Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, học theo phong thái điềm tĩnh như thể ‘mọi thứ đều nằm trong dự tính của ta’ của Vu Kính và thái độ giỡn hớt ‘nào mình cùng chơi’ của Tiểu Hắc mỗi khi gặp sự cố.

Nắm tay Nghiêm Trang kéo anh chàng đứng dậy, tôi quát: “Nín ngay! Mau động não đi, những lúc gặp phải tai nạn bất ngờ, thì phải biết động não chứ!”

Anh chàng nhìn tôi, đôi mắt nhạt nhoà đẫm lệ.

“Lúc này phải xem xét tình hình, sau khi nhận định rõ tình hình rồi, mới có thể đưa ra lựa chọn chính xác được.” – Tôi quan sát lối đi trống trơn trước mặt – “Bây giờ chúng ta có những lựa chọn như sau: Một, ngồi yên một chỗ, đợi con tò he tới bắt, sau đó chết thảm, hai, chạy, chạy đến khi nào kiệt sức mới thôi, rồi đợi con tò he tới bắt, sau đó chết thảm, ba, liều mạng với tò he, sau khi thất bại đợi con tò he tới bắt, sau đó chết thảm.”

Tôi vẫn đang nghiêm túc phân tích tình hình, Nghiêm Trang đã xốc cổ áo tôi lên mà gào: “Lý Sơ, lúc này đã là lúc nào rồi hả, cậu làm ơn đừng có kể chuyện tiếu lâm nữa giùm cái!”

Trời đất chứng giám, tôi nào có kể chuyện tiếu lâm đâu!

“Dù gì, trước hết cứ trốn đi cái đã, sau hẵng tính tiếp.” – Tôi lôi Nghiêm Trang bỏ chạy – Mê cung ở đây rất rộng, nó muốn tìm chúng ta cũng nào có dễ vậy đâu.”

.

.

Tôi sai rồi!

Con tò he kia truy tìm dựa theo mùi của tôi cơ mà, lần nào cũng có thể tìm được chính xác chỗ bọn tôi cả, bất kể có chạy đi đâu, thì âm thanh lết xềnh xệt của nó cũng vang lên gần đó, cố sống cố chết đuổi theo.

Nghiêm Trang thở phì phò, mồ hôi túa đầy đầu, nếu không nhờ tôi kéo anh chàng đi, thì chắc đã té lăn quay hết mấy lần rồi. Ban đầu tôi còn tưởng cơ thể anh ta quá yếu ớt, đến khi nhìn thấy đại sảnh lần thứ tư, tôi mới đột nhiên hiểu ra nguyên nhân.

Chúng tôi hiện tại đang liều mạng chạy trong một cái mê cung bị ếm bùa dưới lòng đất, anh ta tu hành chưa tới, đương nhiên là không thể chịu nổi. Mà tôi thì trên người vốn có nhiều công lực, nên tất nhiên vẫn khoẻ như vâm rồi.

Tôi dừng bước, hơi khom người xuống: “Lên đi.”

“Gì cơ?” Anh chàng thở không ra hơi, nhìn tôi.

“Tôi cõng cậu! Khẩn trương lên!”

Với Nghiêm Trang nằm sấp trên lưng mình, lần đầu tiên tôi cảm nhận được hoá ra thân nhiệt của con người lại nóng như vậy, hơn nữa còn… nặng như vậy! Chàng ta với tôi vốn cao xấp xỉ nhau, phải cõng một kẻ to xác như vậy chạy một quãng đường dài, quả thật là quá sức vô nhân đạo mà!

Anh chàng vòng hai tay qua ôm lấy ngực tôi để ngồi cho vững, rồi thì thầm vào tai tôi: “Cám ơn cậu, cám ơn cậu rất nhiều.”

“Khỏi cần cảm ơn, bây giờ cậu tranh thủ rảnh rỗi, lo suy nghĩ biện pháp đi.”

Tôi chạy hùng hục, hây dô hây dô.

Một lát sau, tôi nghe thấy giọng nói khe khẽ của Nghiêm Trang: “Tôi nghĩ ra cách rồi.”

“Nói mau trước khi tôi hết hơi!”

