Nghiêm Trang lịch thiệp dẫn tôi tới nhà ăn, bên trong đèn đuốc sáng trưng, coi mòi ngoại trừ Tiểu Hắc ra, thì mọi người đều tập trung ở đây cả.
Bên cạnh cái tay Hà Đồng phấn son loè loẹt còn dư một cái ghế trống sơn màu đỏ, lẽ nào là dành riêng cho tôi? Tôi ném sang cho hắn một dấu chấm hỏi, Nghiêm Trang mỉm cười gật đầu, khẳng định cái đáp án đầy bi thảm này với tôi.
Tôi nghẹn ngào ngồi xuống, hương thơm thoang thoảng vấn vít bên mũi. Hương thơm thế này mà lại toả ra từ người Hà Đồng, đúng là lãng phí của trời mà.
Hà Đồng mặc một bộ đầm voan mỏng màu lam nhạt, mấy sợi lông chân lấp ló sau làn vải, không ngừng tàn sát thần kinh thị giác của tôi. Tôi cố ép mình phải nhìn đi chỗ khác, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không được dòm ngó lung tung nữa.
Cơ mà người ta tốt xấu gì cũng là chưởng môn một phái chứ bộ, sau khi lấy lại bình tĩnh, tôi liền ráng nặn ra một nụ cười, chào hỏi hắn ta.
Hà Đồng cười hở mười cái răng, làm động tác xin mời.
Phải ngồi sát bên hắn ta, cho dù có là sơn hào hải vị, cũng chả biết có mùi vị gì luôn rồi. Tôi lo vùi đầu ăn như rồng cuốn, tốc chiến tốc thắng.
Trong suốt bữa ăn, không ai nói tiếng nào, bầu không khí trầm mặc đến đáng sợ, nhét cho chật ních bụng rồi, tôi toan mở lời từ biệt, thì Hà Đồng đã nhanh hơn một bước, bắt tay với Nghiêm Trang, tôi còn chưa hiểu gì, hắn đã rời bàn bỏ đi một nước. Mừng hết lớn luôn hà, tôi đang định theo chân hắn ra ngoài, thì Nghiêm Trang cản tôi lại: “Chưởng môn Lý, sư tôn mời ngài đến phòng trà, có chuyện quan trọng muốn nói với ngài.”
Tôi ôm theo một bụng đầy nghi vấn, muốn nói sao lúc nãy không nói phứt luôn đi?
Nghiêm Trang biết tôi thắc mắc chuyện gì, liền nhỏ giọng giải thích: “Ở đây có nhiều đệ tử, không tiện nói cho lắm.”
Thôi được rồi. Thân là chưởng môn, quả thật tôi có thể hiểu được vì sao hắn lại có những lo ngại như vậy.
.
.
Phòng trà ở trên tầng ba, ngoài cửa phòng có lớp mành trúc được cuốn lên, bước vào trong đó, liền trông thấy Hà Đồng đang ngồi ở phía sau sảnh chính, cả người khuất sau lớp rèm voan, mờ mờ ảo ảo.
Nghiêm Trang vén rèm lên bước vào, Hà Đồng ngồi phía sau lớp voan mỏng ấy, khẽ gật đầu với tôi, rèm voan lập tức được thả xuống, Nghiêm Trang đi tới bên cạnh hắn, nâng tay Hà Đồng lên.
Mấy người này đang chơi trò gì vậy ta?
Mấy hình ảnh trong đầu tôi tua nhanh về cảnh tượng đã bắt gặp trong phòng Phan Khổng và Lưu Tịch hôm nào.
Kế đó tôi nghe thấy giọng Nghiêm Trang vang lên: “Chưởng môn Lý xin đừng trách. Cổ họng của sư tôn bị dị tật bẩm sinh, không thể nói nhiều trong một thời gian dài được. Thật không dám giấu gì ngài, bởi vì tôi học được thuật đọc thấu suy nghĩ, nên mới được chọn làm đại đệ tử, trở thành người phát ngôn của sư tôn. Cũng bởi vì vậy, những điều sau đây đều là nguyên văn lời của sư tôn, nếu có chỗ nào thất lễ, cũng xin chưởng môn Lý bỏ qua cho.”
