Chuyển ngữ ♥ Phạm Hải Yến Beta ♥ Nhã Vy

“Ngọc muội muội, muội xem con hổ hỏa phệ này, ta cho muội biết cách phân biệt, chủ yếu là xem trán của nó, muội xem nét sổ dọc ở chính giữa chữ Vương trên trán kia, thấy được chưa!”

Ngọc Diệu Âm cẩn thận xem xét, đây mới thực là lão hổ, trên trán có một chữ Vương, “Thấy rồi ạ, chữ Vương màu đen, chính giữa nét sổ kia cũng là màu đen.”

“Không đúng, đó là màu đỏ thẫm, là đỏ đậm đến mức tận cùng, muội nhìn kĩ đi! Thấy được chưa, như vậy đúng là hổ hỏa phệ, sau khi thành niên có thể phóng lửa, đương nhiên chất lượng lửa và các loại lửa phải xem khả năng của chủ nhân nó, nếu như năng lực tốt, hổ hỏa phệ trưởng thành đủ để cùng tu sĩ cấp cao chiến đấu.”

A, đó là lợi hại tương đương, không hổ là hổ hỏa phệ cấp bảy.

Tiếp theo là Phạm Vạn Thông chọn một con hạc đấu chủy cấp sáu.

“Oa, ánh mắt Phạm huynh không tệ, con hạc đấu chủy này tốc độ bay cực nhanh, lại thiện đường, ha ha, đi ra ngoài nếu như quên cái gì đó thì đã có hạc đấu chủy, hoàn toàn không cần lo lắng.”

Trong lòng Ngọc Diệu Âm âm thầm nói thầm, hạc đấu chủy cấp sáu là dùng thế sao?!

Đỗ Kim Phát kỳ thật đã sớm chọn trúng vượn tay sắt đứng bên cạnh, thấy mọi người đều đang nhìn mình chọn thú con, hắn liền vội thể hiện, cho thấy mình là chủ sở hữu.

“Ngọc muội muội, ánh mắt Đỗ Kim Phát rất sắc bén đấy, vượn tay sắt cấp sáu này, người không hiểu biết rất khó để phán định, bề ngoài giống loài vượn bình thường, chỉ có lông trên tay là khác, lông trên cánh tay vượn tay sắt mảnh hơn lông trên thân thể, hơn nữa nhạt màu hơn so với những bộ phận khác.”

Tuy Ngải Lập Đặc không đặc biệt nói ra năng lực của vượn tay sắt nhưng trông mặt mà bắt hình dong, dùng đầu ngón chân cũng nghĩ được.

Vũ Văn Đông người mập mạp nhưng lại sở hữu thú con nhỏ nhất trong tất cả các thú con, một con tằm Kim Sí cấp sáu, chỉ bằng ngón cái bình thường, phía trên nổi lên có thể nhìn thấy ba đôi cánh, trước mắt còn chưa tiến hóa, cánh chưa hiện rõ.

“Ngải ca ca, con tằm Kim Sí này làm được gì không? Nhỏ như vậy?”

“Muội không hiểu rồi, tằm Kim Sí thích hợp nhất là đánh lén, nếu như ba đôi cánh kia hoàn toàn dài ra, tốc độ sẽ nhanh vô cùng, tu sĩ cao cấp cũng khó có thể so với nó đấy, tằm Kim Sí nhổ ra tơ không chỉ cứng cáp vô cùng mà còn mang ảo giác.”

Hạ Phúc Toàn lại chọn ra một con Lục Vĩ hồ, đương nhiên cùng loại với tằm Kim Sí, cái đuôi có mấy chỗ nổi lên, tính cả một cái đuôi đã dài là sáu cái, là thú cấp sáu.

Ngọc Diệu Âm không nghĩ ra vì sao Hạ Phúc Toàn lại chọn một con hồ li, cảm giác hồ li dường như không có giá trị vũ lực gì ngoại trừ biết mê hoặc người.

Ngải Lập Đặc thấy Ngọc Diệu Âm dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn mình thì rất vui vẻ “Lục Vĩ hồ rất hiếm có, giá trị trên thị trường không dưới hổ hỏa phệ của tổ trưởng chút nào. Lục Vĩ Hồ có thể chế tạo ảo cảnh giúp chủ nhân chạy thoát, nói dối địch nhân, Lục Vĩ Hồ trưởng thành có thể chế tạo ra ảo cảnh đủ để thoát khỏi tu sĩ cấp cao đuổi giết.”

Thì ra là như vậy, trách không được, Ngọc Diệu Âm cảm giác mình lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi, vốn còn tưởng rằng Hạ Phúc Toàn muốn đợi Lục Vĩ hồ biến hóa thành người để làm mấy chuyện cẩu thả kia.

Ha ha, chủ yếu vẫn là Hạ Phúc Toàn đen thui nên tạo cho Ngọc Diệu Âm cảm giác không tốt lắm, làn da đen không thích cười, cả người khí chất âm trầm, về cảm giác lại thấy người này tâm kế rất sâu, khó có thể giao tiếp, vì thế Ngọc Diệu Âm rất ít nói chuyện trao đổi cùng hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play