“Con lo ngoan ngoãn ở tại chỗ giải độc đi, thầy đi đây một lát sẽ trở lại ngay!” – Nói chưa dứt lời tôi đã tranh thủ vọt ngay ra ngoài.
Dường như Điển Mặc có gọi tôi lại, nhưng ai rảnh đi quan tâm nó đâu. Nói thế nào thì Phan Khổng cũng là sư huynh tôi cơ mà!
Vừa ra khỏi hang đã cảm nhận được làn gió đêm táp vào mặt, gió mạnh tới nỗi thổi đi hết cả người đầy mồ hôi mồ hám của tôi, sướng tê người luôn. Bất giác tôi lại thấy lưỡng lự, mắc mớ gì tôi lại phải đi lo cho sống chết của Phan Khổng chớ? Giữa không gian mát mẻ thế này, tìm một chỗ yên bình đánh một giấc no say là nhất rồi còn gì!
Thế nhưng, chạy đi hóng cảnh cái tên Phan Khổng chết tiệt đã hại tôi phải ru rú trong hang suốt cả tháng trời kia vướng vào rắc rối, sau đó vào ngay thời khắc mấu chốt thét lên một câu “Khi cần ta ra tay ta ắt sẽ ra tay!” cũng coi như là một thú tiêu khiển có lợi cho tinh thần và thể xác chứ bộ.
Hơn nữa, cứ nghĩ tới cảnh sẽ được thưởng thức cái vẻ âu sầu ảo não của Phan Khổng sau khi hắn ta được mình cứu ra. . . Tôi không khỏi khoái chí cười khà khà.
Mà khoan, mình lúc này đang là đệ tử bị giam giữ mà, khơi khơi chạy ra kiểu đó, ắt không tránh khỏi sẽ bị Phan Khổng thuyết giáo cho một trận, tôi vừa chạy vừa nghĩ, trong đầu không ngừng tính toán coi lỡ đâu giữa đường xui xẻo đụng phải một tên đệ tử nào đó, thì sẽ giải thích với nó thế nào cho hợp tình hợp lý đây.
Nhưng trái với dự liệu của tôi, suốt quãng đường đi chẳng gặp một ai cả, đừng nói là người, ngay đến cái giống sinh vật miệng mồm lúc nào cũng luyên thuyên, vốn có số lượng đông đảo nhất trên núi Bình Tâm là chim sẻ cũng chẳng có lấy một mống nữa là, bọn nó biến đâu cả rồi ấy nhỉ? (Anh chàng Lý Sơ này bình sinh chả đời nào rời giường lúc đêm khuya cả, nên ảnh mới không biết vụ đa phần các loài chim thường không nhìn rõ về đêm, nên tầm chiều tối trở đi chúng nó đều trở về tổ, không hoạt động nữa. )
Đến khi chạy tới phòng nghị sự của Bình Tâm Nhai, tôi mới phát giác hình như nơi này yên tĩnh một cách bất thường. Mặc dù là trước giờ tôi chưa từng đến phòng nghị sự vào lúc nửa đêm lần nào, nhưng trong khoảng thời gian sống trong động, ngày nào tôi cũng thấy bên này có rục rịch, thế mà cứ nhìn lúc này mà xem, ngay đến tí mùi con người còn chẳng có nữa là.
.
.
Phòng nghị sự của Bình Tâm Nhai nằm ở ngay lưng chừng núi, cũng chính là nơi Vu Kính đã đẩy tôi rơi vào hồi mới lên đây đó. Có điều hiển nhiên là giờ đây không cần phải dùng lại cách đó để vào rồi. Cứ trực tiếp đi vòng qua trước đại sảnh rồi lần mò khu vực quanh đấy, quái, cửa ra vào đâu rồi ấy nhỉ?
Mãi một lúc lâu sau, tôi mới sực nhớ ra, dường như là Vu Kính có từng nói qua, rằng vào ban đêm phòng nghị sự sẽ đóng lại, muốn mở cửa phải nêu chính xác mật khẩu. Mà nếu cửa vẫn đóng, cũng tức là con tò he kia chưa tới được chốn này. Tôi vừa xoay người định bỏ đi, lại chợt nghe văng vẳng có tiếng người hốt hoảng gào lên, hình như là giọng của Phan Khổng thì phải!
Trời ơi, nó vào được trong đó rồi!
Nó vào bằng cách nào vậy nhỉ?
Nó làm sao mà vào được ấy nhỉ?
Rồi thì tôi phải làm sao để vào được trong đó đây?
Cái mật khẩu chết toi kia là gì ấy nhỉ?
A phải rồi, theo như lời của Vu Kính thì, mật khẩu được đặt sao cho bất kì ai hễ là người ở Bình Tâm Nhai đều nghĩ cái một là ra ngay, hơn nữa còn có gợi ý được viết sẵn nữa mà. Tôi soi kĩ từng tấc một trên bức tường kia hết cả buổi trời, cuối cùng cũng tìm ra được dòng chữ to đùng kia, may nhờ có ánh trăng nên mới đọc thấy được, nó viết như vầy: “Hãy khai báo tên họ. Đợi xem gợi ý.”
“Lý Sơ.”
Hàng chữ trên tường đột nhiên biến mất, rồi một dòng chữ mới xuất hiện: “Đệ tử Lý Sơ nghe đây, mật khẩu chính là cảm nghĩ chân thật nhất của ngươi dành cho chưởng môn đương nhiệm của Bình Tâm Nhai – Vu Kính, tổng cộng có bốn chữ.”
.
Tức chết đi được mà!
Đã là lúc nào rồi cơ chứ, giờ này ai mà rảnh rỗi chơi giải ô chữ với nó đâu!
Bình tĩnh lại nào, chuyện đâu còn có đó! Tôi ngẫm nghĩ một lát, mới đáp: “Pháp lực vô biên?”
Im lìm. . .
“Tài mạo song toàn?”
Im lìm. . .
“Đức cao vọng trọng?” – Tôi thật sự thấy khinh bỉ chính mình.
Im lìm. . .
Tôi tiếp tục cổ vũ bản thân, cố gắng lên nào!
“Trời ghét anh tài?”
. . .
. . .
. . .
Nửa canh giờ sau, vốn thành ngữ của tôi tôi rốt cục cũng cạn sạch, cái cửa khốn kiếp kia vẫn chưa chịu xuất hiện.
“Chó cùng rứt giậu?”
Im lìm. . .
“Gian phu *** phụ?”
Im lìm. . .
“Vĩ đại, vinh quang, đúng đắn?” – Tôi cảm thấy bất lực vô cùng tận.
Lời vừa dứt, tôi liền nhạy bén đánh hơi được có mùi pháp thuật đang vận động! Quả không sai, chỗ vốn dĩ là hàng chữ gợi ý trên tường, nay đang dần dần phát sáng, hàng chữ kia chậm chạp biến mất!
Hô hô, không ngờ đoán tùm bậy tùm bạ mà trúng tùm lum tùm la ta ơi! ! ! !
Tôi hồi hộp bổ nhào tới, nhìn chăm chú vào dòng chữ mới đang rề rà hiện lên, chỉ thấy trên tường có một hàng chữ viết tay nho nhỏ ghi như vầy: “Vĩ đại, vinh quang, đúng đắn mà là bốn chữ sao? ! Đề nghị đệ tử Lý Sơ về học đếm lại đi.”
. . . . .
Hoảng-giận-thẹn-căm!
Khinh người quá đáng mà!
Tôi phi người lên đạp một phát mạnh vào ngay giữa tường, chửi một câu rõ to: “Về con mẹ mày!”
Bức tường này bộ làm bằng kim cương hở trời, đá có tí xíu mà muốn què giò luôn hà, còn chưa kịp rên la tiếng nào, đã thấy trên tường loé lên ánh sáng đỏ, hai cánh cửa chạm trổ đầy hoa văn ngay tức khắc xuất hiện trên đó, hết sức trang trọng và uy nghiêm. Tiếng nhạc rộn ràng lập tức vang lên, kèm theo đó có tiếng người nói: “Chúc mừng cậu, rốt cục cũng có cơ hội được thổ lộ những lời chân thành nhất từ tận đáy lòng mình với chưởng môn đương nhiệm Vu Kính. Bây giờ hãy nghe cho kĩ đây, câu nói này của cậu cùng với những câu trước đó đều đã bị thu âm lại, để sáng sớm ngày mai sẽ trực tiếp đem trình lên cho chưởng môn, những lời tán dương cậu dành cho ngài, sẽ được phát thanh cho tất cả đệ tử trong môn phái cùng nghe, còn về cái câu cuối cùng kia, chưởng môn sẽ tìm thời điểm thích hợp để gặp cậu nói chuyện riêng, để tìm ra cách thức giải quyết êm đẹp nhất mà không gây đổ máu. Ngay bây giờ, cậu có quyền giữ im lặng, nhưng bất kì lời nào cậu nói ra, đều có thể trở thành bằng chứng chống lại cậu trước toà. . .”
Tôi mà không lo nhanh chóng đi vào trong ngay, thì sớm muộn gì cũng sẽ nổi điên lên mất thôi. . .
Tôi è cổ đẩy cánh cổng lớn hoa lệ kia ra, trục của cánh cổng dễ dàng chuyển động xoay tròn một cách êm ái, cửa đã được mở ra, tôi bắt đầu bước chân vào trong đại sảnh.
Ngay khi mũi chân vừa chạm đến mặt đất trong đó, tôi bỗng giật mình đánh thót! Da gà da vịt thi nhau nổi lên đầy người, cảm giác kì dị gì thế này. Trong khoảnh khắc, tôi có cảm giác như nửa người trước của mình vừa tiến vào một thế giới khác vậy.
Tôi cân nhắc kĩ càng rồi, mới cởi giày ra, treo lên trên cửa, ngăn cho cửa khỏi đóng lại. Vạn nhất có xảy ra chuyện gì, còn có đường mà chạy thoát thân chớ. Sau đó tôi liền để chân trần đứng trong đó, cẩn thận lắng nghe, bốn phía tối tăm và yên ắng vô cùng, chỉ có duy nhất một ngọn đèn trường minh được treo ngay giữa sảnh, quai đèn đã han gỉ đung đưa kẽo kẹt dù xung quanh không hề có gió. Dưới ánh sáng leo lét của nó, bóng tôi đổ dài ra trên mặt đất, bóng người mờ mờ ảo ảo lay động trên vách tường khắp bốn bề, tôi rùng mình, ngay lúc này chỉ muốn cắm đầu cắm cổ bỏ chạy mà thôi.
Ngoại trừ tiếng thét ban nãy ra, ở đây chẳng có lấy một tiếng người nào. Chẳng phải Phan Khổng tạm thời sống ở đây cùng với đệ tử của anh ta hay sao? Tôi thử khẽ hỏi một tiếng thăm dò: “Ngũ sư huynh ơi? Sư điệt à?” – Không có tiếng đáp trả.
Tôi đi vào hẳn bên trong, càng đi càng thấy lạnh lẽo rét buốt, như thể có một luồng hơi giá lạnh đến từ cõi âm, đang bay là là dưới chân, lan ra khắp nơi. Càng vào sâu hơn, làn hơi lạnh ấy lại càng dày đặc quanh tôi, thậm chí tôi còn có cảm giác như thứ gì đó đang bắt đầu đi theo bước chân tôi, tới khi cúi đầu dòm xuống, lại chẳng thấy gì cả! Tôi luống cuống giậm giò giậm cẳng, ngoảnh đầu lại nhìn qua khe hẹp chỗ cánh cửa mà tôi đã chừa ra ban nãy, vươn cổ ngóng một hồi, cánh cửa bỗng dưng trở nên vặn vẹo uốn éo.
Quái lạ thật, rốt cục là đã xảy ra chuyện gì?
Bình tĩnh, bình tĩnh lại nào! Tôi nhắm mắt lại, cố gắng định thần. Ngay khi vừa hít một hơi để lấy lại bình tĩnh, trong người tôi chợt có một luồng khí nóng chuyển động, luồng khí này chậm rãi tuôn từ nơi sâu thẳm nhất trong người tôi ra bên ngoài, cải cảm giác lành lạnh nãy giờ vẫn theo sát bên tôi từ từ bị xua đi, nỗi sợ hãi trong lòng từ nãy tới giờ cũng theo đó biến mất, đến khi tôi nhìn lại xung quanh, mọi thứ đều trở về như lúc bình thường. Tôi một lần nữa lên dây cót tinh thần, cứ tìm cho ra người đi đã rồi có chuyện gì thì từ từ nói sau.
Trong kí ức của tôi, phía sau đại sảnh chính là phòng ngủ của chưởng môn Vu Kính, đi thêm chừng vài bước là tới trước cửa phòng hắn rồi, cánh cửa màu đỏ thẫm khép chặt. Không có khóa, chỉ có cái chuông gió màu bạc treo bên trên. Nói thật, tôi cũng rất hiếu kỳ muốn biết phòng của Vu Kính trông nó ra làm sao, càng nghĩ lại càng ngứa ngáy tay chân muốn đẩy cửa ra xem thử coi trong đó cất giấu những bảo bối gì, nói trắng ra thì thứ khiến tôi háo hức ngóng trông nhất cũng chỉ có tấm khăn trải giường dệt từ tơ thiên tàm mà Điển Mặc đã từng nhắc tới thôi.
Chẳng qua là, có cho thêm mười lá gan nữa tôi cũng chẳng dám tuỳ tiện lẻn vào trong phòng hắn ta đâu. Đành phải lắc đầu tiếc nuối, tiếp tục tiến lên.
Phan Khổng với Lưu Tịch chắc là sống ở gian phòng ở bên hông, cách nơi này một cái hành lang dài thượt.
Tôi ghét nhất chính là cái hành lang này đó, mấy ngọn đèn toàn treo cách nhau một khoảng xa ơi là xa, đi trong đó cứ thấy cảnh vật mờ mờ ảo ảo, sợ đến dựng tóc gáy luôn. Có lẽ cũng tại đang đi chân trần, nên không hề nghe thấy tiếng bước chân, không gian tĩnh lặng một cách dị thường.
.
Đi, đi mãi, đi mãi. . .
.
Khốn thật!
.
Cho đến khi đi lòng vòng trong này được một khoảng thời gian đủ để thắp hết một nén nhang, tôi mới bất chợt nhận ra một sự thật hết sức đau lòng.
Hoá ra dọc theo hai bên hành lang này đều là những cánh cửa phòng, chỉ vì màu sắc cứ na ná với bức tường, nên tôi mới hoàn toàn không để ý tới. Lẽ nào những phòng này đều là phòng nhỏ được ngăn ra? Nói thế thì, rốt cục là Phan Khổng sống ở căn nào trong số này trời? !
Lúc này tôi mới ý thức được rằng cứ đi như vậy chẳng biết khi nào mới tìm ra được, thế nên tôi đành dừng chân đứng lại, vểnh tai nghe ngóng.
Vào đúng lúc này, từ trong cánh cửa bên trái ở trước mặt, đột nhiên phát ra một tiếng ‘rầm’, kiểu như có người vừa bị ném mạnh xuống đất ấy.
Lẽ nào tôi đã đến chậm một bước?
Tôi lao vội tới bên cửa, nhún một chân phóng vọt lên, đá văng cánh cửa!
“Sư huynh, tôi tới cứu anh đây!”
.
.
.
Trái lễ thì đừng nhìn, trái lễ thì đừng nghe!
Thực tế đã chứng minh, cơm có thể ăn bậy, lời có thể nói bừa, nhưng cửa tuyệt đối không thể đạp lung tung được.
|Hết chương 20|