Thì ra là thế, đúng là mỗi nhà mỗi cảnh mà.
“Thế thì, ngài mời tôi sang đây, rốt cục là vì chuyện gì?” – Tôi hỏi.
Nghiêm Trang hỏi nhỏ nhẹ: “Vị đệ tử theo ngài đến tệ phái, thật ra là từ đâu đến?”
“Là đệ tử nhập môn do Vu Kính đưa về, sao vậy?”
“Quả nhiên là vậy.” – Lại nghe thấy giọng Nghiêm Trang – “Chưởng môn Lý, ngài có cảm thấy vị đệ tử này khác người thường chỗ nào không?”
Tôi im im không nói tiếng nào, khác biệt giữa Tiểu Hắc với người thường ấy à, nhiều không kể xiết.
“Một khi đã chưởng môn Lý đã không nói gì, tức là có rồi.” – Giọng Nghiêm Trang vẫn đều đều như thế – “Tôi cũng xin nói thật, môn phái của hai ta từ xưa đến giờ vẫn luôn có hiềm khích. Xin chớ trách tôi vì đã cho rằng việc chưởng môn Lý dẫn theo cậu ta đến đây, là vì muốn gây bất lợi cho môn phái chúng tôi. Chẳng qua sau một hồi quan sát, thì thấy chưởng môn Lý là một người hiền lành tốt bụng, đến đây vì mục đích cảnh báo nguy hiểm, chứ không giống có mưu đồ gì xấu xa với phái chúng tôi.”
Tôi cuống lên, vội chứng mình sự trong sạch của mình: “Tôi đúng thật là đến đây vì con tò he kia mà.”
Hình như Nghiêm Trang vừa cười khẽ một cái: “Cho nên, tôi cũng sẽ không giấu giếm ngài thêm nữa.”
“Là ý gì?”
“Chưởng môn Lý hẳn là đã từng nghe qua, rằng tôi trời sinh có được dị nhãn, ngồi một chỗ nhìn được khắp thiên hạ. Nhìn người biết nguồn, nhìn yêu biết gốc. Hà mỗ cũng không dám ba hoa, chỉ cần tốn chút công lực, khắp thế gian này không có vật gì là tôi không nhìn ra được gốc gác cả.” – Trong lời nói của hắn ngập tràn vẻ tự hào, hình như đúng là tôi có từng nghe qua chuyện chưởng môn phái Bế Phong có dị nhãn bẩm sinh – “Tỷ như chưởng môn Lý đây chẳng hạn, phụ mẫu đều là người thường, hẳn là được sinh ra ở một nơi cách đây bảy tám trăm dặm về phía Tây Bắc, đúng chứ?”
Tôi ráng nhớ lại vị trí của Đường Lê, sau đó mới gật đầu.
Anh ta lại nói tiếp: “Vậy nhưng, tôi quan sát đệ tử của ngài đã lâu, bất luận cậu ta nằm hay là ngồi, một sợi tóc cũng không lọt được qua mắt của tôi. Thế mà khi tôi cố thăm dò lai lịch của cậu ta, dù có mở to dị nhãn tới mức nào, cũng không thấy được bất kì địa điểm hay nhân vật nào hiện ra trước mắt cả, chỉ thấy một không gian tối mịt mù, tôi vừa muốn thâm nhập sâu hơn, đã bị hai ngọn lửa vàng óng từ xa phụt tới, làm bỏng dị nhãn của tôi, cho đến bây giờ vẫn chưa bình phục lại như cũ được. Hà mỗ tuy bất tài, nhưng tôi dám chắc cậu ta không phải sinh vật thuộc về nhân gian.
“Lời này của ông ý là sao?”
“ Ý của tôi chính là, đệ tử của ngài không đơn thuần chỉ là người phàm.”
“Ông nói cậu ta là yêu quái hả?”
“Thậm chí cũng không đơn thuần là yêu quái.”
“…Hà Đồng, cỡ ông mà cũng dám nói móc người ta là bóng lại cái hả?!” – Cơn giận của tôi đang ngấp nghé ở ngưỡng cửa bùng phát!
(Ở Trung Quốc người ta gọi bóng lộ là nhân yêu, ý bảo cái họ là loại người không ra người, yêu quái không ra yêu quái á, ở đây mình đành dịch theo cả hai nghĩa :v )
Hà Đồng tựa hồ đã bị tôi chọc tức, thông qua miệng của Nghiêm Trang nghiêm giọng mà nói: “Chưởng môn Lý, bất luận là người hay yêu quái hay là nửa người nửa yêu, đều có xuất thân rõ ràng! Thế mà đệ tử của ngài thì lại chẳng có gì cả! Ngay đến gốc gác đệ tử của mình ngài còn chưa biết, đã vội thu về dưới trướng, ngài có biết là ngài đang đùa với lửa hay không? Huống chi để mặc cho một loài không thuộc về nhân gian ẩn náu trong nhân giới như vậy, ngài có biết bản thân đã phạm vào loại tội gì hay không?”
“Ông nói cậu ta không phải người, vậy ông có chứng cứ gì không?! Chỉ dựa vào việc dị nhãn của ông nhìn không thấy, thì đã vội phán người ta không phải người mà coi được sao?”
Nghiêm Trang sau một hồi lâu vẫn không nói gì, tôi biết nhất định là bởi Hà Đồng không còn gì để nói nữa, khi anh ta một lần nữa lên tiếng, thì thái độ đã điềm tĩnh như lúc đầu: “Đương nhiên là tôi có chứng cứ, chẳng qua chỉ sợ chưởng môn Lý trách tội…”
“Ông cứ nói.”
“Nhang trầm do phái Bế Phong tôi đốt, chưởng môn ngài đây cảm thấy thế nào?”
Tôi cố sức ngửi lấy ngửi để: “Cũng được đấy chứ, có điều để lâu lại không còn thơm nữa rồi.”
“Loại trầm hương này được chế biến từ cây hương thảo, vô hại với cơ thể con người, nhưng với các loài yêu ma quỷ quái, tóm lại là không phải con người, thì nó chính là một loại thuốc ngủ, đệ tử của ngài,” – Trong giọng của anh ta có lẫn cả tiếng cười khe khẽ – “Chẳng phải vẫn ngủ li bì suốt đấy ư?”
“Tụi tôi có lòng hảo tâm đến cảnh báo, thế mà ông lại dám giở trò chuốc thuốc mê hèn hạ như vầy ư! Đây rõ ràng là hành vi của bọn yêu râu xanh mà, ông đường đường là một môn chủ…”
“Chưởng môn Lý! Khi nghe người ta nói xin hãy chú ý nghe phần trọng tâm! Cậu ta có phản ứng với loại trầm hương này, chứng tỏ cậu ta không chỉ đơn thuần là nhân loại đâu!”
“Cho dù Tiểu Hắc không phải là con người, thì đã làm sao? Cái nhân giới này ngay đến hạng như ông còn chứa chấp được, thì sao lại không chứa thêm được loại như cậu ta chứ!” – Tôi nổi giận đùng đùng đứng phắt dậy!
“Chưởng môn Lý, thiện ác tất có báo ứng, vạn vật chuyển động đều tuân theo quy luật, những thứ không tuân theo điều đó, sớm muộn cũng sẽ bị đào thải.”
“Một ngày làm thầy, cả đời làm cha. Cho dù trên đời này cậu ta không có chốn nào dung thân, cùng lắm thì Lý Sơ tôi đây nhường lại vị trí của mình cho cậu ấy là được! Cáo từ!”
Đi được mấy bước, tôi đột nhiên lại ý thức được một vấn đề, tay Hà Đồng này vừa không chỉ là một thằng bóng lộ thích giả gái, mà lại còn có dị nhãn soi được khắp thế gian, thế thì trinh tiết của nam nhi trong thiên hạ đều nguy to rồi! (Chắc ý ẻm là Hà Đồng thích rình ngắm body người ta thông qua cặp mắt “nhìn xuyên thấu” của hắn ấy mà ^^!)
