Chuyển ngữ ♥ Niệm Nam

Beta ♥ Nhã Vy

Sau khi Ngọc Diệu Âm thả lỏng tâm tình liền cảm thấy thoải mái hơn nhiều, không khỏi tăng thêm vài phần tình cảm với Lâm Đa Bảo, có thể nhận rõ vị trí của mình, biết mình ở vị trí nào để có biểu hiện thích hợp, vậy mà bản thân mình lúc trước còn xem hắn là đứa trẻ, Ngọc Diệu Âm có chút ngượng ngùng nghĩ.

“Được rồi, được rồi!”. Phạm Vạn Thông chạy lại chỗ Ngọc Diệu Âm lấy xâu thịt nướng, so với Vũ Văn mập mạp thì Phạm Vạn Thông khỏe mạnh ăn còn nhiều hơn, phải nói là trong cả tổ, cho dù có ai thích ăn đồ nướng do Ngọc Diệu Âm nướng đến mấy cũng không thể so với hắn.

Vừa mới nướng là Phạm Vạn Thông đã theo mùi hương mà đến, mùi vị ngày càng đậm, các thành viên trong tổ vốn đang rải rác ở các nơi, bây giờ đều vây quanh lại đây, vui vẻ ăn đồ nướng.

Có lẽ là bởi vì Đỗ Kim Phát đã bày trận bảo vệ nên Ngọc Diệu Âm có cảm giác hôm nay tất cả mọi người thả lỏng hơn so với trước đây, tìm thức ăn cũng tích cực hơn, thu hoạch rất phong phú, mọi người ăn rất vui vẻ, Ngọc Diệu Âm cũng không ngoại lệ, bởi vì hôm nay có ngọc khoai mà nàng thích nhất, đây là rễ cây một loại thực vật, có thể ăn được, hình dáng tương tự nhân sâm, hương vị lại giống như củ sen, vùi vào đống lửa, khi chín lấy ra ăn có vị ngọt.

Không giống với thói quen thích ăn thịt của nam tử trong tổ, hai nữ tử Tân Thanh và Ngọc Diệu Âm có khẩu vị không khác người thường lắm.

Ngọc Diệu Âm um ngọc khoai rất nhiều, ăn xong, phần còn lại chia đều cho tất cả mọi người để dành cho bữa sáng hôm sau. Buổi tối, mọi người cùng ngủ trong một cái lều, nhưng vẫn có một cái mành ngăn cách nam nữ.

Vốn Ngọc Diệu Âm nghĩ rằng bản thân mình sẽ vì tiếng ngáy của nam nhân mà mất ngủ, kết quả bởi vì mỗi ngày đều mệt mỏi không chịu nổi, dường như cứ vừa nằm xuống là ngủ, cho nên chuyện mất ngủ này dù một lần cũng chưa từng xảy ra.

Chỉ là bầu không khí hôm nay dường như có chỗ nào đó không đúng, tất cả mọi người vẫn đứng bên đống lửa, lại không một ai có ý định đi ngủ, Ngọc Diệu Âm đương nhiên cũng ngại về ngủ một mình.

Ánh trăng chậm rãi mọc lên, mãi cho đến khi lên tận đỉnh đầu vẫn không có ai quay về lều ngủ.

Ngọc Diệu Âm bỗng nhiên ngồi dậy, Tân Thanh lúc này đang ngủ trong lều, khó trách không phát hiện được hành động của nàng, thì ra bọn họ đều biết tối nay có hành động, xem ra người mới và người cũ có sự phân biệt.

Trong lòng Ngọc Diệu Âm yên lặng tiếp thu tin tức này, tự nhắc nhở mình sau này khi gặp chuyện phải suy nghĩ thật kĩ, có điều cũng may là lần này mình đúng lúc thức dậy, cũng không xấu mặt.

Ánh trăng chậm rãi hạ xuống, Ngọc Diệu Âm có cảm giác mặt đất hơi run run, chắc là có vật lạ xâm nhập vào trận pháp, nhưng lại không biết là người hay là thú bước vào trận pháp.

Tuy rằng Ngọc Diệu Âm có sự hiểu biết nhất định đối với trận pháp nhưng chẳng qua cũng chỉ là lý thuyết, không có kinh nghiệm thực tế, so với Đỗ Kim Phát có kinh nghiệm giết địch phong phú, khẳng định là có khác biệt rất lớn, đáng tiếc lvừa rồi không thể đi theo Đỗ Kim Phát cùng bày trận, nếu không cũng có thể học tập.

Điều khiến Ngọc Diệu Âm không ngờ chính là, từng cơn chấn động truyền đến từ trên sườn núi lại giằng co cả buổi tối, tuy là tất cả mọi người không ngủ mà đều ngồi bên đống lửa tu luyện nhưng cũng không có người nào lo lắng bất an mà đi xem.

Ngọc Diệu Âm và Lâm Đa Bảo ngay từ đầu đã chẳng thể tĩnh tâm tu luyện, có điều nhìn thấy mọi người đều thản nhiên cũng từ từ bắt buộc chính mình tĩnh tâm tu luyện.

Khi tia nắng đầu tiên của mặt trời chiếu lên mặt Ngọc Diệu Âm, Ngọc Diệu Âm mở mắt ra thì phát hiện bên cạnh không có người nào, chỉ có mình và Lâm Đa Bảo mắt to trừng mắt nhỏ.

Ngọc Diệu Âm suy nghĩ một lát: “Bọn họ chắc là đi kiểm tra là người hay thú nhốt giữa trận pháp, chúng ta cũng chạy nhanh theo cho kịp”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play