Nàng cảm thấy tê cóng suốt đường đi trên xe ngựa. Có quá nhiều cú shock trong cuối hai ngày này.

Ohr dẫn nàng vào trong căn phòng mà ông và Richard đã thuê gần cầu tàu. Bixley, một người Ailen tóc đỏ hoe và là bạn thân nhất của Ohr ở đó, đang đợi cùng với Richard. Nàng đã không mong như thế, nhưng đáng ra nàng nên vậy. Ai đó phải mang tin tức tới cho họ về cha nàng chứ.

Bixley yêu việc săn tìm kho báu và thực sự tin có một hũ vàng cổ ở cuối chân trời. Và vì bản thân Nathan – cũng rất thích săn tìm kho báu, nên Bixley cảm thấy gã đã tìm được mái ấm hoàn hảo trên The Crusty Jewel.

Richard ôm nàng. Anh trông hơn cả mức bình thường (với nàng), khi mặc lại bộ đồ cướp biển của mình, cái áo sơ mi trắng rộng thùng thình cài chặt trên ngực.

Anh nhìn chằm chằm vào nàng cận cảnh và gặng hỏi Ohr, “Sao cô ấy trông như thể mình đang có tang thế? Ông đã nói với cô ấy cái quỷ gì vậy?”

Ohr lấy ghế khác ở cái bàn nơi Bixley đang ngồi và ngậm một mồm đầy bia. “Chỉ là thứ là Pierre đang đòi hỏi thôi,” ông trả lời.

“Em yêu, nó không tệ như có vẻ thế đâu,” Richard quả quyết với nàng. “Bọn anh đoán chính em mới là người Pierre thực sự muốn và hắn ta chỉ dùng tấm bản đồ làm mồi nhử thôi.”

“Bản đồ?” nàng hỏi. “Anh đang nói gì vậy?”

Richard cau có liếc Ohr. “Vậy là ông thực sự chẳng nói gì với cô ấy? Khốn kiếp thật, ông đã nói gì trên đường đến đây hả?”

Bằng cách điềm tĩnh như bình thường, Ohr lờ đi sự sắc nhọn của Richard và nói một cách lặng lẽ, “Tao thấy là con bé nên nghe chuyện từ chính Bixley trước. Bên cạnh đó, tao mong là bạn mình sẽ nhớ được thứ gì đó thích hợp mà có lẽ hắn đã bỏ lỡ trong lần đầu.”

“Tao đã chả quên điều gì cả,” Bixley lầm bầm. “Một cuộc hành trình dài để tới được đây. Tao đã có cả đống thời gian để ghim chặt vào đầu.”

“Nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra đi, Bixley?” Gabrielle nói.

“Do Latice, cái tên con hoang đó.”

Gabrielle cau mày. “Thuyền phó một của cha tôi?”

“Đúng thế,” Bixley trả lời. “Hắn lái chúng tôi tới ngay căn cứ của Thuyền trưởng Pierre trong khi cha cô đang thoải mái ngủ trong phòng ông. Chúng tôi thậm chí không có cơ hội đánh trả. Hầu hết chúng tôi tỉnh dậy đêm đó trong đống xích.”

“ Pierre có căn cứ riêng cơ à?” nàng hỏi.

“Hắn ta là đồ xỏ lá, Gabby à,” Ohr mất một lúc để giải thích. “Hắn đã tìm thấy một căn cú bị bỏ hoang cũ và rõ ràng là đã sửa chữa lại nó hàng năm nay. Ngay khi nó hoàn thành, hắn đã phá vỡ khối liên minh.”

“Và đó là nơi hắn đang giữ cha cháu?”

“Đúng thế.”

“Bác biết nó nằm ở đâu không?”

“Ta không,” Ohr trả lời. “Nhưng Bixley thì biết đấy.”

“Chúng muốn chắc là tôi có thể tìm lại nó, vì tôi được chọn là sẽ mang cô quay lại đó,” Bixley nói. “Nó cách khoảng một hay hai ngày so với St. Kitts, tùy thuộc xem gió thổi chiều nào.”

“Latice đã nghĩ là hắn đang chèo vào một cảng an toàn à? Hắn chưa nghe nói Pierre đã phá vỡ khối liên minh sao?”

Bixley khụt khịt. “Hắn ta biết. Hắn là kẻ phản bội, cô gái à. Ai lại nghĩ là hắn có gan làm thế chứ, nhỉ?”

Nàng hoài nghi. Latice là, hay đã là, thuyền phó một của cha nàng. Hắn quyết đoán, nhưng chỉ về những vấn đề thuộc biển cả thôi. Trên sân lái tàu, hắn chẳng bao giờ do dự khi nhận lệnh cả. Nhưng nếu là chuyện khác, nó làm hắn ta mãi mới thông suốt được, và thậm chí sau đó khó khăn lắm mới có thể ra nổi một quyết định.

“Tại sao hắn làm vậy?” nàng hỏi. “Sợ à?”

“Tham lam.” Gã Ailen xổ ra. “Pierre hứa là hắn có thể có The Crusty Jewel cho riêng mình. Pierre không chỉ sắp cho đi một con tàu tuyệt vời của cha cô.”

“Vậy thì chính xác thứ Pierre yêu cầu là gì?”

“Hắn nói hắn muốn những tấm bản đồ của cha cô. Nathan điên tiết, như cô có thể tưởng tượng rồi đấy. Ông sẽ không bỏ bộ sưu tập làm việc cả đời. Vì lời từ chối của ông sẽ không mang chúng tôi ra khỏi đó, nên sau khi ông đem cất đi, tôi đã đề nghị mang những tấm bản đồ đó tới cho Pierre. Tôi biết chúng được giấu ở đâu. Hắn ta nói không, chính cô phải mang chúng tới cho hắn.”

“Tôi có vài cái trong số những tấm bản đồ của ông ấy,” nàng nhắc gã. Nathan đã đưa chúng cho nàng từ rất lâu rồi, nhưng chúng hầu như vô dụng khi ông đã khám phá ra chúng chả dẫn tới thứ gì cả.

“Đúng, nhưng không nhiều người biết, và tôi chắc chắn không nói cho hắn, cha cô cũng vậy. Latice có lẽ, nhưng tôi không nghĩ hắn thậm chí biết. Không, rõ ràng, ít nhất là đối với tôi, rằng Thuyền trưởng Pierre không thực sự muốn những tấm bản đồ, hắn muốn cô.”

Lần này nàng phản ứng lại lại lời tuyên bố đó, thực sự thấm thía. Sự ghê tởm của nàng quá lớn, nàng rùng mình. Thuyền trưởng Pierre, gã đàn ông xấu xa, đáng sợ mà nàng hy vọng mình không bao giờ nhìn thấy một lần nữa. Nhưng Bixley chắc hẳn là sai rồi! Sau hết thì những tấm bản đồ của Nathan có giá trị. Và Pierre đã có một người phụ nữ, đúng không?

“Còn Red thì sao? Cô ta không còn ở với Pierre nữa à?” nàng hỏi Bixley.

“Ồ, có chứ. Cô ta cũng ở đó, khi hắn nêu yêu cầu. Cô ta đã giận dữ. Cô ta thậm chí còn ném một con dao găm vào hắn. Chết tiệt nếu cô ta cũng không lôi nó ra giữa ngực. Cái nơi chết dẫm nhất để dấu một…”

Ohr ho hắng để cảnh báo Bixley là gã đang chệch chủ đề. Gã Ailen chỉ cười toét một cách không nao núng.

“Tôi cho là cô ta đã không giết được hắn, nếu không ông đã chẳng ở đây?” nàng đoán.

“Không, cô ta trượt. và Pierre, hắn chỉ cười, cú ném chết tiệt.”

“Tôi vẫn thấy chuyện này thật kinh ngạc,” nàng nói. “Họ đã cùng nhau…hợp tác làm ăn.”

“Họ thậm chí chưa từng như thế, em yêu quý,” Richard nhanh chóng sửa lại. “Nathan, cũng như các thuyền trưởng khác, chỉ chịu đựng Pierre thôi. Họ đã rất vui khi hắn ta phá vỡ khối liên minh. Tất cả bọn anh đều thế.”

“Nhưng hắn đang đối xử tốt với cha, đúng không? Vì mối quan hệ trong quá khứ giữa họ?”

Ngay lập tức rõ ràng là Bixley không muốn trả lời câu hỏi đặc biệt đó. Gã dành một lúc để nốc cạn cái vại của mình, thậm chí còn gửi cho Ohr một cái nhìn cầu khẩn để chuyển chủ đề.

“Nói cho tôi,” nàng yêu cầu.

Bixley thở dài. “Cái căn cứ mà hắn sửa lại đó, có một cái ngục tối, cô bé à. Người của chúng ta, và cha cô, họ đều ở trong đó. Chính tôi đã từng dành một vài ngày ở đó.”

Nhìn thấy nàng tái xám, gã cố đảm bảo với nàng, “Nó không tệ đến thế đâu. Tôi đã từng ngủ ở nơi còn tệ hơn thế nhiều.”

Khi nàng nghĩ tới việc cha đang bị giam giữ trong nơi đó đã hàng tuần rồi, và thậm chí nó sẽ còn kéo dài thêm vài tuần nữa trước khi nàng có thể cứu được ông ra, nàng thậm chí còn xám xanh hơn nữa. “Kế hoạch của bác là gì?” nàng hỏi Ohr.

“Chúng ta sẽ không đem cháu cho hắn,” ông quả quyết với nàng. “Nhưng chúng ta có lẽ thậm chí sẽ không thể tới gần được căn cứ của Pierre trừ khi hắn thấy cháu đi cùng chúng ta.”

“Nó hoàn toàn được vây bởi những bức tường cao được canh gác,” Bixley giải thích.

“Tôi không quan tâm nó ra sao, tôi muốn cha mình ra khỏi đó,” Gabrielle nóng nảy trả lời. “Chúng ta sẽ rời đi ngay lập tức.”

“Chúng ta có thể mua một chuyến trở về St. Kitts, nhưng nó sẽ không giúp ta tới pháo đài của Pierre được,” Richard đưa ra chứng cớ. “Nó nằm trên một hòn đảo không có dân cư, xa so với những tuyến hàng hải chính. Những gì ta cần là sở hữu thuyền và đội thủy thủ. Bất kể kế hoạch nào ta đưa ra, mà không có tàu của mình, chúng ta sẽ bị giới hạn khả năng.”

“Vậy thì lấy thuyền cho chúng ta nào,” nàng quyết tâm nói.

“Chúng ta sẽ,” Ohr quả quyết với nàng. “Mua, mượn, hay ăn cướp, chúng ta sẽ tìm được một chiếc ở St. Kitts."

“Nhưng Bixley không phải đã nói là hòn đảo của Pierre ở phía đông St. Kitts sao?" nàng nhắc ông. “Không phải ta sẽ tiết kiệm được một hay hai ngày nếu chúng ta đi theo hướng đó hơn là đi qua nó và sau đó quay lại sau khi có tàu?”

“Cô ấy nói đúng,” Richard nói. “Một con tàu chở khách cũng sẽ dừng lại ở những bến khác dọc đường đi, làm chúng ta chậm trễ hơn nữa.”

Ohr gật đầu. “Tao cho là ta sẽ có cơ hội tốt hơn khi tìm tàu cho chính mình tại London này. Bến cảng ở St. Kitts nhỏ hơn nhiều. Mặc dù tao chưa thấy chiếc nào bán ở đây và tôi đã xuống cầu tàu rồi.”

Gabrielle ngập ngừng một lúc. Sau đó một nụ cười xấu xa cong trên môi nàng. “Cháu biết một chiếc. Nó không bán, nhưng nó sẽ ra khơi vào sáng mai.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play