Khởi Điểm Thành không phải nơi cuối cùng mà đội buôn đi qua. Theo lịch trình họ còn phải đi qua ba nơi nữa. Hôm nay chính là một trong số đó. Hải Thần Thành, một nơi giáp với biển, dân cư đông đúc, sản vật biển phong phú. Ngọc trai, san hô, đá quý…là mục đích họ tới nơi này. Rito cũng không quan tâm đến những thứ đó, nhưng đã đến nơi này thì cậu cũng muốn đi tham quan một chút. Cậu mang theo Azure rời đi, hai người lang thang trên các con phố kiểu Nhật Bản, dường như có một phong cách giống nhau cho người ở hai thế giới. 

- Công tử, công tử, hãy xem dây chuyền ngọc trai này của chúng tôi, nếu ngài mua về tặng bạn gái nhất định cô ấy sẽ rất hạnh phúc!

- Công tử, xin ngài hãy vào đây tham quan cửa hàng, bảo đảm ngài sẽ tìm thấy thứ ngài còn thiếu…

- Thiếu gia, hãy đến với Thúy Hương Lâu của chúng tôi để trải nghiệm cảm giác lên thiên đường…

- Nha, xem ra Hải Thần Thành này làm ăn rất phát đạt đây. Rito lẩm bẩm.

- Hừ, đó chỉ là mặt ngoài của nơi này thôi, ở nơi đây kẻ giàu thì cực giàu, kẻ nghèo thì sống không bằng con chó. Azure khinh thường nói.

- Ồ? Xem ra ngươi rất hiểu biết về nơi này đi? Rito nhướng mày.

- Đã từng sống ở đây một đoạn thời gian. Azure có chút lâm vào hồi ức nói.

- Xem ra ngươi đã từng tìm thấy thứ gì đó quan trọng ở đây nhỉ? 

- Không phải chuyện của ngươi!

Rito cũng không hỏi thêm, mỗi người đều có câu chuyện của riêng mình, cậu cũng vậy nhưng đột nhiên có tiếng quát lớn làm Rito chú ý:

- Đứng lại! Đứng lại! Con nhóc kia tao bảo mày đứng lại đó! Một người đàn ông với cái đầu hói và quấn khăn phía trên đang cầm theo chiếc guốc gỗ của mình vừa đuổi theo một cô bé vừa mắng.

Đó là một cô bé ăn mặc có điểm rách rưới, khoảng chừng mười ba mười bốn tuổi, cô đang ôm một con cá dường như là trộm từ trong tiệm của người đàn ông ra. Cô bé chạy rất nhanh, hơn nữa còn rất linh hoạt, di chuyển giữa đám đông mà không hề bị chạm. Người đàn ông dĩ nhiên là không thể đuổi theo cô, sau một lúc thì bị rừng người cho chặn lại thậm chí cuối cùng còn bị té. Hắn đành phải buồn bực đi về cửa hàng trong tiếng cười của những người xung quanh. Rito mang Azure đi theo và thấy được cô bé đang làm mặt quỷ về phía sau lưng mình.

- Hinata! Azure bỗng nhiên bật thốt lên.

Cô bé nghe được tiếng gọi thì giật mình nhìn lại. Khi cô nhìn thấy Azure thì biểu tình rất khó hiểu. Có vui vẻ, có hạnh phúc nhưng nhiều hơn là phẫn nộ.

- Hừ! Ngươi còn dám vác mặt về đây sao? Ta không quen biết ngươi, cút đi!

Cô bé quăng ra một câu như thế rồi xuay người, nhưng Azure dường như không thể khống chế được nữa chạy lại và nắm lấy tay cô bé.

- Hinata, anh…

- Ngươi buông ta ra và đừng gọi ta với cái tên đó! Không phải ngươi là quý tộc sao? Như thế nào lại muốn chạm vào đám trộm cắp chúng ta? Đôi mắt cô bé có điểm ửng đỏ nhưng vẫn không hề ngần ngại mà giãy khỏi tay Azure.

- Hinata, anh xin lỗi, anh biết mình đã đối xử ngu ngốc nhưng…

- Ta không cần biết ngươi như thế nào, từ ngày ngươi bỏ đi ấy chúng ta đã không còn dính dáng tới nhau nữa. 

Hinata cũng không thèm nhìn xem Azure như thế nào, cậu bé đứng ngây ra nơi đó hai tay buông thõng và đầu thì cúi thấp như ăn năn gì như vậy. Một lúc sau Hinata bỏ đi, Azure cũng không cố đuổi theo, cậu bé chỉ ngây ngô đứng đó đấu tranh nội tâm để rồi cơ hội bị vuột mất.

- Xem ra đó là thứ quan trọng của ngươi nhỉ?

Azure cũng không trả lời. Cậu như một cái xác không hồn đi theo Rito trở về buôn đội. Những thành viên của họ cũng đã trở về mang theo là nhiều hàng hóa hơn và mệt mỏi hơn. Tuy nhiên họ vẫn chưa thể rời đi ngay, một số giao dịch dường như còn đang đàm phán và có thế mất một hai ngày mới hoàn thành. Rito đang nằm trên bãi cỏ, tay cầm bình rượu và lẩm nhẩm một bài ca trữ tình nào đó ở quê nhà.

- A, không nghĩ tới các hạ còn hát rất hay? Đó là bài hát gì vậy, giai điêu và lời nhạc thật tuyệt. Cô gái trong đội buôn bỗng nhiên xuất hiện và bắt chuyện với cậu.

- Nửa vầng trăng của Như Quỳnh.

- Ồ, tên ca sĩ thật lạ, cũng không biết là người của quốc gia nào? Hi hi, các hạ có thể dạy ta bài hát này không?

- Nửa vầng trăng đơn côi trong đêm 
Buồn nhớ ai trăng rơi trên sông 
Cùng sông nước trăng trôi lang thang 
Đi tìm người thương 

Nửa vầng trăng em ơi phương xa 
Nửa nhớ mong anh đây ngóng chờ 
Chờ em tới với những nỗi nhớ
Cho tròn vầng trăng 

Người ở đâu trăng anh lẻ loi 
Nỡ quên mau yêu thương ngày nào 
Vầng trăng héo úa với tiếc thương 
Cho tình vội xa 

Chỉ mình anh đêm ôm cô đơn 
Ánh trăng non ai chia đôi vầng 
Buồn rơi mãi dẫu có đớn đau 
Vẫn ôm tình em 

Rito tiếp tục hát, tâm tình cùng với giai điệu bài hát đồng điệu mang theo một luồng nhung nhớ, bi thương. Cô gái ngơ ngẩn nghe cậu hát, ban đầu cô còn đứng ở phía xa nên không thể nghe rõ được, chỉ cảm thấy giai điệu hay nên tò mò lại gần. Bây giờ nghe Rito hát như vậy, tuy rằng cô không thể hiểu được tâm tình của cậu lúc này, nhưng không thể ngăn được trái tim cô cảm thấy quặn đau. Dần dần bài hát đến đoạn điệp khúc, cô gái nước mắt thậm chí đã chảy ra, cho đến khi Rito ngừng lại cô vẫn không thể thoát ra khỏi dư điệu của nó. Hai người im lặng, một nằm một ngồi, một lúc sau Rito cũng không nhịn nổi bầu không khí này.

- Vậy cô có việc gì không?

Cô gái như giật mình bừng tỉnh, gật gật rồi lắc đầu.

- Vâng…à không, chỉ là tôi cảm thấy anh đang hát nên có chút tò mò. Cô không nhận ra mình đã thay đổi cách xưng hô với cậu.

- Vậy sao? Cô thấy hay chứ?
- Vâng, đương nhiên, đây là bài hát hay nhất tôi từng được nghe. Cô gái gật đầu.
- Nếu thích tôi có thể dạy cô vài bài hát nữa, không kém bài vừa rồi đâu.
- Thật sao? Mắt cô gái sáng ngời.
- Ân, nhưng cô nhớ được sao?
- Hừ, anh quá coi thường tôi! Chỉ là mấy bài hát còn không nhớ nổi, người ta đã không gọi ta là thần đồng Katherine rồi.

- Ồ tốt, vậy xem cái danh thần đồng của cô là tự cho hay là mua danh chuộc tiếng đây.

- Cái gì? Anh lại dám khinh thường tôi? Hát đi và tôi sẽ cho anh thấy điệu nhảy của người con gái đẹp nhất xứ Champie!

- Điệu nhảy và trí nhớ không liên quan gì với nhau chứ?

- Nhưng nó sẽ chứng minh rằng tôi có thể làm một nhiệm vụ khó khăn hơn là chỉ đơn thuần nghe và ghi nhớ!

- Nha, xem ra cô rất tự tin vào khả năng của mình, và vì cô nói rằng mình sẽ nhảy nên tôi sẽ hát một bài sôi động. Nhưng chỉ như thế thì thật nhàm chán, tại sao chúng ta không chơi một trò chơi?

- Trò chơi? Chơi như thế nào?

- Hmmm, tôi sẽ hát những bài hát cô chưa bao giờ nghe, nếu tôi hát được bao nhiêu thì cô phải nhảy bấy nhiêu cho đến khi tôi không còn hát nữa, nhưng nếu tôi hát đến bài cô nghe rồi hoặc tôi không còn bài nào chúng ta sẽ đảo lại được chứ? Cô hát và tôi nhảy. Rito đểu giả đề nghị.

- Tốt thôi, nhưng anh biết nhảy sao?

- Cô quá khinh thường tôi rồi đấy.

- Vậy bắt đầu đi.

- Được.

Không thể không nói Katherine nhảy rất đẹp, cơ thể cô cùng với những đường cong bờ mông và cái eo mềm mại cho thấy cô là một vũ công chuyên nghiệp và phóng khoáng. Rito hát và thưởng thức từng tấc một trên cơ thể nàng. Katherine cũng không ngại xấu hổ, cô thậm chí còn cố gắng đưa ra những phần quyến rũ nhất của mình. Hơi thở như lan của cô kể sát mặt cậu, đôi mắt xanh lơ của cô mang theo sự bí ẩn chết người đem linh hồn của Rito rút ra khỏi xác. Trong tiếng hát và điệu nhảy buổi tối dần trôi qua. Nhưng cô không có cơ hội thể hiện trí nhớ hay tiếng hát của mình.

Đó là một đêm dài với Katherine, cô chỉ còn có thể năn nỉ Rito cho cô ngừng lại, nhưng với một kẻ như Rito được miễn phí ngắm nhìn mỹ nhân nhảy như thế hắn cũng không dại gì dừng. Cho đến khi người hầu của cô tiến tới và mời cô đi nghỉ Rito mới buông tha cho.

- Chủ nhân, kể cả khi tâm tình của người rất kém ngài vẫn không nhịn nổi việc trêu chọc một cô gái sao? Zoroa hỏi.

- Ta lại nghĩ đó mới là lí do để người đi trêu chọc cô ả nha. Lilith hiểu Rito nhất nói trúng.

- Ta nha, ta cũng không phải là người vì một điểm đau thương mà đánh mất đi chính mình. Giữ lại những thứ đó trong lòng nó sẽ giúp ta trở nên mạnh mẽ, nhưng sống và hưởng thụ như mọi khi sẽ giúp ta chống đỡ được đến ngày ta gặp lại được họ. Nếu không, ta sợ rằng ta sẽ nhanh sụp đổ. Rito thở dài và nốc phần rượu còn lại vào trong miệng.

Nhưng Rito rất nhanh ngừng lại.

- Ta cảm thấy trong vài ngày tới chỉ sợ có biến. Cậu nói. Các cô có cảm thấy gì không?

- Bóng tối chủ nhân.

- Bóng tối đang từ Khởi Điểm Thành tràn về mảnh đất này. 

- Vậy sao? Xem ra cái thứ ở thánh địa đã không kiên nhẫn được nữa rồi, cũng không biết Kenichi đám bọn hắn như thế nào. Hi vọng không có chuyện gì xảy ra. Ta có lẽ nhắc nhở một chút Katherine.

- Hôm nay ta cần đi ra ngoài. Azure đột nhiên nói.

- Ồ? Xem ra ngươi đã có một quyết định quan trọng. Rito gật gù. Đi đi, trước khi trở thành quá muộn hãy đi vớt vát lại nó.

Azure phức tạp nhìn Rito.

- Ngươi không sợ ta bỏ chạy?

- Ngươi có thể thử, nhưng sau khi bị ta bắt lại hình phạt sẽ không dễ chịu đâu. Rito không thèm để ý.

- Hừ. 

Azure cau mày bỏ đi.

- Nếu có thể, hãy mang theo những người đó cùng đi, một nguyên tố võ sư nuôi mấy đứa trẻ cũng không phải chuyện gì khó. Rito lãnh đạm nói. 

- Ngươi! Azure kinh ngạc nhìn Rito nhưng thấy hắn phất phất tay ý đuổi đi cũng không nói thêm gì.

Nhìn thấy Azure rời đi, Rito thầm thở dài trong lòng. Bỗng chốc lại nghĩ đến Shigure, Hitomi và Đại trưởng lão, hắn lại nhớ nhung những ngày tháng ở Lương Sơn Bạc và những lời nói của Sasaki sư phụ trong đêm lần đầu uống rượu. Lilith và Zoroa đột nhiên xuất hiện sau lưng Rito, cũng không nói gì chỉ phân hai bên ôm lấy cậu. Trái tim Rito lại cảm thấy bình an.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play