Nagato trịnh trọng hỏi. Trong mắt cô bé là tràn đầy mong đợi và tin tưởng.Phía sau lưng cô là ba đứa trẻ, chúng cũng đang chăm chăm chờ đợi câu trả lời của cậu. Rito hơi nhướng mày, ban đầu hắn quả thật là có ý định như vậy nhưng sau đó khi đoán được rằng một trong bốn đứa trẻ này sẽ là vị tân thần sắp sinh ra thì hắn có chút lưỡng lự. “Nếu như lưu chúng lại bên người, chỉ sợ mình cũng sẽ gặp nguy hiểm”. Rito sinh lòng thoái ý. Nagato lo lắng nhìn biểu tình trên mặt cậu, cô là một nữ hài thông minh, cuộc sống tủi nhục ở hải thần thành dạy cô ai mới là người mình nên chìa tay xin tiền và người nào không, vấn đề chính không nằm ở phục sức của họ cho thấy họ giàu có như thế nào mà là trạng thái tinh thần mỗi người. Cô nhận ra Rito đang nghĩ gì, Nagato thất vọng.
- Được rồi, ta sẽ thu nhận các ngươi.
Rito rốt cuộc cũng quyết định không ném đám trẻ nguy hiểm này cho người khác, hơn nữa cậu cho rằng để bọn chúng bên người sẽ giúp cậu làm được gì đó nhiều hơn là đứng từ xa quan sát. Nagato kinh ngạc nhìn cậu, cô không hiểu người thiếu niên hơn mình không bao nhiêu tuổi này đang nghĩ gì. Nhưng bất kể thế nào, điều này làm cô cảm thấy vui sướng, những đứa trẻ khác cũng mừng rỡ ra mặt, chúng ôm lấy nhau và chúc tụng.
- Cám ơn đại nhân, chúng ta nhất định sẽ làm việc chăm chỉ. Nagato cúi thấp đầu.
Rito khoát khoát tay.
- Không, các ngươi không cần phải làm gì hết. Ngươi có thể coi đây là một thỏa thuận của ta với Azure. Hắn là người của ta, nhưng các ngươi không phải.
Rito chỉ tay về cậu bé và đón nhận ánh mắt hùng hổ dọa người của cậu. Azure là một người không bao giờ thể hiện biểu cảm đúng với lòng của mình, cậu thích trưng ra cái khuôn mặt ‘’chớ lại gần’’ và “ta sẽ không khuất phục” bất kể khi nào cùng một chỗ với Rito.
- A?
Cả ba đứa trẻ kinh ngạc, chúng cùng lúc nhìn vè phía Azure muốn tìm câu trả lời. Hiển nhiên cậu bé sẽ không nói rằng mình đã làm gì để nhận sự trợ giúp của Rito, nhưng Rito đã thay cậu trả lời.
- Azure đã ký thỏa thuận bán thân để ta cứu Nagato ra ngoài và chăm sóc các ngươi.
Rito tóm tắt lại trong hai mươi từ để bọn trẻ hiểu được một cách nhanh chóng. Cả ba đứa đều có chút ngần ngại nhìn về phía cậu.
- Azure, cảm ơn.
Sigmun lên tiếng trước, là người luôn nhận được bảo hộ và giúp đỡ từ người khác, cậu đã rèn cho mình một bản năng luôn nói những từ đại loại như “cám ơn”, “xin lỗi” bất cứ khi nào nhận được ân huệ hay làm sai thứ gì. Trong đôi mắt của Hinata lóe lên một tia sáng, cô muốn làm gì đó nhưng Nagato đã tiến lên trước và ôm lấy cậu.
- Xin lỗi em Azure, đó đáng ra là trách nhiệm của chị.
Cô nói lớn, nhưng Azure đã không thể suy nghĩ được gì. Đầu óc cậu bé hỗn loạn và một cảm giác thỏa mãn dấy lên trong cậu. Sigmun và Hinata đều cảm thấy không vui nhưng cũng không nói gì. Hai đứa trẻ không muốn mối quan hệ mới bắt đầu lại của chúng lại vị phá vỡ lần nữa.
- A, không…đây là…
Azure lắp bắp, cậu đã không thể nói một câu hoàn chỉnh. Mùi thơm từ trên người cô và cảm giác mềm mại bám trên ngực khiến hắn cảm thấy toàn thân lửa nóng. Nagato như không phát hiện ra sự biến đổi của chàng trai trẻ, cô ôm cậu chặt hơn và khóe mắt đã lưu lại vệt nước.
- Là lỗi của chị đã đối xử không công bằng với em. Đừng lo lắng, hãy nói cho chị biết điều em cần phải làm, chúng ta là một gia đình, chúng ta sẽ giúp đỡ lẫn nhau.
Cô nói bằng giọng đầy nghiêm túc, cũng là điều tất nhiên bởi tính cách đầy trách nhiệm và muốn bảo bọc của cô. Hinata cũng chạy lên nắm lấy bàn tay cậu, trong mắt cô đã không còn là ghen tị mà là đồng cảm và yêu thương. Sigmun cũng như thế, lũ trẻ vây quanh Azure và hứa hẹn chia sẻ mọi thứ với nhau.
- Này Lilith, ta đã không nhìn thấu được bốn đứa trẻ này rồi. Rito thở dài.
- Khi sự thật và giả dối đan xen, con người sẽ dễ dàng bị nhầm lẫn, chủ nhân. Lilith gợi ý cho cậu.
- Vậy sao? Sự thật và giả dối à, thứ này chắc du hành ấn không giúp ta được gì rồi.
- Chỉ có thể bằng thời gian tích lũy kinh nghiệm thôi, master. Nhưng luôn có vài bí quyết để mọi thứ trở nên dễ dàng. Zoroa như một nhà tâm lí học nói. Ví dụ như… chân thành thì sẽ luôn đến trước giả tạo chẳng hạn. … - Rito đại nhân, hãy giao công việc mà chúng tôi có thể làm được mà ngài muốn Azure thực hiện.
Nagato đề nghị với cậu. Cô bé khá sốt sắng cứ như là nếu Rito không bày việc gì đó cho nàng thì sẽ không dừng lại vậy. Rito hơi suy nghĩ một chút, cậu cũng chưa nghĩ ra mình sẽ làm gì vào hôm nay nên cứ giao những công việc chung chung như lau chùi, chăm sóc ngựa, vốn là những công việc mà họ không phải làm mà nhẹ nhàng cho chúng. Lũ trẻ cũng không quan tâm xem điểm công việc đó có cần thiết hay không mà vội vàng chia nhau đi làm.
Azure đang tập luyện kiếm thuật theo chỉ dạy của cậu. Rito bây giờ cũng không rõ hắn làm việc này vì mục đích gì, ban đầu chỉ là Rito cảm thấy thu một đứa trẻ có tiềm năng về dạy dỗ thành thuộc hạ có thể có ích trong tương lai. Sự thật là thiên phú của Azure rất cao, tuy rằng thế giới này không có “khí” để có thể kích thích cơ thể đạt tới cực hạn như ở Trái Đất nhưng Azure còn là một phong nguyên tố sư. Hiểu biết của hắn về nguyên tố lực lượng hơn ông thầy gà mờ như hắn nhiều lắm. Rito thậm chí phải thỉnh giáo vị học trò này theo cách “kiểm tra bà cũ” như:”Azure, phong nguyên tố có những tính chất gì?” hay “Azure, làm thế nào để nguyên tố bám lên vũ khí?”.Cậu bé không hề nghi ngờ và trả lời rành mạch như học sinh cấp một trả bài thuộc lòng. Và vì thế mới có buổi luyện tập sáng hôm nay.
- Cách cầm kiếm của ngươi vẫn còn không đúng.
Rito nhíu mày nói và tiến đến chỉnh sửa tư thế cho hắn, Rito phải dạy dỗ cậu bé lại từ đầu vì những kĩ năng của hắn đến từ lũ cướp sơ hở và sai lệch rất nhiều. Sau một lúc, Azure đã làm tốt. Cậu bé cầm kiếm bằng cả hai tay, là một thanh kiếm bản rộng mà Rito tùy tiện kiếm được.