“Cậu cứ ném tôi cho con tò he đi, rồi nhân lúc nó hút công lực của tôi, cậu chạy cổng lớn ra, tranh thủ trốn đi.” – Tới đây anh ta lại ngừng một hồi, mới nói tiếp: “Cậu chịu cõng tôi chạy nãy giờ, tôi đã rất cảm kích rồi. Nếu có thể giúp cậu sống sót, tôi có chết cũng nhắm mắt.”

“Không bao giờ!”

Tôi lập tức phản đối.

“Cậu đối tốt với tôi như vậy, Nghiêm Trang không thể báo đáp, chỉ cần sau này nếu cậu có vô tình nhớ tới tôi…”

Tôi nhịn không được ngắt lời anh ta: “Cậu nghĩ một mình tôi có thể tìm ra được cổng mê cung sao?! Nói cho cậu hay, hồi ở Bình Tâm Nhai tôi cũng lạc đường suốt đó!”

“Nhưng mà…” – Giọng nó yếu ớt của anh ta vang lên.

“Trong lòng tôi tự có tính toán, cậu đừng nói gì nữa hết.”

Lại chạy thêm vài vòng trong mê cung, không ngờ tôi vẫn chưa phải thở gấp, nghìn năm công lực này thật sự là rất có ích nha.

“Tính toán của cậu chính là cứ chạy mãi thế này, rồi xem coi tôi với con tò he ai đói chết trước đấy ạ?”

Tôi lấy làm kỳ lạ vô cùng: “Bộ cậu đọc được suy nghĩ của người khác à?”

Nghiêm Trang coi mòi tuyệt vọng lắm rồi, nằm trên vai tôi khóc tu tu.

“ Được rồi, tôi còn phải cõng theo cả cậu mà có khóc đâu nào, cậu khóc cái gì cơ chứ!” – Tôi vừa chạy vừa an ủi anh chàng – “Cậu cứ nghĩ đi, nó làm từ bột mì đó, đợi đến khi hai ta đói rồi, thì ai rảnh mà đi quan tâm coi nó có phải yêu quái hay không, đến lúc đó phải là hai ta bắc nước sôi lên rượt nó chạy có cờ ấy chứ! Nào giờ chỉ mới nghe qua chuyện người ăn mì, làm gì có chuyện mì ăn người, cậu nói có đúng không?”

Hình như Nghiêm Trang nghe xong thì phì cười, tôi cũng thấy yên tâm phần nào, chẳng biết Tiểu Hắc sao rồi, chắc cậu ta không bị gì đâu nhỉ.

Sau khoảng khắc thất thần ấy, tôi chợt nhận ra, âm thanh lê lết sau lưng nãy giờ lúc này đã không còn nữa.

Tôi dừng bước lại: “Lạ thật, con tò he đâu rồi?”

Tôi đứng thẳng dậy, Nghiêm Trang trên lưng hiển nhiên bị tuột xuống: “Đúng ha, sao không nghe thấy động tĩnh gì của nó hết vậy?”

“Cậu xem, sau cùng nó cũng chết đói trước chúng ta rồi nhỉ? Sách lược của tôi có phải rất anh minh hay không?”

Tôi đang tính phá ra cười, bất chợt thấy Nghiêm Trang ngửa đầu nhìn lên trần nhà, mặt mày tái mét, tôi còn chưa kịp ngẩng lên nhìn, anh chàng đã xông tới, đẩy tôi ra.

Trước mắt tôi, chỉ trông thấy cái mặt Nghiêm Trang đột nhiên được phóng đại lên hết cỡ, sau đó có cái gì đó đỏ chót, từ trên trời giáng xuống, đâm trúng vào nơi mà tôi vừa đứng, Nghiêm Trang vừa nhào tới đã phải hứng hết, bị nó đột ngột bao lấy toàn thân.

Nghiêm Trang té lăn ra đất, giãy giụa như điên, tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp trong mê cung dưới lòng đất. Cảnh tượng trước mắt sao mà quen thuộc quá, tôi vẫn còn nhớ Lưu tịch cũng chính là bị con tò he đánh gục như vậy đấy.

Lúc đó tôi đã không chút do dự mà bỏ chạy.

Cũng phải thôi, tôi với Lưu Tịch chỉ gặp nhau có vài ba lần, có thể nói với tôi, hắn gần như là người dưng nước lã, hơn nữa còn là loại người dưng rất có ác cảm với tôi. Vào những lúc không thể tự cứu mình như vậy, đương nhiên tôi sẽ bỏ mặc hắn ta mà chạy thoát thân rồi.

Nhưng mà Nghiêm Trang không giống vậy. Tự trong đáy lòng tôi đã âm thầm xem anh ta là bạn rồi, làm sao tôi có thể thấy chết mà không cứu được?

Tôi nhào tới phía trước, túm lấy con bột mì kéo nó ra, bề mặt của nó lạnh như băng, nhưng rồi tôi chợt sửng sốt, nhiệt độ của nó đang dần tăng cao, tôi cúi đầu nhìn, cái mớ bột nhão kia đang bò lên dọc theo hai tay tôi, hai chân cũng bị nó bám lấy, không một tiếng động, dần dần nó đã bao lấy cả người tôi.

Chỉ là trong nháy mắt, con tò he ấy đã thả Nghiêm Trang ra, anh chàng té xuống đất, tuy rằng vẫn chưa mất đi ý thức, song có vẻ như đã không còn sức để đứng dậy, nên chỉ biết giương đôi mắt tròn xoe ra nhìn tôi chăm chăm, thét khản cổ họng: “Lý Sơ, cậu chạy mau, chạy mau đi!

Con tò he quấn lấy tay chân tôi, khiến cả người tôi bủn rủn, có cái gì đó, đang thấm qua da thịt, len lỏi vào trong cơ thể tôi!

“Trời ơi là trời!”

Tôi gào lên thảm thiết.

Từ trong một ngã rẽ của mê cung, một giọng nói thủng thẳng vang lên: “Chẳng phải đã sớm bảo thầy rồi sao, ông trời sẽ không giúp thầy đâu, muốn gọi sao không gọi con chứ?”

Tôi sững sờ, cái giọng nói này, không phải Tiểu Hắc thì còn ai trồng khoai đất này?

Con tò he bám trên người tôi chợt run lên bần bật, cái đống bột bọc lấy tôi nãy giờ chợt lảo đảo lùi một phát ra hẳn mấy trượng, hình như nó sợ Tiểu Hắc lắm thì phải.

Một bóng người bước ra khỏi khúc quanh, quả nhiên là Tiểu Hắc! Cậu chàng nhìn tôi, mặt mày vẫn cứ rạng rỡ như ngày nào, chỉ là trên gương mặt tuấn tú ấy thoáng hiện lên vẻ tức giận.

“Tiểu Hắc, cậu không bị Hà Đồng làm gì đấy chứ?”

Tôi la lên.

Tiểu Hắc liếc mắt nhìn tôi và con tò he, chậm rãi đi tới, khi đi ngang qua người Nghiêm Trang, lúc ấy vẫn chưa đứng dậy được, anh chàng liền đưa tay kéo lấy ống quần cậu ta: “Mau lên, mau đi cứ Lý Sơ đi!”

Tiểu Hắc hơi khom người, vươn tay ra: “Không sao chứ? Đứng dậy nào!”

Nghiêm Trang ngẩng đầu cố gắng giữ lấy tay cậu ta. Quả thật là một hình ảnh vô cùng ấm áp về nghĩa cử giúp người cao đẹp.

.

Không đúng!

Chuông báo động réo liên hồi trong lòng tôi!

Tiểu Hắc chưa từng tỏ thái độ hoà nhã như vậy với bất kì ai ngoài tôi.

Còn chưa kịp nói, tay của Nghiêm Trang đã chụp phải khoảng không, tôi chỉ nhìn thấy một bóng đen bay lên cao, rồi lại rơi xuống cái phịch, là Nghiêm Trang ư? Anh ta bị Tiểu Hắc đá bay đấy à?

“Cậu làm gì vậy hả?” – Tuy rằng đang bị con tò he quấn lấy, nhưng tôi đã thấy rất rõ ràng từ đầu chí cuối!

Tiểu Hắc lắc đầu: “Sư phụ, tạm thời thầy đừng nói gì cả!” – Nói xong thì quay mặt đi, điềm nhiên bắt chuyện với Nghiêm Trang đang bò toài ra đất chưa đứng dậy nổi – “Chưởng môn Nghiêm, việc gì phải nhún nhường đến nỗi nằm dưới đất tiếp chuyện như vậy?”

Nghiêm Trang đực mặt ra dòm cậu ta, rồi lại nhìn tôi với ánh mắt cầu cứu.

Tôi đáp lại cái nhìn ấy bằng ánh mắt “đừng có nhìn tôi”, đệ tử của tôi còn đáng sợ hơn con tò he gấp nhiều lần đó, về cơ bản là tôi không thể làm gì được cậu ta đâu.

Tiểu Hắc chà chà chân xuống đất, làm ra vẻ như chuẩn bị sút thêm một cú nữa: “Chưởng môn Nghiêm, nếu ngươi vẫn không chịu buông sư phụ ta ra, ta sẽ không khách sáo với ngươi nữa đâu!”

Nghiêm Trang lau vội vết máu bên khoé miệng, bất thình lình mỉm cười. Con tò he bám lấy tôi như đỉa nãy giờ quả thật đã buông tôi ra, Nghiêm Trang bên kia cũng đã đứng lên: “Làm sao ngươi nhìn ra được?”

“Ta không có nghĩa vụ phải trả lời ngươi.”

Tiểu Hắc đi sang đỡ tôi dậy.

Tôi vẫn chưa hiểu mô tê gì cả, chỉ biết níu lấy Tiểu Hắc ngơ ngác nhìn.

“Cậu nói, Nghiêm Trang là chưởng môn phái Bế Phong sao?” – Tôi hỏi.

“Ừm.” – Tiểu Hắc ừm một tiếng thay cho câu trả lời, hai tay thì mải mê sờ sờ nắn nắn khắp người tôi xem có bị thương chỗ nào không.

“Thế thì, cái thằng cha ẻo lả tên Hà Đồng kia là ai?” – Tôi hỏi tiếp.

Tiểu Hắc liếc sang chỗ con tò he kia, đống bột mì run lên khi bị ánh mắt đó chiếu tới: “Nếu con không nhầm thì chính là nó.”

“Cái gì?”

Tiểu Hắc không để ý tới câu hỏi của tôi, quay sang nhìn Nghiêm Trang, gã ta đang mím chặt môi, không rõ tâm trạng lúc này thế nào.

“Cậu thật sự là chưởng môn nơi này sao?” – Tôi hỏi ướm một câu.

Nghiêm Trang không trả lời, chỉ hơi khom người: “Chi bằng ta di chuyển sang phòng khách rồi nói tiếp nhé?”

Dứt lời, anh chàng dẫn đầu đi về phía đại sảnh của mê cung.

Tôi và Tiểu Hắc đi theo sau lưng, tôi len lén nói với Tiểu Hắc: “Làm sao cậu biết hắn là chưởng môn vậy? Cậu đá hắn như vậy, lỡ đâu là nhầm người thì sao?”

“Nhầm người ư? Lỡ nhầm thì cùng lắm sẽ bị cái lưng của hắn chắn đường làm vấp té, xem như chịu thiệt chút đỉnh thôi, có gì đâu.”

Từ nay về sau tôi không bao giờ nghĩ đến cái ý tưởng phải dạy lại Tiểu Hắc về tư tưởng và đạo đức nữa.

Bonus:

Nghiêm Trang: Làm sao ngươi nhìn ra được vậy?

Tiểu Hắc: Vô số độc giả đều đã nhìn ra rồi, đều tại kỹ thuật diễn tệ lậu của ngươi đó!

Nghiêm Trang: Cái này đâu thể trách ta? Là tại trình độ múa bút của A Thất quá kém thôi!

(Sự thật là vì có một bạn độc giả đã nhanh chóng phát hiện ra NT là chưởng môn, nên chị Bảy cũng chẳng muốn dài dòng nữa, dứt khoát cho hắn hiện thân luôn 

|Hết chương 30|

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play