Chuyển ngữ ♥ Niệm Nam

Beta ♥ Nhã Vy

Linh Hầu chỉ huy sáu tổ viên ra khỏi trận pháp, theo dấu vết kẻ địch để lại tiến hành truy tung, tuy rằng mọi người đã cố gắng hết sức, nhưng Bắc Hoang này địa thế phức tạp, truy tung một đoạn đường ngắn là đã không thấy tung tích đạo tặc.

Cũng may đạo tặc đang chờ tiếp viện, mà bọn đạo tặc này so với bọn trước đó thì thông minh hơn, tới phía ngoài trận pháp quan sát một lượt, liền lập tức rời đi, không có mạo hiểm vào bên trong trận pháp.

Điều này cũng chứng minh được những lo lắng khi mọi người thảo luận là đúng, những người này sau khi trở về khẳng định sẽ phái tới nhiều người vây quanh bắt bọn họ, dù sao Linh Hầu bọn họ dựa vào trận pháp đã treo cổ được nhiều đạo tặc.

Trong quá trình theo dõi, khoảng cách giữa Linh Hầu và đạo tặc là gần nhất, những người khác thì chăm chú nhìn theo Linh Hầu, từ xa đi theo sau, truy tung như vậy là có hiệu quả nhất, bởi vì công phu giấu hơi thở của Linh Hầu trong lúc truy tung là rất khó phát hiện.

Điều làm Linh Hầu và mọi người không ngờ đó là đi theo đạo tặc tới hơn trăm dặm đường, lại tới chổ mà lúc trước Linh Hầu đã từng nghiên cứu qua trên bản đồ, vùng đất mà dân cư tập trung gần Bắc Hoang nhất.

Xem bề ngoài dường như là một tiểu trấn hoang vắng, trên trấn có mấy cửa hàng buôn bán, mấy chục hộ gia đình ở thưa thớt xung quanh, nhìn qua chính là phân chia cho người ở.

Hơn nữa nơi này nghi lễ rất cởi mở, trên đường lưa thưa mấy người đang tùy ý đi dạo, còn có thể cùng chủ quán ven đường trò chuyện việc nhà, cảnh tượng nhìn rất thân thiết.

Linh Hầu vẫn chưa xúc động đến nỗi đem mình làm khách từ bên ngoài đến xuất hiện trên trấn, mà là từ xa đánh giá đám đạo tặc bị truy tung tới đây, một đám người cứ như vậy tiêu sái công khai đi trên trấn, cùng chủ các cửa hàng xung quanh và người quen cười nói vui vẻ, đánh tay chào hỏi.

Chỉ có điều vài người vốn là đang tùy ý đi dạo, ân cần thăm hỏi nhau vài câu, sau đó lại cùng nhau biến mất trước mắt Linh Hầu, dường như là khi đi về phía trước thì biến mất, lại dường như là đột nhiên biến mất.

Tuy rằng Linh Hầu không thấy rõ ràng, nhưng lòng lại trầm xuống, may mắn lúc nãy mình không có xúc động theo đám người này vào xin nghỉ lại, nếu không chết như thế nào cũng không biết, bởi vì rất có có thể cả tiểu trấn này là hang ổ của đạo tặc.

Nhìn lại nơi này, lòng Linh Hầu càng trầm xuống, chợt chạy nhanh trở về, cũng không thể ở chỗ này chờ người trong tổ đến, mặt khác, sáu người ở gần tiểu trấn quá cũng không tốt, chẳng may có cao thủ phát hiện là phiền toái lớn.

Linh Hầu nhanh chóng cùng người trong tổ liên hệ, cũng đem suy đoán của mình nói một lần, vẻ mặt tất cả mọi người ngưng trọng, hang ổ đạo tặc như vậy thật sự là không thể tưởng tượng được, khó trách hội đem nhiệm vụ đến trung tâm săn thú, cấp bậc rõ ràng so với nhiệm vụ khác là cao hơn.

Đỗ Kim Phát thận trọng nói khẽ với Linh Hầu: “Tổ trưởng, ta đã nhìn kỹ khu vực này, cách xây dựng sắp xếp là dựa theo trận pháp mà làm, tuy rằng chỉ là trận pháp cấp thấp, nhưng mà bình thường không suy nghĩ căn bản không phát hiện ra được, tác dụng quan trọng nhất của trận pháp này là rút dây động rừng.”

“Bất cứ là ai chỉ tấn công một chỗ trong đó, mọi người đều sẽ biết, như vậy muốn tiêu diệt toàn bộ đạo tặc là tương đối khó khăn.”

“Nếu không chúng ta áp dụng đá chiến thuật đánh lén?” Chu Tử Tuyên chen vào nói.

Phạm Vạn Thông lắc đầu, “Đánh lén không ổn, chẳng may mỗi nhà đều có bố trí bẩy rập đem chúng ta vây lại thì làm sao bây giờ?”

Hạ Phúc Toàn sắc mặt ngưng trọng, cẩn thận nhìn xung quanh trong phạm vi mấy trăm thước: “Ta cuối cùng vẫn cảm thấy nơi này kỳ lạ, tổ trưởng, nếu không nửa đêm chúng ta phóng hỏa đốt thử xem?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play