Chuyển ngữ ♥ Nhã Vy

Nàng chớp mắt một cái, vừa rối một đám mây cũng không có, sao bây giờ lại xuất hiện mấy đám mây đen, chẳng lẽ mây mơi này đặc thù?

Ngọc Diệu Âm nghi hoặc, đúng lúc này, một tiếng chim hót thê lương chói tai, một bầy chim, à không, bầy ác điểu lao từ trên cao xuống, tập kích nơi hạ trại, tạo thành một tình cảnh hỗn loạn.

Mọi người đang mơ màng bị tập kích đột ngột, sợ đến choáng váng, đại đa số không kịp phản ứng, thậm chí còn thương vong. Cảnh tượng là thuần túy đơn phương bị tàn sát, toàn bộ quá trình không quá thời gian một nén nhang, từ lúc nghe tiếng chim kia đến khi bầy ác điểu bỏ chạy, nháy mắt cũng không thấy bóng một con chim nào nữa.

Toàn bộ hư hại hoàn toàn, tàn binh nằm la liệt trên mặt đất, Ngọc Diệu Âm thà tin rằng tất cả chỉ là ảo giác của mình.

Lâm Đa Bảo và Hà Kỳ Nguyên cũng bị tiếng chim lúc đầu làm tỉnh, liếc mắt nhìn nhau, lại biết điều không mở miệng hỏi, chuyện gặp ban ngày đã khiến hai người hiểu rõ sự kinh khủng của đảo này, nguy hiểm không đâu là không có, không có chuyện gì là không thể xảy ra.

Ba người đối mặt với những chuyện này càng hiểu rõ thêm, nguy hiểm tầng tầng lớp lớp, vô số chuyện lạ không thể tưởng tượng nổi, sinh vật cổ khủng bố, không đâu là không có nguy hiểm cùng cực, dưới tình huống ác liệt này, có thể tự bảo vệ mình là may lắm rồi, làm sao còn dám ra vẻ anh hùng mà lao ra kết cục nguy hiểm như vậy chính là tấm gương!

Ngọc Diệu Âm cũng không ngây ngốc lâu, liền lùi về trong động, ra hiệu Lâm Đa Bảo và Hà Kỳ Nguyên tự mình xem. Hà Kỳ Nguyên trước nay vẫn thích xem nào nhiệt, đứng mũi chịu sào đi ra xem, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý trước, nhưng nhìn nơi hạ trại thảm thiết như vậy, thân thể cũng không đừng được mà run lên.

Sau đó hắn cúi đầu lùi vào, dán chặt vào thành động, Lâm Đa Bảo nhìn Ngọc Diệu Âm không hé một tiếng, lại nhìn Hà Kỳ Nguyên không hề có chút cảm giác an toàn nào, lòng trầm xuống, cho dù có chuẩn bị tâm lý thế nào, hắn cũng không ngờ cảnh tượng mình thấy lại khủng khiếp như vậy.

Hắn lui về động, cả người cũng lạnh run.

Ba người đều không ai đề nghị ra ngoài hỗ trợ, không phải là ích kỷ, mà là ban đêm còn dài, ai cũng không biết sẽ còn xảy ra chuyện gì.

Huống chi nơi hạ trại nhiều máu như vậy, dễ hấp dẫn các loại sinh vật hung ác, đây chính là chuyện liên quan đến tính mạng.

Ba người đều ôm tâm sự riêng, im lặng trầm mặc, thần kinh Ngọc Diệu Âm căng như dây đàn, bây giờ trầm tĩnh lại liền cảm thấy mệt mỏi, kéo thảm che lên người rồi nằm xuống ngủ, căn bản cũng không có tâm tư nghĩ đến người khác đều đắp chăn bông ngủ.

Lâm Đa Bảo nhìn Ngọc Diệu Âm định đi ngủ, vội vàng lấy hết chăn bông trên người đắp cho Ngọc Diệu Âm, mà Hà Kỳ Nguyên cũng vội học theo hắn, nhường chăn rồi cũng tựa lên người Lâm Đa Bảo ngủ.

Hà Kỳ Nguyên không dám ngủ say, sợ mình lúc ngủ ngáy to, khiến cả ba người đều lộ.

Lâm Đa Bảo một bên nhìn Ngọc Diệu Âm, một bên luyện công, Hà Kỳ Nguyên cũng học theo, bắt đầu luyện tập nội công tâm pháp tổ truyền nhà mình – Tử Tâm Kim Thể, tuy nhiên cũng chỉ là vô bổ, chưa từng phát huy tác dụng, cũng có thể nói, hắn chưa bao giờ luyện thành một chút nào, cũng có thể là hắn không hợp loại nội công tâm pháp này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play