- Ngươi cũng phải điều chỉnh lại hô hấp của mình để có thể duy trì hoặc bùng nổ tốt hơn tùy theo hoàn cảnh. Giữ nguyên tư thế đó và bắt đầu vung kiếm hai nghìn lần mà không dùng nguyên tố lực lượng. Azure nghiêm túc làm theo lời Rito chỉ dạy. Cậu bé vung mạnh thanh kiếm bằng cơ thể nhỏ nhắn của mình.
- Ngươi vung kiếm quá cứng nhắc, thả lỏng ra và dùng lực từ toàn thân như thế này. Nếu ngươi làm sai, ngươi không thể duy trì được lâu như vậy.
Hai nghìn lượt là Rito ước lượng dựa trên sức mạnh cơ thể cực hạn của Azure. Cậu bé rất cố gắng nhưng gánh nặng từ việc vung kiếm là chuyện không nhỏ, khi mặt trời sắp lên tới đỉnh cậu đã kiệt sức và nằm nhoài người thở hồng hộc. Cậu đã hoàn thành, cả buổi tập luyện cậu không nói một tiếng nào. Thanh kiếm lớn cắm trên mặt đất có cán đã ướt đẫm bởi mồ hôi lòng bàn tay cậu và nếu nhìn kĩ thậm chí có thể nhìn thấy vết máu.
- Anh Azure!
Hinata từ đằng xa chạy tới, cô bé mang theo nước và khăn. Hinata và Nagato vẫn luôn chú ý đến tình huống của Azure, tuy nhiên Hinata đã cố gắng để giành lấy quyền chăm sóc cậu sau khi luyện tập. Nagato cũng chạy theo sau, không giống như Hinata, kể cả khi bị giành trước cô vẫn nắm chủ động. Nàng cầm lấy khăn tay và lau mồ hôi trên trán Azure.
- Có mệt không? Nagato nhỏ nhẹ hỏi, Azure cảm thấy dường như mình vừa được chúc phúc như thế, cơn mệt mỏi lập tức tan biến.
- Không… Em không mệt. Azure lắc lắc đầu. Hinata không vui nhưng vẫn đem nước sạch cho cậu.
- Cám ơn em.
Azure vẫn rất biết cư xử lịch sự, cậu hiểu tình cảm của nàng và nợ nàng, nhưng cậu không thể khống chế mình mỗi khi Nagato ở bên. Trái tim cậu nhảy nhót như hươu chạy khi được Nagato vuốt ve khuôn mặt. - Ta biết ngươi đang rất sung sướng hưởng thụ, nhưng Katherine đã trở về cùng với hàng hóa, chúng ta sẽ xuất phát sau nửa giờ nữa. Thu hồi lều trại và đồ đạc, tối nay sẽ ngủ trong rừng. Rito nhắc nhở hắn và hướng về chỗ Katherine đi tới.
- Đáng ghét người.
Azure nhổ ra một câu không ai nghe thấy và tiếp tục hưởng thụ được chăm sóc thêm một lúc nữa. Sigmun từ phía xa nhìn lại, nắm tay không tự chủ siết chặt, nhưng rất nhanh lại buông ra và tiếp tục công việc của mình. … Rito đã nhìn thấy Katherine, cô đang nói chuyện với cấp dưới của mình. Chung quanh là lỉnh kỉnh những thùng chứa bằng gỗ đóng kín mít được một đám người vây chung quanh oằn người bốc bốc vác vác. Rito bỗng nhiên muốn thử một chút, ý niệm vừa động nguyên tố tinh linh trong không khí tụ tập lại và cuốn những thứ này bay lên. Ban đầu chúng có chút lắc lư, nhưng sau đó Rito tìm được chút bí quyết và ổn định lại. Những thùng hàng nhẹ nhàng đáp xuống nơi cần đến và người chung quanh thì vỗ tay khen ngợi. Katherine trông thấy cậu, khuôn mặt cô ửng hồng. Rito khinh thường thầm nghĩ kĩ năng này đã vô dụng với hắn nhưng trái tim không tự chủ được nhảy lên một cái.
- Thật đáng ghen tị với anh đấy, em cũng muốn thử cảm giác của một nguyên tố võ sư như thế nào.
Katherine tiến lên vừa nói.
- Cũng không có gì đặc biệt, nó giống như khi cô đang chìm trong nước và cố gắng để khiến cho mình nổi lên như thế.
Rito tìm một cách mô tả mà cô có thể hiểu dễ dàng, cậu không để ý cái cách mà cô đổi đại từ nhân xưng của mình theo hướng thân mật ấy.
- Nước?
Katherine hơi ngẫm nghĩ. Dường như một nguyên tố võ sư nào đó khác cũng từng miêu tả tương tự anh thì phải. Cô có chút không xác định và cố gắng nhớ lại chút gì đó nhưng sau đó thì cô đành lắc đầu từ bỏ.
- Ồ? Một người như cô mà cũng có khi quên tên của một nguyên tố võ sư ư?
Rito có chút kinh ngạc cũng có chút giễu cợt hỏi.
- Tại sao anh luôn phải tìm cách phản bác em chứ? Katherine bất mãn nhăn mũi. Anh không biết sao? Bí quyết để nắm giữ trái tim của nữ nhân là luôn tin rằng họ là chính xác và không bao giờ chỉ trích nàng.
“Cứ làm như tôi là người giữ nó ấy”, Rito thầm nghĩ nhưng cậu ngay lập tức cảm thấy một trận hương thơm pha vào mũi và mềm mại bám trên cơ thể. Katherine bỗng nhiên ôm lấy cậu, trong đôi mắt đẹp của cô lóe ra một tia gian xảo. Khuôn mặt hai người sát lại gần nhau, Rito nhớ đến lần hẹn hò lúc trước thì không tự chủ được hôn lên môi cô. Katherine cũng không phản kháng, cô chờ đợi đầu lưỡi cậu tiến vào và làm một nụ hôn kiểu Pháp cuồng nhiệt.
- A!
Rito hét thảm, hai tay cậu ôm lấy đầu. Vô số hình ảnh kì lạ như thật bỗng nhiên xuất hiện trong đầu cậu làm Rito không kịp phản ứng. Cậu buông cô ra quỳ xuống đất thở hổn hển và cố gắng sắp xếp lại những gì mình vừa nhìn thấy trong khi Katherine vẫn đang ngơ ngác chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra.
- Anh có sao không? Đột nhiên xảy ra dị biến cũng khiến Katherine hoảng sợ. Cô lo lắng xem xét khuôn mặt cậu cố gắng tìm kiếm xem có thứ gì đó giống như vết thương.
- Không… Không sao… Rito khoát khoát tay, cậu có chút phức tạp nhìn Katherine. Ánh mắt của cậu làm cho cô hốt hoảng.
- Chuyện gì vậy?
Rito lắc lắc đầu.
- Không có gì, chỉ là anh không được khỏe, xin lỗi.
Rito xoay người rời đi để lại một Katherine cảm xúc hỗn loạn tại nơi ấy và trông cậu từ xa. Không hiểu tại sao cô bỗng nhiên cảm thấy một trận bất an trong lòng, tựa như có thứ gì đó trong cô bỗng nhiên tỉnh dậy hoặc thay đổi. Bóng lưng Rito xa dần, cô muốn đuổi theo nhưng một nỗi sợ hãi kì quái đã ngăn cản cô lại. Vào thời điểm ấy, con ngươi xanh lam thâm thúy của cô lại càng trở nên kì ảo.
- Chủ nhân, người nhìn thấy gì từ cô ấy? Trong đầu bỗng vang lên tiếng của Lilith, Rito cũng dùng ý niệm ngược lại.
- Katherine sẽ giết người, rất rất nhiều người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT