Tối hôm đó Tiễn Bội Bội có một giấc mơ đẹp, trong mơ Niếp Thù cầm tay cô, hai người đi ở trên thảm đỏ, làn váy áo cưới màu trắng theo bước tiến của cô chập chờn ở phía sau, tất cả bạn bè người thân đều mỉm cười chúc phúc, hình ảnh tốt đẹp đến làm người ta không nhịn được hoảng hốt.
Tất cả đều rất tốt đẹp, chỉ là đến cuối cùng, không biết tại sao lời thề trước mặt chúa của Niếp Thù lại biến thành: “Cái phòng này còn thiếu nữ chủ nhân.” Tiễn Bội Bội nhớ tới buổi tối Niếp Thù tỏ tình ở trong nhà của anh ấy, nhất thời 囧bật cười, sau đó phía dưới cũng cười thành một đoàn......
Tiễn Bội Bội đang định ngẩng đầu nhìn sắc mặt của Niếp Thù thì bị đánh thức.
Triệu Vượng Nam đứng ở bên giường tuyệt không khách khí cầm chuôi bàn chải đánh răng của mình đâm nhẹ vào gương mặt của cô: “Cười gì vậy cô nương, vẻ mặt dâm đãng. Nằm mơ à!”
Tiễn Bội Bội đẩy chuôi bàn chải đánh răng trước mặt ra, vuốt tóc, lật người lấy thư thế “tứ chi chạm đất”. Có không khí chui vào trong chăn từ khe hở, cô lạnh run cả người, ngẩng đầu liếc nhìn túi giấy đặt ở trên bàn sách, lại nhìn áo khoác cũ đặt ở trên ghế dựa, suy nghĩ một chút vẫn lục lọi lấy túi giấy tới. Thời tiết quái quỷ này, giống như càng ngày càng lạnh hơn.
Tối hôm qua lúc cầm áo trở lại, trong lòng Tiễn Bội Bội thật sự hưng phấn, không nhịn được đã nói hết tất cả các chuyện xảy ra khi ở cùng với Niếp Thù cho đám Cố Yên nghe, thậm chí là tình huống Niếp Thù ngây ngốc tỏ tình muốn mình làm nữ chủ nhân của căn phòng cũng nói không sót một chữ. Dĩ nhiên, kết quả cuối cùng cũng có thể nghĩ. Nếu muốn từ trong miệng đám cô nương kia nghe được lời hữu ích là không thể nào, không thiếu được bị họ châm chọc một lần. Tâm trạng của Tiễn Bội Bội tốt nên cũng lười so đo với các cô bạn cùng phòng.
Chiếc áo lông rất hợp với dáng người, thiết kế ôm eo làm Tiễn Bội Bội cảm thấy cả người cũng cao không ít. Cô quay một vòng ở trước gương trang điểm, có chút không kịp chờ đợi muốn gặp được Niếp Thù, muốn cho anh nhìn thấy hiệu quả bộ đồ mới.
Đang suy nghĩ rửa mặt xong thì đi bên ngoài mua một bữa ăn sáng, điện thoại của Niếp Thù đã tới: “Rời giường chưa?”
“Ừm, mới vừa rời giường. Anh ăn sáng rồi sao? Em đang suy nghĩ đợi rửa mặt xong tìm anh cùng ăn sáng!” Tiễn Bội Bội đang kẹp điện thoại cười, phát âm không rõ.
“Còn chưa ăn, hôm nay em không có tiết ư? Anh tới đón em cùng đi ăn sáng?”
“Hôm nay rảnh. Không cần, cũng không quá xa, đợi em mua xong bữa ăn sáng sẽ tới chỗ anh!” Tiễn Bội Bội cười khẽ, dưới ánh mắt chế nhạo của ba người bạn cùng phòng, sẽ cho các cậu ghen tị đến chết, cô nhổ bọt trong miệng ra nghĩ.
“Hay là anh tới đón em, chúng ta đi bên ngoài ăn, cứ quyết định như vậy.” Niếp Thù kiên trì.
Tiễn Bội Bội khẽ cười nói xong, chuyện liền quyết định như vậy.
Sau khi cúp điện thoại, Tiễn Bội Bội không để ý tới đám Cố Yên trêu chọc, mỉm cười xoay người để điện thoại di động xuống sau đó tiếp tục đánh răng. Rửa mặt xong, giành thời gian mát xa da mặt, Tiễn Bội Bội đứng ở trên ban công trông về từ xa, trong lúc lơ đãng quét qua lầu dưới lại nhìn thấy chiếc xe RV màu xám bạc quen thuộc.
Nhịp tim của cô lại bắt đầu tăng nhanh, nhanh chóng điều chỉnh lại rồi mang túi xách lao xuống tầng dưới.
Niếp Thù thấy cô đi ra từ trong ký túc xá không nhịn được sáng mắt lên, trên người cô mặc chiếc áo lông màu trắng công chúa mình đưa cho cô ấy ngày hôm qua, phía dưới phối hợp quần jean bó sát người, ủng ngắn vàng nhạt, cả người có vẻ mode mà đáng yêu.
Tiễn Bội Bội tiếp cận đi nhanh đến trước xe, mở cửa xe thật dầy nhanh chóng ấn vào trên mặt anh một nụ hôn: “Chào buổi sáng!” Ngay sau đó mới ngồi xuống bên cạnh anh hỏi: “Các anh đến đây lúc nào?”
“Vừa tới.” Niếp Thù khẽ cười. Từ lúc bọn họ nói chuyện điện thoại xong đến bây giờ cũng chỉ gần mười phút, nếu theo như tốc độ ra cửa bình thường của Niếp Thù, là quả quyết không thể nào nhanh như vậy, trong lòng Tiễn Bội Bội sáng tỏ, nhưng cũng không nói gì thêm.
Chỉ vụng trộm nghiên cứu áo đôi trên người hai người, hôm nay trên người Niếp Thù vẫn là chiếc áo lông màu trắng, nhìn qua nhỏ hơn tuổi thật vài tuổi, mùa đông ăn mặc tương đối nhiều, ngược lại cũng sẽ không có vẻ quá gầy gò.
Nếu như ngày hôm qua, nhất định Tiễn Bội Bội sẽ cảm thấy áo đôi rất ngây thơ. Dường như thích hợp thiếu niên thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi, về phần cùng với Niếp Thù, cô có nghĩ cũng không bao giờ nghĩ đến sẽ mặc như thế này ra đường.
Vậy mà bạn phải biết, phụ nữ đều là động vật mâu thuẫn. Chính là kẻ khác và bản thân không bao giờ có cùng suy nghĩ. Giống giờ phút này, hai người mặc áo đôi như đang nói với những người xung quanh họ là một đôi, cho dù còn chưa bị vây xem, đã tạo ở trong lòng cô một loại cảm giác an toàn ngọt ngào, nhưng cùng lúc đó trong lòng cũng có rối rắm: có phải mình quá cao không!
Tóm lại, áo đôi, với cô gái nhỏ đang trong yêu đương là hành hạ ngọt ngào.
Niếp Thù đã sớm chú ý tới cô liếc trộm, cũng hiểu cô đang suy nghĩ gì, khác với Tiễn Bội Bội, Niếp Thù không có nhiều rối rắm như vậy. Thật ra thì khi mua áo đôi này anh cũng không nghĩ nhiều, chỉ là cảm giác được chiếc áo này sẽ thích hợp với Tiễn Bội Bội, với thêm lúc đó Tiểu Lâm ở bên cạnh cổ vũ một đống lộn xộn gì đấy nên anh động lòng mua. Thật sự không quá để ý đến phương diện áo đôi kia, khi tính tiền nhân viên nói thì anh mới nghĩ tới.
Nếu như đây là hai năm trước, có thế nào anh cũng sẽ không mua, cho dù thích hợp Tiễn Bội Bội, anh cũng sẽ tránh những trang phục quá bắt mắt. Mà bây giờ, vì cô anh nguyện ý làm ra những chuyện nhượng bộ nhằm thỏa mãn tình yêu của thiếu nữ.
Tiểu Lâm lưu loát quay đầu xe, mới lái ra khỏi sân trường.
“Muốn đi ăn chỗ nào?” Sau khi lên đường lớn, Niếp Thù hỏi.
“Anh có gì đặc biệt muốn ăn không?” Tiễn Bội Bội ngước đầu hỏi, giống như cũng không nghe nói qua anh có món gì đặc biệt muốn ăn.
“Vùng này anh không quen thuộc, em làm chủ đi!”
“Nếu không, chúng ta đi Thịnh Thế trung tâm thành phố ăn sáng, đĩa lòng và cánh gà bên kia ăn siêu cấp ngon.” Hai mắt Tiễn Bội Bội sáng lên.
Niếp Thù nhìn dáng vẻ của cô, không nhịn được xoa nhẹ tóc cô, cười khẽ: “Vậy chúng ta đi Thịnh Thế ăn sáng.”
Tiểu Lâm từ kính hậu nhìn thấy lão đại nhà mình trả lời, trên mặt cũng lộ ra tươi cười. Anh im lặng một lát sau, sau khi hai người kết thúc liếc mắt đưa tình thì mở miệng: “Tiểu Bội Bội, chủ ý đi Thịnh Thế uống trà là không tệ, chỉ là em phải chỉ đường cho anh, bằng không đi nhầm đường thì đừng nói đến đĩa lòng mà đến chút súp cũng không có mà húp.”
“Yên tâm, sẽ suy nghĩ vì dạ dày của ba chúng ta, em sẽ không bao giờ bỏ qua. Quẹo phải quẹo phải, đúng......”
Tiễn Bội Bội bắt đầu gió mặc gió chạy tới nhà của Niếp Thù, mặc kệ có tiết hay không có gần như mỗi ngày đều sẽ đi tìm Niếp Thù cùng nhau ăn cơm, có thời gian nghỉ ngơi cả ngày ở nhà anh.
Ở trong thư phòng xem sách cho tới trưa, buổi trưa làm đơn giản ba phần bữa trưa, buổi chiều ngủ ở trong phòng ngủ màu hồng, lúc chạng vạng được người dùng phương thức cực kỳ ngọt ngào gọi dậy, cùng nhau tâm sự xem TV, rồi sau đó đi ra ngoài ăn bữa ăn tối, thuận tiện đi dạo, trước khi trường học đóng cửa, được Niếp Thù đưa về dưới lầu. Có lúc Tiễn Bội Bội sẽ lộ vẻ háo sắc mà nghĩ, nếu có thể yêu như vậy cả đời là tốt, khi hai người biến thành bà già ông già, còn có thể như hiện tại như vậy ngọt ngào hạnh phúc bao nhiêu.
“Tài nữ hệ Trung Văn Tiễn Bội Bội yêu đương!! Hơn nữa đối tượng còn là Brian nhà thiết kế cấp cao của tập đoàn KM nổi danh nhất thành phố T“. Tin tức bát quái này nhất thời đưa tới vô số người tò mò, cứ thế đến người cảm thấy không hứng thú với cô, cũng đều vì muốn biết rốt cuộc Tiễn Bội Bội người cùng lui tới với Brian có gì đặc biệt mà tới phòng học nhìn cô.
Tiễn Bội Bội cảm giác mình giống như Hầu Tử (khỉ) trong vườn thú, đến chỗ nào đều có thể bị người vây xem. Cho dù là đi ở trong sân trường, cũng sẽ có người chỉ chỉ chõ chõ về phía cô: “Là cô ấy, là cô ấy......”
Đúng, chính là cô ấy.
Đối với chủng loại lòng hiếu kỳ quá dư thừa này, có lúc Tiễn Bội Bội sẽ rất không hiểu. Cho dù Brian nổi danh, anh ấy vẫn muốn kết hôn muốn yêu đương không phải sao? Chẳng lẽ cũng bởi vì nổi danh, cũng bởi vì có tiền, cho nên đến ngay cả yêu đương anh ấy cũng không thể có sao? Đây có gì mà hiếu kỳ.
Mỗi người đều biết nói yêu đương, tại sao đến anh ấy lại có vẻ không giống?
Đơn giản là, gần đây được Niếp Thù cưng chiều nên đặc biệt vui mừng, Tiễn Bội Bội cũng lười so đo với bọn họ.
Thứ sáu ngày hôm đó, Tiễn Bội Bội tắm rửa xong thì bắt Niếp Thù ngoáy lỗ tai cho cô. Bắt đầu từ một tháng trước, thứ sáu thứ bảy mỗi tuần cô sẽ ở nhà Niếp Thù, trong phòng đồ của cô cũng dần dần nhiều hơn.
Niếp Thù rất vui vẻ với kết quả này, trong bình thường càng thêm cưng chiều nuông chiều, bất tri bất giác cũng càng thêm nuôi dưỡng Tiễn Bội Bội yếu ớt.
Có lúc Tiểu Lâm không nhìn nổi, thỉnh thoảng cũng sẽ không nhịn được châm chọc đôi câu: “Em thấy không phải anh đang kết giao bạn gái, mà là nuôi con gái! Nhìn anh cưng chiều em ấy như thế kìa.”
Bình thường như thế thì sẽ đổi lấy ánh mắt khinh bỉ của hai người, mặc khắc trong ánh mắt Niếp Thù nhiều thêm xấu hổ, mà Tiễn Bội Bội lại là khiêu khích chiếm đa số, giống như đang nói: đã cưng chiều rồi, anh định làm gì!
Lại nói, đầu gối Tiễn Bội Bội gối lên đùi phải không cảm giác của Niếp Thù, để Niếp Thù ngoáy lỗ tai cho cô, chính cô cũng không lo lắng xem bộ phim gần đây đang rất nổi trong TV.
Động tác của Niếp Thù rất nhẹ, gần như mỗi một cái đều giống như lông vũ phất qua tai của cô, Tiễn Bội Bội cảm thấy lỗ chân lông toàn thân dường như cũng bị tỉnh lại.
Thời gian quảng cáo, Tiễn Bội Bội đột nhiên nhớ tới lúc hết tiết, nghe được phiên bản bát quái mới về cô và Niếp Thù. Không nhịn được khẽ cười lên: “Ôi này, anh biết trường học của em có bạn nói quan hệ của chúng ta là thế nào không?”
“Đừng động.” Niếp Thù trầm giọng nói, đè đầu của cô xuống, tiếp tục động tác trên tay, “Nói như thế nào?”
“Hắc hắc, người ta nói em là anh tốn tiền bao nuôi để giải quyết loại vấn đề đó, hơn nữa bọn họ còn nói có lẽ anh không làm “chuyện đó” được, cho nên chỉ có thể sử dụng thị giác tới kích thích, mà em đặc biệt mang đến kích thích “chuyện đó” cho anh......” Tiễn Bội Bội nghịch ngợm cười, dường như cảm giác đề tài này rất buồn cười. Cô mở miệng một câu “chuyện đó” hai câu “chuyện đó”, lượn quanh làm Niếp Thù sắp bất tỉnh, nhưng mà là một người đàn ông, nếu như bây giờ anh vẫn chưa hiểu được ý nghĩa trong lời nói của cô thì cũng quá thất bại.
Tay anh run lên, Tiễn Bội Bội liền kêu lên: “A, anh làm gì thế, đau chết em rồi!” Lấy tay của anh ra, cô bò dậy đang định phát giận, thì ngay lập tức bị sắc mặt quỷ dị của Niếp Thù làm té nhào vào trên ghế sofa.
“Người ta nghĩ rằng anh không thể làm “chuyện đó”? Em là anh bao nuôi để giải quyết loại vấn đề đó ư?” Giọng nói Niếp Thù cực kỳ trầm thấp, phun ra hơi thở nóng bỏng ở trên Tiễn Bội Bội, cô không nhịn được rụt cổ một cái, rùng mình cầu xin tha thứ: “Ấy, đó không phải là em nói, anh đứng dậy đi! Ép em khó chịu quá.”
“Không dậy nổi.” Niếp Thù nói xong, một giây kế tiếp đã ngăn môi của cô lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT