Rito đem Azure và mấy đứa trẻ về đoàn buôn, cậu đơn giản chỉ đánh ngất đám quý tộc và tay sai. Nagato đúng như miêu tả của Azure. Là một cô gái xinh đẹp, khi người ta nhìn vào sẽ thấy đó là một cô gái chín chắn và sắc bén. Một mái tóc đuôi ngựa được cột gọn gàng về phía sau, mũi cao và có đôi mắt giống với Rito, là màu mắt đen thâm thúy. Làn da rám nắng và bàn tay có hơi thô ráp vì cuộc sống khổ cực nhưng không thể che khuất được vẻ đẹp quá lộng lẫy của nàng. Khi Rito gặp cô người ta đã đem cô trang hoàng lộng lẫy, một bộ váy ren rúa màu đen, vớ da cao và một dây chuyền tuyệt đẹp trên cổ.Trông cô như một thành viên của rozen maiden vậy, cao quý và yên tĩnh . Rito tự hỏi những góc tối tăm trong cái thành phố tươi sáng này tại sao vẫn còn lưu giữ người như thế. Đây hẳn là một minh chứng cho câu nói gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.
- Bộp!
Những nữ hầu gái đang chăm sóc cô ngã xuống đất và hôn mê bất tỉnh. Rito nhìn cô, đôi mắt cô hàm chứa lo lắng mà không phải sợ hãi. Cho đến lúc bị bắt vào đây Nagato vẫn lo lắng cho đồng bạn của mình.
- Tôi đến cứu cô.
Rito đưa bàn tay của mình về phía trước. Đôi mắt cậu ấm áp và từ người cậu tỏa ra khí tức khiến người ta thân cận và muốn dựa dẫm. Nagato không tự chủ được nắm lấy tay cậu. Ra thế, sâu bên trong cô bé còn ẩn hàm sự yếu đuối.
- Az…Sigmon như thế nào rồi? Hinata nữa? Nagato vội hỏi. Rito hơi kinh ngạc, cô bé vẫn nhớ đến Azure, thậm chí còn là người cô nghĩ đến đầu tiên trong tình huống này
- Họ vẫn ổn, Sigmon chỉ bị thương ngoài da. Ta để bọn họ ngoài kia. Là Azure nhờ ta tới cứu ngươi.
Nagato trong lòng chấn động, trên khuôn mặt cô lộ ra một biểu tình phức tạp. Là đau khổ? Hay tiếc nuối?
- Ta sẽ tự về. Cô nói.
Rito lắc đầu.
- Sẽ không ai có thể bảo vệ các ngươi khi ở đây. Nếu không muốn bị tóm lần nữa thì hãy đi theo ta.
Nắm tay của Nagato bóp chặt, hàm răng cô bé cắn chặt môi. Cô bé không biết phải đối mặt Azure như thế nào, cô cũng không biết tình cảm của mình với cậu là gì. Cô nhớ lại ngày đầu tiên họ gặp nhau. Hinata nhìn thấy cậu đầu tiên trong trạng thái sốt vì mất máu, cơ thể cậu run lên trong góc nhỏ tối tăm của đường phố. Người đi qua nhìn cậu thương hại nhưng đều an ủi lương tâm mình rằng bất kể như thế nào thì cậu cũng sẽ chết. Hinata muốn cứu cậu, Sigmon không phản đối và Nagato quyết định mang cậu trở về. Cô tự tay chăm sóc cho cậu. Băng bó, cho ăn, an ủi và lắng nghe. Cô rất giỏi chăm sóc người khác. Cô thích điều đó vì cô muốn nhìn thấy ngọn lửa trong đôi mắt của kẻ yếu đuối và đáng thương. Điều đó đem cho cô dũng khí sống tiếp trên cuộc đời này và đấu tranh cho nó. Cô nhìn thấy sự ham sống mạnh mẽ vô cùng của Azure, lớn hơn bất kỳ ai, mạnh mẽ hơn bất kỳ ai. Cô lắng nghe câu chuyện của cậu và hiểu được rằng nó là lí do mà cậu trốn được khỏi lũ buôn người. Cô cảm thấy Azure thật giống mình, và hai người rất thân nhau sau đó. Nhưng cô thích Sigmon, mặc dù cậu bé là đứa trẻ yếu đuối nhưng điều đó làm dấy lên mong muốn bảo hộ trong cô. Nagato biết Sigmon và Azure đều thích mình, cô vui vẻ vì điều đó nhưng ngược lại cũng làm cô cảm thấy tội lỗi với Hinata.
Rồi một ngày nọ khi mà vị trí thủ lãnh của cô dần chuyển cho Azure, cô đã bị đánh. Cô chút nữa đã bị cưỡng bức lần ấy, may mắn Azure xuất hiện và cứu được cô. Hình ảnh cậu bé nhuốm máu những kẻ muốn chà đạp cô in sâu vào trái tim Nagato lúc ấy. Nhưng Azure đã không giữ được mình khi nhìn thấy cơ thể cô ẩn hiện sau lớp áo rách rưới. Cậu tiến lên hôn cô, Nagato không ngăn cản. Cô cảm thấy kiêu ngạo vì chính mình. Tất cả đám đàn ông đều phải quỳ dưới váy cô, bất kể là Sigmon, lũ trộm hoa hay là Azure đều say mê cô. Nhưng ngược lại cô cảm thấy thật không công bằng! Tại sao một nữ nhân xinh đẹp như cô, thông minh như cô lại phải chui rúc trong cái mớ tối tăm và dơ bẩn này. Nagato rơi nước mắt và Sigmon xuất hiện. Cô nhìn thấy sự mạnh mẽ ẩn chứa trong trái tim yếu đuối của cậu bé cũng như sự sợ hãi ẩn sau vỏ ngoài mạnh mẽ của Azure. Đồng thời cô cũng nhìn thấy bóng tối sâu thẳm bên trong vẻ đẹp của mình. Sự đố kỵ! Cô đố kỵ với tất cả những kẻ có mọi thứ trên cái thế giới này! Cô muốn chăm sóc những kẻ yếu đuối không phải vì cô cao cả mà vì cô muốn xoa dịu trái tim xấu xí của mình! Cô muốn thấy những kẻ thậm chí còn giữ vị trí thấp hơn bản thân trong cái xã hội đầy nhơ nhuốc này. Cô đã để cho Sigmon và Azure đánh nhau, trái tim cô cảm thấy thỏa mãn. Cô cảm thấy mình chính là bông hoa cao quý nhất, tất cả mọi người đều phải chém giết để dành lấy cô. Vào thời điểm đó cô đã chấp nhận bóng tối bên trong trái tim thánh mẫu ấy.
Nagato để Azure rời đi, cô không chấp nhận một người có vị trí cao hơn mình tồn tại trong nhóm. Cô quyến rũ Sigmon và khiến cậu say đắm cô, cô chơi đùa với cậu như một nữ hoàng và nam nô. Nhưng rất nhanh Nagato cảm thấy nhàm chán. Cô phát hiện ra mình đã yêu Azure, cô không thể kiềm chế cảm xúc muốn sở hữu cậu. Nhưng cô không thể vứt bỏ sự kiêu ngạo của mình để đi tìm cậu. Cô đã chờ đợi Azure trở về, một năm, hai năm và rồi đến năm thứ ba thì cô cảm thấy mình đã biến thành quái vật. Cô quyến rũ tên con trai thành chủ. Hắn thật ngu ngốc như cái vỏ ngoài của hắn vậy, hắn say mê cô đến mức phát điên chỉ sau một lần “vô tình gặp” khi cô trộm một món đồ quý giá của hắn. Nagato được đem về dinh thự của thành chủ, hắn muốn vồ lên người cô ngay lập tức nhưng Nagato muốn mình được trở nên xinh đẹp trước đó. Hắn đồng ý, những cô hầu gái tài năng nhất đều đến sửa sang cho cô. Họ không tệ nhưng còn kém cô rất xa, Nagato si mê ngắm nhìn mình trong gương. Cô muốn dành nó cho Azure, nhưng cô phải đè ham muốn ấy xuống sâu trong lòng. Azure sẽ không đến, Sigmon cũng không chiếm được cô. Kẻ có được cơ thể cao quý của cô lại là một tên công tử bột yếu đuối và lười nhác. “Nhưng như vậy vẫn tốt hơn là ở lại xó xỉnh bẩn thỉu đó”. Cô cảm thấy nhẹ nhõm, không còn gánh nặng, không còn sợ hãi. Bóng tối trong trái tim cô cũng sẽ không còn là con dao đâm vào những đồng bạn của cô. Tất cả như thế là tốt nhất.
Và Rito xuất hiện.
Azure xuất hiện.
Sự sợ hãi xuất hiện.
Một lần nữa bốn người lại tụ hợp với nhau, nhưng không còn là trong những góc tối tăm nào đó của Hải Thần Thành. Một tương lai tươi sáng hơn xuất hiện trước mắt bọn họ, nhưng bốn đứa trẻ không biết rằng đó chỉ là vận mệnh đang chơi đùa với chúng.
- Sigmon!
Nagato hét lớn khi nhìn thấy cậu tơi bời nằm trên giường. Cậu bé quấn băng vải khắp người, một mắt sưng đến mức không thể nhìn thấy gì, cậu chỉ có thể nhìn ngắm khuôn mặt xinh đẹp của cô bằng con mắt còn lại. Sigmon cảm thấy vui sướng, cô không sao, thậm chí còn xinh đẹp hơn trước. Cậu nở nụ cười, nụ cười non nớt nhưng trong sáng không một tia tạp chất. Nagato ôm lấy cậu, Azure nhìn cảnh ấy và siết chặt nắm tay. Hinata ngồi đối diện nhưng không nhìn cậu, cô bé chỉ quay đầu sang một bên tỏ vẻ vẫn không tha thứ được cậu. Nhưng khi Nagato xuất hiện, trên khuôn mặt như có như không vui vẻ đã hoàn toàn hóa thành không cam lòng. Và khi thấy phản ứng của Azure, hốc mắt cô đã cay cay. Sigmon và Nagato vẫn đang thắm thiết ôm nhau. Azure vẫn nhìn đăm đăm hai người.
“Tại sao? Tại sao chứ đồ đần! Tại sao anh không nhìn em?”, Hinata hét lên trong lòng nhưng Azure vẫn không nhìn cô. Cảm thấy tủi thân cô không thể kiềm chế được nước mắt của mình nữa. Lúc này ba đứa trẻ cuối cùng cũng chú ý tới Hinata.
- Xin lỗi, em vui quá! Chúng ta lại ở bên nhau.
Hinata vừa khóc vừa mỉm cười, nụ cười của cô hồn nhiên nhưng làm lòng người ấm áp, nụ cười ấy thậm chí đẹp đến nỗi có thể hóa giải một nửa bóng tối trên cái thế giới này.
- Ừ, chúng ta lại ở bên nhau. Nagato đồng ý.
- Thật may mắn. Sigmon cũng vui vẻ.
Chỉ có Azure là vẫn giữ bộ mặt cau có của mình, nhưng Nagato đã tiến lên.
- Xin lỗi Azure, là lỗi của chị, chị đáng ra không nên để em đi… Chị xin lỗi, chị rất nhớ em… Nagato có chút ướt át nói.
- Đúng vậy Azure, chúng ta hãy trở về như trước nhé. Sigmon cũng lên tiếng.
Trái tim Azure chấn động, chị ấy nói rằng chị ấy nhớ mình! Trong lòng chị ấy vẫn có mình! Chị ấy không giận mình nữa. Azure cảm thấy nỗi sợ hãi đối mặt với Nagato lâu nay của cậu thật buồn cười, cậu cảm thấy xấu hổ và tràn đầy tự trách. Thực ra Azure cũng rất khát vọng trở lại quãng thời gian trước đây, muốn trở về bên họ, nhưng nỗi sợ hãi và sự kiêu ngạo đã cản đường cậu. Tim Azure đập thình thịch, cậu rối loạn, cậu lưỡng lự! Chỉ cần cậu đồng ý mọi thứ sẽ trở về như cũ! Bàn tay Azure khẽ run rồi dường như tim cậu ngừng đập. Nagato nắm lấy tay cậu, Hinata ôm lấy cậu, Sigmon mỉm cười với cậu. Tất cả giống hệt như thế, như trước đây, nhưng mọi thứ đã sáng sủa hơn, tương lai đã không còn chỉ là tối tăm và mờ mịt.
- Ừ, chúng ta lại bên nhau…
Bốn đứa trẻ quyết định đi theo Rito, từ bây giờ chúng lại trở về với nhau, trở về với gia đình của mình. Tình cảm và những ký ức tốt đẹp cũng giống như nước thánh trong bát. Nó đòi hỏi chúng ta nâng niu và quý trọng. Có những thứ một khi đánh mất là không thể lấy lại, bất kể nó giống như cũ đến thế nào thì tuyệt nhiên vẫn không còn là chính nó. Những đứa trẻ cố gắng đem những mảnh vỡ của quá khứ và yêu thương ghép lại một lần nữa thành quả cầu pha lê tuyệt đẹp, nhưng chúng không để ý rằng những phù thủy đã không thể nhìn thấy tương lai trong nó nữa rồi.
Rito thu hết tất cả những thứ này vào trong mắt. Từ khi bốn đứa trẻ tụ tập lại với nhau, du hành ấn vẫn luôn báo động cậu một cách dữ dội. Nó cho cậu biết có thứ gì đó sắp xảy ra, hạt giống của thứ gì đó đã bắt đầu nảy mầm. Vận mệnh đã lựa chọn đứa trẻ cuối cùng nhưng Rito không biết nó là ai.
- Các cô cảm thấy như thế nào? Rito hỏi.
Zoroa và Lilith đều lắc đầu.
- Em không thấy gì đặc biệt ở bốn đứa trẻ này. Zoroa lên tiếng trước.
- Em cũng không cảm thấy gì hết. Lilith cũng đồng dạng một câu trả lời.
Rito nhíu mày.
- Rốt cuộc là chuyện gì? Dường như có thứ gì đó đang ngăn cản cảm giác của ta.
- Chủ nhân từ khi nào trở nên nhạy cảm với tương lai như vậy? Đột nhiên Lilith hỏi.
- A?
- Đó không phải năng lực của du hành ấn sao? Rito ngẩn người.
Zoroa lắc lắc đầu.
- Đúng là những du hành giả đều rất nhạy cảm với tương lai, nhưng nhạy cảm như chủ nhân có thể nói là rất khó tin.
- Vậy sao? Hẳn là do đẳng cấp du hành ấn của ta rất cao đi?
Zoroa trầm ngâm.
- Cũng có thể là vì như thế, nhưng mà chủ nhân cảm thấy tương lai báo hiệu cho ngài như thế nào?
- Hử? Ta chỉ là cảm ứng được một chút trước những sự kiện trọng đại mà thôi. Rito hơi hơi nhớ lại cảm giác rồi nói.
- Nếu chỉ là như thế thì có lẽ là do năng lực của du hành ấn thật, hoặc là… Zoroa nhìn về phía Rito.
- Hoặc là gì?
- Bí mật! Zoroa mỉm cười bí ẩn.
- Hừ, chủ nhân ngài đừng để ý đến cái bí mật vớ vẩn của cô ta. Đó chỉ là một trò vặt của đám đàn bà rẻ tiền muốn câu dẫn đàn ông thôi. Lilith khoanh tay khinh thường nhìn Zoroa một giọng bỡn cợt nói.
- Cô nói gì? Trán Zoroa nổi gân xanh.
- Tỏ ra bác học và bí ẩn không phải là một cách tạo hình của cô sao? Lilith vạch trần.
- Thế cái kiểu tỏ ra dễ thương và tinh nghịch trong khi sống hàng ngàn năm như cô là gì hả?
- Đương nhiên là để phối hợp với vẻ ngoài của ta rồi! Lilith chống nạnh lẽ thẳng khí hùng nói.
- Vậy đó không phải tạo hình chứ cô cho là cái quái gì!
- Chỉ là do tính cách của ta bị thay đổi khi trở về dạng này thôi.
- Không phải cô vưa nói là “để kết hợp” không phải sao? … Nửa đêm.
- Hộc hộc hộc ! Rito bỗng dưng tỉnh lại từ trong giấc ngủ và toát mồ hôi lạnh.
- Chủ nhân!
- Master!
Lilith và Zoroa lo lắng gọi cậu. Rito lau lau trán điều chỉnh lại hô hấp và tinh thần.
- Xin lỗi, ta mơ thấy ác mộng.
- Chủ nhân, người nên nghỉ ngơi nhiều hơn và đừng lo lắng quá nhiều. Lilith quan tâm nói. Nhưng rozoa lại hỏi:
- Chủ nhân mơ thấy gì?
Rito khó khăn thốt ra câu trả lời:
- Địa ngục.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT