Chuyển ngữ ♥ Nhã Vy

Thân thủ và công phu của Linh Hầu là tốt nhất trong tổ, vì thế giấu giếm rất dễ, từ đầu đến cuối, ba người khác đều không phát hiện ra chuyện gì bất thường.

Ngọc Diệu Âm nhìn thấy hổ thảo nguyên quá đáng yêu nên liền thích ngay tắp tự, hổ thảo nguyên này toàn thân màu đen, lông trên người khá dài, nhìn bù xù rất đáng yêu, đôi mắt đen nháy như có linh tính, đưa lưỡi liếm láp cánh tay đang vươn ra của Ngọc Diệu Âm khiến nàng bị ngứa cười khúc khích.

Đương nhiên Ngọc Diệu Âm nhẹ nhõm như thế cũng bởi vì công lực của Linh Hầu cao, mang theo Ngọc Diệu Âm trên lưng mà vẫn không ảnh hưởng gì đến việc Ngọc Diệu Âm chơi với hổ thảo nguyên, nhưng công lực của Phạm Vạn Thông lại kém hơn Linh Hầu, lưng cõng Lâm Đa Bảo chạy tụt lại phía sau.

Không ngờ lúc sắp vào được phạm vi trấn săn thú lại gặp phải cướp. Một đám người xuất hiện trước mặt bốn người, người cầm đầu mặt thẹo liến lên ngăn lại, “Bốn vị dừng bước!”

“Ấy, ta cứ tưởng là ai, không phải là Hầu Tử sao? Sao vẫn còn lăn lộn trong cái tổ cấp thấp thế này, ha ha, không bằng đi theo ca ca đi. Ca ca đảm bảo cho ngươi ăn ngon.”

Linh Hầu thấy những người này liền hiểu có phiền phức rồi, “Thì ra là Uy Bá đại ca, tiểu đệ bái kiến, bái kiến, chỉ là không thể đi theo lão ca được, mong được thứ lỗi!”

“Aiz, Hầu Tử chết tiệt này quả nhiên vẫn không chịu thông suốt, đã không muốn gia nhập thì cứ theo quy củ cũ, người đi, đồ để lại.”

“Uy Bá đại ca, mọi người kiếm ăn đều không dễ gì, ta cũng không nhiều lời, lần này chúng ta ra ngoài không thu hoạch được bao nhiêu, bỏ một tháng săn mới chỉ được bốn con thú con, hay là thế này, chúng ta chia nửa được không?”

Uy Bá lướt qua bốn đầu người, “Ồ, chỉ bốn con thú con, xem ra Hầu tử ngươi đúng là ăn rồi chờ chết, muốn giữ một nửa cũng không phải không được, đánh thắng ta rồi nói.”

Linh Hầu ôm quyền, “Uy Bá đại ca, thực lực tiểu đệ huynh cũng rõ rồi, đương nhiên là không bằng Uy Bá đại ca, nhưng đại ca đã có hứng thú chỉ điểm tiểu đệ một chút, vậy ta liều mình bồi quân tử, bàn luận với huynh vài chiêu!”

Thủ hạ của Uy Bá đều đứng một bên xem trò vui, không nhảy lên làm khó ba người còn lại, cao thủ so chiêu đương nhiên là cơ hội học tập hiếm có, hơn nữa Linh Hầu đánh nhau với lão đại, ba người này ai dám bỏ đi?

Dáng người Linh Hầu linh hoạt, chiêu thức của Uy Bá thì mãnh liệt, chỉ đánh được vài chiêu trúng Linh Hầu, cây cỏ xung quanh lại chịu ảnh hưởng không ít, tám chín phần mười là bị tổn hại.

Khoảng chừng hơn hai khắc sau, Linh Hầu lùi ra sau, ôm quyền nói: “Uy Bá ca ca quả nhiên thân thủ bất phàm, chỉ là nhiệm vụ lần này rất quan trọng với ta, kính xin Uy Bá đại ca thông cảm, hoan nghênh lần sau tùy hứng tới trấn săn thú tìm ta uống rượu.

Uy Bá đánh nhau một chốc cũng biết không đánh thắng áp đảo được Linh Hầu, hai con thì hai con, tranh thủ thời gian còn làm thêm được mấy vụ nữa, “Hầu Tử, hiếm khi đánh thống khoái được như vậy, đi đi, cho các ngươi hai con!”

Linh Hầu đưa ấu thú bên người mình và Phạm Vạn Thông cho Uy Bá. Uy Bá xem xét một chốc rồi thỏa mãn gật đầu phất tay bỏ đi.

“Tổ trưởng sư phụ, mấy người quen nha sao? Sao bọn họ còn cướp của chúng ta?!”

Linh Hầu nhìn Ngọc Diệu Âm ngây ngô thì cười nói: “Bị bọn họ cướp nhiều quá rồi thì quen là phải rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play