

Hồi nó còn ở Khai Phong Viễn Dương phiêu cuộc thường thường được trông thấy Trần cô nương thắp hương miệng lẩm bẩm niệm :

“Đại từ đại bi Quan Thế Âm Bồ Tát” rồi thành kín chắp tay hành lễ.

Nó còn được Nhũ nương kể chuyện xưa nói cho hay Quan Thế Âm Bồ Tát thường đứng trên những đám mây, người phát ra muôn đóa hào quang cứu giúp những thiện nhân diệt trừ bọn tàn ác. Cho nên trong tâm trí non nớt của nó ghi nhớ rất kỹ những sự tích ấy. Vì vậy vừa thấy thoát khỏi đại nạn nó liền nghĩ ngay dện dã dược Quan Thế Âm Bồ Tát hóa thân cứu giúp.

Thằng nhỏ mặt đen nghĩ đến mình đã dược Bồ Tát cứu giúp, khiến cho con ngựa an nhiên đi qua chiếc cầu gỗ trong lòng nó cao hứng khôn tả, miệng liền lẩm bẩm niệm A Di Đà Phật không ngớt rồi lại tự khấn :

- Tiểu Hắc đa tạ Bồ Tát đã cứu giúp cho.

Bỗng nghe thấy có người mắng chửi :

- Đa tạ cái rắm! Nhỏ ngươi tên là Tiểu Hắc? Có định mời Bồ Tát uống rượu hay không?

Tiểu Hắc giật mình thất kinh nghĩ bụng :

- “Linh nghiệm thật.”

Nó vội đáp :

- Dạ dạ! Tiểu Hắc xin mời Bồ Tát uống rượu.

Tiếng nói nọ lại vang lên.

- Hay lắm! Dưới rặng liễu kia có một cái quán bán rượu. Mau tới đó đi!

Tiểu Hắc không dám trái lệnh, vội dạ dạ luôn mấy tiếng, thúc ngựa tiến tới quán rượu nọ. Nó đưa mắt nhìn quanh thấy đó là một túp lều lợp bầng cỏ, bên trong có kê mấy chiếc bàn gỗ.

Nó vội tuột xuống khỏi yên ngựa, đưa mắt dáo dác tìm kiếm vị Bồ Tát miệng kêu gọi :

- Bồ Tát người ở đâu thết?

Bỗng nghe thấy dưới bụng ngựa có tiếng cười hô hố. Một lão hòa thượng ăn mặc rất lôi thôi dơ dáy từ trong bụng ngựa chui ra, trên lưng đeo lủng lẳng một cái hồ lô rượu, hai mắt híp lại, trông như cười mà không phải là cười.Tiểu Hắc trố mắt nhìn ngạc nhiên nói :

- Ủa! Ông là hòa thượng chứ đâu có phải là Bồ Tát.

Hòa thượng quát bảo :

- Cái con cóc chết! Lão tử là hòa thượng mà cũng là Bồ Tát. Nhỏ mi đã bằng lòng mời lão tử uống rượu bây giờ còn định lừa gạt nữa phải không?

Tiểu Hắc hãi sợ lè lưỡi ra không dám hỏi lôi thôi nữa. Nó thấy hòa thượng nọ tự xưng mình là lão tử và cũng nhận mình là Bồ Tát, miệng lại luôn luôn thốt ra những tiếng rắm rít cóc chết, nó lấy làm lạ nghĩ thầm :

- “Ngày trước khi còn ở tiêu cục thường được nghe Lâm Phú thúc thúc kể cho hay, là Bồ Tát muốn độ hóa gười phàm thì thường hay biến thành những nhân vật hật uái gở để thử xem tâm địa của con người hiền hân hay bất chính. Tại sao ông ta lại bỗng chui ở dưới bụng ngựa ra như thế?”

Nó quay sang nhìn hòa thượng thì thấy lão ta sớm đã ngồi phịch xuống dưới đất miệng cất tiếng gọi :

- Tiểu Hắc mau lại đây! Xem xem trong điếm này có đùi dê đùi chó gì chín không? Mau bảo thái một mâm đem ra đây để lão tử thưởng thức bảy cân rượu đã. Cơn ghiền đang bốc lên khô cả cổ đây.

Tiểu Hắc thất kinh hỏi :

- Hòa thượng Bồ Tát cũng ăn thịt chó?

Hòa thượng vội quát bảo :

- Đừng nói bậy bạ nữa? Ai bảo là hòa thượng mỗ không ăn thịt chó? Mau vào trong nhà bảo đem ra đây! Tiểu Hắc thấy lều tranh nọ đừng nói là có khách mà đến cả chủ nhân không biết đã bỏ đi đâu, chỉ thấy bốn bề trống trơn trong lòng ngạc nhiên vô cùng vội chạy ra phía sau xem sao.

Đột nhiên nó thấy phía sau bếp có treo trên móc sắt một chiếc đùi chó thui. Cạnh đó để hai hũ rượu. Tiểu Hắc vội chạy ra nói :

- Hòa thượng Bồ Tát, trong nhà này không có người nào cả.

Hòa thượng trợn mắt bảo :

- Không có người thì lấy gì là lạ. Có rượu có thịt là được rồi. Vậy có hay không?

Tiểu Hắc vội đáp :

- Dạ có một đùi chó thui với hai hũ rượu.

Hòa thượng khoái chí cười ha hả nói :

- Như vậy mới phải chứ. A Di Đà Phật! Mau đem ra đây cho hòa thượng mỗ. Con sâu rượu đang hoành hành tác quái trong bụng ta đây.

Tiểu Hắc đứng ngẩn người ra giây lát, trong lòng nó cũng phải buồn cười rồi chạy vào bên trong bắc ghế trèo lên đem cái đùi chó xuống. Đưa mắt nhìn tìm kiếm thấy trong căn lều này đũa bát đều đầy đủ, nhưng không thấy có dao thái thịt đâu cả. Nó nói với hòa thượng :

- Hòa thượng Bồ Tát, không có dao để thái thịt thì làm sao ăn được?

Hòa thượng giận dữ quát mắng :

- Tên đen thui mi cứ nói tầm bậy tầm bạ mãi. Không có dao thái thì đã sao nào? Cứ cầm cả đùi gặm nhậu nhẹt lại càng thú. Mau vào đem ra đây!

Tiểu Hắc lè lưỡi lấm lét rồi vội chạy vào trong nhà bê chiếc đùi chó và rót một bát rượu lớn đem ra. Hòa thượng lại quát bảo :

- Mau vào khiêng cả hũ rượu ra đây. Ai thèm uống cái bát nhỏ xíu như vậy?

Tiểu Hắc khi còn ở Ngao Sơn Vũ Nham cũng đã luyện tập được vài ba miếng võ và cũng có chút hơi sức cho nên nó cũng có thể vác nổi năm ba chục cân. Rượu đã bốc lên ngào ngạt thơm phức cả căn lều.

Hòa thượng khoái chí nói :

- Rượu ngon lắm!

Rồi ông ta ôm cả hũ lên tu ừng ực, cạn hết nửa vò rồi mới liếm mép để hũ rượu sang bên nói :

- Tiểu Hắc mi cũng uống một ngụm nhé?

Tiểu Hắc nghĩ thầm :

- “Lâm Phú thúc thúc vẫn nói phàm là được ăn uống vật gì của thần tiên Bồ Tát ban cho thì dù có là một cục đất bùn cũng biến thành tiên đơn. Hũ rượu mà Hòa thượng Bồ Tát vừa uống chắc biến thành Quỳnh tương Ngọc dịch là gì cũng nên?”

Tiểu Hạc liền nghểnh dài cổ ra ghé miệng tu một hớp lớn. Ngờ đâu loại rượu này rất mạnh, cho nên vừa uống lọt xuống cổ cay nồng đến nỗi nước mắt nước mũi ứa ra miệng ho sặc sụa. Nó liền nói :

- Hòa thượng Bồ Tát, rượu này sao mạnh thế? Tiểu Hắc uống không nổi đâu.

Hòa thượng cười ha hả nói :

- Không uống càng tốt! Hòa thượng ta còn chưa đủ ghiền đây.

Nói đoạn ông ta ngoạm một miếng thịt chó nhai ngồm ngoàm rất ngon lành. Tiểu Hắc tuy không biết uống rượu nhưng thịt chó thì nó không chê vì nó cũng đang đói bụng. Sức ẩm thực hòa thượng rất mạnh nên chỉ trong thoáng cái chiếc đùi chó lẫn hai vò rượu ông ta xơi hết nhẵn, chỉ còn lại khúc xương vứt còng queo bên cạnh. Đoạn ông ta vỗ bụng kêu bồm bộp đắc ý nói :

- A Di Đà Phật! Hòa thượng mỗ đã ăn no rượu say phải đánh một giấc ngủ đã mới được.

Nói đoạn ông ta dựa lưng vào vách ván ngáy khò khò.

Tiểu Hắc thấy ông ta vừa nói ngủ là ngủ luôn. Nó cũng mỏi mệt vô cùng cũng định nằm cạnh đó đánh một giấc nhưng sực nghĩ lại thấy mình bỗng dưng vào nhà người ta lấy rượu thịt ra ăn no nê, nhỡ chủ nhân quay trở về biết ăn nói ra làm sao cho phải?

Giữa lúc nó không biết nên giải quyết như thế nào bỗng nghe thấy có tiếng chân người vang lên rồi một ông già bước vào, sau lưng là một đại hán vạm vỡ.

Ông ta liền quay đầu lại nói với đại hán nọ :

- Huynh đệ xin chờ một lát, lão nhi xin đem ra ngay.

Đại hán nọ nói :

- Mau lên nhé! Các vị ấy đang đợi chờ rất nóng ruột đấy.

Ông già nọ vâng dạ không ngớt, đáp :

- Lão nhi xin đem ra ngay.

Ông ta vừa nói vừa vội vã chạy vào nhà. Vừa vào tới nơi liền phát hiện một hòa thượng đang nằm dựa vào vách ngủ say sun, cạnh đó là một thằng nhỏ đóng một cái khố đang nhớn nhác nhìn, trong lòng tuy hơi ngạc nhiên nhưng cũng không để ý tới vội chạy thẳng xuống dưới bếp. Giây lát sau ông ta lại vội vã chạy lên sắc mặt rất hoảng hốt.

Khi tiến tới cạnh chỗ ngồi của thằng nhỏ, thấy dưới đất xương lăn lóc, sắc mặt liền biến đổi vội tiến tới lay hòa thượng tỉnh dậy, hỏi :

- Đại sư xương chó ở trên mặt đất là do ai đã để lại thế?

Hòa thượng đang say ngủ, chỉ hàm hồ, đáp :

- Là hòa thượng mỗ chứ còn ai nữa. Thịt chó ăn thơm lắm, còn xương thì làm sao ăn được!

Ông già nghe nói liền ngẩn người ra, tựa hồ như không tin tai mình nửa. Nghe thấy vậy, vội hỏi lại :

- Làm sao Đại sư mà ăn thịt chó?

Hòa thượng lẩm bẩm đáp :

- Ngươi thật không biết quy củ là gì cả! Hòa thượng mỗ đang nhập định lại cứ tiến tới cạnh ăn nói bá láp bá xàm hoài.

Tiểu Hắc thấy ông già nọ truy hỏi về chiếc đùi thịt chó, nó đang định tiến lên để thanh toán nhưng chợt sờ vào túi không thấy có một xu nhỏ nào trong lòng rất hoang mang và cũng không dám lên tiếng hỏi hòa thượng Bồ Tát có đem theo tiền không? Vì bữa rượu thịt này là do nó đã bằng lòng đãi hòa thượng.

Nó chỉ biết ngẩn người ra đứng ở đó không dám lên tiếng nói gì cả. Chỉ thấy đại hán to lớn nọ trừng mắt lên xông lại sừng sộ hỏi :

- Hừ! Hòa thượng, cái đùi chó của chúng ta có phải chính hòa thượng đã ăn đấy không?

Hòa thượng hí mắt nhìn rồi đáp :

- Đó là do thằng nhỏ đen đã mời ta ăn nhậu. Huynh đệ cứ việc tính toán tiền nong với y.

Thằng nhỏ giật mình thất kinh hai mắt nho nhỏ nó chớp nháy lia lịa bất giác tay lại rờ lên túi áo không biết nên giải quyết thế nào cho ổn thỏa thì đã nghe thấy đại bán nọ giận dữ hừ nhạt một tiếng, giơ chắc tay to như nan quạt ra chộp lấy vai hòa thượng lắc mạnh mấy cái quát bảo :

- Lão trọc kia, chắc ngươi không muốn sống nữa phải không? Rõ ràng là lão trọc ngươi đã ăn hết đùi thịt chó ấy của chúng ta lại còn đổ cho thằng nhãi ranh rắn mặt kia mời ăn phải không?

Dứt lời y liền lôi luôn hòa thượng lên. Đại hán nọ mình cao bảy thước, cánh tay to như chiếc trụ đồng, xem ra sức lực của y rất mạnh mẽ, nên y chỉ khẽ hất mạnh một cái.

Tiếp theo đó liền có những tiếng lạch bạch nổi lên hòa thượng đã bị hất ngã lăn ra đất chổng bốn vó lên trời không sao bò dậy được, cứ nằm ở dưới đất giãy giữa lia lịa.

Tiểu Hắc thấy hòa thượng bị đại hán nọ hất té, lòng hiệp nghĩa đạo của nó liền nổi lên tức thì. Nó quên mất cả hòa thượng là Bồ Tát nhanh nhẹn xông ngay lại chặn trước mặt đại hán quát bảo :

- Xú hán tử kia, sao lại làm tàng như vậy? Thịt chó đó là do gia gia đã ăn đấy. Mếu muốn gì ngươi cứ việc tới đây thanh toán với gia gia.

Nó học được những ngôn ngữ của các tiêu sư trong Viễn Dương phiêu cuộc nên vừa nói dứt lời liền đứng chống nạnh trông rất nghênh ngang oai võ.

Hòa thượng vừa bị đại hán hất té đang nằm ở dưới đất đã lăn ra ngủ ngáy khò khò luôn rồi.

Đại hán nọ thấy Tiểu Hắe đen thui như than, người nhỏ mà dám to gan lớn mật. Y giền cả giận, vung tay lên quát lớn :

- Cút đi!

Năm ngón tay của y liền chộp thẳng vào hông Tiểu Hắc định chộp trúng rồi quẳng nó ra ngoài xa. Ngờ đâu Tiểu Hắc khi ở Ngao Sơn Trở Vũ Nham đã được Bao Đả Thắng dạy cho một pho căn bản công phu để phòng thân, nên khi năm ngón tay của đại hán nọ sắp chộp tới người nó, nó đã vội nhanh nhẹn lách sang bên, tung tích của nó liền biến mất tức thì.

Nó đã luồn ra phía sau đối thủ phóng chân đá luôn vào đít đối phương. Chỉ thấy đại hán nọ lảo đảo ngã bổ người về phía trước. Tiếp theo đó, liền nghe sầm một tiếng chiếc bàn gỗ đã không chịu nổi sức chống của đại hán, liền bị đổ sụp xuống.

Tiểu Hắc thấy môn công phu Bao Đả Thắng dạy rất hiệu nghiệm, thích thú vô cùng. Đây cũng là lần thứ nhất từ khi xuất đạo tới giờ, nó mới chiếm được phần thắng lợi.

Nó thấy ông già đang đứng cạnh đó trố mắt nhìn, liền hậm hực phùng mồm trợn mép quát tháo :

- Lão già này cũng đáng ăn đòn lắm.

Nói đoạn liền xông tới, vung chân đá luôn. Ông già này nguyên là chủ quán rượu này cho nên không hề biết chút võ công nào, bị nó đá đến té ngã mặt mũi sưng vù, hãi sợ đến sấp mặt tái xanh.

Lúc ấy đại hán đã lồm cồm bò dậy, mắng chửi :

- Tên nhãi con khốn kiếp kia, dám đánh trộm ở phía sau lưng lão tử.

Tiểu Hắc một tay chống nạnh, một tay vỗ vào ngực đáp :

- Đó là tuyệt chiêu cua gia gia. Ai bảo là đánh lén? Coi này!

Đoạn tả thủ liền đánh dứ vào mặt đại hán một chiêu. Chiêu thức này vốn rất tầm thường không có gì là kỳ lạ cả, mà những tay mãi võ trên chốn giang hồ vẫn thường sử dụng. Cho nên ai nấy đều biết đó là một hư chiêu, không đáng lưu ý, mà chỉ chăm chú theo dõi sự biến hóa kế tiếp thôi.

Nhưng Bao Đả Thắng lại lấy chiêu này hóa giải đi đôi chút, biến hư thành thực. Ngày nọ, khi ở trên mái ngói Viễn Dương phiêu cuộc chính Bao Đả Thắng đã sử dụng chiêu thức này điểm trúng huyệt tê của Hồ Vĩ Phi, khiến y không sao kịp đề phòng.

Đại hán thấy Tiểu Hắc sử dụng chiêu thức không có vẻ gì là thần kỳ cả, mà chỉ là một hư chiêu rất tầm thường liền nghĩ bụng :

- Đó là tên tiểu quỷ này tìm cái chết. Chiêu thức giả trang này mà cũng đòi múa may trước mặt lão tử.

Nghĩ đoạn, y không thèm né tránh gì cả, nghĩ tiếp :

- Khi chiêu thức của tiểu quỷ ngươi tới nửa đường, tất nhiên thế nào cũng biến đổi. Hừ! Ngươi hãy coi ta...

Y chưa nghĩ dứt thì đã nghe thấy một tiếng bốp, mặt đã trúng một chưởng như trời giáng, mắt đổ đom đóm ra, khiến cả một bên mặt y đỏ bừng,, nổi hẳn lên dấu vết của năm ngón tay, đau đớn đến kêu la om sòm.

Đại hán đang định trả đũa, ngờ đâu Tiểu Hắc thấy mình đắc thủ càng hứng thú thêm, chợt nghĩ các tiêu sư trong phiêu cuộc thường thường nói với nhau những gì là thừa thắng xông lên và những gì là đừng để lỡ mất cơ hội, mà được coi là những bí quyết trong những cuộc giao đấu, nó liền phấn chấn tinh thần, tả một chưởng, hữu một chưởng như mưa gió ào ạt đánh ra.

Chỉ nghe thấy phát bốp liên hồi, đại hán nọ bị nó đánh đến mắt nổ hào quang đảo Đông ngã Tây hai bên má bị trúng hên tiếp hơn mười cái tát miệng mũi đã rỉ rỉ máu tươi liền kinh hoảng nghĩ bụng :

- “Tên tiểu quỷ này không phải lả tay dễ đối phó. Ta phải đào tẩu ngay mới được”.

Tiểu Hắc cao hứng khôn tả liền tiến lại khẽ đá vào người hòa thượng một cái nói :

- Hòa thượng Bồ Tát, Tiểu Hắc đã thay hòa thượng đánh bọn ác nhân nọ bỏ chạy hết rồi. Dậy đi thôi!

Hòa thượng nhường con mất ngái ngủ lên hỏi :

- Mi bảo đánh bọn ác nhân nào vậy?

Tiểu Hắc đắc chí đáp :

- Đó là tên ác nhân mà vừa rồi đã hất hòa thượng Bồ Tát té ngã đấy.

Hòa thượng nói :

- Tên đó không phải là ác nhân mà chỉ là cháu chắt mấy đời của ác nhân mà thôi. Lát nữa đây ác nhân thật tới nơi thì ta với ngươi cũng không còn tính mạng đâu! Ối chà! Không được, Hòa thượng Bồ Tát sợ ác nhân lắm! Chúng ta mau đi thôi!

Lúc này Tiểu Hắc vừa thắng trận rất oanh liệt trong lòng vui sướng cực độ hào khí nổi lên đùng đùng, hùng hổ đáp :

- Chớ sợ! Có Tiểu Hắc ở nơi đây thì ác nhân nào cũng đều không đáng sợ hết.

Hòa thượng hỏi lại :

- Thật thế ư?

Tiểu Hắc ung dung :

- Mười tám đời đứa nào dám nói láo hòa thượng Bồ Tát.

Hòa thượng lại hỏi :

- Ác nhân thật võ công rất lợi hại, mi chắc chắn thắng được hắn ta ư?

Tiểu Hắc quả quyết đáp :

- Chắc thắng chứ. Chắc thắng chứ! Sư phụ của Tiểu Hắc là Bao Đả Thắng mà!

Hòa thượng cả cười nói :

- Bao cái rắm rít! Cái tên này hòa thượng mỗ chưa nghe thấy ai nhắc tới bao giờ.

Tiểu Hắc vội đáp :

- Thật mà! Sư phụ Bao Đả Thắng và Ngao Sơn nhị Thủy Tổ nữa, Tiểu Hắc đánh lừa hòa thượng Bồ Tát để làm gì.

Hòa thượng lắc đầu nói :

- Không được! Dù có là Bao Đả Thắng mà gặp phải ác nhân thật cũng đánh bại. Thôi hòa thượng Bồ Tát hãi sợ lắm. Chúng ta phải chạy ngay kẻo không kịp nữa đâu.

Tiểu Hắc chợt nghĩ ra một điều gì liền khẽ ủa một tiếng nói :

- À phải rồi! Người là Bồ Tát, chả lẽ Bồ Tát lại còn phải hãi sợ ác nhân.

Hòa thượng cả cười đáp :

- Bồ Tát là thiện, vậy thiện thì phải sợ ác chứ?

Tiểu Hắc lại hỏi :

- Thế Bồ Tát có biết võ công không?

Hòa thượng đáp :

- Bồ Tát không ham võ công mà chỉ thích tu luyện thôi.

Tiểu Hắc lại hỏi :

- Thế tu luyện ích lợi ra sao?

Hòa thượng đáp :

- Tốt lắm chứ. Khi ta tu luyện đến nơi đến chốn thì có thể đằng vân giá vũ trường sinh bất lão.Tiểu Hắc mừng rỡ hỏi :

- Thật thế? Tu luyện mà tốt như thế Hòa thượng Bồ Tát hãy dạy cho Tiểu Hắc tu luyện với.

Hòa thượng vội đáp :

- Không được. Nếu muốn ta dạy cho tu luyện thì tất phải trả học phí.

Tiểu Hắc hỏi :

- Học phí là cái gì?

Hòa thượng bỗng khẽ giọng đáp :

- Thịt chó. Nếu cứ có thịt chó ăn thì hòa thượng Bồ Tát ta sẽ dạy cho mi tu luyện ngay.

Tiểu Hắc nghe nói, mắt bỗng chớp nháy mấy cái, vỗ ngực cương quyết đáp :

- Được, Tiểu Hắc sẽ mời Bồ Tát ăn thịt chó. Còn Bồ Tát thì dạy cho Tiểu Hắc tu luyện. Quân tử nhất ngôn, như một roi quất vào ngựa xấu.

Hòa thượng ngạc nhiên nói :

- Nhỏ mi nói cái gì là ngựa xấu thế?

Tiểu Hắc chỉ biết lắc đầu lia lịa không sao giải thích được. Kỳ thật câu đó là: Quân tử nhất ngôn, cũng như một roi quất vào ngựa tốt, mà nó vẫn thường nghe các vị tiêu sư trong phiêu cuộc nhắc nhở tới. Các tiêu sư trong phiêu cuộc, lúc an nhàn vô sự thường kéo ra ngồi phía trước cửa, cạnh con sư tử đá, đàm luận về những chuyện trên chốn giang hồ. Tiểu Hắc nghe quen, thường ghi nhớ kỹ trong lòng, nhưng có một số thành ngữ nó chỉ nhớ và hiểu một cách lờ mờ cho nên câu ngựa tốt nó mới đọc lộn thành ngựa xấu.

Vì tiêu sư trong phiêu cuộc thường thường hay phê bình về các loại ngựa xấu tốt nói nào những gì long câu ngựa hay ngựa dở nhưng trong đó cũng đều có chữ ngựa hết, nên Tiểu Hắc mới nhớ lõm bõm mà nói bừa bãi như vậy Tiểu Hắc bỗng cất tiếng hỏi :

- Không phải ngựa xấu thì là ngựa gì?

Hòa thượng đáp :

- Là ngựa tốt chứ không phải ngựa xấu.

Lúc ấy Tiểu Hắc mới khẽ vỗ vào đầu nói :

- À phải rồi. Quân tử nhất ngôn cũng như roi quất vào ngứa tốt.

Bồ Tát dạy cho Tiểu Hắc tu luyện, Tiểu Hắc sẽ mời Bồ Tát ăn thịt chó. Như nếu có ác nhân nào dám hà hiếp Bồ Tát, Tiểu Hắc sẽ dùng võ công của Ngao Sơn phái để đối phó với y ngay.

Nó vừa nói dứt thì bỗng thấy đại hán nọ đã quay trở lại. Theo sau y là hai nhân vật ăn vận võ trang, hai mắt tia ra những ánh sáng lấp lánh, tuổi trạc trên dưới năm mươi. Hòa thượng thấy vậy liền kêu la :

- Khổ rồi! Hai tên này mới là ác nhân thật. Tiểu Hắc, ác nhân đã tới rồi đấy.

Tiểu Hắc vẫn ung dung đáp :

- Chớ sợ! Đã có Tiểu Hắc đây.

Vừa dứt lời, nó đã xông luôn ra đứng chống nạnh sừng sững giữa cửa quát hỏi :

- Đâu? Ai là ác nhân nào?

Tên đại hán nọ đang dẫn đầu vừa nhìn thấy Tiểu Hắc xông ra đứng án ngữ giữa cửa, trong lòng liền khiếp sợ ngay, vội quay sang hai nhân vật kình trang nọ nói :

- Tên đó là thằng nhỏ đen thui này đấy.

Người đi đầu nghe nói ngạc nhiên, liền hỏi :

- Là thằng nhỏ đen như trôn chao này ư?

Tiểu Hắc vừa nghe xong liền vỗ ngực đáp :

- Không phải là gia gia thì còn là ai nữa? Các ngươi có phải là ác nhân hay không?

Người đi đầu liền cười khảnh khách đáp :

- Tiểu tử mi là môn hạ của ai?

Tiểu Hắc trợn mắt đáp :

- Gia gia chẳng hiểu gì môn thượng môn hạ cả.

Người nọ đã có vẻ giận dữ nhưng vẫn cất giọng cười khanh khách hỏi tiếp :

- Sư phụ của tiểu tử mi là ai?

Tiểu Hắc ngang nhiên đáp :

- Ngao Sơn đại thủy tổ Bao Đả Thắng. Các ngươi đã sợ chưa?

Người nọ ngạc nhiên hỏi :

- Ngao Sơn đại thuỷ tố là cái gì? Bao Đả Thắng là tên nào? Mi đừng có đặt diều nói bậy.

Tiểu Hắc trợn mắt đáp :

- Ai bảo là ta nói bậy. Còn một vị nhị thủy tổ Y Bất Tử nữa. Chắc các ngươi đã nghe thấy người ta nhắc nhở đến tên tuổi các vị ấy rồi, phải không?

Người nọ càng hồ dỗ thêm, lắc đầu nói :

- Mấy cái tên đó ta chưa hề nghe thấy qua bao giờ cả! Tiểu tử, mau khai thật ra, sư phụ ngươi danh hiệu là chi? Nam hay nữ? Bao nhiêu tuổi? Và hiện trú ngụ ở đâu? Nói cho chúng ta biết ngay, kẻo lát nữa về chầu tổ lại oán trách.

Tiểu Hắc nghênh ngang đáp :

- Ác nhân, ngươi đã hãi sợ sư phụ Bao Đả Thắng của ta thì hãy nhận đi, đừng có giả bộ không biết nữa. Ta chả đã nói rồi là gì. Bao Đả Thắng sư phụ là Ngao Sơn thủy tổ, thì đương nhiên phải là ở Ngao Sơn chứ còn ở đâu nữa.

Nhân vật mặt kình trang dửng ở phía sau bỗng đưa mắt nhìn thấy một hòa thượng nhơ bẩn đang nằm ngủ ngáy khò khò ở phía sau bỗng chạnh lòng, quát hỏi :

- Tiểu tử, hòa thượng đang nằm ngủ ở trong góc kia có phải là Bao Đả Thắng không?

Tiểu Hắc đáp :

- Ông ta là Bồ Tát.

Người nọ cười hắc hắc, nói :

- Tên Bao Đả Thắng là cái thá gì mà dám tự xưng là Bồ Tát như vậy? Xem ra chỉ là một hòa thượng dơ dáy.

Người thứ hai nói :

- Mau ra lôi y dậy, hỏi xem y là nhân vật ba dầu sáu tay gì mà dám ăn uống sạch rượu thịt của chúng ta như vậy.

Người nọ nói :

- Phải lắm.

Nói đoạn, y liền xăm xăm bước về phía hòa thượng.

Tiểu Hắc nghĩ thầm :

- Tên này muốn chết chắc?

Hữu chưởng của nó liền vung ra luôn. Nó lại thi triển chiêu thức cũ, bụng nghĩ thầm :

- “Chiêu thức này của Bao Đả Thắng sư phụ rất có hiệu nghiệm. Hồi nãy tên đại hán nọ đã bị ta đánh cho một trận nên thân, phen này lại đén lượt tên nữa nếm mùi đau khổ”.

Chiêu thức này quả thật rất quỷ dị linh hoạt, phàm là người nào chưa lãnh giáo qua dều dễ sa vào bẫy mà bị đánh trúng. Người nọ thấy Tiểu Hắc sử dụng một hư chiêu rất tầm thường liền nghĩ bụng :

- “Sư phụ Bao Đả Thắng của ngươi chẳng qua tài nghệ chỉ như thế này.”

Nghĩ vậy, y định chờ đợi Tiểu Hắc biến chiêu rồi mới xuất chưởng phản công. Trong lúc đang nghĩ ngợi, bỗng thấy bóng đen loáng lên.

Bộp một tiếng, mặt y liền bị vỗ trúng một chưởng nổ đom đóm mắt.

Tiểu Hắc thấy chiêu thức mình công hiệu như thần, trong lòng mừng rỡ khôn tả lại định cho người nọ một trận đòn nên thân như đại hán hồi nãy, lại xông tới vung chưởng tấn công như vũ bão.

Ngờ đây, y vừa vung tay lên thì đã thấy trước mắt hình bóng của đối phương biến mất, rồi phía sau cổ đột nhiên như bị có người túm lấy, hai chân liền rời khỏi mặt đất.

Tiểu Hắc liền giật mình thất kinh, vội kêu la :

- Bồ Tát cứu mạng với!

Bỗng nghe thấy tiếng nói của hòa thượng Bồ Tát lọt vào tai nó rằng :

- Tử kê sanh cước (gà chết búng chân).

Tiểu Hắc buộc miệng hỏi lại :

- Tử Kê Sanh Cước là chiêu thức gì?

Nhưng nó lại chợt tỉnh ngộ ngay. Hồi còn ở phiêu cuộc phàm các nhân vật võ lâm chốn giang hồ khi tới thăm viếng vị tổng tiêu đầu, vị quản sự tiên sinh trong tiêu cuộc liền phân phó cho nhà bếp giết gà đãi khách và mỗi lần đó nó đều xuống nhà bếp xem, thấy người ta khi cầm con dao nhỏ cắt cổ gà đều vặn ngoẹo cổ con gà ập vào cánh rồi mới lia lưỡi dao vào chỗ cổ đã vặt lông sẵn. Thế là tiết gà liền chảy xuống bát ngay. Con gà đầu đã bị kềm cứng không sao cựa quậy được chỉ có đôi chân là giãy dụa đạp lung tung mạnh mẽ vô cùng trông rất lợi hại.

Lúc này nó bị người ta nắm lấy phía sau gáy lôi lên hai chân rời khỏi mặt đất như là trường hợp con gà bị đầu bếp nắm lấy cổ vậy, cho nên lúc này nếu sử dụng thế Tử Kê Sanh Cước quả thật rất thích hợp.

Tiểu Hắc tuy là một thằng nhỏ rắn mắc bướng bỉnh nhưng cũng là một đứa trẻ rất quỷ quái tinh khôn thông minh vô cùng nghe một biết mười. Nó liền không suy nghĩ lâu la liền sử dụng luôn một chiêu thức mà Bao Đả Thắng đã dạy cho là Vân Lý Tích hai chân hất ngược luôn về phía sau một thế thật mạnh.

Thân hình nó vốn rất nhỏ bé bị người nọ xách lên cao cho nên thế đá nọ liền trúng ngay vào chỗ của quý nơi hạ bộ của người đó.

Người nọ rú lên một tiếng, ngã ngửa người về phía sau, vì hạ bộ bỗng bị trúng một cái đá quá mạnh cho nên y lăn lộn trên mặt đất mấy vòng, rồi nằm im bất động.

Người kia đột nhiên thấy đồng bọn bỗng ngã lăn ra đất nằm yên tại chỗ, y ngơ ngác giây lát rồi mới lạnh lùng cất tiếng hỏi :

- Vị hảo hán nào mới giá lâm, xin cứ minh bạch ra thử thách một phen chứ đột nhiên ra tay tấn công lén như vậy đâu có phải là anh hùng?

Y quát hỏi như vậy, nhưng vẫn không thấy có ai đáp lại cả Chỉ thấy Tiểu Hắc đang đứng ngẩn người raớ đó, tựa hồ như không ngờ sự việc lại xảy ra ngoài sự tưởng tượng của nó như vậy.

Người nọ liền nghĩ thầm :

- “Chẳng lẽ tên hòa thượng đang ngủ kia đã ra tay chăng?”

Đoạn y lại lớn tiếng nói tiếp :

- Cao nhân ở phương nào mà cứ lén lút sử dụng quỷ kế không dám đối diện đường hoàng thử thách như thế?

Lúc ấy Tiểu Hắc đã định thần. Nó biết là tên nọ chính là đã bị thế Tử Kê Sanh Cước của mình đá chết, làm gì có cao nhân nào đánh lén đâu. Nó liền nói :

- Bạn kia nói bậy nói bạ gì thế, làm gì có cao nhân thấp nhân đâu. Tên này đã bị thế Tử Kê Sanh Cước của ta đá chết đấy.

Người nọ ngẩn người ra, kinh ngạc nói :

- Mi vừa bảo Tử Kê Sanh Cước đó là cái gì?

Tiểu Hắc đáp :

- Đó là một tuyệt chiêu của sư phụ Bao Đả Thắng ta truyền thụ cho. Ngươi có muốn thử chơi thì cứ việc tiến lên.

Người nọ bỗng cười the thé, nói :

- Nếu vậy thì hay lắm! Tiểu tử, động thủ đi!

Tiểu Hắc dương dương đắc ý, nói :

- Coi chiêu này!

Nó lại sứ dụng một hư chiêu cũ tấn công luôn. Ngờ đâu người nọ vừa rồi đã thấy đồng bạn bị nó đánh trúng chiêu này, đã biết trước, không chờ cho Tiểu Hắc kịp thời thi triển hư chiêu đó, đã lướt sang bên trái giơ tay ra chộp một cái, lại tóm luôn được Tiểu Hắc xách bổng lên khỏi mặt đất. Tiểu Hắc đã có đôi chút kinh nghiệm lâm địch liền nghĩ thầm :

- “Tên này lại muốn tìm lấy cái chết đây!”

Nghĩ rồi, nó lại nhanh nhẹn sử dụng thế Tử Kê Sanh Cước ra sức đá mạnh về phía sau. Bỗng nó cảm thấy gót chân đau nhói. Thì ra chân nó đã bị đối phương chộp trúng.

Người nọ có lẽ đã luyện qua môn Đại Lực Ưng Trảo công cho nên năm ngón tay cứng như gọng kìm. Nó đau đớn đến nỗi nước mắt nước mũi chảy ra ròng ròng, muốn òa lên khóc, liền thất thanh kêu la :

- Bồ Tát cứu mạng với!

Tai nó đã nghe thấy tiếng của hòa thượng Bồ Tát vọng ra rằng :

- Khuỷu tay trái thúc vào Khí Hải huyệt của y.

Lúc ấy người nọ đang xách Tiểu Hắc lên cao, tay trái Tiểu Hắc chỉ cần thuận thế thúc mạnh về phía sau, nó liền y theo lời xuất thủ luôn.

Bỗng nghe thấy người nọ kêu hự một tiếng rồi há hốc miệng ra, không sao cục cựa được nữa. Tiểu Hắc vội vùng thoát khỏi tay đối phương, nhảy xuống dưới đất.

Nó quay lại nhìn người nọ thấy nét mặt y nhăn nhó tỏ vẻ rất đau đớn như cười mà không phải cười. Đại hán đứng ngoài thấy tình thế bất ổn đã bỏ chạy từ lâu. Đang lúc ấy bỗng hòa thượng chợt bò dậy quay sang nói với Tiểu Hắc :

- Chúng ta đi thôi!

Tiểu Hắc giơ tay ra chỉ tên nọ nói :

- Thế còn y?

Hòa thượng đáp :

- Không cần phải để ý tới y nữa. Chỉ độ hai giờ sau huyệt đạo sẽ tự cởi mở.

Tiểu Hắc hỏi :

- Bây giờ chúng ta đi đâu?

Hoà thượng cười hi hí đáp :

- Đi ăn thịt chó chứ còn đi đâu nữa! Ngươi chả đã hứa là mời hòa thượng Bồ Tát ta đi ăn thịt chó là gì?

Tiểu Hắc ấp úng nói :

- Tiểu tử? Tiểu tử...

Nó vốn muốn nói tiểu tử không có tiền nhưng vì đã lỡ hứa sẽ mời hòa thượng Bồ Tát ăn nhậu rồi, tuy tuổi nó hãy còn nhỏ nhưng tính nết vốn rất quật cường. Hơn nữa lúc này nó rất muốn học hỏi được phép tu luyện của hòa thượng Bồ Tát cho nên nó liền gật đầu :

- Thôi được. Chúng ta đi ăn thịt chó vậy. Nơi nào có bán thịt chó hòa thượng Bồ Tát có biết chăng?

Hòa thượng đáp :

- Biết chứ! Biết chứ! Hòa thượng Bồ Tát mỗ ngày nào không ăn thịt chó là cảm thấy đau bụng. Vậy làm sao mà không biết cho được!

- Đi! Đi thôi!

Hai người liền bước ra khỏi túp lều tranh đó. Tiểu Hắc thấy hòa thượng Bồ Tát không lại lấy ngựa liền ngạc nhiên hỏi :

- Ủa chúng ta không đi ngựa ư?

Hòa thượng liền nói :

- Cưỡi ngựa làm chi nữa? Mi đã xơi của người ta hai hũ rượu ngon và một đùi chó thui, nếu không trả tiền thì phải để ngựa bồi thường chứ.

Tiểu Hắc nghĩ cũng phải liền theo sau hòa thượng trực chỉ thẳng con đường quan đạo đi luôn.

Đi được khoảng thời gian cạn một chén trả hòa thượng bỗng cất tiếng nói :

- Tiểu Hắc, sư phụ Bao Đả Thắng có dạy ngươi khinh công không?

Tiểu Hắc đáp :

- Không! Nhưng hồi ở Trở Vũ nham tiểu tử vẫn thường chạy lên chạy xuống khắp khu núi luôn luôn để kiếm củi xách nước cho nên tiểu tử phóng chạy cũng rất nhanh. Bổ Tát có muốn tiểu tử biểu diễn xem không?

Hòa thượng nói :

- Hay lắm! Ngươi hãy biểu diễn cho Hòa thượng Bồ Tát thử xem coi. Ngươi cứ việc chạy thẳng về phía trước.

Nói đoạn, ông ta giơ tay ra chỉ một trạm canh ở phía rặng núi đen ngòm đằng xa nói tiếp :

- Trạm canh trên có núi phía trước kia bên đường có một cây táo.

Ngươi cứ việc chạy tới đó đợi ta.

Tiểu Học đưa mắt nhìn, thấy trạm canh mà hòa thượng nói đó, không biết xa chừng bao nhiêu, chỉ thấy đó là một chấm đen nho nhỏ còn cây táo thì nó không nhìn thấy đâu cả, liền cười nói :

- Hòa thượng Bồ Tát, đến cả cái trạm canh tiểu tử còn nhìn không rõ thì biết cây táo bên đường đó nằm ở chỗ nào?

Hòa thượng cả cười đáp :

- Nhỏ mi chớ ngại. Hai mắt của Bồ Tát rất sáng có thể nhìn thấy được hàng mấy chục dặm cho nên nom thấy rất rõ ràng.

Tiểu Hắc nói :

- Nếu vậy Tiểu Hắc đi đây. Nhưng chừng nào Bồ Tát tới nơi?

Hòa thượng đáp :

- Mi không cần phải để ý tới ta làm chi. Còn phải uống rượu đây.

Ông ta liền vỗ vào cái hồ lô mấy cái nói tiếp :

- Chờ hòa thượng ta uống no nê, ngủ một giấc rồi sẽ tới sau.

Tiểu Hắc le lưỡi nói :

- Bồ Tát đừng có đùa giỡn Tiểu Hắc. Nếu chần chừ như vậy thì bắt Tiểu Hắc phải đợi đến mấy ngày?

Hòa thượng cười ha hả nói :

- Ngươi cứ việc ra sức chạy tới đó đi. Đừng có tráilời Bồ Tát là được rồi.

Đoạn hòa thượng há miệng ngáp dài một cái, giơ tay ra cởi chiếc hồ lô đeo ở cạnh người xuống, đưa lên miệng tu ừng ực một hồi, rồi ngả người ra đất nằm ngáy khò khò.

Tiểu Hắc nghĩ thầm :

- “Hòa thượng Bồ Tát đúng là một con sâu rượu”.

Nghĩ đoạn, nó cũng không để ý tới ông ta nữa liền triển cước trình chạy thẳng về phía trước.

Nó chạy được một đỗi liền quay đầu lại nhìn hòa thượng thấy ông ta vẫn nằm dài trên mặt đất nằm ngủ say sưa như cũ.

Lại chạy được một hồi lâu nữa vẫn không thấy hình bóng của hòa thượng đâu cả, nó liền nghĩ thầm :

- “Thôi ta chớ nên nghĩ đến ông ấy làm chi nữa, cứ việc chạy tới dưới trạm canh xem có cây táo hay không? Nếu có thì hãy ngôi nghỉ ngơi đợi chờ ông ta tới vậy”.

Nó tuy không được Bao Đả Thắng dạy bảo cho môn khinh công nhưng đã được luyện tập một thời gian trên Trở Vũ nham nên người rất nhẹ nhàng, sức rất dẻo dai. Vì vậy khi nó giở hết sức ra chạy cũng nhanh nhẹn vô cùng không thua kém gì một con ngựa.

Không biết chạy như thế được bao lâu, xa xa nó đã nhìn thấy được trạm canh và ở dưới trạm canh nọ quả nhiên có một thân cây, nhưng không biết cây đó gọi là gì? Nhưng hòa thượng đã bảo nó là cây táo, xem ra có lẽ chính là cây này rồi liền nghĩ thầm :

- “Mắt của hòa thượng Bồ Tát lợi hại thật”.

Nó lại ra sức chạy nhanh tới dưới trạm canh nọ. Lúc nhìn kỹ phía cây táo đó nó bỗng giật mình thất kinh, thì ra đã thấy hòa thượng nằm ở dưới gốc cây từ hồi nào và đang ngáy khò khò, liền nghĩ bụng :

- “Quái lạ thật. Hòa thượng này quả là một vị Bồ Tát có khác nên mới phân thân biến hóa được như thế. Rõ ràng dọc đường mình không hề thấy bóng dáng ông ta đâu cả, nay bỗng dưng lại thấy ông ta nằm ngủ ở đây rồi”.

Nghĩ đoạn trong lòng thích chí khôn tả, nó vội chạy tới lay ông ta lai tỉnh, miệng kêu gọi :

- Hòa thượng Bồ Tát tới đây hồi nào thế?

Hòa thượng hé mắt nhìn, miệng ngáp ngủ đáp :

- Đó là vừa rồi Bồ Tát mỗ đã dùng Hành vân thuật đấy! Công phu đó cũng gọi là Phật môn khinh công, ngươi có muốn được học không?

Tiểu Hắc vội hỏi lại :

- Bồ Tát bằng lòng dạy cho tiểu từ ư?

Hòa thượng đáp :

- Bằng lòng dạy cho nhỏ mi thì có gì lạ. Nhỏ mi chỉ cần mời hòa thượng ta ăn thịt chó là được.

Tiểu Hắc thích thú nói :

- Tiểu Hắc xin khấn đấu vái ba lễ trước. Sau đó sẽ xin mời Bồ Tát ăn thịt chó.

Nó nhớ lại khi ở Trở Vũ nham, lúc nó khấu đầu vái Bao Đả Thắng với Y Bất Tử cả hai liền khoái chí ha hả cả cười. Cho nên lúc này nó thấy hòa thượng Bồ Tát có môn gì gọi là “Hành vân thuật” rất phi phàm liền mong ông ta chi điểm cho, nó liền quỳ xuống ngay, định dập đầu hành lễ.

Ngờ đâu cánh tay áo rách rưới của hòa thượng bỗng khẽ phất lên đẩy ra một luồng kình lực nhu hòa đỡ lấy thân hình nó, khiến nó không sao rạp người vái lễ được. Tai nó bỗng nghe thấy hòa thượng nói :

- Đừng giở cái trò này ra. Hòa thượng Bồ Tát ta xưa nay không quen cái tập quán hủ lậu này.

Tiểu Hắc ngạc nhiên hỏi :

- Bồ Tát dạy tiểu tử Hành vân thuật, tiểu tử không khấu đầu bái tạ sao được?

Hòa thượng cười hí hí đáp :

- Ai bảo là không được! Khấu đầu hành lễ cái con khỉ! Hòa thượng Bồ Tát ta rất ghét cái trò đó!

Hòa thượng bỗng ngồi nhỏm dậy lại đưa hồ lô rượu lên miệng tu ừng ực một hồi rồi mới liếm môi nói tiếp :

- Nào lại đây! Bồ Tát ta trước hết hãy dạy cho ngươi đọc mấy câu khẩu quyết trước. Ngươi hãi nghe cho kỹ! Phủ tòng niệm lai tùy tam vị. Cổ tam biến bí tỉnh khái tề.

Tiểu Hắc theo lời ông ta đọc đi đọc lại hai lần. Nó cảm thấy rất ngượng mồm vội hỏi lại :

- Hòa thượng Bồ Tát, khẩu quyết này có thể dùng được ư?

Hòa thượng trợn mắt đáp :

- Ai bảo là không dùng được! Mi không thấy hòa thượng ta khoảng cách ngàn dặm như vậy mà chỉ trong nháy mắt đã tới nơi đấy ư? Đó cũng là do ta đã luyện tập theo khẩu quyết này mà nên.

Tiểu Hắc lại hỏi :

- Thế chỉ niệm có hai câu thôi ư?

Hòa thượng đáp :

- Còn nữa chứ. Đầu tiên ta hãy đọc cho ngươi nghe. Đoạn này có tất cả bảy câu, là nhập môn công phu của khinh công. Hãy nghe cho kỹ này: Phủ tòng niệm lai tùy cam vị. Cổ tam biến bí tỉnh khái tề. Bí nguyên ư tổn khái tề hội. Hoặc thi bằng phong giai nghi dĩ. Lư dữ trung phu gia nhân khẩu. Giải thăng nhị quái tương vi chế. Hân tự tiệm lai trung thị.

Tiểu Hắc nghe như vịt nghe sấm, ngẩn người ra như mới từ trên mây sa xuống đất, ngơ ngác hỏi :

- Hòa thượng Bồ Tát, chỉ đọc mấy câu rắc rối này, có thể đằng vân giá vũ được sao?

Hòa thượng cười đáp :

- Cái gì là đằng vân giá vũ? Đó chỉ là cái danh từ lừa gạt người thôi. Nhưng nếu ngươi học thuộc được đoạn khẩu quyết này thì nội lực sẽ dần dần được tăng cường, người nhẹ nhõm khí huyết dồi dào là một môn chính tông tâm pháp của kinh công. Khi đã lãnh hội được kỹ càng thì ngươi sẽ thấy oai lực của nó như thế nào ngay.

Tiểu Hắc vốn rất thông minh chỉ đọc đi đọc lại vài lần, không riêng gì hai câu mà cả một đoạn bảy câu nó cũng đọc thuộc lòng hết.

Hòa thượng thấy vậy cũng rất hứng thú lại dạy thêm nó hai câu thuộc về khẩu quyết vận khí cùng các phương vị huyệt mạch vận hành.

Khoảng nửa giờ sau hòa thượng liền đứng dậy nói :

- Đi thôi! Mi hãy bắt đầu thí nghiệm thử xem. Nhưng phải nhớ cách vận khí bộ vị cho kỹ.

Tiểu Hắc liền vâng lời, cứ theo khinh công khẩu quyết mà hòa thượng vừa chỉ dạy, vội đề khí thi triển thân pháp chạy thẳng về phía trước.

Lúc đầu, nó cảm thấy có hiện tượng nghịch khí, nhưng chạy được mấy chục dặm, phía dưới Đơn điền liền có một luồng hơi ấm áp bốc lên. Vì vậy, nó càng chạy càng cảm thấy dễ chịu, nhẹ nhõm. Chạy cho đến lúc hoàng hôn, màu đen đã bắt đầu bao trùm khắp vạn vật Tiểu Hắc mới dừng chân, quay đầu lại nhìn, thì không còn thấy tung tích hòa thượng đâu nữa. Nó liền nghĩ bụng :

- “Thôi, ta cũng không cần đợi ông ta làm chi nữa. Khinh công của ông ta còn cao siêu hơn mình nhiều. Vậy ta cứ việc chạy thẳng về phía trước thì hơn”.

Nó đưa mắt nhìn về phía trước, thì thấy không xa có ánh sáng đến lấp lóe từ trong khu rừng rậm rạp chiếu ra, Tiểu Hắc nghĩ bụng :

- “Trong khu rừng kia có ánh sáng đèn, tất nhiênphải có nhà cửa gì rồi. Ta hãy chạy tới đó kiếm chút gì ăn lót dạ, rồi chờ đợi hòa thượng tới một thể”.

Nó liền chạy vào trong rừng, đột nhiên thấy bốn bề tối đen như mực không còn nhìn thấy ánh đèn nọ đâu nữa, trong rừng cây cối mọc rậm rạp cổ thụ cao chọc trời, lá cây che kín cá vòm trời, trông rất âm u.

Lúc này không còn thấy ánh đến, nên không khí lại càng bao trùm một vẻ hãi hùng. Từng trận âm phong từ bốn mặt tám phương thổi tới, khiến nó cảm thấy lạnh lẽo buốt xương, bất giác Tiểu Hắc rùng mình nổi da gà, nghĩ thầm :

- “Kỳ quái thật! Kỳ quái thật! Chả lẽ ta lại gặp phải loài tà ma quỷ quái gì chăng? Vừa rồi rõ ràng có ánh sáng đèn hẳn hoi, làm sao bây giờ lại không thấy đâu nữa?”

Đang lúc nó lấy làm thắc mắc khó hiểu, đột nhiên thấy sau gáy như bị người túm chặt, rồi hai chân liền rời khỏi mặt đất lơ lửng trên không.

Tiểu Hạc giật mình kinh hoảng, đang định lớn tiếng kêu la cầu cứu, thì bỗng cảm thấy Khí môn huyệt bị đau nhói, nên không sao thốt ra thành tiếng được nữa. Nó liền bị kéo lên trên một cành cây, cứ thế lướt đi luôn, liên tiếp mấy lùm cây cổ thụ nữa.

Người lôi nó đi đó tựa hồ như sức lực rất mạnh, nên suốt dọc đường nhảy nhót lướt đi nhanh như gió, không hề phát ra tiếng động nhỏ nào. Tiểu Hắc trong lòng kêu khổ thầm nghĩ bụng :

- “Lần này mạng ta kể như đi đứt rồi. Chắc ta đang bị loài yêu quái gì bắt đem về hang động ăn thịt cũng chưa chừng.”

Nó nhợt nghĩ tới Lâm Phú thúc thúc thường kể cho nó nghe những chuyện về loài ma thiêng quỷ dữ trong rừng thẳm núi sâu, những loài yêu núi đầu to như cái đấu trong miệng răng nanh nhọn hoắt tua tủa lòi ra cả hai bên ngoài, trông hình dạng rất khủng khiếp.

Bất giác nó rùng mình, toát mồ hôi lạnh ra không dám quay đầu lại nhìn.

Kỳ thật, nó có muốn quay đầu lại cũng không được vì sau gáy đã bị túm chặt, không sao cục cựa được. Nó nghĩ thầm :

- “Phen này trừ phi hòa thượng Bồ Tát tới nơi cứu giúp mình, bằng không thì thật vô phương thoát hiểm”.

Nó lại nghĩ tiếp :

- “Nhưng hòa thượng Bồ Tát làm sao biết dược ta bị yêu quái bắt đem lên trên ấy? Phen này nhất dính Tiểu Hắc ta phải chết rồi”.

Vừa nghĩ tới cái chết bất giác nó liền òa lên khóc nhưng vì á huyệt dã bị điểm nên nó không sao khóc thành tiếng chỉ ấm ức ở trong cổ họng thôi.

Nó đang sụt sùi khóc thì thân hình cứ tiếp tục lướt từ cây này tới cây khác hết quay phải lại tới quẹo trái chứ tuyệt nhiên không phải là chạy theo đường thẳng.

Tiểu Hắc khóc lóc một hồi nỗi sợ hãi trong lòng cũng lắng xuống dần. Nó bỗng đưa mắt nhìn xuống bên dưới liền thấy trong bóng đen mỗi cách vài gốc cây thì lại có bóng người mai phục, về khoảng cách tựa hồ như đã được tính toán rất chu đáo.

Lại quẹo qua mấy khục quanh nữa, ánh sáng đèn phía trước mặt bỗng lại xuất hiện nhưng khi vừa quanh một khúc rẽ thì lại không thấy đâu nữa rồi ánh sáng đèn lúc ẩn lúc hiện, đường đi cũng quanh qua quẹo lại như thế khoảng thời gian cạn một chén trà thì ánh đèn phía trước mặt bỗng sáng rực hẳn.

Tiểu Hắc định thần nhìn kỹ, thấy ánh đèn rọi từ trong một căn nhà chiếu ra. Căn nhà nọ được lập toàn bằng trúc, diện tích cũng khá lớn. Ngoài cửa thấy có rất nhiều bóng đen ẩn phục.

Tiểu Hắc bỗng thấy bên tai có gió nổi lên người đã như đằng vân giá vũ từ trên ngọn cây sa xuống. Khi chân vừa chạm mặt đất nó liền bị người nọ lôi tới phía sau một thân cây cổ thụ um tùm. Nơi dây rất gần với căn nhà trúc nọ.

Bỗng Tiểu Hắc nghe thấy có tiếng người kêu ủa rồi thất thanh nói :

- Có gian tế.

Người nọ vừa hô lên, tiếp theo đó đã thấy tiếng chân dồn dập, ba bóng đen khác từ trong bóng tối nhảy ra, đồng thanh hỏi :

- Ở đâu? Không nhìn lầm đấy chứ?

Tên vừa hô hoán không dám khẳng định chỉ hàm hồ đáp.

- Hình như mỗ thấy có một bóng đen từ trên ngọn cây phi xuống nhưng chỉ nháy mắt thôi lại không thấy đâu nữa.

Một tên khác hậm hực nói :

- Ngươi chỉ ăn nói tầm bậy. Một tiếng lá rụng xuống mà cũng bảo là gian tế.

Tên nọ hỏi lại :

- Tại sao ngươi biết đó là tiếng lá rụng?

Tên kia liền đáp :

- Chúng ta đều ở cả đây canh phòng không hề thấy bóng hình nào cả thì ngươi nói bóng đen chả là cái lá thì còn là cái gì nữa.

Tên nọ đuối lý liền im bặt không sao đáp lại được. Tiểu Hắc bỗng cảm thấy có người vỗ nhẹ vào vai mình một cái, rồi một tiếng nói quen thuộc cất lên :

- Tiểu Hắc, chớ nên nói lớn tiếng. Cần phải tuyệt đối im lặng ẩn phục ở nơi đây đợi chút nữa ngươi sẽ theo ta hành sự.

Tiểu Hắc mừng rỡ khôn tả. Nó đã nhận ra ngay được tiếng nói nọ là của Hòa thượng Bồ Tát.

Lúc này người đã xuống dưới đất, nó liền quay đầu lại nhìn quả nhiên thấy hòa thượng Bồ Tát đang đứng ở phía sau lưng mình, tất cả những mối hoài nghi sơn tinh quỷ quái vừa rồi tan biến mất.

Nó thầm biết chắc trong rừng này có ẩn tàng điều gì rất cổ quái, bằng không tại sao hòa thượng Bồ Tát lại chú ý tới căn nhà trúc nọ và có vẻ khẩn trương như vậy? Nó thầm đoán chỉ trong nhà nọ có ẩn tàng một sự gì rất hung hiểm nên nó không dám cất tiếng hỏi.

Bỗng thấy hòa thượng Bồ Tát đưa mắt ra hiệu rồi đưa tay ra nắm lấy cánh tay nó nhẹ nhàng tung mình lên trên nóc căn nhà trúc, đoạn ông ta dùng Nghĩ ngữ truyền âm nói :

- Tiếng của ta nói, không một ai nghe thấy được cả. Thằng nhỏ mi chớ nên đáp lại ta. Mi cứ ẩn phục ở đây là được rồi. Nhưng tuyệt đối không được gây ra tiếng động nhỏ nào.

Hòa thượng lại giơ tay ra chì vào cửa sổ của căn nhà trúc nọ, ra chiều bảo nó chờ theo dõi sự việc bên trong.

Tiểu Hắc đã được nghe sư phụ Bao Đả Thắng nói qua :

“Phàm người có võ công cao siêu khi đề tụ nội lực lên có thể phát ra được một tiếng nói rất nhỏ như tiếng muỗi kêu, mà chỉ người nào được nói mới có thể nghe thấy được thôi. Môn này ở trong võ học này là Truyền âm nhập mật hay là Nghĩ ngữ truyền âm.”

Tiểu Hắc chưa hề được luyện qua môn nội công này, nhưng cũng biết là hòa thượng Bồ Tát đang dùng Nghĩ ngữ truyền âm nói chuyện với mình, cho nên nó chỉ im lặng nghe thôi.

Hòa thượng lại kéo Tiểu Hắc tới song cửa rồi đưa mắt nhìn. Bất giác nó vừa kinh ngạc lẫn mừng rỡ như điên khùng quên cả lời căn dặn cả hòa thượng Bồ Tát muốn buột miệng la lớn. Nó bỗng thấy khí môn huyệt nhói lên liền tỉnh ngộ ngay, á huyệt đã bị hòa thượng Bồ Tát phong bế không sao thốt ra thành tiếng được.

Nó lại đành chăm chú quan sát tiếp chỉ thấy trong căn nhà trúc nọ, thính giữa nhà có treo một bức họa. Bức họa này dường như là một tấm bình phong bên trên không thấy đề chữ gì cả mà chi vẽ một chiếc đầu lâu rất lớn đen ngòm trông rất khủng khiếp. Dưới chiếc đầu lâu là một thần đàn rất lớn. Bốn chân của đàn nọ đều được điêu khắc một chiếc đầu lâu. Trên mặt thần đàn có một chiếc lư hương khói tỏa ra nghi ngút. Đối diện với thần đàn có một thiếu nữ đang hôn mê nằm dài trên một chiếc ghế dựa. Mặt mũi thiếu nữ nọ xinh đẹp tuyệt vời nhưng cỏ lẽ huyệt đạo đã bị kìm chế, cho nên hai mắt nhắm nghiền, tựa hồ như đang say ngủ vậy.

Tiểu Hắc vừa nhìn thấy đã nhận ra được ngay thiếu nữ nọ chính là Trần cô nương ở Viễn Dương phiêu cuộc mà Tiểu Hắc vẫn thường gọi nàng là Trần cô cô.

Khi Viễn Dương phiêu cuộc bị người bịt mặt tàn sát, Trần cô nương cũng bị bọn chúng bắt đem đi, Tiểu Hắc không hay biết chút nào. Nhưng khi Lâm Phú thúc thúc bị người bịt mặt nọ đá từ trên mái nhà lăn xuống dưới đất Tiểu Hắc đã thấy được rõ ràng cho nên nó mới tưởng là y đã bị giết chết. Vì vậy nó mới ghét hận bọn người bịt mặt nọ và quyết trả thù cho được mới thôi.

Nhưng kỳ thật lúc đó Lâm Phú chưa bị giết chết. Sau tó, khi ở Thanh Sơn cơ Thái Bạch lâu, y đã truy tầm được tung tích của Trần cô nương, nhưng vì tài nghệ kém cỏi, cho nên không địch nổi bọn người áo xám nọ.

Sau tuy được Liễu Tồn Trung trượng nghĩa ra tay tương trợ, dùng Chấn Thiên tâm pháp giải trừ được á huyệt cho Trần cô nương, nhưng tiếc thay, vì chàng thân đơn thế cô, nên bọn áo xám nọ vẫn đem được Trần cô nương tẩu thoát mất tích.

Việc ấy Tiểu Hắc hoàn toàn không hay biết. Nó chỉ tưởng Trần cô nương cũng như Lâm Phú thúc thúc đã cùng bị thảm sát chung với bọn người ở trong phiêu cuộc thôi. Ngờ đâu hiện giờ nó lại bỗng trông thấy Trần cô nương ở trong căn nhà trúc này khiến nó hớn hở mừng rỡ cực độ, tuy miệng không thốt ra tiếng được nhưng người thì vẫn hoạt động như thường. Nó liền tung mình định nhảy luôn vào bên trong.

Bỗng nghe thấy bên tai có tiếng của hòa thượng quát bảo :

- Chớ có đụng đậy! Ngươi muốn chết phải không?

Tiếp theo đó, nó liền cảm thấy Nhuyễn ma huyệt bị tê tái không sao cục cựa được nữa. Nó liền hậm hực, nghĩ thầm :

- “Hòa thượng Bồ Tát người thì biết cái cóc khô gì. Đó là Tiểu Hắc định xuống trợ giúp Trần cô cô, mà lại bảo muốn sống với muốn chết cái gì!”.

Tuy trong lòng Tiểu Hắc rất nóng nảy, nhưng không biết làm sao hơn nên nó đành phải chịu phép, lẳng lặng chờ xem.

Chỉ thấy có hai tên tiểu đạo sĩ trên người mặc y phục có vẽ hình đầu lâu bỗng từ trong phòng bước ra, sau lưng chúng là tên võ sĩ áo xám. Chỉ thấy tên võ sĩ nọ thần sắc rất khúm núm cung kính nói :

- Hai vị tiểu sư phụ còn có điều gì phân phó nữa không?

Hai tên tiểu đạo sĩ nọ sắc mặt đầy vẻ ngạo mạn chỉ hơi nhếch mép thôi chứ không đáp lại.

Khi ra tới ngoài sảnh hai tên nọ khẽ đưa mắt nhìn về phía Trần cô nương. Tên võ sĩ áo xám vội cung kính hỏi tiếp :

- Hai vị tiểu sư phụ còn có điều chi sai bảo thuộc hạ nữa chăng?

Lúc ấy một tên tiểu đạo sĩ mới chậm rãi đáp :

- Ta làm sao biết được. Cho tới hiện giờ Giáo chủ vẫn chưa về tới nơi. Ngươi hãy đợi chờ giây lát nữa đã.

Bỗng nghe thấy tên đạo sĩ đứng cạnh đó nói :

- Kìa! Giáo chủ đã về tới rồi đấy!

Tiểu Hắc nghe thấy những câu đối đáp của bọn chúng vội đưa mắt nhìn ra, bất giác giật mình kinh hoảng.

Thì ra bên dưới, nhân vật mà tên nọ xưng là Giáo chủ là một Cô Lâu nhân, mà đầu lâu của y to lớn hơn người thường gấp bội, mình mặc áo bào đen.

Tiểu Hắc rởn tóc gáy, nghĩ bụng :

- “Mẹ ơi! Tại sao một bộ xương người như thế kia lại có thể hoạt động được?”.

Bên tai nó đã nghe thấy thanh âm của hòa thượng Bồ Tát nói :

- Chớ sợ! Đó chỉ là một chiếc đầu lâu ngụy tạo được đội lên trên đầu người nọ đấy thôi.

Tiểu Hắc mới vỡ lẽ, nghĩ bụng :

- “Mẹ nó! Thì ra chỉ là một vật ngụy trang để dọa nạt người thôi”.

Chỉ thấy Cô Lâu nhân nọ như lướt đi, chân không chạm mặt đất, nhẹ nhàng, phiêu hốt, không gây ra một tiếng động nhỏ nào.

Hai tên tiểu đạo sĩ với tên võ sĩ áo xám vừa thấy y xuất hiện đều đã quỳ rạp xuống nghênh đón.

Cô Lâu nhân nhẹ nhàng phất tay ra hiệu, hai tên tiểu đạo sĩ với võ sĩ áo xám dường như chạm phải một luồng kình lực rất mạnh, đều bị lôi kéo đứng bật dậy.

Cô Lâu nhân ung dung tiến tới một chiếc trường kỷ, ngồi xuống, mặt hướng về phía Trần cô nương. Vì mặt y được che đậy bằng chiếc đấu lâu cho nên không rõ thần sắc của y ra sao, chỉ thấy một tên tiểu đạo sĩ bước tới thưa :

- Khải bẩm Giáo chủ, Đông Doanh vừa phái người tới đây.

Tên võ sĩ áo xám nọ vội lên tiếng nói :

- Thượng bẩm Giáo chủ, tiểu nhân phụng mệnh của Miêu Truyền đại nhân đem vị Trần cô nương này tới đây xin Giáo chủ định đoạt.

Dứt lời hai tay y lại dâng lên một tấm giấy đỏ. Cô lâu nhân không thèm xem ngay chỉ chậm rãi hỏi lại :

- Miêu Truyền định thưa với ta điều gì?

Võ sĩ áo xám đáp :

- Miêu đại nhân thỉnh Giáo chủ được vạn an. Vị ấy...Vị ấy...

Đã nghe thấy Cô Lâu nhân cười khô khan hai tiếng ngắt lời :

- Ngươi bất tất phải nói tiếp. Ta đã biết dụng ý của tên Miêu Truyền hài tử ấy rồi. Y muốn thỉnh ta xuất mã ra mặt hiệp trợ với y phải không?

Võ sĩ áo xám dập đầu, thưa :

- Bẩm đúng vậy.

Cô Lâu nhân thủng thẳng đáp :

- Nhiếp Hồn công của ta chỉ còn thiếu có vài trinh nữ nữa là đầy đủ. Sau khi luyện thành công thì tên hài tử Miêu Truyền muốn ta trợ giúp cho như thế nào cũng được hết. Bảo y chớ nên nóng nảy như thế.

Đột nhiên bỗng nghe thấy Cô Lâu nhân ngửng mặt lên quát bảo :

- Xuống đây!

Chỉ thấy y khẽ phất tay, một đạo quang đã bay vút lên trên không nhằm thẳng phía song cửa bắn tới.

Nhưng đợi giây lát sau thấy đạo quang như muốn bỏ bể không còn thấy tung tích đâu nữa. Cô Lâu nhân trong lòng hơi giật mình liền đứng bật dậy.

Không thấy động tác ra sao, chân Cô Lâu nhân chỉ hơi động đậy, người đã nhanh như điện chớp xuyên qua cửa sổ ra bên ngoài. Chỉ thấy bốn bề vắng lặng, im phăng phắc như tờ, trong rừng cây rậm rạp ngoại trừ những bóng đen đang ẩn phục ở dưới gốc cây, thì không thấy có gì khả nghi cả.

Thì ra Tiểu Hắc khi vừa nghe Cô Lâu nhân đối đáp với tên nọ, và định luyện cái gì Nhiếp Hồn công phải hy sinh một số tính mệnh của các trinh nữ. Những người bị hy sinh tính mệnh đó, tất nhiên bên trong phải có cả Trần cô nương.

Tiểu Hắc liền giật mình kinh hoảng, người vừa hơi động đậy chao về phía trước, khiến Cô Lâu nhân phát giác được ngay. Nhưng đồng thời hòa thượng Bồ Tát đã nhanh nhẹn kẹp lấy Tiểu Hắc, tung mình rời khỏi mái nhà, lướt sang một ngọn cây rậm rạp cách đó chừng mười trượng lợi dụng cành lá um tùm kéo che kín hết mình mẩy.

Ngay lúc ấy cả hai liền thấy bên dưới đèn đuốc sáng rực, tiếng chân người nhộn nhịp. Hơn mười tên Cô Lâu giáo đồ mình đều mặt áo bào đen xông luôn vào trong cái lùm cây lục soát.

Tiểu Hắc kêu la thầm :

- “Nguy hiểm thật!”.

Bên tai đã nghe thấy hòa thượng Bồ Tát nói :

- Chỉ chút xíu nữa là không sao thoát thân được. Ta đã bảo mi là không được động đậy mi lại không nghe. Thật chỉ là một tên phá đám.

Tiểu Hắc bị điểm á huyệt không sao trả lời được. Nó chỉ hậm hực nghĩ thầm :

- “Hòa thượng Bồ Tát người thì biết cái quái gì. Thiếu nữ nọ là cô cô của Tiểu Hắc này. Chút nữa thế nào cô cô cũng bị tên Cô Lâu nhân sát hại, làm sao không cựa quậy cho được”.Tiểu Hắc vốn muốn yêu cấu hòa thượng cứu giúp cho cô cô nhưng khổ một nỗi là miệng không sao thốt lên lời được, hai mắt nho nhỏ chỉ biết chớp nháy muốn ra hiệu cho hòa thượng biết. Hòa thượng liền nói :

- Ta biết ngươi muốn nói gì rồi. Mi muốn ta cứu vị cô nương nọ phải không? Chớ nên nóng nảy. Hiện tại chính ta đang nghĩ cách để cứu giúp nàng ta đây. Hà! Việc này quả thật khó khăn vô cùng. Khó khăn vô cùng!

Hòa thượng bỗng nhắm nghiền mắt lại trầm tư suy nghĩ, trên mặt thần sắc đầy vẻ nghiêm trọng không còn thái độ vui đùa như lúc bình thường.

Tiểu Hắc nghĩ bụng :

- “Chắc hòa thượng Bồ Tát đang gặp một vấn đề gì rất khó giải quyết.”

Đoạn nó liền chăm chú theo dõi thần sắc hành động của hòa thượng ra sao? Bỗng nghe thấy hòa thượng nói tiếp :

- Việc đã đến nước này, không mạo hiểm cũng không thể được nữa.

Ngừng giây lát ông ta nói tiếp :

- Chỉ trừ phi làm như vậy họa may ra thành công cũng chưa chừng...

Ngừng giây lát, hòa thượng lại bỗng nói :

- Tiểu Hắc, ngươi hãy nghe kỹ đây. Hiện tại ta sẽ dạy nhỏ mi một chiêu công phu chỉ chuyên dùng tả thủ chứ không dùng hữu thủ.

Tiểu Hắc nghĩ bụng :

- “Kỳ quái thật Tại sao bỗng dưng giữa lúc này mà hòa thượng Bồ Tát lại bảo dạy công phu cho ta? Vả lại tại sao lại chỉ dùng tả thủ, không dùng hữu thủ?”.

Nó nghe thấy hòa thượng nói tiếp :

- Nhỏ mi đừng có nghĩ tầm bậy tầm bạ nữa, mà phải chuyên tâm chú ý vào mới được. Ta muốn ngươi nội trong mười giờ phải học hỏi thuần thuộc một chiêu chưởng pháp này. Có học được thành công, ngươi mới có thể cứu giúp được vị cô nương nọ. Nhưng cũng còn phải dựa vào cách vận khí nữa.

Tiểu Hắc nghe nói không tin là tai mình vừa nghe thấy những gì, nghĩ bụng :

- “Hòa thượng Bồ Tát nói dễ nghe thật. Chỉ học hỏi có mỗi một chiêu công phu thì làm sao có thề cứu được cô cô ra chứ?”

Tựa hồ như hòa thượng đã biết rõ nó đang nghĩ gì liền nói :

- Ta đã bảo nhỏ mi không được nghĩ bậy nghĩ bạ gì nữa. Bây giờ ta hỏi mi, mi chỉ cần gật đầu đáp thay lời là được. Tay phải của nhỏ mi có thể bồng nổi vị cô nương kia hay không?

Tiểu Hắc nghĩ bụng :

- “Cô có nặng lắm thì cũng chỉ vào khoảng năm sáu mươi cân là cùng. Tại sao ta lại bồng không được?”.

Nghĩ đoạn, nó liền gật đầu. Hòa thượng lại hỏi :

- Khi bồng vị cô nương ấy lên, mi vận dụng khinh công khẩu quyết của ta đã dạy bảo cho, có thể chạy được một hơi luôn dăm ba chục dặm không?

Tiểu Hắc nghĩ tới tình hình khi thi triển khinh công nó cảm thấy khi nó sử dụng khẩu quyết ấy, tựa hồ như càng cảm thấy nhẹ nhõm, trong lòng rất thích chí lại khẽ gật đầu một cái.

Hòa thượng nói tiếp :

- Hay lắm! Nhỏ mi hãy coi ta đây!

Chỉ thấy tay trái của hòa thượng bỗng lật ngược lên, miệng nói tiếp :

- Đây là Tàn Phong Bối Diệp thủ có tất cả sáu chiêu mỗi chiêu sáu thức tổng cộng là ba mươi sáu thức, mỗi một thức đều bao hàm âm dương tương sinh tương khắc, chưởng pháp phối hợp kinh mạch vận hành bộ vị, là một môn tuyệt học chưởng pháp của Phật môn ở Thiên Trúc.

Chiêu thứ nhất tên là Biến Dị chưởng. Sáu thức có sáu câu khẩu quyết. Hãy ghi nhớ cho kỹ.

Hòa thượng chăm chú nhìn vào mặt Tiểu Hắc bắt đầu đọc :

- Thức thứ nhất Quần Long vô đạo. Thức thứ hai Đại Tai càn nguyên. Thức thứ ba Vân Hành thi vũ. Thức thứ tư Phẩm Việt lưu hình. Thức thứ năm Bảo Hợp thái hòa. Thức thứ sáu Lục Long ngự thiên.

Hòa thượng đọc câu nào Tiểu Hắc lại lẩm bẩm nhớ cho kỹ câu đó rồi khẽ gật đầu ra chiều đã thuộc rồi. Hòa thượng lại giải thích khẩu quyết của sáu thức đó, cùng phương pháp vận hành kinh mạch như thế nào.

Tiểu Hắc quả thật cực kỳ thông minh, chỉ thời gian vào khoảng cạn một chén trà nó đã ghi nhớ nằm lòng hết. Hòa thượng mãn ý vô cùng liền đem sáu thức của chiêu “Biến Dị chưởng” trong môn Tàn Phong Bối Diệp thủ từ từ biểu diễn một lượt. Ông ta vừa ra chiêu vừa giảng giải kỹ càng. Kế đó ông ta lại biểu diễn lại từ đầu luôn mấy lượt.

Khoảng một giờ sau Tiểu Hắc đã học hỏi được rất thuần thuộc.

Hòa thượng lại chỉ điểm thêm nguyên lý ứng dụng lúc công thủ của sáu thức ấy như thế nào một cách rõ ràng.

Lúc ấy vừng trăng sáng lơ lửng trên ngọn cây chiếu xuyên qua các kẽ lá xuống mặt đất. Hai người thấy những ngọn đuốc của kẻ địch dần dần tắt ngỏm, hiển nhiên bọn Cô Lâu giáo đồ quá nửa đã dần dần trở về nguyên vị.

Hòa thượng khẽ nói :

- Tiểu Hắc! Ngươi có biết Cô Lâu nhân vừa rồi là nhân vật như thế nào khống?

Tiểu Hắc khẽ lắc đầu. Hòa thượng liền giơ tay ra khẽ vỗ một cái giải á huyệt của nó nói tiếp :

- Cô Lâu nhân nọ là một trong những nhân vật khó đối phó nhất của võ lâm đương kim. Y chính là sư phụ của phó Tổng chế Lưu Chính Ngạn... Cô Lâu giáo chủ.

Tiểu Hắc xưa nay chưa hề nghe thấy danh hiệu này bao giờ nên nó ngơ ngác không hiểu gì cả, nhưng dù sao nó cũng lờ mờ hiểu được vị hòa thượng Bồ Tát này tất phải là một nhân vật phi thường xem ra võ công còn trên cả sư phụ Bao Đả Thắng mà lúc này ông ta hành sự cũng phải rất thận trọng, thì tất nhiên Cô Lâu giáo chủ cũng phải là một nhân vật rất kinh người.

Tiểu Hắc liền nói :

- Tiểu tử chưa hề nghe thấy cái tên Cô Lâu giáo bao giờ.

Hòa thượng đáp :

- Ngươi không nghe thấy danh hiệu này của y cũng không lấy gì làm lạ cả vì trên giang hồ ít khi có người đề cập tới.

Tiểu Hắc ngạc nhiên hỏi :

- Y đã là một nhân vật lợi hại như vậy, tại sao trên chốn giang hồ lại ít đề cập tới tên tuổi của y?

Hòa thượng đáp :

- Nhắc nhở đến tên tuổi y để làm gì? Miêu Truyền là một tên giặc mãi quốc cầu vinh, ngầm cấu kết với người Kim lũng đoạn đất nước.

Điều này y chỉ qua mắt được một mình Hoàng đế thôi chứ mọi từng lớp trong dân chúng không ai là không hay rõ. Các vị anh hùng hảo hán trên giang hồ, đa số là những người có huyết tính cho nên Cô Lâu giáo chủ mà Miêu Truyền đã nương cậy thì không ai là không nghiến răng thống hận, chỉ muốn chửi rủa đến tổ tông ba đời của bọn vong quốc ấy. Nhỏ mi có biết không, khi chửi rủa Cô Lâu giáo tất sẽ bị gán vào trọng tội ngay. Tai mắt của tên Miêu Truyền rất nhiều, bố trí rải rác khắp nơi. Hôm nay mi mắng chửi hắn thì ngày mai đại họa sẽ tới ngay. Cho nên người trên giang hồ cũng không muốn vì chuyện nhỏ mà làm lỡ đến đại cuộc. Vì thế đa số chỉ chửi rủa thầm trong bụng thôi, cho nên mi không nghe thấy ai nhắc nhở đến tên tuổi của y bao giờ là thế.

Tiểu Hắc lại hỏi :

- Hòa thượng Bồ Tát, thế võ công của người có thể thắng được y không?

Hòa thượng đáp :

- Ta chưa giao đấu với y bao giờ thì làm sao mà biết được. Không phải là ta hãi sợ gì võ công của y, mà phải cẩn thận đề phòng tà thuật của y đó thôi. Người này khi trước thường cấu kết, lai vãng với bọn yêu nhân, cho nên đã học hỏi được rất nhiều môn công phu của tà phái rất lợi hại. Lát nữa ta sẽ dụ y ra ngoài, nhỏ mi phải thừa cơ xông vào cướp lấy cô nương nọ, rồi đào tẩu về hướng Đông. Nếu có người truy cản, thì ngươi cứ việc sử dụng chiêu thứ nhất trong Tàn Phong Bối Diệp thủ đó, sẽ biết chiêu thức ấy lợi hại như thế nào.

Tiểu Hắc lại hỏi :

- Đào tẩu về hướng Đông? Thế ngừng chân ở chỗ nào hở hòa thượng Bồ Tát, và còn người thì sao?

Hòa thượng đáp :

- Mi không cần phải quan tâm đến ta. Rồi tự nhiên ta sẽ tìm đến với mi. Thôi, xuống đi!

Hòa thượng khẽ giơ tay nắm lấy Tiểu Hắc. Nó liền cảm thấy như đằng vân giá vũ, là là hạ chân xuống mặt đất.

Hòa thượng lại thuần tay kéo một cái, đã có một luồng sức lực rất mạnh lôi Tiểu Hắc lên trên nóc nhà, nằm phục sát bên cạnh một cái mái hiên. Cả hai liền đưa mắt nhìn vào trong nhà. Thấy Cô Lâu giáo chủ đang chắp tay sau lưng, đi đi lại lại trong đại sảnh, miệng lẩm bẩm nói :

- Quái lạ thật! Quái lạ thật! Rõ ràng là bổn tọa nghe thấy bên ngoài song cửa có tiếng người di động, làm sao chỉ trong nháy mắt lại không thấy đâu nữa? Khinh công luyện tới mức nhanh nhẹn như vậy quả thật rất hiếm thấy trong võ lâm. Chẳng lẽ lại là mụ xú lão ni ở Thiên Sơn chăng?

Một tên võ sĩ áo xám ngồi cạnh đó vội thưa :

- Giáo chủ vừa nói đến Thiên Sơn thần ni ư?

Cô Lâu giáo chủ hậm hực đáp :

- Dĩ nhiên rồi. Trừ mụ xú lão ni ở Thiên Sơn ấy ra, thử hỏi trong võ lâm này còn ai có khinh công cao siêu đến mức đó?

Võ sĩ áo xám nói :

- Theo như tiểu nhân được biết thì Thiên Sơn thần ni không thể tới đây được.

Cô Lâu giáo chủ ngạc nhiên hỏi :

- Tại sao ngươi biết được?

Võ sĩ áo xám đáp :

- Lúc tiểu nhân hộ tống vị cô nương này mới đây, dọc đường có nghe thấy người ta đồn đại rằng: Thiên Sơn thần ni đột nhiên xuống miền Nam và ở gần Phi Vân phổ giao đấu với người.

Cô Lâu giáo chủ bán tin bán nghi hỏi :

- Giao đấu với ai?

Võ sĩ áo xám đáp :

- Cứ theo như sự việc tiểu nhân nghe được, thì Thiên Sơn thần ni giao đấu với người của nhóm Đông Doanh chúng ta. Nghe nói người đấu với mụ là sư phụ Tôn Kha Ba ở Thanh Hải Lạp Bột tự. Ngoài ra, còn hai người khác nữa là Đại tổng quản Tề Như Phong của Kim Phật giáp cùng một vị đồng bạn với tiểu nhân.

Cô lão Giáo chủ lấy làm lạ, hỏi tiếp :

- Mụ xí lão ni ở Thiên Sơn ấy đã sớm không lý tới chuyện giang hồ, tại sao bỗng dưng lại kết thù kết oán với Đông Doanh?

Tên võ sĩ áo xám đáp :

- Việc này cũng c quan hệ tới Giáo chủ nữa.

Cô Lâu giáo chủ vì đội thiếc đầu lâu che khuất mặt mũi, cho nên không biết thần sắc của y ra sao nhưng hiển nhiên phải kinh ngạc vô cùng, vì nghe thanh âm của y có vẻ hối hả :

- Có liên can tới bổn tọa ư? Ngươi mau nói ra liên can ở chỗ nào?

Võ sĩ áo xám đáp :

- Nghe nói Giáo chủ đang luyện Nhiếp Hồn công, cho nên sư phụ Tôn Kha Ba mới bắt giữ một đệ tử tục gia của Thiên Sơn thần ni, rồi điểm vào huyệt tê của nàng ta, định đem về Đông Doanh nhưng khi mới đi tới gần Phi Vân phổ thì thần ni xuất hiện và can thiệp.

Cô Lâu giáo chủ vội hỏi tiếp :

- Tôn Kha Ba bắt đệ tử của mụ ấy đem về Đông Doanh thì có liên can gì tới bổn tọa?

Võ sĩ áo xám đáp :

- Đó là hoàn toàn do hảo ý của Miêu đại nhân mà nên cả. Vì Miêu đại nhân biết rõ Giáo chủ đang luyện môn Nhiếp hồn công ấy và còn thiếu một số thiếu nữ cho nên đã hội ý với Tôn Kha Ba sư phụ, nếu như có gặp các thiếu nữ có thích hợp với việc luyện công thì sẽ bắt đem về ngay, nhưng không ngờ Tôn Kha Ba sư phụ lại bắt môn hạ của Thiên Sơn thần ni như vậy.

Cô Lâu giáo chủ dường như nóng nảy muốn hay biết tình hình cuộc giao đấu giữa Thiên Sơn thần ni với bọn Tôn Kha Ba ra sao liền ngắt lời hỏi :

- Thế kết quả cuộc giao đấu ấy như thế nào?

Võ sĩ áo xám đáp :

- Cứ theo lời một nhân vật giang hồ được mục kích trận ấy kể lại, thì Tôn Kha Ba liền sử dụng Vu Viên công, nhảy nhót quây quần xung quanh thần ni rất chặt chẽ. Tề Như Phong cùng vị võ sĩ Đông Doanh nọ cũng thi triển thân pháp để phối hợp sửa soạn cùng ra tay công kích đối phương. Khi Vu Viên công của Tôn Kha Ba etã thi triển đến mức tối nhanh nhẹn, thì âm hàn khí công của ông ta đã bắt đầu phát động, lấn át tới đối phương. Theo như những người am hiểu các môn võ công của các nhân vật các môn phái trên giang hồ đồn đại thì môn Vô Tướng cương khí của Thiên Sơn thần ni đã đạt tới mức siêu phàm nhập thánh. Lúc ấy chỉ thấy bà ta chắp tay cúi đầu đứng im bất động, đối với sự di chuyển nhanh nhẹn cùng cực của bọn Tôn Kha Ba cũng không ảnh hưởng đến chút nào. Đột nhiên nghe thấy Tôn Kha Ba thét lớn một tiếng, vung hai cánh tay áo rộng, nhằm thẳng đỉnh đầu Thiên Sơn thần ni phất tới. Tề Như Phong cùng vị Đông Doanh võ sĩ nọ cũng không dám chậm trễ cũng thừa cơ tấn công luôn vào phía sau đối thủ. Cả hai trong tay đều cầm bảo kiếm phối hợp rất chặt chẽ cho nên thanh thế cực kỳ lợi hại.

Bỗng nghe thấy Thiên Sơn thần ni miệng niệm Phật hiệu, cánh tay áo bên trái khẽ phất lên, hóa giải được ngay thế công của sư phụ Tôn Kha Ba, chân trái hơi di chuyển nhích về phía trước. Tiếp theo đó đã nghe thấy bốp bốp hai tiếng. Tề Như Phong với vị Đông Doanh võ sĩ nọ đều bị Thiên Sơn thần ni nhân thể di động liền xuất kình phản công, bảo kiếm của hai người bị chấn gãy ra làm đôi.

Thiên Sơn thần ni bỗng cất tiếng cười dài, thân hình bỗng rời khỏi mặt đất, tung mình nhảy lên trên cao hai trượng, rồi nhanh như điện chớp lướt thẳng tới cạnh Sài Đạt Mộc. Tuy lúc ấy trường kiếm của Sài Đạt Mộc đang kề sát vào cổ đồ đệ mụ ta, nhưng không sao ngờ được Thiên Sơn thần ni lại đột ngột nhảy tới cạnh mình như vậy, thì đã bị tả chưởng của đối phương vung ra đánh bắn trường kiếm sang bên. Tiếp theo đó hữu thủ của mụ ta đã nhẹ nhàng chộp lấy nữ đệ tử, rồi chỉ nhảy nhót vài cái, thân hình đã biến mất vào trong khu rừng rậm cạnh đó.

Cô Lâu giáo chủ bỗng cau mày lại, hỏi võ sĩ áo xám tiếp :

- Nói như vậy thì Thiên Sơn xú lão ni còn chưa giở hết tuyệt học ra. Thế tên Sài Đạt Mộc có bị thương không?

Võ sĩ áo xám đáp :

- Theo lời nhân vật giang hồ được mục kích đó nói thì cuộc chiến ở Phi Vân phổ cả hai bên đều không có ai bị thương mà Thiên Sơn thần ni chỉ đoạt được nữ đệ tử thôi.

Cô Lâu giáo chủ kêu ồ một tiếng nói :

- Xem như vậy mụ xú lão ni ấy vẫn không dám thực sự ra mặt xung đột Đông Doanh.

Võ sĩ áo xám hỏi lại rằng :

- Dám hỏi Giáo chủ, tại sao người lại có thể biết chắc như vậy?

Cô Lâu giáo chủ cười the thé đáp :

- Việc này ngươi làm sao biết được, nếu như Thiên Sơn xú lão ni muốn khai sát giới thì Tề Như Phong, Sài Đạt Mộc làm sao mà còn tính mạng được?

Ngừng giây lát Cô Lâu giáo chủ lại nói tiếp :

- Tại sao ngươi lại biết mụ xú lão ni ấy sẽ không tới đây?

Võ sĩ áo xám đáp :

- Mụ Thiên Sơn thần ni phóng thẳng về hướng Bắc tất nhiên là để trở về Thiên Sơn, vì vậy tiểu nhân mới nghĩ là mụ ta sẽ không tới đây.

Cô Lâu giáo chủ nói :

- Ngươi nói cũng phải. Mụ ấy đã không tiện xung đột với Đông Doanh thì cũng không dám tới đây gây chuyện với bổn tọa...

Lão chưa nói hết câu, bỗng nghe thấy bãi đất trống ở phía sau nhà có tiếng cười hắc hắc rất bén nhọn vọng tới...Chỉ thấy Cô Lâu giáo chủ đầu vai hơi chuyển động đã như một mũi tên bắn xuyên thẳng qua song cửa, lướt về phía sau nhà. Khinh công của lão ta quả thật cao siêu không lường, khiến tên võ sĩ áo xám cũng phải ngẩn người ra nhìn, rồi cũng vội lướt theo ra xem sao.

Tiểu Hắc đang phục thân trên mái hiên, nên đã nhìn thấy tình hình rất rõ ràng. Nó vừa thấy tiếng cười hắc hắc của Bồ Tát hòa thượng nổi lên, để dẫn dụ Cô Lâu giáo chủ. Nó cũng không dám chậm trễ vội tung mình nhảy xuống dưới đất luôn.

Lúc ấy trong gian sảnh không còn một bóng người nào, chỉ trừ Trần cô nương đang nằm hôn mê trên ghế. Trên bàn, trong chiếc lư hương khói vẫn bốc lên nghi ngút. Chiếc đầu lâu đặt trên đó đang nhe răng nom rất ghê rợn.

Tình cảnh lặng lẽ rùng rợn đó khiến Tiểu Hắc cũng nơm nớp hoảng sợ tim đập thình thịch. Vì không khí càng tĩnh mịch vắng vẻ thì tâm lý hãi sợ lại càng dễ nảy sinh.

Tiểu Hắc chỉ muốn hét lớn một tiếng để lấy thêm can đảm, nhưng nếu nó thét lên chả hóa ra lại làm kinh động tới bọn giáo chúng mà mang họa vào thân hay sao?

Tiểu Hắc cố trấn tĩnh tâm thần, vượt qua tấm bình phong trên có vẽ hình đầu lâu lớn đó, rồi rón rén tiến tới gần Trần cô nương.

Đột nhiên nó cảm thấy sau cổ nó kình phong lấn át tới hình như có người nhảy tới chụp mình. Nó thất kinh, vì hiện tại trong đầu óc nó ấn tượng của chiếc đầu lâu vẫn chưa phai mờ, cho nên khi có một luồng sức chụp tới, nó liền tường tượng rằng chiếc đầu lâu lớn nọ đã thành tinh nhảy tới vồ mình.

Nó thất thanh la lớn một tiếng, không dám quay đầu lại. Bản năng phản kháng bỗng nảy sinh, nó liền sử dụng thức thứ nhất trong chiêu đầu của môn Tàn Phong Bối Diệp thủ là Quần Long Vô Thủ phản côngluôn.

Chỉ nghe thấy phía sau lưng có một tiếng rú nổi lên, một bóng người như con diều đứt dây bị đánh bắn về phía sau.

Tiểu Hắc vội quay đầu lại nhìn. Thì ra đó là một tên giáo đồ của Cô Lâu giáo vừa ra tay tấn công lén nó, chứ không phải yêu tinh quỉ quái gì cả.

Nó vừa định thần, thì đã thấy từ trong phòng cạnh đó một tên giáo đồ đã nhanh nhẹn xông ra tấn công. Tiểu Hắc lại chiếu theo y như thức thứ hai là Đại Tai Càn Nguyên. Chiêu thức này là một thức quái dị trong Biến Dị chưởng thuộc môn Tàn Phong Bối Diệp thủ, tả chưởng từ dưới tà tà phạt xéo lên, nhanh nhẹn mạnh mẽ như một làn thủy triều. Khi vừa tới tầm ngang trán thì bỗng lại tấn công ngược vào phía trung lộ; vừa đúng ngay tên giáo đồ vừa xông tới nọ.

Một tiếng kêu la thảm khốc nổi lên. Tên nọ liền bị đánh ngã ngửa về phía sau.

Lúc ấy hai bên tả hữu lại có tiếng chân người dồn dập nổi lên.

Tiếp theo đó, lại có mấy tên giáo chúng nhảy ra. Tiểu Hắc sử dụng thức thứ nhất Quần Long Vô Thủ, thức thứ hai Đại Tai Càn Nguyên thấy oai lực lại mạnh mẽ như vậy, lúc này nó đã cảm thấy vững bụng rất nhiều, miệng toét ra cười hi hí giơ tay ra chỉ vào một tên giáo chúng nói :

- Mi tới đây rất đúng lúc. Gia gia đang ngứa ngáy tay chân muốn kiếm người để thử thách sự linh nghiệm của chiêu thức đây. Coi này!

Nó liền sử dụng luôn thức thứ ba là Vân Hành Thi Vũ nhắm thẳng giữa đỉnh đầu tên nọ đánh tới.

Nói ra thì thật là kỳ quái. Tên giáo đồ nọ mắt thấy chiêu thức Vân Hành Thi Vũ của Tiểu Hắc nhằm đỉnh đầu mình đánh tới, chỉ biết trố mắt lên nhìn thôi chứ không biết tránh né như thế nào cho phải.

Tiếp thế đó liền nghe thấy bốp một tiếng. Đầu tên nọ liền bị thức đó đánh trúng như búa bổ,y ngã lăn ra đất tức thì.

Thế đó của Tiểu Hắc không những chỉ riêng những tên Cô Lâu giáo chúng có mặt ở đo hốt hoảng mà cả Tiểu Hắc cũng kinh ngạc vô cùng, không ngờ thế công của mình lại linh nghiệm và có oai lực như thế.

Nó thấy thức Vân Hành Thi Vũ kết quả một cách phi thường liền đắc chí vô cùng vội nhanh nhẹn quay người đem Trần cô nương lên kẹp vào nách nhanh chân phóng thẳng ra phía ngoài cửa.

Đột nhiên nó thấy ánh đao lấp loáng, lại có hai tên giáo chúng ẩn phục ở bên ngoài xông ra tập kích lén.

Tiểu Hắc liền nhanh nhẹn vung tả chưởng lên sử dụng luôn chiêu thức thứ tư là Phẩm Vân Lưu Hình phát sau lại tới trước, oai lực kinh người đánh bắn tung hai tên giáo chúng nọ văng ra ngoài xa hơn trượng.

Vừa ra tới ngoài, Tiểu Hắc liền chạy thắng về hướng Đông.

Nhưng phía này cũng có rất nhiều ổ mai phục của Cô Lâu giáo chúng.

Mỗi gốc cây đều có bóng đen nhảy ra ngăn cản.

Tiểu Hắc lúc này đã sử dụng dần dần thuần thuộc sáu thức trong môn Tàn Phong Bối Diệp thủ trong lòng mừng rỡ vô cùng, cho nên khi thấy những bóng đen này nhảy tới ngăn cản nó cũng không hề hãi sợ chút nào.

Trái lại nó còn cảm thấy ung dung thích thú lúc sử dụng thức thứ năm là Bảo Hợp Thái Hòa lúc lại lại giở thức thứ sáu Lục Long Ngự Thiên.

Khi thi triển thức thứ ba Vân Hành Thi Vũ rồi đến thức thứ tư Phẩm Vật Lưu Hành, thức thứ hai Đại Tai Càn Nguyên xong lại trở về thức thứ nhất Quần Long Vô Thủ, nó cứ sử dụng sáu chiêu thức đảo lộn hoài liên miên bất tuyệt. Dọc đường đánh té luôn mười mấy bóng đen rồi dần dần nó chạy ra khỏi khu rừng.

Tiểu Hắc quay đầu lại nhìn không còn thấy kẻ địch đuổi theo nữa, nó vội đưa mắt quan sát tìm kiếm đường lối mới thấy ngoài rừng có một con đường núi ngoằn ngoèo trực chỉ thẳng phía Đông, liền nghĩ bụng :

- “Đây rồi. Hòa thượng Bồ Tát bảo mình cứ việc chạy thắng về phía Đông rồi ông ta sẽ tự tìm tới. Ta cứ việc lên đường ngay thì hơn”.

Lúc ấy vầng trăng vẫn sáng tỏ như ban ngày, trải dài xuống con đường núi ấy. Tiểu Hắc liền vận dụng khinh công khẩu quyết mà hòa thượng Bồ Tát đã truyền thụ cho nhằm phía trước chạy thẳng.

Chạy được hơn mười dặm đã tới dưới một chòi canh bên một sườn núi, nó quay đầu lại nhìn, thấy bốn bề vẫn vắng vẻ tĩnh mịch, không thấy một bóng người nào, liền nghĩ thầm :

- “Hòa thượng Bồ Tát bảo ta chạy về hướng này, rồi người sẽ tự động tìm tới. Ông ta chỉ nói bừa vì làm sao biết ta chạy tới đâu? Và ta cũng biết đợi chờ ông ta ở đâu bây giờ?”

Nó vừa nghĩ bụng vừa đặt Trần cô nương xuống, kiếm một tảng đá ngồi nghỉ ngơi. Nó đưa mắt nhìn Trần cô nương thấy dường như hãy còn ngủ say.

Tiểu Hắc tâm trạng nghĩ tới khi còn ở phiêu cuộc Trần cô cô đối với mình cũng rất tốt, nay các người ở trong phiêu cuộc đều bị giết sạch, chỉ còn lại một mình cô cô nay lại bị điểm trúng huyệt đạo biến thành ngủ li bì suốt ngày, trông thật đáng thương.

Tiểu Hắc tuy là một đứa trẻ ngổ ngáo rắn mắt, nhưng cũng là một thằng nhỏ chí tình. Suy nghĩ giây lát, nó liền òa lên khóc nức nở.

Bỗng nghe thấy phía sau trạm canh văng vẳng có tiếng người truyền tới và tựa hồ như một người đã nghe thấy tiếng khóc của Tiểu Hắc liền ngạc nhiên nói :

- Cát Đạt Tố, bạn có nghe thấy gì không? Đâu đây có tiếng người khóc đây.

Người được xưng là Cát Đạt Tố liền đáp :

- Đúng đấy, Thiết Phiến Tử, chúng ta thử tới để xem sao.Thì ra Thiết Phiến Tử Trương Nguyên cùng Cát Đạt Tố từ khi ở Hắc Sâm lâm hiệp trợ Mạc Nam lão ma bố trí cạm bẫy, muốn quơ trọn một mẻ lưới các nhân vật võ lâm hiệp nghĩa đạo. Giữa lúc quần hùng đang lâm nguy, thì bỗng trong rừng một tên Đông Doanh võ sĩ hớt hải chạy tới ghé tai Mạc Nam lão ma báo cáo. Mạc Nam lão ma nghe xong, thần sắc liền biến đổi, vội rời bỏ cuộc chiến, quay mình chạy thẳng vào trong rừng.

Do đó, bọn Xung Vân đạo trưởng mới được thoát nạn. Đạo trưởng đoán biết phía trước thể nào cũng phát sinh chuyện gì bất lợi cho Đông Doanh mà việc đó ngoại trừ đã có cao thủ thuộc giới hiệp nghĩa đạo xuất hiện, cứu Hộ Bộ thượng thư Viên Tôn Kiệt ra thì không còn việc nào quan trọng hơn thế.

Võ công của Mạc Nam lão ma, Xung Vân đạo trưởng cũng tự biết trong võ lâm đương kim người mà có thể thắng được lão rất hiếm.

Xung Vấn đạo trường chỉ sợ cao thủ cướp tù xa đó không phải là địch thủ của Mạc Nam lão ma nên ông ta cũng vội đuổi theo đối phương mong ra tay giúp đỡ cho cao thủ nọ. Ngờ đâu khinh công của họ lại thua kém Mạc Nam lão ma rất xa cho nên theo được một quãng thì tung tích của lão ma đã biến mất. Chắc quý vị độc giả cũng còn nhớ tới câu chuyện đó.

Cao thủ ở phía trước đã cản đường cướp Viên Tôn Kiệt đó chính là Liễu Tồn Trung. Chàng cùng Hà Ngọc Trì sau khi thám thính Tổng chế phủ của Miêu Truyền liền vội quay lại Lại Nhạn Cốc đánh chết mấy chục tên võ sĩ áo xám trong đó có cả bọn cao thủ như Truy Hồn Quải rồi cứu thoát Viên Tôn Kiệt. Sau Viên Tôn Kiệt liền tiến thẳng tới hụt họp với Tân Khí Tật. Bọn Cát Đạt Tố với Thiết Phiến Tử cũng đều theo không kịp Mạc Nam lão ma và sau đó đã gặp gỡ Liễu Tồn Trung ở trong bụi cỏ rồi bị chàng thoát thân được.

Sau khi bọn Cát Đạt Tố rời khỏi cánh đồng cỏ rậm rạp nọ đi được mười mấy dặm, bọn chúng liền bàn tán với nhau rồi bỗng cảm thấy hối hận mình đã bị Liễu Tồn Trung đánh lừa nên thoát thân. Bọn chúng lại vội quay trở lại dọc đường liền phân tán ra tìm kiếm, Thiết Phiến Tử thì đi với Cát Đạt Tố đuổi theo tới đây.

Hãy nói Tiểu Hắc ngồi trên tảng đá nức nở khóc lóc bỗng nghe thấy phía sau trạm canh có tiếng người nói vọng tới, một người tên là Cát Đạt Tố, còn một người được xưng là Thiết Phiến Tử. Nhưng nó cũng không biết là những nhân vật như thế nào, đang định ẵm Trần cô nương lên đi tiếp, thì bỗng nghe tiếng phía sau lưng có người quát bảo :

- Tiểu tử, đứng lại đã!

Tiểu Hắc vội quay đầu nhìn lại, thấy một thanh niên ăn mặc rất quái dị đang đứng sừng sững ở phía sau lưng mình. Bên cạnh là một người cầm cây quạt sắt đang phe phẩy.

Tiểu Hắc liền hỏi lại :

- Ngươi vừa gọi ta đấy ư?

Thanh niên ăn mặc quái dị nọ chính là Cát Đạt Tố liền nói :

- Dĩ nhiên rồi. Nơi đây không còn người nào nữa. Ta không kêu mi thì còn kêu ai.

Tiểu Hắc hỏi lại :

- Ngươi kêu Tiểu Hắc mỗ để làm gì?

Cát Đạt Tố hỏi :

- Đêm khuya ở một nơi hoang vu như thế này, ngươi đem vị cô nương này tới đây để làm gì. Có phải là bắt cóc nàng ta tới đấy không?

Tiểu Hắc đáp :

- Ai bắt cóc hồi nào. Vị này là Trần cô cô của Tiểu Hắc mỗ.

Cát Đạt Tố lại quát hỏi :

- Trần cô cô nào? Hãy đem lại đây cho ta coi đã.

Y liền tiến lên mấy bước, đưa mắt nhìn, liền buột miệng kêu ủa một tiếng, nói :

- Tiểu tử mi giỏi thật! Cô nương này là Đông Doanh đã bắt được ở Viễn Dương phiêu cuộc đem về, tại sao lại lọt vào tay mi?

Tiểu Hắc cười nhạt một tiếng đáp :

- Vị ấy là cô cô của Tiểu Hắc ta, đã bị quân chó má tổ tông Đông Doanh bắt đi, đến giờ Tiểu Hắc ta mới cứu thoát được.

Thiết Phiến Tử Trương Nguyên bỗng xòe rộng cây quạt sắt ra, cười hì hì nói :

- Mỗ không ngờ tiểu tử mi tuổi nhỏ như vậy mà dám ngang nhiên cả gan cướp của Đông Doanh ra như vậy! Nhãi con mi so sánh với tên Liễu Tồn Trung như thế nào? Tên Liễu Tồn Trung cũng không dám ngang nhiên hành động như vậy.

Tiểu Hắc ngang nhiên nói :

- Liễu Tồn Trung là cái gì? Ta không biết y là ai cả! Vị này là cô cô của ta thì ta cứu ra, ăn thua gì tới lão già mà hỏi lôi thôi.

Cát Đạt Tố bỗng cười hắc hắc nói :

- Thôi, nếu vậy mi hãy đem cô nương này theo ta trở về Đông Doanh để ta tra hỏi rõ ràng sẽ giải quyết sau.

Tiểu Hắc đáp :

- Tiểu Hắc mỗ nhất định không lọt vào trong tay của các người đâu. Các ngươi chính là bọn chó săn của Đông Doanh phải không?

Thiết Phiến Tử bỗng hừ nhạt một tiếng quát mắng :

- Tiểu tử mi không thiết sống gì cả!

Cây quạt sắt liền vung ra điểm thẳng vào mặt Tiểu Hắc tức thì.

Tiểu Hắc hữu thủ vẫn thọc ở trong người, tả thủ liền sử dụng một thức Đại Tai Càn Nguyên ngũ chỉ từ dưới móc ngược lên.

Lúc ấy chiêu thức của Thiết Phiến Tử vốn chỉ sử dụng để định dọa nạt Tiểu Hắc thôi, vì y thấy Tiểu Hắc chỉ là một thằng nhỏ cho nên với thân phận của y làm sao có thể thực sự hạ mình ra tay giao đấu với nó cho được?

Ngờ đâu thức Đại Tai Càn Nguyên của Tiểu Hắc lại là một thức cổ quái nhất trong sáu thức của chiêu Biến Dị chưởng, nên Thiết Phiến Tứ chỉ thấy thế thức của nó bỗng cực kỳ phiêu hốt, không sao đoán được sự thật tấn công vào bộ vị nào. Trong lòng đang do dự thì đột nhiên thấy ngũ chỉ của Tiểu Hắc thộp thắng vào chuôi quạt liền giật mình kinh hãi.

Cũng may cho y đã trải qua hàng trăm trận kinh nghiệm rất phong phú. Trong lúc cấp bách y vội nghiêng mình lách sang bên, tay vội nhanh nhẹn lòn xuống bên dưới thoát ra thế công ấy. Tuy vậy mặt y đã đỏ bừng và cũng hơi kinh hoảng thầm nghĩ bụng :

- “Tiểu tử lợi hại thật. Lão tử vốn muốn nương tay cho mi mà thiếu chút nữa bị mi làm nhụt”.

Nghĩ đoạn tâm niệm liền chuyển động, thiết phiến tăng thêm năm thành kình lực điểm thẳng vào Chương Môn huyệt của Tiểu Hắc.

Tiểu Hắc vẫn không biến thức lại vẫn sử dụng thức Đai Tai Càn Nguyên, tà tà vỗ xéo lên. Thì ra Thiết Phiến Tử tay phải vẫn còn thọc vào trong người, thái độ rất ngạo mạn, y đã đoán biết Tiểu Hắc chỉ xuất chiêu bằng tay trái. Lúc này y thấy quả nhiên Tiểu Hắc lại sử dụng thức cũ, liền khẽ hừ nhạt một tiếng, không đợi thức Đại Tai Càn Nguyên phát động, thế công của y vội chuyển hướng, điểm sang phía bên phải Tiểu Hắc tức thì và suy nghĩ thầm :

- “Mi không sử dụng hữu thủ, phen này mi chỉ có môn về chầu tổ?”.

Y không biết là hòa thượng dạy bảo cho Tiểu Hắc chiêu Biến Dị thường nọ nguyên là để chuyên sử dụng bằng tay trái, còn tay phải không hề động dụng, là có ý để lộ sơ hở dụ địch nhân sa vào tròng.

Lúc này cây quạt trong tay Thiết Phiến Tử bỗng đổi phương hướng điểm ngang sang bên phải. Tiểu Hắc không hề luống cuống chút nào, vẫn ung dung như thường, thức Đại Tai Càn Nguyên liền thuận thế chuyển thành Bảo Hợp Thái Hòa.

Thức Bảo Hợp Thái Hòa này là một thức bảo thủ cực kỳ mạnh mẽ trong sáu thức trong chiêu Biến Dị chưởng, khi đã thi triển ra vững vàng như tường đồng vách sắt.

Thiến Phiến Tử mới điểm tới nửa đường, đột nhiên cảm thấy tả chưởng của Tiểu Hắc thâu lại trước ngực, khí định thần nhàn, bảo thủ chặt giữ vừng như núi. Y không dám tấn công tiếp nữa nghĩ bụng :

- “Kỳ quái thật! Kỳ quái thật! Không hiểu tiểu tử này lai lịch ra sao mà lại học hỏi được môn chưởng thức vô thượng đến như thế này”.

Cát Đạt Tố đứng cạnh đó cũng lấy làm kinh dị thầm, liền xen lời nói khích :

- Thiến Phiến Tử, thế nào? Chỉ một tên tiểu tử này mà bạn cũng không kiềm chế nổi hay sao?

Thiến Phiến Tử lạnh lùng đáp :

- Nếu Trương Nguyên mỗ mà không kềm thế nổi một tên miệng còn hôi sữa như thế này thì thử hỏi còn mặt mũi nào đi lại trên giang hồ.

Miệng vừa nói dứt y liền lập tức vận lên đến mười thành công lực.

Thức Lục Long Ngự Thiên của Tiểu Hắc vừa tấn công ra chưởng phong liền quét trúng ngay cánh tay của Thiết Phiến Tử nhưng vì hỏa hầu không đủ nên tuy đẩy được Thiết Phiến Tứ lui về phía sau một bước nhưng liền bị y vung chân lên đá văng ra ngoài xa hơn trượng ngã sóng soài trên mặt đất.

Thiết Phiến Tử cười hắc hắc rất thâm trầm nói :

- Tên tiểu tử hôi thối kia, ngươi còn phách lối nữa hay thôi. Lão tử không giết chết ngươi thì không phải Trương Nguyên đã lừng danh trên chốn giang hồ nữa.

Tiểu Hắc giật mình thất kinh đang muốn bò dậy nhưng không còn kịp nữa, đã thấy đầu vai Trương Nguyên chuyển động. Y đã lướt tới, giơ chân phải lên đạp vào ngang lưng Tiểu Hắc quát bảo tiếp :

- Tiểu tử hôi thối, mi phải mau dập đầu xuống đất vái ta ba vái xưng hô ta ba lần Trương gia gia, lão tử mới buông tha tính mạng chó của ngươi.

Tiểu Hắc mắng chửi lại :

- Gia gia cái tổ tông mười tám đời nhà mi đó! Hai tay liền chống mạnh xuống đất, nó cố gắng bò dậy nhưng đã nghe thấy Thiết Phiến Tứ cất tiếng cười nhạt vận thêm hơi sức xuống dưới chân. Thế là Tiểu Hắc lại bị đè xuống bên dưới không sao vùng vẫy được.

Tiếp theo đó, nó lại thấy sau cổ mình có gót giày đạp lên, mặt mũi liền bị bẹp dí xuống mặt đất, mùi đất ẩm mốc liền xông lên hôi hám không sao chịu nổi.

Thiết Phiến Tử cười thầm nói :

- Mi còn cứng cổ nữa thôi? Tiểu tử tên mi là gì? Sư phụ là ai?

Tiểu Học trợn mắt đáp :

- Ta là Tiểu Hắc, sư phụ của ta là Bồ Tát.

Tiểu Hắc vừa rồi sử dụng chiêu thức là do hòa thượng Bồ Tát chỉ dạy cho chứ nó không biết danh hiệu gì cho nên mới đáp là Bồ Tát.

Thiết Phiến Tử nghe xong liền cả giận hỏi :

- Mi phải trả lời ta cho đàng hoàng cấm không được nói láo lếu.

Ai là sư phụ của mi?

Tiểu Hắc hậm hực đáp :

- Bao Đả Thắng.

Thiết Phiến Tử hơi kinh ngạc, hỏi lại :

- Cái gì?

Tiểu Hắc đáp :

- Ngạo Sơn đại thủy tổ Bao Đả Thắng. Nghe rõ chưa?

Thiết Phiến Tứ trong lòng hơi kinh hãi, nghĩ bụng :

- “Hỏng bét. Không ngờ sư phụ của tên tiểu tử này lại là lão già điên điên khùng khùng nọ. Chả trách chiêu thức lại cổ quái đến thế”.

Thì ra Thiết Phiến Tử Trương Nguyên khi phụng lệnh Đông Doanh bí mật tới Thạch Kiều dịch nhằm giám định đoàn tù xa áp tải giải Viên Tôn Kiệt để đề phòng võ lâm hiệp nghĩa đạo chặn đường cướp đoạt tội nhân. Khi ở khu rừng rậm rạp phía Đông ngoại ô Thạch Kiều dịch, bỗng dưng gặp gỡ Hà Ngọc Trì phụng lệnh Thiên Sơn Thần Ni đuổi tới Tương Dương cứu viện Viên Tôn Kiệt.

Dọc đường, nàng sát hại mấy tên trong võ sĩ áo xám, rồi rong ruổi thẳng tới Thạch Kiều dịch cướp đoạt tù xa. Lúc ở quảng trường bán ngựa, nàng ngẫu nhiên gặp gỡ Liễu Tồn Trung, rồi vì chàng lúc ấy ăn mặc y phục giống bọn võ sĩ Đông Doanh, cho nên nàng đã hiểu lầm chàng là người thuộc hạng chó săn cho ngoại bang, muốn ra tay giết hại. Sau nàng liền dụ Liễu Tồn Trung tới khu rừng rậm quyết hạ thủ cho bằng được. Ngờ đâu giữa lúc ấy lại gặp Thiết Phiến Tử xuất hiện ra tay cực kỳ tàn độc. Lúc đầu thấy Hà Ngọc Trì là một thiếu nữ xinh đẹp như ngọc cũng chỉ răn bảo nàng một phen thôi, sau y phát giác được nàng chính là tục gia đệ tử của Thiên Sơn Thần Ni liền giật mình kinh hãi chỉ sợ mang đại họa vào thân. Thế là lòng dạ hiểm độc của y nảy sinh liền quyết giết nàng để diệt khẩu. Lúc đó Thiết Phiến Tử chỉ tưởng Liễu Tồn Trung là nhân vật của Đông Doanh đồng bọn với mình nên cũng không để ý tới chàng, ngờ đầu tới lúc Hà Ngọc Trì gặp nguy biến sắp sứa trúng phải độc thủ của y tới nơi thì Liễu Tồn Trung bỗng ra tay. Lúc ấy y chợt tỉnh ngộ nhân vật mặc áo xám khoanh tay đứng cạnh đó chính là Liễu Tồn Trung thanh niên mà gần dây giới hắc đạo nghe tiếng phải kinh tâm táng đởm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play