***Giờ ra chơi***

Vẫn như mọi ngày, Tiên, Vy và Trinh cùng đi căng tin và ngồi cùng bàn với Phong, Thành. Cả bọn đang ngồi chơi như thường lệ thì bỗng có một đám học sinh đi lại, dẫn đầu cả đám là hai chàng trai không đẹp cũng không xấu, nói chung là bình thường. Một trong hai người dẫn đầu cất tiếng chào hỏi với vẻ kêu ngạo

_Đã lâu không gặp Lãnh Hàn Thanh Phong

_Chúng ta có quen nhau sao - Phong lạnh lùng đáp

_ Thật không nhớ tôi sao -Mạnh vẫn kêu ngạo

_Thì ra là các người - Thành cười khinh bỉ

_Đúng vậy, cứ tưởng sẽ không gặp lại kẻ thù không đội trời chung-Mạnh nhếch mép cười kiêu ngạo

*** Giới Thiệu nhân vật ***

Đinh Thiên Mạnh - 20 tuổi cũng là con nhà khá giả, từng là bạn của Phong. Phong hơn Mạnh về mọi mặt, nhưng Mạnh không vì điều đó mà ghét Phong. Lúc còn học cấp 2, Mạnh thích N. Anh nhưng cô không thích anh mà thích Phong, nhưng thực chất cô chỉ nhờ Phong giả làm bạn trai của mình để Mạnh không còn đeo bám cô. N.Anh không hề hay biết hành động của mình đã biến Phong thành kẻ thù không đội trời chung của Mạnh. Phong mặc dù biết Mạnh đang hiểu lầm mình nhưng anh vẫn chọn cách im lặng vì anh vốn là người tôn trọng chữ tính nên việc anh hứa sẽ giúp N. Anh thì không thể nào nói ra được.

*** trở về truyện***

_ Có chuyện gì?- Phong lạnh lùng

_ Chỉ muốn xem mặt người yêu của bạn mình như thế nào thôi- Mạnh cười đểu

_ Là tôi có việc gì không?- Tiên lạnh lùng giọng tõa ra sát khí

_ Ôh thì ra là là người này sao? Xem cũng không tệ nhưng có điều hơi lạnh lùng quá đấy- Mạnh

_Thì sao? Nếu thích thì tôi nhường - Phong

_Cậu mà tốt vậy sao? - Mạnh vẫn với vẻ kiêu ngạo

_Đương nhiên, nhưng phải coi em ấy có chịu hay không - Phong

_Còn phải xem anh ta có vượt qua thử thách hay không - Tiên nói rồi đưa ánh mắt giết người nhìn Mạnh

_Thử thách?-Mạnh ngạc nhiên

_Đấu với tôi một trận, tại đây, ai thắng sẽ làm theo lời đối phương-Tiên

_Được-Mạnh cười đắc thắng. Vì cậu nghĩ với một đứa con gái thì với cậu không dùng sức cũng có thể thắng (Au:lầm to rồi anh ơi)

Trinh thì ngồi ngơ ngác vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra và cô không hiểu tại sao Tiên làm như vậy. Còn riêng Thành và Vy thì hiểu hết tất cả và ngồi xem kịch. Tiên bình thản bước ra khỏi chỗ ngồi và đến trước mặt Mạnh và đá thật mạnh vào chân của Mạnh khiến cậu không đứng vững mà khụy xuống đất, Mạnh ngạc nhiên nhưng cũng khá tức giận vì đây là lần đầu tiên cậu bị con gái đánh nói

_Cô được lắm - kèm theo câu nói là một cú đá trả lại. Tiên thân thủ nhanh nhẹn né cú đá của Mạnh và tiến tới đánh vào mặt Mạnh, khiến hắn ngã nhào xuống đất. Một chất lỏng đỏ chảy ra từ khóe miệng của Mạnh càng khiến cho cậu thêm tức giận và đầy nhục nhã _Cô không phải là bạn gái của hắn, cô muốn gì?

_Đúng. Biến và cút khỏi trường, tôi không muốn thấy anh xuất hiện trong trường - Tiên vẫn với vẻ lạnh nhạt như không có chuyện gì xảy ra rồi về chỗ ngồi.

Cả bọn cười khinh bỉ, còn Mạnh tức giận đến đỏ cả mặt mà không biết làm gì nên đành bỏ đi và thực hiện theo đúng như lời Tiên là rời khỏi trường ( au: Nghỉ học luôn ấy). Sau khi Mạnh rời đi Phong mới chợt lên tiếng:

_ Cảm ơn

_ Không có gì- Tiên vẫn lạnh nhạt.

Rồi tiếng chuông vào học cũng đến, tất cả nhanh chóng trở về lớp và bắt đầu buổi học.

*** Tan Học*** tại nhà Phong

Tại phòng Trinh, cô đang mừng rỡ nhìn chiếc điện thoại, là người cô thương đang gọi, cô vội bắt máy:

_ Alo anh đang làm gì vậy? mà anh gọi em có việc gì không?- giọng hết sức ngọt ( au: tởm quá)

_ À anh không có làm gì hết. Anh có chuyện quan trọng muốn nói với em- giọng Hùng rất nghiêm túc

_ Ừm, anh nói đi. Em nghe- Trinh thì vẫn vô tư nhưng cũng hơi hồi hộp không biết chuyện quan trọng đó là gì

_ Chúng ta chia tay đi, anh có người mới rồi- Hùng nói mà không một chút do dự

_ Anh.........anh đang...nói cái gì thế!?- Trinh mất bình tĩnh mà lắp bắp, vì cô không bao giờ nghĩ Hùng sẽ nói chia tay với cô

_ Anh không yêu em, chuyện hôm đó anh nói là thật. Nhưng sự thật thì anh không có một chút tình cảm nào với anh cả. Anh yêu Nhi, cám ơn vì đã ở bên anh trong khoảng thời gian Nhi giận anh- Hùng nói rồi tắt máy không một chút do dự

Tai Trinh như bị ù lại sau tiếng tắt máy của Hùng, cô như không nhận biết được xung quanh mình đang diễn ra âm thanh gì hay là không có. Từng giọt nước mắt cứ thế mà trào ra mà không có cách nào ngăn lại được, người cô dâng lên một cảm giác kì lạ, nó làm người ta thấy khó chịu mà không biết nên gọi nó là gì. Trước kia cái cảm giác đó cô gọi là đâu nhưng giờ thì nó không đau như trước mà chỉ làm cô thấy khó chịu, với cô thì cái cảm giác này đã vô cùng căm ghét. Người cô như không thể nhấc lên nổi nữa, nhưng cô vẫn cố gượng mà chạy ra khỏi phòng. Trinh cứ mặc cho chất lỏng trắng trong ấy chảy ra mà cắm đầu chạy, cô chạy đến một căn phòng đối diện và gõ cửa. Đó là phòng của Phong, cô hiện tại chẳng biết lí do tại sao mình làm vậy mà cứ gõ, cứ gõ, gõ mãi nhưng đáp lại tiếng gõ cửa của cô là sự im lặng. Thất vọng dâng cao, cô chẳng còn biết đi đâu cả nhưng rồi cũng quyết định chạy sang phòng Tiên, vì đó là nơi cô nhận được hơi ấm khác thường, nó làm cô được bình tĩnh hơn.

Đứng trước phòng Tiên, cô gõ từng hồi vào cửa một cách gấp gáp, gõ một hồi cô cứ ngỡ câu trả lời vẫn là sự im lặng, thất vọng đã đến đỉnh điểm, hiện tại cô chẳng còn biết làm gì ngoài trở về phòng và suy nghĩ về những câu nói của Hùng. Cô quay người định bước đi, nhưng chưa kịp bước thì âm thanh trong phòng phát ra làm cô an ủi phần nào:_ Vào đi- cô nhanh chóng mở cửa bước vào. Trước mắt cô là một cô gái đang chăm chú nhìn mình như đang chờ đợi mình đến, cô lúc này hoàn toàn không để tâm đến chuyện đó mà đi thẳng vào ngồi bẹp xuống dưới chân Tiên và tựa đầu vào chân cô mà khóc. Tiên biết cô bị gì, làm sao và như thế nào, cách tốt nhất hiện tại là im lặng để cho cô khóc. Phía sau cánh cửa phòng cô có một người đang vô cùng khó hiểu xen lẫn sự đau xót khó tả nhìn về thân hình bé nhỏ đang gục xuống chân Tiên. Đó là Phong, anh ấy đã đến nhờ sự giúp đỡ từ Tiên và anh đang khó hiểu không biết vì sao cô nhóc của anh lại khóc và trong lòng anh lại dâng lên cảm xúc đau xót khó tả mà ngay cả chính anh cũng không biết nó là gì.

Riêng Tiên thì ở một góc độ khác đã nhìn thấy rõ mọi cảm xúc và sự khó chịu trong từng ngóc ngách trong tim hai con người kia nhưng cô chỉ im lặng vì chỉ những người đang và đã trải qua cảm giác đó mới biết nó gọi là gì và như thế nào, bởi nó không bao giờ có tên và không được đặt tên. Sau khi Trinh bình tĩnh hơn cô mới nhẹ cất tiếng nói trong từng tiếng nấc nghẹn:

_ Tao đâu làm gì sai mà anh ấy lại làm vậy với tao

_ Có. Mày đã sai khi yêu cậu ta- Tiên vẫn điềm tĩnh

_ Tại sao sai chứ? Anh ấy tốt với tao, yêu tao mà- Trinh vẫn cố đứng về phía Hùng

_ Tốt thì không chia tay. Tốt thì không rời xa. Tốt thì sẽ đau khi mày đau- giọng nói của Tiên len lỏi hơi sát khí

_ Vậy bây giờ tao phải làm gì? Tao đang đau lắm- Trinh nói rồi làm nấc lên từng hồi

_ Bắt đầu lại từ đầu- Tiên

Trinh chẳng nói gì chỉ gật đầu rồi ểu oãi đi về phòng. Sau khi Trinh rời đi thì Phong từ sau cánh cửa đi ra với vẻ mặt lo lắng vì nhìn theo bóng dáng của Trinh. Tiên chợt lên tiếng giải đáp sự rối loạn trong anh và cho anh biết nên làm gì

_Thời điểm tốt và đừng làm điều cậu ta đã làm

Phong chỉ gật đầu rồi ra khỏi phòng. Tiên chỉ biết ngồi lắc đầu ngán ngẫm. Phong đi đến đứng trước phòng Trinh khẽ gõ cửa và cố lấy giọng tự nhiên hết mức để che đi sự lo lắng:

_ Nè Nhóc! Em đã ngủ chưa?

_ Có việc gì không?- Giọng vẫn còn nghẹn đâu đó

_ Tôi vào được không?- Phong nói rồi mở cửa bước vào mà không có sự đồng ý của Trinh

Thấy Phong bước vào, cô chợt không kiềm lòng được mà chạy lại ôm anh và khóc nấc lên. Phong cũng khá bất ngờ với hành động của Trinh nhưng rồi anh cũng vòng tay ôm cô vào lòng và xoa dịu cô. Sau một lúc cô đã lấy lại được bình tĩnh và chợt nhận ra mình đang ôm Phong thì đỏ mặt đẩy anh ra lắp bắp nói:

_ Anh.....anh tìm cô có việc gì?

_ Em đã nhận ra được điều cô khẳng định là sai chưa?- Phong

_ Thì sao? Tóm lại là anh muốn gì? - Trinh

_ Ngày mai chúng ta đi chơi em có đi không?- Phong

_ Đi đâu?- Trinh lại trở về vẻ ngây thơ thường ngày

_ Cấm trại với trường. Chỉ có học sinh một số học sinh mới được đi thôi - Phong vì biết cô ngốc nên giải thích

_ Được, vậy mai gặp- Trinh đã trở về như thường ngày và cũng dần quên đi chuyện lúc nãy

Phong chẳng nói gì thêm chỉ cười rồi về phòng, Vì anh vui khi thấy cô cười, vui vì cô gái mà anh yêu đã trở lại. Về phần Trinh thì đã bị rung động bởi nụ cười ấy, cô cảm nhận được sự ngọt ngào và dịu dàng trong nó, cô cảm thấy vui khi anh đối xử như thế với mình và chợt nhớ lại cái ôm lúc nãy, cái ôm ấm áp và mang lại cho cô sự an toàn. Trinh khẽ nở một nụ cười và thầm nghĩ “ Không lẽ mình thích anh ta rồi sao? Chắc không có đâu. Đi ngủ” nói là làm, cô liền bay thẳng lên giường và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

*** Hỏi ý***

Các bn cho tg hỏi, có ai muốn có H không vậy để tg biết còn viết nữa mà nói trước là tg viết H k hay đâu nha nếu có yêu cầu thì tg viết đừng thất vọng nha

Mong mấy bạn cho tg ý kiến nha!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play