Hai ngày sau Mi Mi xin nghỉ, bà chủ đến trông cửa hàng. Mới sáng sớm khách không nhiều nên Hàn Hiểu đi mua cà phê giùm bà chủ. Quán cà phê nằm ngay góc phố đối diện, cũng gần nên Hàn Hiểu lười mang áo lạnh, cứ vậy chạy đi mua.
Cậu nhóc bán cà phê nhìn qua cửa kính thấy cô thì mỉm cười, cô xoa hai bàn tay lạnh buốt, cũng cười chào lại cậu nhóc. Không cần cô nói, cậu nhóc cà phê đã quen thuộc hỏi: “Vẫn một ly Napoleon đen sao?”
Hàn Hiểu vừa đứng phía sau xếp hàng đợi đến lượt vừa gật đầu: “Ừ, một ly lớn nha.”
Hàng không dài, chỉ có khoảng ba, năm người thôi. Cô vừa đứng yên ở cuối hàng, chợt thấy tà váy như có con vật nhỏ nào đó kéo. Cúi đầu nhìn, cô ngạc nhiên ngồi xuống: “Hàn Hàn?!”
Hàn Hàn nhìn cô cười bẽn lẽn, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng. Hàn Hiểu hỏi cậu bé: “Sao con lại ở đây? Hôm nay không phải đến nhà trẻ sao?”
Hàn Hàn nói nhỏ: “Con bị ốm, phải đi bệnh viện tiêm.”
Hàn Hiểu lấy tay sờ lên trán cậu, đúng là nóng thật, cô mềm lòng: “Ngoan, tiêm xong rồi uống thuốc để nhanh khỏi bệnh nhé.”
Hàn Hàn gật đầu. Cô định bỏ tay xuống, bỗng nhiên cậu bé lại giang hai tay ra, muốn cô ôm.
Hàn Hiểu ngẩn người không biết làm sao, lại nghe thấy cậu nhóc cà phê đứng sau quầy cười nói: “Con nít có vẻ thích chị Hàn Hiểu nhỉ? Hay chị đến nhà trẻ Tân Manh xin làm giáo viên đi, lương chắc chắn cao hơn ở Ninh Hinh nhiều.”
Hàn Hiểu hơi ngơ ngác, mà cậu bé ở trong lòng rất có tinh thần tự giác dùng hai chân kẹp lấy hông cô, như thế cô có thể ôm vững mà không cần dùng nhiều sức. Một đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, ai mà không thương cho được.
Cô gượng cười: “Giáo viên mầm non cũng phải có bằng, huống gì là nhà trẻ Tân Manh, chị làm sao có cửa vào chứ!”
Cậu nhóc cà phê cũng chỉ nói đùa vậy thôi, nghe thế cười hì hì, không nói thêm nữa.
Hàn Hiểu cúi đầu nhìn cậu bé đang ngoan ngoãn tựa vào ngực mình, cắn môi như đang hạ quyết tâm. Sau đó, cô nhẹ nhàng hỏi: “Năm nay con bao nhiêu tuổi?”
Hàn Hàn xòe năm ngón tay.
Hàn Hiểu thấy tim mình như rơi vào xoáy nước, nghiêng ngả, chơi vơi.
Cô im lặng một lát rồi hỏi: “Con tên gì?”
Hàn Hàn trả lời: “Con tên là Trác Niệm Hàn.”
Hàn Hiểu nghẹn lời, đờ đẫn bước theo bóng người phía trước. Cậu nhóc cà phê đã quen với việc cô muốn uống gì, đưa cho cô một cái ly giấy to đã chuẩn bị sẵn. Hàn Hiểu trả tiền, nhân lúc chờ cậu nhóc trả tiến thừa liền đặt Hàn Hàn xuống đất, nhẹ nhàng vỗ lưng bé: “Bác bảo mẫu ở đâu vậy? Nhanh đi…”
Câu tiếp theo nghẹn ở trên môi, bên tai nghe thấy giọng nói mềm mại non nớt của Hàn Hàn: “Bác không có tới, ba chở con đi bệnh viện.”. Trong mắt đã nhìn thấy người đang bước về phía Hàn Hàn, không phải bác bảo mẫu hôm trước mà là một người đàn ông mặc đồ tây đi giày da bóng loáng.
“Hàn Hiểu?”
Cậu nhóc cà phê đứng phía sau nhắc nhở, Hàn Hiểu như chợt tỉnh mộng vội vã đứng thẳng người, quơ tiền lẻ cậu nhóc để trên quầy chạy ra cửa, rồi lại chạy về cầm ly cà phê đen để quên, dưới cái nhìn ngạc nhiên lẫn buồn cười của cậu nhóc tông cửa chạy đi.
Về đến cửa hàng gặp hơi nóng từ máy sưởi, Hàn Hiểu lập tức hắt xì.
Bà chủ đang cúi đầu chợt bật cười: “Có ai nhớ em hả?”
Ngẩng đầu lên thấy bộ đồ phong phanh của Hàn Hiểu, bà chủ hoảng hốt: “Hay là bị cảm? Trời đất, là lỗi của chị. Con bé này lười quá đi, suốt ngày không mang áo lạnh, chị phải tự đi mua cà phê mới đúng.”
Vậy mà đến khi về nhà, Hàn Hiểu thấy mình bị cảm thật. Là lạnh quá nên bị cảm hay bị lây bệnh từ Hàn Hàn đây?
Cô cười tự giễu. Hai người vốn chẳng liên quan, sao tự dưng lại gắn bó đến như thế?
Hàn Hiểu chưa từng thấy tháng 11 nào lại lạnh đến như vậy, nhưng bây giờ thật sự rất lạnh, phòng trọ của cô lại không có điều hòa nên đành ôm túi chườm nóng cả đêm. Uống thuốc rồi mà ho thì vẫn ho, hắt xì thì vẫn hắt xì như thường, cả đêm hành hạ không sao ngủ yên được.
Hôm sau cô đúng lý hợp tình gọi điện cho bà chủ xin nghỉ.
Vừa là bị cảm thật, cũng vừa là cố ý. Mấy ngày nay cô thật sự không dám đi làm.
Mỗi khi chuyển mùa thời tiết cũng giống như đứa trẻ nghịch ngợm vậy, cứ thay đổi thất thường mà chẳng thể lường trước. Sau những ngày lạnh cắt da cắt thịt khí trời bỗng biến hóa, mưa gió ầm ầm, rồi lại mát mẻ như mùa thu, trời quang mây tạnh, ôn hòa vô cùng.
Phòng trọ Hàn Hiểu thuê có lợi hơn các phòng khác rất nhiều. Cùng một giá tiền nhưng phòng của cô có thêm một ban công để phơi nắng, tuy chật chột tới mức chỉ một người đi lọt nhưng cô đã thỏa mãn vô cùng. Bình thường giặt đồ xong cũng có chỗ phơi, mà tỉ như bây giờ cô có thể bắc một cái ghế bên cửa kính, ngồi tận hưởng ánh mặt trời ấm áp trong lành, còn tốt hơn cả điều hòa lẫn máy sưởi, thoải mái ngồi dưỡng bệnh.
Năm ấy, cô cũng bị cảm nặng.
Năm ấy cô đang học lớp năm, mười tuổi hay mười một tuổi nhỉ?
Ngày đầu tiên nghỉ học, chiều tối đã nhận được điện thoại của Trác Kiếm, tính ra thì chắc anh vừa tan học đã chạy về nhà gọi cho cô rồi.
Anh hỏi: “Diệp Hàn Hiểu, cậu bệnh có nặng lắm không? Đã đến bệnh viện khám chưa? Có khóc nhè không vậy?”
Mũi cô tịt cứng, nặng nề đáp: “Khỏe hơn rồi, ai thèm khóc chứ, bố mẹ tớ nói tớ không khóc nhè từ khi một tuổi kìa.”
Anh nói: “Vậy à, thế mai đi học được chưa? Hay vẫn ở nhà nghỉ?”
Cô cũng không rõ ràng lắm: “Không biết, bố mẹ tớ nói đợi sáng mai dậy rồi tính.”
Vì thế anh nói lại bài học hôm nay cho cô nghe, môn Ngữ văn học gì, Toán học gì, Anh văn học gì, mỗi môn nói một lần rồi đọc bài tập về nhà cho cô.
Cuối cùng anh hỏi: “Mấy bài đó cậu biết làm không? Không biết cứ hỏi tớ, tớ sẽ chỉ cậu.”
Anh nhiệt tình quá lại khiến cô tự ái, thầm nghĩ: “Nghỉ học có một ngày thôi làm gì quá lên vậy, bài mới có một tẹo thế này, sao làm khó được mình chứ!”
Tuy nghĩ thế, nhưng cô vẫn lễ phép tỏ vẻ biết ơn: “Ừ, cám ơn cậu nhé.”
Vậy mà mấy ngày sau mẹ Trác Kiếm gọi điện đến. Bà vốn không biết số điện thoại nhà Hàn Hiểu, thậm chí còn không biết Hàn Hiểu họ Diệp, cứ tưởng tên cô chỉ là Hàn Hiểu. Bà lén cầm cuốn sổ danh bạ của Trác Kiếm, gọi cho từng số một rồi hỏi: “Có phải nhà Hàn Hiểu không?”
Sau bao nhiêu câu trả lời “Chị nhầm rồi!”, cuối cùng đến lượt ba Hàn Hiểu nhận điện thoại: “Đúng vậy.”
Ba không gọi Hàn Hiểu đến nghe máy vì người gọi là người lớn, ông cứ tưởng là giáo viên gọi tới gặp phụ huynh.
Mẹ Trác Kiếm lập tức nói một tràng: “Ông Hàn, xin ông quản con gái ông một chút, tôi nghi nó đang thích con tôi. Ông xem, mới mấy bữa trước, có một hôm con tôi tự nhiên chạy từ trường về lấy thuốc đau dạ dày của ba nó rồi chạy đi, gọi cũng không dừng lại, đến khi học về hỏi mới biết nó mang thuốc cho con gái ông, nó nói con ông đau dạ dày. Ông xem, còn ra thể thống gì nữa? Đau dạ dày thì giáo viên phải lo chứ? Sao con tôi lại phải trốn học chạy về như thế?
Chuyện này nói sau, mấy hôm trước con gái ông bị bệnh, phải không? Nói cái này tôi cũng xin lỗi trước, mong con bé đã khỏe mạnh hoàn toàn, nhưng hôm đó con trai tôi tan học chạy về, chạy nhanh tới mức người ướt mồ hôi, ông nghĩ xem thằng bé chạy trên đường lớn như vậy có nguy hiểm không? Nếu bị xe đụng thì phải làm sao bây giờ? Có đúng không? Theo tôi được biết con gái ông bị cảm, chỉ là bệnh vặt thôi, sao thằng bé phải gấp đến như vậy? Vừa bước vào cửa đã gọi điện thoại cho con ông, đến cặp sách cũng không bỏ xuống, nói chuyện thì thân thiết ngọt ngào, nói cả nửa tiếng đồng hồ!
Ông Hàn xin ông khoan đã chen ngang, tôi biết con trai tôi cũng không hiểu chuyện, nhưng ai cũng biết con gái trưởng thành sớm hơn con trai, có phải không? Nếu con gái ông không tỏ vẻ gì với con trai tôi thì sao thằng bé lại như vậy chứ? Từ lâu tới giờ, con gái ông mỗi ngày đều gọi cho con trai tôi, toàn nhá máy, cứ đổ chuông hai, ba tiếng là cúp, bắt máy cũng không nói gì. Ông xem xem, mới tí tuổi đã như vậy!”
Đợi mẹ Trác Kiếm nói xong, ba Hàn Hiểu đã vô cùng tức giận.
Ông cũng không khách khí: “Thưa bà, tôi không biết bà là mẹ đứa bạn nào của con tôi, nhưng tôi và con gái tôi không phải họ Hàn, ngay cả tên họ của con gái tôi bà cũng không biết, thì con tôi với con bà thân kiểu gì? Dựa vào đâu bà nghĩ là con tôi làm hư con bà? Con gái tôi trước giờ vẫn là đứa bé ngoan ngoãn nghe lời, tôi thấy tốt nhất bà nên dạy bảo lại con bà đi!”
Trước mặt người ngoài ba vẫn luôn bảo vệ con gái, nhưng cúp điện thoại xong ba nghiêm mặt gọi Hàn Hiểu tới: “Con nói đi, có phải mỗi ngày con đều gọi điện cho một thằng nhóc không?”
Hàn Hiểu ấm ức nói: “Không có ạ, từ mẫu giáo tới giờ con đều cùng lớp với cậu ấy, con chỉ gọi điện cho cậu ấy mấy lần vì có việc, còn lại không hề gọi.”
Hồi đó điện thoại còn chưa có chức năng hiển thị số gọi tới, mẹ Trác Kiếm chỉ dựa vào biểu hiện hằng ngày của Trác Kiếm mà đoán người gọi tới tìm anh là Hàn Hiểu, cũng vì thế mà bà mới gọi hết số này tới số khác tìm cô; mà ba Hàn Hiểu cũng chỉ có thể dựa vào hóa đơn điện thoại để nghiệm chứng xem con gái có nói dối hay không.
Tuy vậy ông vẫn bảo con gái: “Con lớn rồi, dù có thân cách mấy cũng phải giữ khoảng cách với con trai, hơn nữa mẹ cậu ta như vậy, con hiểu không?”
Hàn Hiểu gật đầu đồng ý, hôm sau đến trường đều tránh xa Trác Kiếm.
Trác Kiếm hoang mang không hiểu có
có chuyện gì, cứ đi theo cô hỏi sao vậy, rốt cuộc có chuyện gì, đến tột cùng là làm sao? Trẻ con chẳng giấu được gì lâu, cũng biết không thể trốn tránh mãi, cô đành nói thật: “Mẹ cậu không thích chúng ta thân thiết như vậy.”
Trưa hôm đó Hàn Hiểu về nhà ăn cơm như mọi ngày, đang chuẩn bị dọn cơm thì ba lại nhận được điện thoại của mẹ Trác Kiếm. Bà muốn nói chuyện với Hàn Hiểu, mà không ngờ giọng điệu lại ngọt ngào ấm áp như mặt trời mùa xuân: “Hàn Hiểu à, cô xin lỗi, lần trước cô hiểu lầm con, con là đứa bé tốt, cô không nên áp đặt con như thế. Trác Kiếm nhà cô biết chuyện nên rất tức giận, bây giờ chẳng chịu ăn cơm, nói thế nào cũng không nghe, con giúp cô khuyên bạn ăn cơm được không?”
Hàn Hiểu đồng ý, nghe đầu dây bên kia vang lên tiếng Trác Kiếm, cô nghiêm giọng trách: “Cậu làm cái gì vậy? Đừng có giở cái tính công tử bột ấy nữa, lo ăn cơm đi!”
Trác Kiếm “Ừ” một tiếng, hẳn đã đồng ý rồi.
Buổi chiều đến lớp thấy anh, Hàn Hiểu lạnh lùng hỏi: “Ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi.”
“Ăn mấy bát?”
“Ba bát.”
Hàn Hiểu nhíu mày: “Sao cậu ăn nhiều vậy?”
Trác Kiếm đau khổ xoa bụng: “Đói muốn chết luôn!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT