Ba người đứng trước một hồ nước. Hồ nước không lớn, chỉ bằng một cái bể bơi của một hộ gia đình giàu có nào đó, nước hồ trong vắt phản xạ ánh mặt trời tạo nên điểm điểm linh quang. Nơi đây chính là ma trì. - Bây giờ ta phải làm gì? Rito hỏi.
- Cởi quần áo ra và nhảy xuống đó. Lilith thẳng thắn.
- Được rồi, mặc dù các cô đã thấy ta trần truồng nhiều lần thậm chí là thấy ta khi làm việc đó nhưng cô nói vậy ta vẫn có chút không thể thích ứng.
- Ồ, em tưởng ngài đã quen với những thứ như có ai đó nhảy ra và hét lên “cái của ngài thật lớn” chứ?
- Cái đó là cái gì hả?
- Ổ, đó là cái thứ mà lúc nào cũng chỉ thích những chỗ chật chội và ẩm ướt, có thể dài ra và ngắn lại cũng có thể phun ra thứ gì đó trăng trắng giống như chất nhầy của động vật nhuyễn thể và có…
- Được rồi, được rồi, ta biết thứ gì rồi cô không cần phải miêu tả kĩ như thế.
Cuối cùng thì rito cũng phải buôn tha cho việc tìm kiếm lại chút ít danh dự và cởi quần áo nhảy xuống hồ.
- Mông thật trắng. Zoroa nhận xét.
- Cái ấy cũng thật lớn. Lilith nhìn chăm chú.
- Này này, không phải những thứ này các cô đã thấy hằng ngày sao? Sao bỗng nhiên lại đem cơ thể ta ra đánh giá chứ? Rito tức giận mắng to.
- Nha, bởi vì đó là mục đích của ta khi bảo ngài cởi quần áo và nhảy xuống. Lilith thành thật trả lời.
- Ta tưởng đó là lí do cho việc cô cần hấp thu nó chứ?
- Thực ra ngài chỉ cần nhúng du hành ấn vào là được.
- Vậy…
- Ân, đó chỉ là chúng em muốn trêu ngài thôi. Lilith gật gù.
- Được rồi, ta biết cuộc chiến tranh này các cô không để vào mắt nhưng sự thật là bây giờ chúng ta gặp nguy hiểm vì nó. CÁC CÔ CÓ THỂ NGHIÊM TÚC MỘT CHÚT ĐƯỢC CHO TÔI HAY KHÔNG?
- Thực ra thì việc ngài cần cởi quần áo và nhảy xuống là cần thiết. …
Rốt cuộc thì rito cũng không biết việc cởi quần áo và nhảy xuống là có cần thiết hay không, nhưng cậu vẫn phải trần truồng nằm trong hồ cho hai con ma soi mói suốt một canh giờ. Sau đó thì đi tìm hắc ma quả.
- Thứ này hiện tại chưa dùng được. Nó chỉ là một trong hàng nghìn nguyên liệu cần thiết mà thôi. Lilith nói. - Được rồi, vậy ta sẽ giữ nó.
- Nhiệm vụ hoàn thành, huyết ma trì đã ngâm và hắc ma quả đã đến tay, dễ hơn ta tưởng. Bây giờ chúng ta hãy đến chỗ đó thôi, nơi mà ba vị tông sư đã từng đến.
“Sư huynh, chúng ta cần huynh đến trợ giúp”
- Chuyện gì xảy ra?
- Tình hình khá nguy cấp nên đệ không thể nói quá nhiều, nhưng những thứ này đều là võ thần cấp và có mười con, đệ và đại tỷ sắp không giữ được nữa!
- Chết tiệt!
Rito trong lòng vô cùng lo lắng, cậu biết mười võ thần là có ý nghĩa như thế nào. Đó là lực lượng có thể đánh một trận với cậu, hai người kia tuyệt đối chống cự không được bao lâu!
Rito lao đi với tốc độ cao nhất, mặc dù di chuyển trong rừng nhưng dường như những thứ cây cỏ này không ngăn được hắn chút nào. Bước chân rito đạp xuống có thể để hắn di chuyển hai mươi mét nhưng tuyệt nhiên không để lại chút dấu vết. Đây là từ lần trước hắn lĩnh ngộ ra phương pháp đi trên mặt nước và đã tiến bộ lên không ít. Thậm chí rito có thể đạp không mà đi ở một khoảng thời gian nhất định. Chỉ mất mười phút hắn đã rời khỏi linh dược và tiến về hướng di tích keiniichi và shigure ở.
Trong lúc đó…
- Miu, miu tỉnh lại miu!
Keiniichi hét lớn, người cậu đầy máu và nước mắt, tay phải cậu đã gãy và một chân cậu không thể nhúc nhích được nữa, keiniichi chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi như thế này, cậu không sợ chết, nếu không cậu cũng không thể tấn cấp võ thần, huyết dịch trong cậu sôi trào, mắt cậu đỏ bừng. Miu trong tay cậu vẫn còn hô hấp nhưng vô cùng suy yếu. Ngay từ đầu hắn đã phản đối việc miu tham gia vào cuộc chiến tranh này vì cô chưa đến võ thần nhưng nàng không đồng ý, hắn cũng nghĩ rằng nếu như chỉ đưa nàng đến trước khi cổng vào thánh địa mở ra sẽ không vấn đề gì nhưng không nghĩ tới sự tình diễn ra đến mức này. Cái này tuyệt đối không phải là thử thách của di tích! Thử thách của di tích tuy rằng khó nhưng vẫn nằm trong phạm vi võ thần có khả năng xử lí.
- Bình tĩnh, Miu chỉ hôn mê vì bị mất máu nhiều thôi. Đút cho cô ấy một viên phục mệnh đan và cố gắng chống cự đến khi anh ấy đến.
Shigure nhắc nhở, hơi thở cô gấp gáp, một thanh kiếm của cô đã gãy làm đôi. Tình hình lúc này xấu vô cùng, hai võ thần đấu với mười, lại còn phải bảo vệ miu, có thể nói họ chống đỡ được đến lúc này đã là kì tích. Shigure ngưng trọng nhìn sinh vật quái dị trước mắt này. Nhân hình, đen và cơ bắp chúng thì giống những đốt trên con sâu, một vài con có thêm cánh bằng thịt hoặc sừng. Ghê tởm! Ghê tởm! Ghê tởm! Chúng có thể nói, tuy bất đồng ngôn ngữ nên shigure không hiểu được nhưng cái cách mà chúng cười và nhìn cô một cách dâm đãng shigure có thể đoán được ít nhiều. Sau đó chúng đồng loạt lao lên, bốn con hướng về shigure, còn lại sáu con hướng về keiniichi và miu. Thực ra bọn họ có thể sống cho đến bây giờ đều là vì chúng chỉ định đùa giỡn, giống như cách mèo vờn chuột. Shigure cảm thấy sợ hãi, nỗi sợ hãi mà đã rất lâu rồi cô chưa cảm thấy được. “Nếu không chống cự được mình sẽ tư sát”, shigure thầm nghĩ.
- Ke ke ke, gầm gừ
Bốn con cười lên những tiếng ghê rợn, lưỡi của chúng thả ra khỏi miệng, nước dãi chảy ròng và thứ nó của chúng lớn đến mức ngang với súc vật cùng với gai và đủ thứ có thể làm cho một cô gái chết chỉ sau mười phút.
Chúng đồng thời cùng tiến lên, dường như muốn tranh nhau trước tiên thưởng thức cô. Chúng tấn công cô bằng những thứ vũ khí lạnh như thứ gì đó mà lũ org trong truyền thuyết hay cầm. Đòn tấn công của chúng cực mạnh và nhanh, tuyệt đối là tốc độ siêu âm. Rất nhanh shigure chỉ còn có thể chật vật chống đỡ, cô bị đánh văng đi kiếm trong tay, một con đè cô xuống. Hai con còn lại thì một trước một sau giương lên hung khí gai góc của chúng muốn tiến vào cơ thế cô. Shigure tuyệt vọng, nước mắt cô chảy ra, nghĩ đến rito cô không tự chủ nở một nụ cười rồi nhắm mắt lại
- Hey, this is not the behavior of a gentleman! (hey, đó không phải là cách đối xử của một quý ông) Một giọng nói vang lên và ngay sau đó một con bị đánh văng ra, sau đó là con thứ hai. Shigure may mắn được cứu, còn bên kia keiniichi một lần nữa bạo phát ra sức mạnh to lớn đem cả sáu con cho đẩy lùi.
- Run away! I’ll keep them! (chạy đi, tôi sẽ giữ chân chúng)
- Anh là… Michael jorkdan?
Shigure nhận ra anh, đó chính là người từng đánh ngang tay với rito và hòa với keiniichi. Nhìn thấy có cứu viện keiniichi lập tức lê lết thân mình tàn tạ về phía sau.
- You can’t rival us (anh không thể là đối thủ của chúng)
Michael jorkdan mỉm cười.
- But I coult not leave a lady such downtrodden. (nhưng tôi cũng không thể bỏ mặc một quý cô bị chà đạp)
Nói xong câu đó anh cũng không tiếp tục nhiều lời, một cú đập thẳng hướng mặt anh, jorkdan vội vã tránh ra nhưng lại bị một cây chùy đánh bay, sau đó anh liên tục bị đánh qua đánh lại, shigure nhặt lại thanh kiếm tiến lên nhưng cũng không thể giúp được bao nhiêu, keiniichi thương thế quá nặng thậm chí nếu không thể được cứu trị cấu sẽ chết. Đang lúc tất cả mọi người cho rằng sẽ kết thúc bi thảm rito xuất hiện. Nhìn thấy tình cảnh shigure bị đánh văng ra mật đất, rito cực kì phẫn nộ.
- Tất cả lũ chúng mày! Phải chết!
Rito hét lên, hai thanh kiếm nắm trong tay lao tới. Cậu chém đứt cánh tay của con đang hướng về phía shigure rồi một cước đạp bay nó. Những con khác phát hiện ra cũng chia ra ba con đánh về cậu. Nhưng chúng quá coi thường rito. Nếu cả mười con cùng tiến lên thì chúng hoàn toàn có lực để đánh một trận với cậu nhưng chia lẻ ra thì tuyệt đối không phải là đối thủ. Những người ở đây chỉ thấy kiếm trong tay cậu như mộ bóng mờ ngay lập tức đâm xuyên tim một con, sau khi chặn đòn một con khác cậu lại chui xuống phía dưới nó đem kiếm xuyên qua từ cổ họng lên mắt. Cậu bị trúng một đòn. Cậu buộc phải tăng tổn thương lên cơ thể để tiến hành tốc chiến tốc thắng. Trúng một đòn này cậu bị đánh về hướng khác nhưng ngay lập tức rito xoay người trên không, như đạp lên một vách tường như thế, một tiếng nổ “đùng” cậu phi như một viên đạn bắn thẳng về hướng nó. Kiếm trong tay cậu đan vào nhau, tiếng rít khó nghe vang lên. Từ nơi tiếp xúc dữa hai thanh kiếm sinh ra một luồng khí mỏng như sợi chỉ màu bạc, di chuyển với tốc độ cấp hai vũ trụ.
- Song kiếm nhất khí!
Rito hét lớn và cánh tay cầm chùy bị rớt xuống. Tuyệt chiêu này của cậu giống như là sử dụng súng với người bình thường, bởi vì tốc độ quá nhanh và đòn tấn công quá sắc bén, nó thậm chí còn có thể chẻ đôi kim cương!
Sinh vật kia hét lên đau đớn nhưng ngay lập tức phải quỳ xuống vì dây chằng bị cắt đứt, sau đó là vô số những vết thương nhỏ tại các vị trí như mạch máu, cơ, khớp xương. Đặc điểm của ánh trắng kiếm thuật, tối ưu hóa đòn tấn công, đem đối phương giết chết một cách nhanh nhất!
Lúc này có hai con đã cùng tiến lên. Rito chỉa cả hai mũi kiếm về phía trước, lũ quái vật chỉ thấy tay cậu biến ảo rồi không biết đâu là kiếm bên trái, đâu là kiếm bên phải. Ngay lập tức rito đâm mù mắt một con, một con khác giáng một đòn xuống đầu cậu nhưng bị rito đỡ được. Chân cậu trùng xuống và dưới chân bị đạp nát, rito vung mạnh kiếm và đánh bật lại. Một con lại từ phía trên lao xuống muốn một cước đạp nát rito, ngay lập tức cậu hóa thành bóng mờ tiến ra sau lưng hắn, con mù mắt ở chỗ này và ngay lập tức bị cậu một kiếm xuyên tim. Rito cảm thấy sau lưng bị tập trung, cậu tung một cước mạnh mẽ về hướng đó. Nó bị cậu đạp lùi mấy bước. Lúc này tất cả những con còn sót lại đều vây lên đánh rito. Rito giống như một đạo mà quỷ đi xuyên qua những đòn tấn công liên miên bất tận, đâm, cắt, chém kiếm trong tay cậu vung lên hoa lệ. Chỉ mất mười phút, tất cả các con quái vật đều bị cậu đánh gục.
Cậu quan sát chung quanh, lúc này đây ngoại trừ cậu tất cả mọi người đều bị đánh thảm kể cả jorkdan vừa mới xuất hiện.
- Cám ơn, tôi nợ anh một ân tình. Anh có thể đòi lại bất cứ lúc nào.
- Ha ha, không có gì, đây vốn cũng là nhiệm vụ tôi được nhận. Chúng tôi và bên cậu đã quyết định hợp tác, vì “cực hạn nhân loại” chúng tôi bỏ không ít vốn gốc. Quan trọng hơn cậu giấu thật sâu, thiệt thòi tôi còn coi cậu là đối thủ.
Rito mỉm cười không giải thích gì, Miu lúc này đã tỉnh dậy, miệng cô lẩm bẩm “keiniichi, keniichi”.
- Được rồi tất cả đều đã ổn. … - Anh xin lỗi, anh đã trễ.
Rito nhìn shigure nằm trong cáng cứu thương nói. Hiện tại cổng đã hoàn toàn mở ra, những người bên ngoài tranh nhau tiến vào. Đây là một điểm căn cứ di tích đã được rito đám người khống chế được chọn làm bệnh viện lâm thời.
- Lần sau không cho anh đến trễ nữa. Cô nắm lấy bàn tay cậu nói.
- Ân, may mắn, là trễ mà không muộn.
Đại trưởng lão cũng đang ở đây, ông khá lo lắng. Keiniichi là chìa khóa, không có cậu lương sơn bạc tuyệt đối sẽ thất bại.
- Làm sao bây giờ? Saotome hỏi.
Tất cả mọi người đều trầm mặc. Rito suy nghĩ một chút, cậu quyết định nói ra.
- Ta còn có một chìa khóa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT