Gabrielle xuống nhà vào giờ thích hợp. Bộ váy bằng vải tuyn sắc xanh nhạt gần hợp với đôi mắt nàng, quá đơn điệu cho một buổi tối ở Anh quốc. Thật không may, chiếc áo khoác duy nhất mà nàng có là một cái áo len du lịch dày khự - hoàn toàn không phù hợp để mặc đến một bữa tiệc.
Mặc dù, cô thợ may đã quả quyết với nàng, quần áo mới của nàng sẽ bắt đầu được đưa đến vào ngày mai và sẽ tiếp tục gửi đến trong tuần sau, vì thế nàng sẽ không lo lắng bị chút lạnh vào một tối này. Và tóc nàng được bới lên một cách rất đẹp. Nàng đúng là giỏi hơn trong việc sửa soạn kiểu tóc khéo léo cho chính mình, đó là điều thật may mắn, vì Margery không thực sự là một người hầu. Bà chỉ đơn thuần đóng vai trò đó trong khoảng thời gian này thôi.
Có vẻ như nàng là người đầu tiên xuống nhà, vì thế nàng vào phòng khách riêng để chờ vợ chồng Malory. Nàng nghĩ nàng ở một mình cho đến khi nàng thấy hai mái đầu nhỏ nhắn chúc vào nhau ở đằng sau ghế sofa. Một mái đầu màu vàng, cái còn lại cũng vàng nhưng có những vệt màu đồng sáng. Nàng có thể nói khá thành thực là nàng chưa từng thấy những đứa trẻ nào xinh đẹp hơn.
“Cháu là Jack,” cô bé có mái tóc vàng nói với nàng.
“Đây là em họ cháu Judy. Cô chắc hẳn là con gái cướp biển.”
Gabrielle không biết nên xấu hổ hay thích thú vì sự thẳng thắn của cô bé. Ôi trời, chả nhẽ mọi người trong toàn bộ căn nhà này đều biết về nghề nghiệp của cha nàng rồi ư?
“Chắc đúng là cô rồi,” nàng nói.
“Cô cũng là cướp biển ạ?” cô bé còn lại hỏi.
Nàng kiềm chế không cười. “Không, nhưng cô đã từng thử săn tìm kho báu.”
“Ôi, điều đó nghe thật vui!” cả hai cô bé gần như thốt lên cùng một lúc.
Gabrielle cười toe toét. “Nó thực sự như thế đấy.”
“Và cha chắc rằng cô ấy sẽ nói cho con tất cả việc đó, nhưng không phải tối nay,” James Malory nói từ khung cửa. “Đi nào, các cô gái trẻ, bữa tối đang đợi kìa.”
Lũ trẻ ra khỏi phòng từng đứa một chỉ với một vài câu lầm bầm phản đối. Gabrielle đã được thư giãn trước khi Malory đến, nhưng bây giờ nàng lại căng thẳng, điều đó làm nàng tự hỏi liệu mình có bao giờ thoải mái được trước sự hiện diện của ông ta.
“Chút nữa George sẽ xuống,” James thông báo cho nàng biết với vẻ lạnh nhạt. “Cô ấy đang dọa dẫm các anh trai mình đi cùng mọi người tối nay.”
“Mọi người” thay cho “chúng ta” nghĩa là ông ta sẽ không đi. Nàng ngay lập tức thấy nhẹ nhõm. “Vậy là ngài sẽ không đi?”
“Ơn chúa, không. Ta tôn thờ cháu gái mình và sẽ không bỏ lỡ bữa tối gia đình nào nhà con bé đâu, nhưng đó không phải là bữa tiệc này. Không phiền tý nào khi thú nhận là ta ghê tởm mấy cuộc họp mặt xã hội đầy kiểu cách này, vì thế ta sẽ cố gắng hết sức để tránh xa tất cả những sự kiện mà vợ ta đã lên kế hoạch cho cháu.”
“Điều đó có nghĩa là tao mắc kẹt vào…của mày…” Một giọng nam trầm xen vào. Người đàn ông như đánh mất lưỡi của mình đứng ngay cạnh Malory, đang nhìn nàng chằm chằm một cách hoài nghi. Ôi trời ạ, là anh ta? Cái gã khổng lồ tóc vàng ở cầu tàu – người mà nàng đã cư xử thật thô lỗ? Gợi lại về hành vi của mình hôm đó làm má nàng đỏ bừng hết cỡ. Trời ơi, nàng đã biết mình sẽ rất xấu hổ nếu có bao giờ lại gần anh ta lần nữa mà, và anh ta đang ở đây, trong căn nhà mà nàng sẽ ở trong vài tuần kế tiêp nữa. Nàng rõ ràng đang ở trong tình trạng đáng xấu hổ nhất.
“Tôi thấy là hai người đã từng gặp nhau?” James nói một cách khô khan, liếc nhìn hết người này đến người kia. “Hay tôi dám đoán rằng tôi đang chứng kiến tình yêu sét đánh đây?”
Drew tỉnh ra trước tiên và khịt mũi. “Tình yêu? Không có cơ hội nào đâu. Tao đơn thuần chỉ cứu cô ta khỏi cú ngã kinh khủng ở bến tàu hôm qua khi cô ta vụng về đến mức gần như đã nhào xuống chân tao.”
May mắn là, anh đã làm nàng bớt ngượng với lời nhận xét đó. Hay có thể là cơn giận dữ đang bùng lên nhanh chóng của nàng làm điều đó.
“Vụng về?” nàng bắn trả. “Đó không phải lỗi của tôi khi một cái xe ngựa gần như đã đâm sầm vào mình. Nhưng ngài là một tên cục súc về cái việc mà ngài gọi là giải cứu đó.”
“Cục súc?” James nói với vẻ thích thú. “Bây giờ thì nó chẳng làm ta ngạc nhiên chút nào. Sau rốt thì hắn là người Mỹ.”
“Đừng bắt đầu với tao, Malory,” Drew hầu như gầm gừ. “Bây giờ không đúng lúc.”
“Tao không đồng ý, chàng trai yêu quý,” James đáp. “Bất kỳ lúc nào cũng là hợp lý để đề cập đến việc mày man rợ như thế nào…”
“James Malory, anh không dám đâu.” Vợ anh đến ngắt lời khi nàng lách vào giữa hai người đàn ông. “Em thề, em không thể để hai anh một mình cùng phòng trong năm phút được sao?”
“Tất nhiên là có thể, em yêu,” James trả lời. “Hắn vẫn còn đang đứng sờ sờ đó, đúng không?”
Gã đàn ông tóc vàng to lớn và Georgina đều thốt ra một âm thanh khó nghe khi đáp trả. Gabrielle không biết cái gì đã gây ra cuộc cãi nhau giữa họ và lời đe dọa đầy ngụ ý của James Malory. Nó trông có vẻ nghiêm trọng, nhưng chả ai trong số họ trông nghiêm túc cả.
Sự thật là, Georgina ngả người dựa vào để hôn James và nói, “Chúng em có lẽ sẽ về muộn nên đừng đợi nhé.”
“Anh sẽ đợi.” Biểu hiện của anh trở nên gợi cảm và cánh tay vòng quanh eo nàng, đẩy nàng sát hơn vào anh. Gã khổng lồ đẹp trai đảo mắt vào họ. Georgina chỉ cười khúc khích và đẩy chồng ra.
“Đi nào, Gabby.” nàng nói, cầm tay Gabrielle. “Chị không thể đợi để giới thiệu em với Regina. Cô ấy là một bà mối từ trong bản chất rồi, em biết đấy. Chị không nghi ngờ gì là cô ấy sẽ tìm được cho em một người chồng ngay lập tức.” Nhưng sau đó nàng liếc nhìn lại chồng mình để cảnh cáo, “Em gần như quên mất. Boyd xin lỗi không đi cùng chúng em được, vì thế hãy cố tránh xa anh ấy. Anh ấy đã nói gì đó về chuyến du lịch biển của mình đã kéo dài hơn so với mong muốn và điều đó làm anh ấy sẽ không được hòa nhập vào xã hội thích hợp mà không có ít nhất ba đêm chè chén say sưa.”
“Rác rưởi,” James và gã khổng lồ nói gần như cùng lúc.
“Vâng, đó là những gì em đã nói, nhưng đầu anh ấy vẫn còn ong ong sau đêm đầu tiên bê tha của mình, vì thế em không thúc ép vấn đề này nữa.”
“Chỉ bởi vì em đã trói anh vào việc này thôi,” gã khổng lồ phàn nàn, mặc dù anh ta đã cố giữ giọng mình tươi tỉnh.
Gabrielle nhận ra anh chắc hẳn là anh trai của Georgina – Drew, người mà cô ấy đã sớm nhắc đến. Và từ âm điệu đó, anh ta cũng không hài lòng lắm về việc phải làm người hộ tống cho họ tối nay. Anh ta chỉ cần xin lỗi để không phải đi như em trai Boyd đã làm. Nàng sẽ cảm thấy tồi tệ về chuyện đó nếu nàng vẫn không đang đau đớn trước lời nhận xét của anh về sự vụng về của nàng.
Georgina nhanh chóng đưa họ ra ngoài. Đi xe đến Park Lane rất ngắn, điều này làm cho cuộc nói chuyện trên xe ngựa trở nên ngắn ngủi. Điều đó thật may mắn. Gabrielle đang có một khoảng thời gian đủ khó khăn để giải quyết cái sự nhận biết rằng người đàn ông làm nàng cuốn hút ở bến tàu - người mà làm nàng hoàn toàn thành trò cười – không chỉ đang ngồi cạnh nàng bây giờ, nhưng lại đang ở cùng một ngôi nhà với nàng, và rằng nàng có thể sẽ hiểu thêm về anh ta nhiều hơn trong những tuần kế tiếp. Nàng tự hỏi có nên điều chỉnh thái độ của mình và cố cải thiện lại sự thô lỗ của nàng vào ngày đó. Nhưng giải thích việc cư xử không bình thường của nàng thật miễn bàn, bởi vì nó đòi hỏi phải để lộ ra là nàng cảm thấy anh hấp dẫn thế nào. Có lẽ nàng có thể đề cập đến với một lời bào chữa hợp lý cho nó.
Nàng nhớ lại nụ cười quyến rũ của anh và nó đã ảnh hưởng tới nàng như thế nào. Anh đã chỉ trở nên thô lỗ sau khi nàng cũng làm thế. Chả nhẽ đó là lý do duy nhất làm anh vẫn còn cáu kỉnh? Hay anh thực sự ghét phải hộ tống nàng và em gái mình? Ngay sau khi họ vào căn biệt thự lớn thuộc về Nicholas và Regina Eden, Georgina đi tìm Regina, để nàng tạm thời ở lại một mình với gã khổng lồ. Anh dẫn họ vào phòng khách, nơi khá là đông đúc, chào bất cứ ai mà anh biết, nhưng lại chẳng nói lời nào với nàng. Mặc dù vậy, anh trông có vẻ không quan tâm tới nàng chút nào, vì thế nàng hầu như giữ được thoải mái. Sau đó tự nhiên không đâu anh hỏi, “Cô thực sự ở đây để tóm được một ông chồng, hà quý cô cướp biển?
Nàng hít vào một hơi. Vậy là anh ta cũng được nghe về cha nàng rồi? Anh ta đơn giản là sỉ nhục nàng bằng cách gọi nàng là cướp biển hay anh thực sự tin nàng đúng là một tên cướp biển?
Sự thực, là một người đi biển, anh ta sẽ chẳng lạ gì khi có những người phụ nữ làm cướp biển và chắc đã nghe về những người phụ nữ như thế trong suốt thời kỳ hoàng kim của nghề cướp biển ở Caribbean. Pierre thậm chí đã có một người phụ nữ như thế ở cùng hiện giờ. Red, họ gọi mụ như thế, và mụ ta có thể đánh nhau như bất cứ người đàn ông nào, thậm chí còn ác hiểm hơn, đó là lời đồn. Hắn ta có lẽ thích điều đó ở mụ, nham hiểm như chính hắn.
Gabrielle rùng mình vì kí ức về gã thuyền trưởng kinh khủng đó. Và nàng chưa từng hết sợ hãi về hắn khi nàng còn ở Caribbean, thậm chí khi nàng nghe nói rằng hắn đã qua lại với Red. Nhưng bây giờ khi quay trở lại Anh, nàng chắc chắn là mình sẽ không bao giờ gặp lại hắn nữa. Sau hết thì Anh quốc là vùng biển cách xa khỏi phạm vi hoạt động bình thường của hắn.
“Lạnh à?” Drew suy đoán. “Hay có lẽ rốt cuộc thì cô không muốn một người chồng nữa?”
Anh đã nhận thấy cái rùng mình của nàng. Tại sao anh lại thấy việc đó liên quan tới câu hỏi thứ nhất về việc tìm chồng của nàng? Và tại sao âm điệu anh có vẻ hơi hy vọng thế nhỉ? Câu hỏi của anh quá riêng tư để nàng trả lời, đặc biệt là sau khi anh đã gọi nàng bằng một cái tên xúc phạm “quý cô cướp biển.”
“Nghe này, Thuyền trưởng…”
“Tôi là Drew,” anh cắt ngang. “Drew Anderson.”
“Vâng, tôi biết,” nàng nói “Tôi đã có một cuộc nói chuyện dài với em gái ngài hôm nay.”
“Cô đã? Tôi hết sức kinh ngạc khi nó đồng ý giúp cô đấy. Sự thật là tôi ngạc nhiên khi nó đã thậm chí chiếu cố kết bạn với một tên cướp biển lâu đủ để nói chuyện phiếm. Lại một lần nữa, chết tiệt, tôi phải rút lại câu đó thôi, nó đã làm chuyện đó trước kia.”
Anh mở đầu bằng việc lăng mạ nàng, điều đó đã làm nàng nổi cáu, nhưng anh đã kết thúc với lời nhận xét thích thú gợi nên trí tò mò của nàng. Nàng nghi ngờ là anh sẽ nói kỹ nếu nàng nỏi thêm chi tiết.
Trí tò mò đã xúi giục nàng thử bẳng bất cứ giá nào. “Chuyện đó là sao vậy?”
“Đó là một điều bất ngờ. Nó thậm chí không biết là mình đang dính dáng đến một tên cướp biển. Thực sự, công bằng mà nói, tôi nên gọi là cựu cướp biển.”
“Chồng cô ấy, tôi cho là như vậy? Làm thế nào mà cô ấy lại cưới một người cục súc như vậy chứ?”
Thậm chí trước khi anh cau mày để cảnh báo là nàng đã ra khỏi giới hạn, nàng thấy hối tiếc bởi câu hỏi. Theo lẽ tự nhiên là nàng hiếu kỳ muốn biết về những người mà nàng sẽ ở cùng, nhưng vì tình cờ là những người đó bào gồm cả anh, nàng chỉ hi vọng là anh không suy nghĩ theo hướng đó. Và nàng thực sự không nên nêu một lời nhận xét đáng xấu hổ như vậy về em rể anh, chính người đàn ông mà nàng đã gửi gắm mình. Nàng thật thô lỗ làm sao.
Trước khi có thể xin lỗi, anh làm nàng ngạc nhiên khi hỏi, “Em thực sự nghĩ hắn là một tên cục súc? Các anh em trai của tôi và tôi luôn nghĩ vậy đó, nhưng về mặt cá nhân thì tôi đã từng tự hỏi một người phụ nữ cảm thấy thế nào về hắn.”
“Một người thô lỗ rõ ràng. Nhưng tôi đoán là em gái ngài lại không nghĩ như vậy.”
“Không, nó cực kỳ yêu quý hắn ta.” Anh trả lời. “Thật khó mà tưởng tượng nổi, nhỉ?”
Nàng khám phá ra sự hài hước trong giọng nói của anh và thoáng tự hỏi có phải anh đang chế giễu mình, hay bởi vì họ đang chia sẻ cùng một quan điểm. Nàng quyết định không tìm hiểu và lờ anh đi. Người đàn ông này thật quá quyến rũ làm nàng không thể thờ ơ mà nhìn anh.
“Thật ra,” nàng nói sau một thoáng, “Nếu anh có thể vượt qua cảm giác rằng ông ấy chỉ muốn băm nhừ mình ra, thì tôi phải đồng ý là ông ta đẹp trai đấy chứ.”
“Tôi sẽ không đi quá xa để nói điều đó đâu.”
“Để nói điều gì cơ?” Georgina hỏi khi nàng quay lại với họ và dắt theo cháu gái mình.
Má Gabrielle ửng đỏ. Nếu cân nhắc tới việc người đàn ông này không ưa nàng tới mức nào nàng không nghi ngờ gì là anh sẽ thú nhận tất cả. Đó quả là một dịp hoàn hảo để làm nàng xấu hổ, và trông anh có vẻ quyết tâm làm thế. Anh có thể đình chiến đủ để có một cuộc đối thoại với nàng, nhưng nàng không quên nó đã bắt đầu như thế nào.
Và một lần nữa anh lại làm nàng ngạc nhiên, bằng cách bỏ qua nó và chỉ nhắc đến việc, “Cô ấy nghĩ là tên cục súc mà em kết hôn với là một gã đẹp trai.”
“Tất nhiên là cô ấy nghĩ vậy rồi,” Georgina đáp. “Em chưa từng gặp một người phụ nữ nào không nghĩ vậy cả. Nhưng em ước gì anh sẽ xóa “cục súc” ra khỏi vốn từ vựng của mình.”
“Không cho đến khi nào hắn ta xóa cái từ “man rợ” của mình đã,” Drew mỉm cười nói.
Người phụ nữ đi cùng Georgina cười khúc khích. “Thật vui là Nick của cháu không có ở đây để nghe điều này.”
Regina Eden gây một ấn tượng thật choáng váng. Cô có mái tóc màu đen và đôi mắt màu xanh coban tuyệt vời nhất xếch lên vừa đủ để làm nên một vẻ đẹp kỳ lạ. Và sau tiếng cười khúc khích là một nụ cười chào đón ấm áp.
Georgina giải thích cho Gabrielle, “Em sẽ thấy là chồng của Reggie không thích chồng chị lắm đâu. Họ thường cố gắng “khử” nhau đấy.” Georgina nói bằng một giọng trêu chọc làm Gabrielle không nghĩ là phát biểu của nàng nghiêm túc.
Nhưng sau đó khi Regina thêm vào, “Và trong vài lần việc đó gần như đã thành công, nhưng bây giờ họ thân thiện hơn với nhau– ít nhất là so với trước đây.”
“Cô sẽ không gọi việc đó “thân thiện” đâu,” Georgina cười toe toét. “Nhưng cô cho rằng nó chỉ là một thói quen bảo thủ cũ. Họ vẫn còn đốp nhau chan chat. Anh của cô cũng vậy.” nàng nói thêm với một cái nhìn không tán thành về phía Drew.
Anh không có vẻ lúng túng chút nào, thậm chí còn cười toét một cách trơ tráo. “Anh biết là khi nào mình nên rút lui, thật là một thời điểm lý tưởng để đánh bạn với rượu trong khi quý cô các em làm quen với nhau.”
Anh thơ thẩn đi ra, nhưng chỉ một trong số họ nhìn theo anh. Gabrielle chộp được ngay cảnh mình đang nhìn chằm chằm đằng sau anh và thầm rên rỉ. Đó sẽ là một vấn đề đây, giữ mắt mình tránh xa người đàn ông đó khi anh ta ở quanh. Anh ta đã sỉ nhục nàng đủ để nàng nên muốn lờ anh ta đi mới phải, nhưng nàng đơn giản là không thể. Nàng bị thu hút quá mạnh mẽ bởi anh thậm chí ngay cả khi anh chọc tức nàng, anh ảnh hưởng đến nàng theo cái cách mà nàng không thể kiểm soát được.
Nhưng nàng sẽ tìm ra cách để đối phó với sự gần gũi của anh. Người đàn ông này không chỉ là một thủy thủ bình thường, người mà – khi có động lực thích hợp, sẽ từ bỏ biển cả. Anh ta là truyền trưởng con thuyền của chính mình và gia đình anh thậm chí còn làm chủ công ty tàu biển của chính họ! Anh hoàn toàn không thích hợp để nàng tiến xa hơn việc làm quen.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT