Chiếc posche đời cũ lao
vun vút trong ánh sáng bình minh ra khỏi thành phố hướng về phía Lâm Đồng. Chiếc xe
là của Thành, bố cậu ta là giám đốc một công ty điện tử nhỏ, lại là con trai
độc nhất của ông nên cậu cũng được nhiều ưu ái.
Từ khi mơ thấy Sơn, có gì đó thôi thúc tôi phải về lại quê nhà, nơi mà vợ tôi đã dẫn dắt tôi đến trong
giấc mơ ngày hôm ấy. Hơn nữa, đã mấy tháng nay tôi
chưa về quê để thắp
hương cho mẹ nên cũng muốn về nhà để dọn dẹp nhà cửa sẵn tiện thắp hương cho
bà.
Lúc đầu tôi định đi một mình nhưng mấy thằng này cứ bám lấy. Vì là ngày cuối tuần và hôm nay không thằng
nào phải trực cả nên cả đám theo tôi lên đây. Nhàn là người hăng hái nhất “Công tác với
anh Liêm lâu như vậy mà chưa biết nhà anh
đấy nhỉ, hay là, hay là cả bọn lên nhà anh chơi đi”. Thế là cả bọn cùng đồng tình theo nó. Vậy cũng tiện, lâu nay chưa dọn dẹp gì hôm nay cho tụi nó dọn dẹp luôn một thể.
Sáng ra tôi phải tranh
thủ dậy sớm để đi bơi, thiếu nó tôi như một người nghiện thuốc lên cơn thèm thuốc vậy. Đó là thói quen mỗi buổi sáng của tôi, nó như ăn sâu vào tiềm thức
của tôi. Sau đó lại
phải chạy xe tới cơ quan để nhờ rồi chờ thằng Thành tới đón. Lúc đầu Nhàn dành lái nhưng chỉ mới đi được có ba bốn
mươi cây số gì đó cả đám đã
phải xanh mặt vì cái trò “nhanh và nguy hiểm” của nó. Loạng choạng sắp tung
phải mấy cái xe tải thế mà nó né thế nào mà lại lọt qua được khe hở giữa hai
xe. Nhã thì mỗi khi thấy nó sắp tung phải mấy cái xe tải như vậy thì cứ ré lên “Này, muốn chết à” làm tôi đau cả đầu. Sau
khi ăn sáng xong, cả bọn quyết định cho nó ngồi ghế sau và để cho Thành cầm
lái. Mấy năm được huấn luyện trong quân ngũ rồi cộng thêm mấy năm làm ở phòng
hình sự cũng chả làm nó chững chạc hơn tí nào, tính tình vẫn cứ vô tư như vậy.
Tôi ngồi ghế trước, phì phèo nhả từng hơi thuốc ra khung cửa kính đã kéo xuống một nửa. Nhàn ngồi sau vẫn thao
thao bất tuyệt về mọi thứ trên đời mà nó biết. Nhã thì nghểnh mặt lên chẳng
thèm nghe những thứ nó nói mà quay sang nói chuyện với Nam. Đường đèo quanh co
khúc khuỷa cùng với sương mù của xứ sở mộng mơ làm Thành không dám lái nhanh như lúc ở thành phố
nữa. Tính Thành vốn cẩn thận lại là con một trong một gia đình giàu có nên sinh ra nhát chết. Có lần
trong đợt công tác càn quét phối hợp với đội phòng chống ma túy, thấy con
nghiện bị thương
chảy máu mà cậu không dám tới gần vì sợ lây nhiễm HIV, cuối cùng Nam cũng anh phải cõng hắn ta từ trong
cảng Thủ Đức ra ngoài để đưa đi cấp cứu. Cứ qua khỏi mỗi cái ngã ba là anh lại
chỉ đường cho Thành phải đi bên nào. Sau bốn năm tiếng đồng hồ chạy dài trên
đường quốc lộ thì chiếc xe cũng rẽ vào một thị trấn nhỏ và tiến thẳng vào trong
làng. Ngôi làng chỉ có bốn căn biệt thự và mấy ngôi nhà nhỏ chụm lại xung
quanh. Bỗng thằng Thành phanh gấp làm chiếc điếu Craven trên tay anh rơi ra ngoài của sổ, bánh xe chài
theo một đường dài trên con đường đất nhuốm màu máu.
- Này, gì vậy? –Tôi hỏi.
- Có con chó.
Trước chiếc xe là đôi chó hoang
đang lần tìm đường chạy vào
đám cỏ ven đường khi bị tiếng phanh gấp của Thành làm hoảng sợ.
- Chó hoang đấy, ở đây nhiều lắm, không
sao đâu. –Tôi chỉ về căn nhà phía trước. –Nhà anh đấy.
Chiếc xe chạy thêm một đoạn
rồi dừng lại trước
căn nhà nhỏ, phía trước căn nhà là hai chiếc xích đu bị lá phủ đầy. Tôi bước
xuống xe trước rồi đẩy cửa tiến vào
trong, cánh cửa bỏ lâu ngày nên khóa cửa cũng bị đứt từ lúc nào.
- Ở trên phố anh ở chung cư mà nhà ở quê bé như vậy sao.
–Nhàn lên tiếng.
Nhã liếc nhìn Nhàn như muốn nhắc nó biết là nó vừa nói
sai điều gì đó. Nhàn im lặng
tỏ vẻ hối lỗi.
- Trời, lá cây rụng đầy sân, đây chính là
lí do mà anh Liêm kêu toàn phòng chúng ta lên đây mà. –Nhàn nói tiếp sau khi bị
Nhã liếc rồi tiếp bước
sau đi vào nhà.
- Chúng ta dọn xong cái sân này là có thể
làm tiệc nướng ngoài
trời được rồi. –Thành lên tiếng.
- Miễn có ăn là được. –Nam nói. –Đói quá
rồi.
Nhìn đống là rơi trước sân
nhà, tôi cảm thấy mình đã đúng khi dẫn theo mấy đứa nhóc này vào đây. Từng lớp
là của cây xoài trước cửa bị gió đưa lên đầy mái nhà rồi nằm đầy mặt đất xếp thành
từng lớp. Lớp dưới bị mưa làm cho ẩm ướt trong khi lớp trên lại khô khốc, chúng
kêu “lốp đốp” khi đoàn người lần lượt bước qua.
- Mấy đứa giúp anh dọn ngoài sân còn trong
nhà cứ để anh, Nhã thì chuẩn bị đồ ăn. –Tôi bắt đầu phân công nhiệm vụ.
- Yes sir, cả bọn đồng thanh lên tiếng sau
khi nhận được lệnh của chỉ huy.
Sau khi thắp nhang trong
phòng thờ và thưởng
thức món thịt nướng ngoài trời mà Nhã đã chuẩn bị từ đêm hôm trước tôi dẫn cả đám đi dạo quanh ngôi
làng. Từng ngóc ngách nhỏ tôi đều giới thiệu cho mọi người
về hướng đi của nó, hầu như không ngóc ngách nào ở đây mà tôi không biết cả. Cả bọn đều tỏ vẻ thích thú khi được
nghỉ ngơi ở một nơi yên tĩnh và không khí trong lành như thế này.
- Ở đây có mấy căn biệt thự này không biết
được xây từ bao giờ vậy anh? Nhã hỏi.
Tôi nhìn mấy căn nhà xung
quanh hết một lượt rồi trả lời.
- Chắc là được xây từ thời Pháp thuộc, không
phải bọn Pháp xây thì cũng do mấy tên Việt gian theo Pháp xây mà thôi.
Nhàn vừa uống chai nước ngọt, vừa nói tiếp.
- Bây giờ mà có tiền mua mấy căn biệt thự
này rồi lúc về già dẫn vợ con lên đây nghĩ dưỡng thì sướng nhỉ. Ở đây không khí trong
lành, không tấp nập như dưới phố lại yên tĩnh…- Nhàn chưa nói dứt câu thì Nam đã xen vào rồi.
- Bê đê mà cũng muốn có vợ con sao. –Nam
lại nói bằng cái giọng the thé như để chọc tức Nhàn.
- Ai bê đê chứ. Anh ngoan thì thử xem sao.
–Vừa nói Nhàn vừa nghểnh mặt lên như thách thức Nam.
- Cậu muốn thử gì nào.
Nhàn quay lại hất hàm về
phía Nhã, cậu mỉm cười,
cô gái không hiểu gì nhưng sau đó thấy khuôn mặt đểu giả
của cậu, Nhã la lớn.
- Này, tôi đây sợ cậu à.
Nhàn bỏ chạy, Nhã chạy
theo sau cầm theo cái roi bằng cỏ bẻ ở ven đường. –Này, thì thử này, thử này.
–Vừa nói cô vừa quất vun vút vào mông anh chàng láu cá này. – Á, đau, đau.
- Cho chừa. Tiếng đôi trai trẻ từ xa vọng
lại. –Muốn thử nữa không hả.
Tôi và Thành lắc đầu mỉm
cười, nhìn Nhã và Nhàn làm tôi nhớ lại cảnh vợ chồng anh lúc yêu nhau cũng vậy,
tình tứ, vui đùa và lãng mạng.
Thành là một con người chững chạc hơn nên ít khi mọi
người thấy anh vui đùa như Nhàn. Cậu không vui đùa theo kiểu con nít mà chỉ cười
khuẩy xem tụi nó rượt nhau. Suốt chặng đường không nói câu nào cuối cùng Thành
cũng lên tiếng.
- Cánh đồng cỏ này sao lại trồng toàn cỏ
hoang vậy anh? Mà lại rào kín thế này nữa.
Tôi quay người lại đứng trước đồng cỏ, đặt
hai tay chống lên hàng rào, tận hưởng bầu không khí trong lành, hít một hơi
thật sâu rồi cất tiếng.
- Cánh đồng này vốn thuộc nhà họ Dương ở đằng kia. –Vừa nói tôi vừa chỉ vào căn biệt thự cuối làng nằm chênh vênh trên
đồi, sau đó là vực thẳm. –Từ bao đời nay, anh cũng không biết từ bao giờ nhưng
từ lúc anh sinh ra tới giờ đồng cỏ này đã bị rào chặt lại rồi.
- Tại sao vậy anh. Em thấy cái này làm
trang trại cũng mau thu hồi vốn lắm đấy. –Vốn sinh ra trong một gia đình kinh
doanh, Thành hiểu rõ những quy luật kinh tế.
- Nhưng mà không thể xây dựng trong này được vì đây là cấm địa của gia đình họ.
Lúc này thì Nhã, Nam và
Nhàn cũng quay lại chổ của tôi và Thành. Nhàn lên tiếng xen vào cuộc nói chuyện
của chúng tôi.
- Cấm địa, có nghĩa là sao vậy anh?
- Có nghĩa là không ai được phép xâm phạm
vào đây trừ một vài người có quyền lực hay là một điều kiện gì đó chẳng hạn.
- Tại sao lại như vậy ạ? Thế kỉ 21 rồi mà còn… Nhã lên tiếng.
- Thật ra nó gắn với một truyền thuyết? –Tôi
nhếch mép.
Nam lúc này không kiềm được
bèn cất tiếng.
-
Truyền thuyết gì vậy anh?
- Truyền thuyết gì vậy anh, anh nói nhanh
đi. –Nhàn giục.
Biết tính tò mò của thằng
Nhàn, tôi im lặng hồi lau để chờ nó giục thêm mấy hồi nữa tôi mới nói tiếp.
- Thật ra thì…- Vừa nói tôi vừa cười mỉm. –Anh có biết đâu. Nhưng
có lẽ người trong làng ai cũng biết.
- Cái gì, ai cũng biết mà anh lại không
biết ư, cảnh sát hình sự gì mà lạ vậy. Nhàn chê trách.
- Bởi vì cái đó đối với cậu ấy nó không
hữu ích.
Một giọng nói quen thuộc
làm tôi và cả bọn quay phắt người lại. Trước
mặt tôi là cậu bạn than thuở trước Dương Thành Sơn. Tôi hoàn toàn bất ngờ vì sự
xuất hiện của cậu ta, đáng ra lúc này cậu ta đang ở Mỹ mới phải. Chưa biết trả
lời thế nào thì Sơn đã tiếp lời.
- Đúng vậy, bởi vì cái đó đối với Liêm
không hữa dụng nên cậu ta không cần biết làm gì. Bộ não con người giống như một căn phòng rỗng, ta có thể chứa những gì mà ta
muốn. Thật
sai lầm khi nghĩ rằng căn phòng ấy có các bức tường đàn hồi có thể ních mọi thứ, khi ta tiếp nhận
kiến thức mới cũng là lúc ta quên những điều mà mình từng biết. Vì vậy, quan trọng nhất là không để
thực tiễn vô dụng chèn ép sự thưc hữu ích.
Tôi nhận ra ngay đây là
câu nói nổi tiếng của Sherlock Holmes trích trong tập “chiếc nhẫn tình cờ” mà tôi
và cậu đã chuyền tay nhau để đọc hồi tiểu học.
Sơn mỉm cười, ánh sáng mặt trời
làm mắt cậu ta nheo lại. Rồi Sơn tiến về phía tôi. Sơn
giơ tay của mình ra như muốn bắt tay tôi. Đăng boăn khoăn về hành động kì lạ này
của Sơn thì Nhàn cất tiếng xen vào.
- Đây là ai vậy anh.
- Đây là Sơn, bạn thân chí cốt của anh lúc bé, hồi đó anh và
Sơn được mệnh danh là 2 con mọt sách của vùng này vì lúc đó tụi anh rất đam mê truyện trinh thám, thế là
anh với nó cứ chủ nhật mỗi tuần là đạp xe mấy chục cây số để xuống huyện mua
tiểu thuyết về đọc, đọc mãi nên thành ra học được mấy câu của Sherlock Holmes
đấy mà. Đây là các đồng nghiệp của tôi. –Tôi nói và lần lượt chỉ tay vào từng người để giới thiệu cho Sơn. Đây là
Nam, Thành, Nhã và Nhàn.
Sơn rút tay lại khi tôi lảng sang vấn đề khác,
tôi có thể ít nhiều nhận ra sự thay đổi trên khuôn mặt cậu ta, nhưng có lẽ lúc
này người bất ngờ nhất phải là tôi. Hành động của Sơn làm tôi thấy khác thường
vì từ sau khi Hồng Vân chết cậu ta không bao giờ gặp mặt tôi nữa. Sơn quay sang
chào cả đám người chúng tôi.
- Ồ, là cảnh sát cả sao. Chào mọi người. –Vừa nói Sơn vừa bắt tay
từng người một.
- À, chiều nay chúng em định tổ chức một buổi
tiệc nhỏ tại nhà anh Liêm, anh cùng tham gia nhé.
Vừa nói Nhã vừa kéo Sơn
tiến về phía nhà tôi. Cả bọn cùng đi theo sau. Tôi cũng tiếp bước theo bọn nhóc
với nhiều suy nghĩ mơ màng.
Sơn cậu bạn thân nhất của Tôi thời
thơ ấu bỗng dưng xuất hiện. Đó phải chăng là định mệnh xô đẩy hay là sự sắp đặt
ngẫu nhiên của thượng đế.