Nghĩ thế tôi bèn vội vội vàng vàng chạy trở lại, hét lớn vào mặt Hà Đồng: “Bất kể xảy ra chuyện gì, tôi cũng phải cảnh cáo trước ông một câu, nếu sau này ông còn dám lấy cái dị nhãn đó ra để mà dòm lén đệ tử của tôi, thì Lý Sơ tôi đây tuyệt đối sẽ không tha cho ông đâu!”
Nói xong, tôi tức tối bỏ đi.
Vừa bước xuống cầu thang, Nghiêm Trang đã đuổi theo tôi, vừa thở hồng hộc vừa nói: “Chưởng môn Lý, xin dừng bước!”
Tôi nộ khí xung thiên, đứng lại ngay lập tức, trừng mắt nhìn anh ta.
Anh chàng cúi đầu vái chào một cái thật lịch sự, rồi mới nói: “Chưởng môn bớt giận, môn chủ cũng không phải muốn chỉ trích gì ý của ngài đâu, chỉ là việc này rất quan trọng. Từ khi khai thiên lập địa, tam giới đã phân cách rõ ràng, đây cũng chính là nguồn gốc của thế gian này. Nếu giữa tam giới có sự giao thoa, thì đó chắc chắn là điềm dữ. Lẽ nào chưởng môn Lý đây chưa từng nghĩ tới, ngay đến bản thân ngài đây cũng sẽ gặp phải tai hoạ chết người hay sao!”
Tôi khẳng định chắc nịch: “Chỉ cần Tiểu Hắc không gây tổn thương cho bất kì ai, cho dù có phải dốc hết toàn lực của phái Bình Tâm Nhai, tôi cũng thề quyết không để bất cứ ai làm hại đến cậu ta!”
Có điều chỉ là không rõ các đệ tử ở Bình Tâm Nhai có chịu nghe lời tôi hay không…
“Nếu như trong lòng chưởng môn Lý đã quyết, thế thì có nói nữa cũng vô ích. Chỉ là sư tôn muốn nhắc nhở chưởng môn Lý một điều, nơi đây là phái Bế Phong, không cho phép các sinh vật không phải người tự do hành động, bởi vậy chỉ cần một ngày đệ tử của ngài còn ở lại đây, thì cậu ta chỉ được phép ngủ mê mệt như hôm nay mà thôi. Nếu chưởng môn không đồng ý, thì có quyền rời khỏi đây.”
Thế này chẳng khác nào hạ lệnh đuổi khách cả, đành vậy chứ biết sao, tôi cũng chả muốn ở lại cái chốn quỷ quái này thêm tí nào cả.
“Ngày mai tôi sẽ đi, có điều chuyện con tò he là có thật, các vị nhớ tự mình bảo trọng.”
Trên mặt Nghiêm Trang lộ rõ vẻ kinh ngạc, rồi bất thình lình anh ta hỏi tôi một câu: “Chưởng môn Lý vốn là người tốt, sao lại lưu lạc đến Bình Tâm Nhai?”
“Bởi vì Vu Kính không có sở thích giả gái.” – Tôi hậm hực trả lời.
.
.
Trở lại phòng ngủ cho khách, Tiểu Hắc vẫn đang ngủ khì.
Tôi vén chăn chui vào, khẽ vỗ về cậu nhóc đã mất đi ý thức: “Tiểu Hắc, hôm nay sư phụ chơi trội lắm à nha, có thể nói là cảnh tượng vạn năm khó gặp đó, đáng tiếc là con không thấy được. Yên tâm đi, con buồn ngủ như vậy cũng đều tại cái thứ trầm hương đốt ở đây thôi. Đừng có sợ gì hết, đêm nay con cứ nghỉ ngơi cho thật tốt, ngày mai sẽ sư phụ sẽ đưa con rời khỏi nơi này.”
Trên người Tiểu Hắc ngập tràn mùi hương mà tôi quen thuộc, hơn nữa mỗi lần tôi căng da bụng liền sẽ chùng da mắt, chưa kể là còn có cái gối ôm miễn phí ấm áp dễ chịu độ cứng vừa phải này nữa, thế là cơn buồn ngủ lập tức kéo đến.
Trong giấc ngủ chập chờn, hình như tôi nghe thấy tiếng thở dài khe khẽ.
Có lẽ, tôi đã bắt đầu nằm mơ rồi.
|Hết chương 28|