Drew đang vội. Anh vừa được báo là tàu của em trai anh Boyd, The Oceanus, thả neo ở cảng để chờ đóng thuế đi biển. Sẽ phải mất nhiều ngày trước khi nó tìm được chỗ neo đậu bởi vì còn cả một hàng dài các con tàu khác. Nhưng điều đó không có nghĩa là Boyd đã không vào bờ, và nếu không, Drew sẽ tự tìm một chiếc xuồng nhỏ để đến thăm Boyd.

Anh đã không biết rằng Boyd lên kế hoạch dừng lại ở Anh, nhưng sự tính toán thời gian của nó không thể nào tuyệt hơn. Cả gia đình đã quay lại London hôm qua vì lễ cưới của Jemery và sẽ ra khơi đến Connecticut trong vòng ít hơn một tuần nữa. Anh đã đi xuống bến tàu hôm nay để cho thuyền phó boong biết rằng họ sẽ ra khơi sớm hơn so với dự kiến.

Anh thực sự mong thấy The Oceanus ở Bridgeport, vì nó thường chuyên chở đường và thuốc lá từ Tây ́n đến các quốc gia phía đông bắc. Anh đã mong chờ cuộc sum họp với ông em út của mình. Đó là lý do chính để anh ra khơi trở về cảng nhà của họ.

Nếu Boyd đến Anh chỉ đơn thuần là để thăm Georgina, thì sau đó nó có thể sẽ thích lái thuyền về nhà với Drew trong chuyến đi này. Giờ đây, đó là một suy nghĩ dễ chịu, đặc biệt là từ khi ông em rể của họ, James không thèm để ý đến lời gợi ý và vẫn quyết tâm ra khơi với vợ và con gái mình. Drew có thể nhờ tới quân tiếp viện để đối phó với với tên Malory khó tính đó. Georgina và Boyd là hai người nhà Anderson duy nhất không chỉ huy con tàu của chính mình. Con bé chẳng bao giờ muốn và có lẽ sẽ tự mình cãi nhau với cả năm ông anh nếu nó đã từng nảy ra ý nghĩ đó. Boyd đơn giản là không muốn. Nó yêu việc ra khơi, nó chỉ không có khao khát nắm quyền điều khiển.

Họ đã luôn nghĩ rằng đó là do căng thẳng quá và nó chỉ cần có thời gian để vượt qua điều đó, và cuối cùng nó sẽ trở thành thuyền trưởng tàu The Oceanus khi sắn sàng. Nhưng cuối cùng nó đã thừa nhận là nó thấy không cần thiết thực hiện việc đó, khi mà nó đơn giản là thích du lịch biển mà không có trách nhiệm thường trực nào, và do nó trả lương cho các thuyền trưởng bằng tiền túi của mình, các ông anh trai không còn lý do để phàn nàn nữa. Vì sự hiện diện của Boyd chẳng ảnh hưởng tới việc The Oceanus có tiếp tục hành trình được hay không, nó có thể đồng ý đi với anh, Georgina và gia đình của con bé trên The Triton.

Tiến nhanh về phía cầu tàu đông đúc đến Skylark Office, nơi mà anh hy vọng tìm thấy Boyd nếu cậu ta đã cập bờ, Drew ít chú ý tới xe cộ, chỉ đơn thuần là tránh khỏi chúng. Nhưng thật khó để lờ đi người phụ nữ sắp ngã ngay trên đường đi của anh.

Đó chỉ là một phản ứng đơn thuần khi cầm chặt cánh tay cô ta để giữ cho cô khỏi ngã. Anh thực sự không chú ý lắm đến cô bởi đôi mắt anh gắn vào hai gã đang bước ra sau cô gái – người mà lao về phía trước đúng lúc mà Drew đặt cô trở lại đôi chân mình.

“Thả tôi ra.” Cô ta càu nhàu với anh, và anh làm vậy.

Anh không chắc là hai gã đàn ông kia có thực sự đi với cô ta hay không, bởi vì bây giờ khi cô ta đã đứng vững vàng trên đôi chân của mình, họ do dự sau cô, cố làm ra vẻ như thể họ không để mắt đến cô. Kỳ cục thật. Drew liếc nhìn lại cô gái để xem tại sao cô ta lại không tán thành sự giúp đỡ của mình, và quên mất toàn bộ đội hộ tống của cô.

Đôi mắt xanh lơ nhạt màu nhất mà anh từng nhìn thấy, được viền bởi hàng mi đen đang nhìn trừng trừng vào anh. Chúng mang vẻ đẹp khiến anh sững sờ tới mức phải một lúc sau anh mới nhìn thấy toàn bộ con người nàng.

Drew thường không bị đơ như thế. Bị quyến rũ thì, chắc rồi. Nhưng một người đàn ông đã từng theo đuổi những phụ nữ đáng yêu nhất (trong những người đáng yêu) trên thế giới thì việc đứng đó á khẩu chắc chắn không phải lúc nào cũng xảy ra. Cô gái này xinh xắn, đúng thế, nhưng nhiều cô gái khác có sắc đẹp vượt trội hơn nàng. Cái mũi ngộ nghĩnh, đôi lông mày đen hơi cong, có thể bởi cái cau mày của nàng. Nhưng đôi môi nàng đầy đặn, căng mọng một màu đỏ sậm, mà không thứ thuốc màu nào có thể tạo ra. Anh đoán có thể bởi nàng đã cắn môi suốt.

Mái tóc đen được buộc chặt theo một kiểu khéo léo. Chiếc váy và mũ gần như là đồng màu xanh với đôi mắt của nàng. Nàng ăn mặc như một quý cô thời trang cao cấp, và còn cả làn da rám nắng ánh vàng lộng lẫy mà những quý cô Anh quốc bình thường sẽ không bao giờ có được. Anh cược là gần đây nàng đã đến miền khí hậu ấm áp hơn.

Có phải chính điều đó làm anh sững sờ hay không, làn da rám nắng đậm màu hơn hẳn đôi mắt nàng. Hay đôi môi căng mọng đầy tội lỗi? Hay đơn giản là bởi vì nàng đang trừng trừng nhìn anh khi mà anh đã giúp nàng.

“Tôi có nên để em ngã xuống dưới chân mình không, hả em yêu?” anh hỏi

“Xin lỗi?”

“Em gần như đã ngã.” Anh nhắc nàng. “Hay việc đó đã bay ra khỏi tâm trí em rồi? Tôi biết tôi luôn có ảnh hưởng đó tới phụ nữ, làm phân tán mọi suy nghĩ của họ,” anh thêm vào với cái cười toe toét như trẻ con.

Thay vì tỏ ra duyên dáng trước cơn giận dữ của mình như anh mong đợi, lời nhận xét của anh làm nàng hít vào một cách phẫn nộ và buộc tội, “ Ngài đã làm thâm cánh tay tôi, đồ thô lỗ.”

“Tôi đã làm thế ư? Để tôi xem nào.”

Nàng giật mạnh tay mình ra khỏi tầm với của anh. “Tôi không nghĩ vậy. Nếu ngài quả thực cố gắng giúp đỡ, xin cảm ơn. Nhưng lần sau đừng làm một tên thật thô lỗ như thế nữa.”

Nụ cười biến mất, Drew đáp trả, “Sẽ không có lần sau đâu, bởi vì nếu cô lại sảy chân, tôi sẽ suy nghĩ lại về việc cố gắng đỡ cô. Sự thật là, tôi chắc là mình sẽ để cô ngã. Chúc một ngày tốt lành, quý cô.”

Anh nghe thấy tiếng thở hổn hển của nàng vì bị lăng nhục khi anh bước đi. m thanh đó thật ngọt ngào, nhưng không mang lại nụ cười cho anh được. Con bé vô ơn, anh nghĩ. Anh quá bực mình để mà cảm thấy thôi thúc được quay lại nhìn nàng, điều không bình thường với anh chút nào khi anh gặp phải một phụ nữ đẹp. Anh chỉ băng nhanh qua đội hộ tống của nàng, nếu quả thực đó là đội hộ tống của nàng. Thật tệ là không ai trong số họ phản đối.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play