***
Tôi đang ngồi trên chiếc
xích đu, tay kẹp chặt điếu thuốc, miệng phà từng luồng khói vào màn đêm dày
đặc. Chờ cả đám phòng bên cạnh bắt đầu lấy bộ bài tây ra chơi tôi mới đứng dậy
ra ngoài. Thái độ của Sơn hôm nay thật làm tôi bất ngờ, kể từ ngày Hồng Vân mất,
Sơn đẩy hết mọi tội lỗi lên người tôi, cậu ta luôn trách tôi đã gây ra cái chết
của Vân. Từ đó, Sơn luôn lảng tránh tôi, từ chối các cuộc gọi từ tôi. Rồi sau đó
tôi được em gái Sơn cho hay là Sơn đã đi Mỹ du học, chúng tôi cũng đã không liên
lạc nhau kể từ đó. Hôm nay Sơn lại chủ động nói chuyện và đề nghị ngủ chung với
tôi đêm nay thật là một chuyện quá kì lạ.
Mà cũng có lẽ, sau nhiều
năm như vậy sơn đã không còn trách tôi nữa. Nhớ đến Hồng Vân tôi bổng nhớ đến cái
ngày chúng tôi gặp nhau lần đầu tiên, cô ấy đã để lại cho chúng tôi nhiều ấn tượng
khá sâu sắc. Lúc ấy Sơn và tôi cũng đang học tập tại thành phố Hồ Chí Minh, chủ
nhật là lúc tôi được trường cho ra ngoài còn những ngày còn lại trong tuần tôi
bắt buộc phải học tập và sinh hoạt tại trường.
Sáng đó tôi nhận được cuộc
điện thoại từ Sơn muốn tôi đi nhà sách cùng cậu ta nên tôi ra ngoài từ rất sớm.
Đến nhà sách trung tâm, tôi thấy Sơn đang cầm trên tay quyển “Thiên thần và ác
quỷ” của Dan.
- Này, sao không chờ tôi đi cùng vậy hả.
Thấy tôi chạy đến, Sơn gập
quyển sách lại nhìn tôi. –Cậu làm gì mà mồ hôi nhễ nhại thế kia, có biết quyển
sách này mới tái bản lại không hả, nhưng chỉ có 2000 bản, đây là cuốn sách cuối
cùng trên kệ rồi đấy.
Tôi vội lau mồ hôi trên mặt,
hổn hển nói. –Tôi tới nhà cậu nhưng anh Trung học trò bố cậu bảo cậu vừa ra ngoài
nên tôi chạy đến đây ngay.
Tôi liếc mắt nhìn qua kệ
sách, đúng như Sơn đã nói tuy chỉ mới tái bản được có hai ngày nhưng quyển mà Sơn
đang cầm trên tay đã là quyển cuối cùng trên kệ. Có lẽ đây là cuốn sách khá nổi
tiếng nên được tiêu thụ rất nhanh.Tôi mỉm cười nhìn Sơn bảo.
- Xem như là cậu nhanh đi. Lấy sách rồi đi
về nào sao cậu cứ đứng đọc mãi thế.
- Thì tôi đang chờ cậu mà, nên đọc thử xem
sao. –Vừa nói Sơn vừa hất hàm qua phía cái kệ sách gần đó. –Hơn nữa tôi đứng đây
không phải hoàn toàn vì cậu đâu!
Tôi nhìn vê hướng ấy, một
cô gái đang ngó quanh như đang tìm kiếm một cuốn sách nào đó. Cô lật từng quyển
sách lên nhìn rồi lại bỏ xuống.
-Được không, đẹp đấy chứ. –Sơn nói.
Tôi mỉm cười nhìn lại lần
nữa cho kĩ hơn. Mái tóc đen thả dài qua vai, khuôn mặt trái xoan cùng với cái mũi
thon dài sẵn sằng làm siêu lòng bất cứ chàng trai nào gặp phải. Với chiều cao
trên một mét sáu và nước đa trắng ngần, cô gái trẻ dường như sở hữu một ngoại hình
chuẩn hơn cả những “hot girl” tôi thường thấy trên mạng.
Cảm thấy khó chịu vì cái
nhìn chăm chú của hai chúng tôi, cô gái trẻ liếc mắt nhìn lại. Tôi vội vã quay
người đi hướng khác còn Sơn vẫn chăm chú nhìn cô gái trẻ. Tôi thoáng thấy Sơn mỉm
cười với cô gái nọ. –Thích rồi sao. –Tôi thầm nghĩ.
- Cho tôi mượn quyển sách trên tay anh được
không?
Một giọng nói vang lên làm
tôi quay người lại, thì ra là cô gái trẻ đang đứng sau lưng tôi tựa lúc nào. Thứ
mà cô đang tìm kiếm chính là cuốn sách mà Sơn đang cầm trên tay. Sơn đưa ngay mà
không cần suy nghĩ.
- Này, cô cầm đi.
- Vậy tôi lấy quyển này nhé!
Vừa mới lấy được quyển sách
cô ta quay người bỏ đi. Tôi vội chạy tới trước chặn đường cô ta lại.
- Cuốn sách này là của bạn tôi, cô không
thể lấy đi được.
- Nhưng bạn anh chưa mua nên giờ tôi mua
trước.
- Không được, rõ ràng bạn tôi đã lấy nó trước.
Cô không được…
Chưa nói hết câu thì Sơn đã
cắt ngang lời tôi rồi đẩy tôi ra sau. –Cô cứ lấy đi, tôi nhường cô đó.
- Được rồi, tôi đi đây.
- Không được, ở đâu mà vô lí thế chứ. Rõ ràng
bạn tôi lấy trước mà.
Cô gái trẻ nhoẻn miệng cười
rồi bước đi trước. – Là bạn anh nhường tôi đấy nhé, anh cảnh sát sinh viên.
- Sao cô lại biết tôi là một sinh viên
cảnh sát.
Vẫn không quay đầu nhìn lại,
cô trả lời. –Suy luận khoa học.
Tôi đứng đơ như trời trồng,
một người có thể suy luận về nghề nghiệp của người khác chỉ có trên phim ảnh mà
thôi. Tò mò về cô gái trẻ tôi định chạy theo bắt chuyện nhưng cô đã ra đến quầy
tính tiền nên tôi với Sơn đành phải ra cửa đứng chờ. Thấy cô gái nọ bước ra khỏi
cửa, tôi liền chặn đường lại hỏi ngay. –Cô
suy luận như thế nào.
- Anh thật sự muốn biết sao.
- Đúng vậy, rốt cuộc cô suy luận thế nào.
- Anh rất trẻ, tuổi chưa tới 22, lại mang
giày quân nhân, đầu tóc, trang phục lại mang dáng dấp của một người cảnh sát. Hơn
nữa, những sinh viên của các trường công an nhân dân thường được ra ngoài vào
ngày chủ nhật hàng tuần. Anh nhìn lại anh xem, vé xe buýt từ Thủ Đức qua đây vẫn
còn trong túi áo khoác kìa.
Bất chợt tôi nhìn xuống túi
áo khoác của mình, đúng là có một nửa tấm vé đã lọt ra ngoài. Cô gái trẻ nói tiếp.
–Vậy nên tôi đoán anh là một sinh viên học viện cảnh sát nhân dân thôi.
Tôi còn chưa biết nói gì đáp
trả bởi những suy luận không sai vào đâu được của cô thì cô gái mỉm cười bỏ đi.
Tôi còn thấy Sơn chạy theo xin số điện thoại của cô gái. Lúc Sơn qay lại, tôi hỏi.
-Sao rồi.
Vừa nói tôi vừa nhìn Sơn đang
thở hổn hển trước mặt tôi. –Chưa có số điện thoại nhưng đã có facebook.
- Thích rồi sao.
Tôi nói trong khi Sơn đang
loay hoay với cái điện thoại trên tay. –Có lẽ là thế. Đây rồi, -Sơn thốt lên. mắt
vẫn gián vào màn hình điện thoại. –Cô ấy cũng là một cảnh sát sao.
Tôi vội vàng đi lại phía
Sơn nhìn vào cái điện thoại của cậu ta. Nhìn vào tấm ảnh đại diện trên mạng xã
hội. Cô gái nọ đang đứng trước ngôi trường mà tôi đang học với bộ quân phục cảnh
sát trên người. –Sinh viên năm mấy rồi. –Tôi nói.
Sơn xem thông tin sau đó
trả lời –năm một, kém tôi với cậu một tuổi.
Bỏ điện thoại vào túi Sơn
quay qua nhìn tôi, có lẽ chúng ta đã bị lừa. Những suy luận của cô ấy thật sự là
không phải như vậy. Có lẽ cô ấy đã biết cậu từ trước.
Tôi lắc đầu mỉm cười vỡ lẽ
ra, thành tích tôi trong trường rất cao nên thường xuyên được tuyên dương vì thế
có lẽ cô ấy đã biết tôi từ trước rồi.
- Vậy mà tôi cứ ngỡ cô ấy là một thám tử
chứ. Cô ấy tên gì vậy.
- Hồng Vân. –Sơn trả lời. –Nhưng nói trước
cô ấy là của tôi đấy nhé.
…
- Chào cậu. –Giọng nói quen thuộc của Sơn vang
lên phía sau cái xích đu làm tôi sực tỉnh.
- Một ngày trôi qua thật nhanh đúng không?
Và sáu năm cũng vậy, thấm thoát đã thấy cậu quay trở về rồi.
- Ừ, với tôi thì sáu năm thật nhanh nhưng
đầy vất vả. –Sơn trả lời.
- Cậu có dự định công việc gì chưa. –Vừa nói Tôi vừa nhả từng làn
khói mỏng manh vào không khí.
- Chắc tôi định xin vào công an thành phố
nơi cậu đang công
tác đấy. – Sơn đưa chân đẩy cái xích đu chạy vọt ra phía sau rồi nói tiếp. –Cậu
cũng đã biết hút thuốc lá rồi,
ai rồi cũng trưởng
thành.
- Vì tính chất công việc thôi, vì phải thường trực đêm, trực hôm mà.
Tôi rít một hơi thuốc lá
rồi quay lại nhìn Sơn. -Tại sao hôm nay cậu lại như vậy, Không phải cậu rất hận
tôi sao.
Sơn dựa vào vách tường nhà
bên cạnh rồi nhìn tôi mỉm cười. –Hôm nay cậu rất bất ngờ phải không? Thật ra tôi
đã suy nghĩ rất nhiều rồi, cái chết của cô ấy không phải hoàn toàn do cậu. Hơn
nữa người cũng đã đi rồi, tôi có trách cậu cũng ích gì. Nếu cứ như thế chẳng phải
tôi đã mất đi một người bạn ư.
Tôi vứt cái tàn thuốc lá còn lại dưới đám lá cây rồi rút thêm điếu nữa châm
lửa. Tôi vẫn im lăng chưa biết nên nói gì với Sơn thì cậu ta lại tiếp tục.
-
Có nhiều chuyện đôi lúc cũng nên nghĩ thoáng đi một chút,
không nên
áp đặt quá nhiều. Sáu năm, tôi và cậu không liên lạc gì, bao nhiêu đó cũng đủ
để tôi suy nghĩ thông thoáng mọi chuyện hơn. Vốn dĩ đời người là một biển cả thử
thách mà.
-
Xin lỗi. Tôi nói.
-
Không, phải là tôi xin lỗi mới đúng.
-
Tôi muôn chúng ta là bạn tốt như trước đây, được chứ?
Không cần suy nghĩ gì nhiều Sơn trả lời tôi ngay lập tức.
- Tôi đồng ý, tối nay tôi ngủ lại đây nhé. Có
lẽ tối nay chúng ta có nhiều thứ cần tâm sự.
Tôi nhảy bậc khỏi cái xích đu và tiến về phía Sơn,
tôi đưa tay ra, Sơn đánh mạnh vào một cái rồi nắm chặt lại. Đó là cách chúng tôi
vẫn hay làm thuở trước.