Chuyển ngữ ♥ Nhã Vy

“Đúng rồi, nói đến nhiệm vụ tiếp theo, đây cũng là nhiệm vụ cuối cùng của năm nay, là nhiệm vụ săn thú, đợi lĩnh nhiệm vụ xong sẽ thông báo cụ thể cho mọi người!”

“Tổ trưởng sư phụ, không phải huynh không thích nhiệm vụ săn thú sao, sao chúng ta còn nhận?”

“Ha ha, trung tâm săn thú có cả trăm tổ đều phải hoàn thành ít nhất một nhiệm vụ săn thú, nhiệm vụ được tùy ý, có thể căn cứ vào tình hình tổ đội mà chọn. Nhưng tương đối nguy hiểm, hằng năm có rất nhiều người chết trong loại nhiệm vụ này, nhưng không có quy định cứng nhắc là phải thành công như những nhiệm vụ khác nên mọi người đều lượng sức mà đi, tỉ lệ chết hay bị thương cũng ít.”

A, thì ra là như vậy, Ngọc Diệu Âm đã hiểu ra, chẳng trách nhiệm vụ lần này cũng không khiến mọi người khẩn trương, thì ra là đánh thắng thì tốt, không thắng thì chạy, kết thúc thế nào cũng chẳng sao, mà nhiệm vụ săn thú mỗi năm chỉ phải hoàn thành một lần, tính nguy hiểm lại ít hơn nhiều.

“Đúng rồi, trước khi xuất phát, những thứ mọi người quý trọng có thể gửi lại ở trung tâm, sau khi trở về có thể lấy lại.

“Nói cách khác đây là nhiệm vụ khó hoàn thành sao?”

“Đúng vậy, nếu không sao có thể nguy hiểm như vậy, hơn nữa mỗi năm trung tâm cũng chỉ yêu cầu mỗi tổ hoàn thành một nhiệm vụ chứ. Đương nhiên chuyện này cũng phải dựa vào vận may, dù sao phạm vi rừng rậm rất rộng, có không ít người dùng cách ôm cây đợi thỏ.”

“Yên tâm, kinh nghiệm tổ chung ta phong phú, chỉ cần có vận may sẽ hoàn thành được nhiệm vụ, tránh để những người kia được lợi!” Linh Hầu nhìn ra Ngọc Diệu Âm khẩn trương, vì vậy lại mở miệng an ủi nàng, trong lòng lại nghĩ: “Ta còn muốn giao nhiệm vụ vật phẩm cho cô đấy, nhưng xem ra không thể nói nhiều để nàng ta bị dọa. Ừ, đến lúc giao nhiệm vụ cứ khiến nàng ta mờ mịt không hay biết gì là được.”

Trong lòng Linh Hầu âm thầm quyết định lợi dụng Ngọc Diệu Âm mang theo vật phẩm quan trọng! Ngọc Diệu Âm nghe nói sắp săn thú vẫn còn đang vui vẻ, dù sao mình bây giờ cũng đang tu luyện trận pháp và kiếm pháp, có cơ hội sẽ thử ra tay.

Cũng may chưa tới vài ngày, Linh Hầu đã lấy được một nhiệm vụ thích hớp, bắt sống một con hổ thảo nguyên cấp năm, tiền thưởng 100 tinh thạch.

“Tổ trưởng sư phụ, giá của hổ thảo nguyên cấp năm có chênh lệch với thú tinh của nó không?” Ngọc Diệu Âm cảm thấy khó hiểu, nàng biết thú tinh cấp bốn không có giá mấy, thú tinh cấp năm hẳn cũng không đắt, sao một con hổ thảo nguyên lại có tiền thưởng 100 tinh thạch?

“Tiểu nha đầu, không hiểu hả, để ca nói cho muội nghe, thú tinh sao so với thú sống đợc, đôi khi cũng không cần chúng ta đổ máu, đứng bên nhìn thú đánh nhau cũng lấy được nhiều loại thú tinh, nhưng bắt sống thú lại khó hơn, chỉ có thú con mới đáng giá nhất, bởi vì nó có thể thuần dưỡng được.” Ngải Lập không đợi tổ trưởng mở miệng mà đắc chí giải thích với Ngọc Diệu Âm.

Linh Hầu thấy vậy cũng không tức giận, bây giờ công lực của Ngải Lập đang tăng lên, mọi người cũng khách khí với hắn hơn, hơn nữa Ngải Lập còn xưng huynh gọi muội với Ngọc Diệu Âm, rõ ràng là gần gũi hơn những người khác, Linh Hầu đương nhiên cũng không muốn làm người ác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play