Hộp thứ hai còn lớn hơn hộp thứ nhất, bên trong có một khối nham thạch màu xanh đậm, bên trên lẫn lộn không ít tạp chất, Tiếu Tiếu lật qua lật lại xem không thấy có gì đặc biệt.
- Đây là chiến lợi phẩm của ba.
Âu Dương Thanh Linh làm như vô ý nói:
- Đây là lần đầu tiên vào trong Tinh Tế... trước kia chỉ đi đến vòng ngoài.
Vì vậy giá trị lớn nhất của nó là ý nghĩa kỷ niệm, đây là một khối đá vụn trong tinh không.
Tiếu Tiếu đem viên đá đặt bên người sau đó mới bắt đầu mở cái hộp thứ ba.
Cái hộp này còn lớn hơn, nặng hơn hộp trước một chút, nó có hình chữ nhật.
- A, đây là...- Tiếu Tiếu lấy vật bên trong- Súng?
- Đúng vậy, súng.
Bản thân Âu Dương Thanh Linh cũng có chút khó xử, tặng quà cho một cô bé mà lại chọn súng ống. Nhưng có trời mới biết anh có linh cảm rất rõ rằng cô bé nhất định sẽ thích nó. Mà nhìn bây giờ xem ra cô bé thật sự thích món quà này, còn thích hơn cả chuỗi vòng kia.
- Thật sự là súng?
- Đúng vậy thật sự là súng.
Âu Dương Thanh Linh nhìn đôi mắt đang tỏa sáng của Tiếu Tiếu trong lòng liền cảm thấy vô cùng thỏa mãn:
- Nhưng đây là súng năng lượng, tuy là vật rất thông dụng trên chiến trường trong thiên hà nhưng nó cần đá năng lượng để hoạt động, Địa Cầu chúng ta không mua được, cho dù có mua được cũng đều do quân bộ giữ. Chính vì vậy, mặc dù nó là một khẩu súng nhưng nó còn có giá trị lớn hơn đó là sưu tầm.
Tiếu Tiếu biết rõ mình quá nhỏ để có tư cách sử dụng súng ống, nhưng cho dù chỉ là đồ sưu tầm thì cô cũng vẫn rất vui vẻ. Khẩu súng này chỉ cần có năng lượng là có thể sử dụng rồi.
Tiếu Tiếu cảm thấy dù mình chưa mở hai hộp còn lại nhưng đã có thể xác định rằng trong hai hộp kia không có vật gì khiến mình thỏa mãn hơn vật này.
Sự thật đúng như Tiếu Tiếu nghĩ, hai cái hộp còn lại, một hộp chứa một bộ quần áo, nghe nói dùng chất liệu ngoài hành tinh chế tạo thành, tuy rằng đây là vật khá hiếm thấy trên Địa Cầu nhưng trong Tinh Tế thì vẫn có thể tìm được. Còn trong cái hộp cuối cùng chính là một chú thỏ bông lớn màu hồng nhạt.
Tiếu Tiếu gần như chỉ cần liếc một cái đã hiểu ra:
- Hai thứ này nhất định là ý kiến của Cổ Lực.
Âu Dương Thanh Linh mỉm cười:
- Tiếu Tiếu thật thông minh.
Trên thực tế món quà đầu tiên của anh cũng không có ai biết, anh nhặt được một cái đồng hồ cát nên chiếm được. Món quà thứ hai là vật có ý nghĩa kỷ niệm lớn nhất nhưng thật ra cũng là do một phút xúc động nên mới lấy về. Mà món quà thứ ba kia, khi mọi người biết anh mang nó làm quà tặng cho một cô bé thì đã cười anh một hồi. Cũng chính vì sự cười nhạo của đồng đội nên anh cảm thấy hơi thiếu tự tin, dù sao thì, theo anh thấy, mặc dù bình thường những người kia cũng chẳng ra gì nhưng hiểu biết về tâm tư, sở thích của một cô bé cũng có không ít kinh nghiệm a.
Kết quả chính là, anh nghe theo đề nghị của tên Cổ Lực kinh nghiệm đầy mình kia đề nghị.
- Cám ơn Thanh Linh, thứ ba chọn là tốt nhất.
Sau đó, cô cẩn thận đem khối thiên thạch để vào trong chiếc nhẫn không gian mang theo bên mình. Còn những thứ khác thì không thèm để ý mà chỉ bắt đầu vuốt ve khẩu súng. Chỉ là, dù rất háo hức nhưng cô không cách nào khống chế được khẩu súng, tay cô còn quá nhỏ, chỉ có thể miễn cưỡng cầm khẩu súng, căn bản không thể sử dụng.
Khi cô làm tất cả những hành động này đều vô cùng tùy ý nhưng lại quên rằng Âu Dương Thanh Linh vẫn còn bên cạnh. Mà lúc này, sắc mặt Âu Dương Thanh Linh chợt thay đổi, anh nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trên tay Tiếu Tiếu.
- Tiếu Tiếu.
- Vâng?
- Thiên thạch cất đâu rồi?
Tiếu Tiếu ngẩng đầu, giơ ngón tay lên:
- Ở đây.
Qủa nhiên là thế, Âu Dương Thanh Linh biến sắc:
- Cái này Tiếu Tiếu lấy ở đâu ra?
- Có người tặng, con giúp anh ta giải quyết vấn đề, đây là quà cảm ơn.
Cố bé có thể giúp ai giải quyết vấn đề mà nhận được bảo vật thiên kim khó cầu như thế này? Ai lại có thể đem vật này thành vật cảm tạ tặng một cô bé?
Gần như ngay lập tức Âu Dương Thanh Linh liền đoán ra đáp án, tuy không đoán được chi tiết sự việc nhưng kết quả thì không thể sai. Chuyện không còn có khả năng thay đổi nên anh dồn sức đem Tiếu Tiếu ôm vào trong ngực, rồi nghiêm túc nói với cô bé:
- Tiếu Tiếu, sau này không thể đem vật này lộ ra trước mặt người khác.
Tiếu Tiếu nhìn ngón tay của mình:
- Không thể đeo sao?
Âu Dương Thanh Linh lắc đầu:
- Không, có thể mang theo nhưng tạm thời không thể mang trên tay, đeo trên cổ được không? Hơn nữa, điều quan trọng nhất không phải là mang theo hay không mà là không được để cho người khác biết nó có thể cất trữ đồ vật.
- Không thể để cho người khác biết?
- Đúng, không thểđể cho người khác biết, bất kể là ai cũng không được.
Tiếu Tiếu nghĩ nghĩ rồi ngoan ngoãn gật đầu:
- Vâng.
- Ngoan.
Âu Dương Thanh Linh sờ đầu Tiếu Tiếu:
- Đợi Thanh Linh trở nên mạnh mẽ, Tiếu Tiếu lớn hơn một chút nữa là được rồi.
- Vâng.
Hiếm khi Tiếu Tiếu nghe hiểu được ý tứ trong lời nói của Âu Dương Thanh Linh, đợi đến lúc Thanh Linh trở nên mạnh mẽ thì có thể bảo vệ Tiếu Tiếu, Tiếu Tiếu có thể mang theo chiếc nhẫn kia mà không cần phải giấu diếm.
- Ngoan.
Âu Dương Thanh Linh tiếp tục xoa đầu cô bé, nhưng trong lòng lại dâng lên nỗi sợ, Tiếu Tiếu thật sự gặp được tên tội phạm bị truy nã kia, hơn nữa còn nói chuyện với nhau, trong thời gian đó có thể xảy ra rất nhiều chuyện. Anh càng nghĩ càng cảm thấy may mắn, Tiếu Tiếu gặp phải tội phạm mà không bị bất cứ thương tổn gì, thật là may mắn.
Tiếu Tiếu không biết trong lòng Âu Dương Thanh Linh suy nghĩ những gì, cô mệt mỏi một ngày, vừa được tắm qua nước ấm, giờ lại được bên cạnh người thân thuộc nhất nên cảm thấy an tường. Tiếu Tiếu trực tiếp đem cả súng lẫn hộp cất vào không gian trữ vật sau đó lôi kéo Âu Dương Thanh Linh:
- Mệt, muốn ngủ.
Âu Dương Thanh Linh đem Tiếu Tiếu đặt lên giường, giúp cô bé đắp kín mềm nói:
- Ngủ đi.
Tiếu Tiếu cầm lấy tay áo anh không chịu buông:
- Thanh Linh, ngủ cùng Tiếu Tiếu.
Âu Dương Thanh Linh cười một tiếng rồi cũng lên giường, cùng nằm xuống.
Tiếu Tiếu chui vào vòm ngực ấm áp, đây là giấc ngủ yên ổn nhất của cô sau bao ngày.
Sáng sớm hôm sau, Tiếu Tiếu từ biệt nữ bảo vệ cùng Tần hạ sĩ tại cửa khu nghỉ dưỡng. Cô nhận được hai món quà, Tần hạ sĩ tặng một bộ dụng cụ trượt tuyết nhưng Tiếu Tiếu cảm thấy sau này cô cũng không có cơ hội dùng đến nó. Hơn nữa, cô cảm thấy khi mình nhận quà Thanh Linh có chút không vui nên cũng không ưa thích món quà này. Món quà nữ bảo vệ tặng Tiếu Tiếu chính là một người tuyết rất đáng yêu.
Tiếu Tiếu lễ phép cảm ơn sau đó tạm biệt bọn họ.
Trở lại học viện, Âu Dương Thanh Linh tổ chức một buổi gặp mặt nhỏ tại ký túc xá của bọn họ. Sau đó hai người nghỉ ngơi ba ngày liền tiếp tục đi học như bình thường.
Mà đúng thời gian này Tiếu Tiếu nhận đợt kiểm tra đầu tiên.
Tiếu Tiếu đã lên tinh võng từ sớm, tiến vào lớp 999.
Thầy giáo vẫn ở đó như trước, vừa nhìn thấy Tiếu Tiếu ông đã vui vẻ:
- A, hiếm thấy một bạn nhỏ cũng đến nơi này a.
Tiếu Tiếu thiếu tế bào hài hước nên không nhận ra ông đang trêu đùa, chỉ bình tĩnh nói:
- Em muốn kiểm tra.
Khóe miệng thầy giáo giật giật, đứa bé này thật là không đáng yêu nha:
- Đến đây đi, đưa chương trình học của em trước.
Kiểm tra rất dễ dàng, trên màn hình máy tính siêu cấp xuất hiện từng nhóm giáo trình, Tiếu Tiếu chỉ cần nhìn và điểm lên trên, sau đó nội dung kiểm tra sẽ được lấy ra từ chương trình học của cô, kiểm tra xem cô kiến thức cô nắm giữ được.
Tiếu Tiếu liên tiếp ấn vào bảy bản giáo trình mới dừng lại.
Ngẩng đầu thì thấy thầy giáo trợn mắt:
- Nhiều như vậy?
Ba tháng bảy bản giáo trình, nhiều không? Mỗi ngày chỉ học có một chút thời gian thôi mà, Tiếu Tiếu khó hiểu nhìn lại thầy giáo.
Thầy giáo nhìn thấy ánh mắt Tiếu Tiếu nhìn lại nhưng vẫn cố xác định:
- Em chắc chắn là kiểm tra tất cả những thứ này?
- Đúng.
Thầy giáo hít một hơi sâu, sau đó tiếp tục thao tác, rất nhanh sau đó, 200 đề bài được chọn. Đề bài chỉ có hai loại, một là trắc nghiệm, hai là vấn đáp.
Thời gian kiểm tra là ba giờ.
Thầy giáo mỉm cười nhìn xung quanh đểđảm bảo sự yên tĩnh, đề phòng Tiếu Tiếu bị quấy rầy.
Một giờ sau, Tiếu Tiếu và thầy giáo nhận được thông báo: Lần kiểm tra đầu tiên chấm dứt, thành tích tốt.
Thầy giáo cứng lưỡi lần nữa, không thể không trợn mắt há mồm, Tiếu Tiếu vẫn lạnh nhạt như trước.
- Xin hỏi, còn có vấn đề gì sao?
Tiếu Tiếu lại đến ngồi trước mặt thầy giáo, vẫn duy trì sự tôn trọng đối với thầy giáo nhưng không có nửa phần khách khí.
Thầy giáo thở dài:
- Bên trong có hội trao đổi, nếu như em có hứng thú thì sang xem.
- Em biết rồi.
Thấy Tiếu Tiếu là người kiệm lời, đối mặt với người như vậy muốn nói nhiều cũng không được nên thầy giáo chỉ có thể gật nhẹ đầu:
- Chỉ có như vậy.
Tiếu Tiếu lập tức đứng dậy:
- Vậy thì tạm biệt.
Thầy giáo làm bộ như đã đoán ra hành động của Tiếu Tiếu sẽ như vậy, chờ cô bé rời đi xong mới đột nhiên cười lắc đầu. Học sinh này thật có cá tính, tại đây ông gặp qua không ít học viên đặc biệt nhưng ông chỉ hiếu kỳ, ngoài đời thực không biết cô bé có như thế hay không? Nếu là như vậy thật thì cũng vô cùng thú vị.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT