Không phải tất cả mọi tình cảm đều trôi đi như mây bay, gió thổi. Tình cảm là thứ lắng đọng, có thứ tình cảm theo sự biến đổi của thời gi­an ngày càng sâu đậm hơn, ngày càng nồng nhiệt hơn.

Cô chăm chú nhìn cha mẹ, nhìn bên phải rồi lại nhìn bên trái. Dường như trước mắt cô hình ảnh cũ hiện về, bố mẹ người này ăn một miếng, người kia ăn một miếng, vui vẻ gọi nhau là ông xã, bà xã, họ nắm lấy tay cô nói rằng ba người sẽ vĩnh viễn bên nhau, không bao giờ rời xa. Cô trân trân nhìn họ, đột nhiên cảm thấy biểu lộ tình cảm của họ lúc ấy thật buồn cười.

Cô không biết nên nói điều gì.

Cái gì đây? Tại sao? Hay là… con không muốn?

Cô gượng cười, mắt nheo lại, miệng méo xệch.

Hoa Ninh, không cần như thế, không cần dọa mẹ, ánh mắt Gi­ang Vân đỏ lên.

- “Những người đã từng yêu thương nhau vì sao lại đẩy nhau đến đường cùng, lẽ nào tình yêu thật sự không phải là chỗ dựa, cần phải trải qua thử thách của thời gi­an”.

Cô nhẹ nhàng hỏi giống như đang hỏi cha mẹ mình nhưng cũng như hỏi chính mình.

- “Hoa Ninh, tình yêu đã đưa bố mẹ đến với nhau. Nhưng bây giờ tình yêu không còn nữa, chúng ta đều nhận thấy điều ấy, nếu cứ như thế này thì chỉ còn lại sự trách móc mà thôi”.

Kỉ Như Cảnh vừa nghĩ vừa giải thích.

Tình yêu, tình yêu rốt cuộc là gì? Nó dễ đến cũng thật dễ đi, cho dù như vậy vẫn có rất nhiều người hăng hái theo đuổi nó, để rồi trong phút chốc nó lại tan biến đi.

- “Tình yêu thật đẹp”. Gi­ang Vân và Kỉ Như Cảnh ngước mắt nhìn xa xăm, hồi ức cũ chợt về – “Có tình yêu, chúng ta mới kết hôn, mới sinh được ra con, mẹ và bố đều rất vui mừng. Đã có nhiều năm tháng chúng ta sống bên nhau, và đều chưa từng hối hận vì điều đó”.

Kỉ Như Cảnh gật gật đầu.

- “Đã như vậy vì lẽ gì bố mẹ cứ nhất định phải chia tay”.

Kỳ thực, cô không có ý định truy hỏi nguyên nhân mà chỉ là buột miệng nói ra. Nếu như mọi việc đều có thể nói rõ được thì thế giới này sẽ không có nhiều buồn đau đến như vậy.

- “Bố và mẹ con, con cứ nhìn xem, vài năm gần đây xuất hiện những vấn đề nhỏ” – Kỉ Như Cảnh cẩn trọng đắn đo suy nghĩ từng câu từng chữ.

- “Chúng ta bất đồng quan điểm, tranh cãi, thậm chí là có những lời lẽ xúc phạm nhau. Những điều ấy làm cho những ký ức tốt đẹp về nhau ngày một mất đi”.

- “Cãi vã nhau nhiều lần chúng ta mới nhận ra bản thân tình yêu không còn đầy đặn, đủ sức để bao dung cho nhau, sống với nhau thì không hòa hợp. Chúng ta đều là những người cầu toàn, tuy nhiên cứ tiếp tục sống thế này thì không thể được, nói chuyện nghiêm túc với nhau chúng ta nhận ra tốt hơn hết là kết thúc ở đây, trả tự do cho nhau”.

- “Để chúng ta có thể lưu giữ lại những kỷ niệm tốt đẹp trong lòng, cảm kích trước tấm chân tình cuộc đời hoa niên đã từng trải qua bên nhau”.

Gi­ang Vân tĩnh tâm nói ra hết, Kỉ Như Cảnh nhè nhẹ nắm lấy tay cô.

- “Xin lỗi con yêu! Chúng ta biết đưa ra quyết định này là rất ích kỷ. Đã lâu nay chúng ta bất đồng quan điểm, bắt đầu soi mói chỉ trích nhau, không còn coi trọng nhau, những cuộc tranh cãi ngày càng tệ hại, cả hai cảm thấy đã quá mệt mỏi, ngay cả việc cãi vã nhau cũng không còn đủ sức nữa. Chúng ta cũng không phát hiện ra vấn đề xuất phát từ đâu và không phải xuất phát từ những mâu thuẫn của bản thân. Đã hiểu rõ rồi thì phải chấp nhận. Chúng ta đã quyết định sau khi ngồi lại với nhau. Cho dù như thế nào bố mẹ vẫn là bố mẹ của con, điều đó dù một mảy may cũng vĩnh viễn không bao giờ đổi thay”.

Kỉ Hoa Ninh hiểu rõ quyết định của bố mẹ, điều đó sẽ không còn làm cô sững sờ nữa, họ thực sự đã thuyết phục được cô. Chính từ thất bại trong tình yêu cô đã cảm nhận được vị đắng chát của tình yêu, mới nhận ra rằng tình yêu đã dần dần mất đi, bố mẹ cô đã chia tay nhau trong hòa bình, cô dường như đã hiểu được tình yêu là gì?

Tình yêu là sự chiếm hữu cho riêng mình, cũng là sự khoan dung ấm áp. Nó đến và đi như gió thoảng. Nếu như yêu bằng cả trái tim nó sẽ bền vững lâu dài, nhược bằng nếu như không có duyên phận, nó dần dần tan biến, không thể miễn cưỡng níu kéo. Cho dù thế nào đi chăng nữa chúng ta sẽ mong chờ gặp được người mình yêu, trân trọng giữ gìn người mình yêu, sẽ không bao giờ hối hận vì đã từng yêu.

Trong nụ cười của bầu không khí hòa hảo, bố mẹ cô đã ký vào tờ giấy ly hôn. Cùng ngày hôm đó, Kỉ Hoa Ninh chủ động đưa ra lời thỉnh cầu – cũng là thỉnh cầu duy nhất từ khi cô lên năm tuổi.

- “Tĩnh Lam, giấy gọi nhập học của con đến rồi”. Lâm Đồng Hạ đưa phong thư cho Lâm Tĩnh Lam. Trên nền giấy trắng hồng in dòng chữ: Trường Trung học số 1 thành phố S”.

Tĩnh Lam cầm phong thư nhìn một lát, quay người ngồi xuống ghế, ngẩng đầu nhìn ra bầu trời phía ngoài cửa sổ: Hoa Ninh bây giờ chị đang trải qua những giờ phút như thế nào?

Cái tin chú Kỉ và dì Gi­ang chia tay khiến bố mẹ cậu kinh ngạc, họ đã là bạn bè của nhau từ rất lâu, ai mà biết được hai người đó lại chọn mỗi người một ngả. Họ vội vàng tới nhà Kỉ Hoa Ninh, chỉ có chú Kỉ đang thu dọn hành lý, ông cho biết Hoa Ninh đã chủ động đi du học nước ngoài, đã bay ngày hôm qua.

Lâm Tĩnh Lam sững người, cậu ba chân bốn cẳng chạy xộc vào phòng cô, cửa sổ màu tím nhạt, chiếc giường màu phấn hồng, chỗ nào cũng đều là nụ hoa xinh xắn, còn phảng phất lưu lại mùi hương hoa nhài của thân thể cô. Cậu cầm chiếc gối ngày nào cô cũng ôm trong lòng, thường lấy nó để đánh cậu, cô chẳng mang theo bất cứ thứ gì.

Thế nhưng vì sao cô vội bỏ đi mà chẳng để lại đôi dòng nhắn gửi?

Chuyện này thật đột ngột, căn phòng trống trải như chiếc dằm đâm vào mắt cậu, cậu ngẩn ngơ ngồi xuống đầu giường, cúi thấp người, đầu vùi trong gối mềm mại ấm áp.

Lon­don, nước Anh.

Bên bờ sông Thames, gió thổi tung những cuốn vở trong tay chàng trai đang cầm bó hoa hồng, nước mắt ngân ngấn.

- “Nisha, anh yêu em, thực sự yêu em, tại sao lại không cho anh cơ hội?”.

Cô gái dáng uyển chuyển với mái tóc vàng tỏ vẻ không còn kiên nhẫn.

- “Em đã nói rất nhiều lần, chúng ta không thể, xin lỗi anh nhé! Jack”.

- “Vì sao, vì sao lại không thể, hôm nay, em nhất định phải nói rõ lý do” – Chàng trai vẫn kiên nhẫn không chịu bỏ cuộc.

- “Để cậu phải đợi lâu, Hon­ey”. Cô gái châu Á xinh đẹp xuất hiện trước mắt anh. Cô đội chiếc mũ bê rê, trên người mặc chiếc váy chấm bi đen trắng, mái tóc ngắn gọn gàng, cái miệng chúm chím, đôi mắt to sáng long lanh. Cô nở nụ cười ấm áp với chàng trai đang ngẩn ngơ, đờ đẫn rồi đưa tay kéo cô gái tóc vàng đi với mình.

- “Tớ cùng Hon­ey của tớ đi đây. Đừng có theo bọn mình nhé!”.

Đợi cho hai cô gái đi xa, chàng trai tên Jack mới thẫn thờ ngồi xuống. Nisha, đó là người con gái anh rất yêu, nhưng đột nhiên anh lại cảm thấy mình thích cô gái vừa mới đến.

- “Khuyên cậu một câu đừng bao giờ tin lời con gái nói”, bên cạnh anh xuất hiện một chàng trai khác. Anh ta mặc một chiếc áo jack­et màu đen và nheo nheo cặp mắt đa tình, môi nở nụ cười tươi đầy quyến rũ.

- “Cô gái đó là Quee­nie, người thích trêu đùa người khác”.

Bản thân anh ta đã mấy lần chịu khổ vì cô, trong mắt người khác cô là một cô gái xinh đẹp quyến rũ, không có bất cứ khiếm khuyết gì, lẽ nào người như vậy lại là ác quỷ ư?

Cậu bạn đó tên là Chris, một chàng trai anh tuấn, là bạn học cùng lớp đại học của Kỉ Hoa Ninh – Quee­nie. Vì một ngày nọ anh đắc tội với một cô gái và đã gặp một đống rắc rối linh tinh: Bị một cô gái xấu xí đuổi theo giữa đường, đi bộ thì trượt vỏ chuối, ở trường thì bị mọi người chỉ trích là đồ lăng nhăng vô trách nhiệm, thậm chí đến các vị giáo sư cũng nhìn anh bằng ánh mắt kỳ quái.

Tới mấy ngày sau anh mới biết tất cả là do cô gái tên Quee­nie ấy gây ra sau lưng anh. Anh bực tức hấp tấp tìm cô gái đó để hỏi cho ra nhẽ. Nhưng trước vẻ ngây thơ, vô tội che đậy bên ngoài của cô, anh lại ngậm nỗi bực tức trong lòng. Lúc đó anh mới biết được nguyên nhân là do anh bất cẩn giẫm lên đám hoa cỏ mà cô dày công chăm sóc lại còn không kịp thời nhận sai, anh cảm thấy mình thật có lỗi.

- “Loài thực vật cũng có sinh mạng của nó, đừng tùy tiện giẫm đạp lên, huống hồ tôi là người rất nhỏ nhen nên việc cỏn con cũng không bỏ qua”. Anh thề rằng sẽ mang theo đài để ghi âm lại những lời cô nói.

Chính vì điều đó, sau Nisha, Quee­nie trở thành người bạn “thân thiết” của anh. Nhìn đám thanh niên theo đuổi cô, Chris lắc lắc đầu. Nếu như biết được chân tướng thực sự của cô ta, liệu họ có đủ dũng khí để tiếp tục theo đuổi nữa hay không? Nhưng khi tiếp xúc với cô, thực sự hiểu cô ấy bạn lại có cảm giác vui vẻ kỳ lạ.

Hai tay Chris đút vào túi áo, chậm rãi bước đi trong tiết trời mùa đông của Lon­don, anh khẽ mỉm cười, khuôn mặt anh tuấn và dáng người cao lớn tạo thành một bức tranh đẹp mắt trên con đường ven sông.

Hi hi Tiểu Lam, em khỏe không? Có phải là đang chăm chỉ học tập đấy chứ?

Chị bây giờ đang ở Lon­don. Ở đây phong cảnh rất đẹp, bạn bè cùng học đại học rất nhiệt tình. Khi tản bộ ven sông, màu xanh của cỏ như tấm thảm, cây cối mọc thành rừng, dưới nước những con thuyền nhỏ lướt nhẹ… Này, chắc là em đang thèm rỏ dãi ra phải không? Ha ha.

Tha lỗi cho chị đi mà không nói gì. Ngày hè đó chị đã trải qua nhiều cuộc ly biệt. Chị không muốn lại phải tạm biệt trong xúc động nghẹn ngào. Thay đổi môi trường sống đối với chị là sự lựa chọn tốt nhất. Chị muốn nhìn nhận lại chính mình, nhận thức thế giới và tìm lại niềm vui của chị. Tuy chị tự ra đi nhưng em không được phép quên chị, em vẫn là “tùy tùng” của chị đấy! Sau khi chị trở về có lẽ Tiểu Lam của chúng ta đã là một chàng trai rồi, thực sự là chị đang mong đợi ngày đó.

Chú ý sức khỏe bản thân. Tuy em cần “vụng cánh lo bay trước(3)” nhưng học hành đừng quá sức, nếu như để chị biết được em ốm yếu, khi trở về chị sẽ lại trừng trị em.

Chuyển lời hỏi thăm của chị đến cô chú Lâm nhé!

Lon­don, đầu xuân!

Luôn nhớ mọi người, Hoa Ninh.

Trong bức thư Tiểu Ninh còn có bức ảnh cô chụp tại Anh, chuông nhà thờ, điện Beck­ing­ham, nhiều bức ảnh bên dòng sông… đôi lông mày cong cong, nụ cười tươi như hoa, một số bức ảnh chụp chung với đám bạn bè có cô gái tóc vàng, chàng trai tóc đen anh tuấn, khuôn mặt của họ đều rạng ngời.

Không cần phải nhắc nhở, Tiểu Lam cẩn thận xếp lại thư và ảnh vào trong phong bì, đặt chúng gọn gàng trong ngăn kéo. Em sẽ chú ý đến sức khỏe, không học hành quá sức… cũng sẽ… sao phải để chị nhắc nhở.

Cậu nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, cơn gió nhẹ thổi mái tóc đen của cậu khẽ rung lên.

Quee­nie của khoa quản lý trường đại học C, du học sinh đến từ Trung Quốc, cô gái yểu điệu xinh đẹp, tài năng, mẫn tiệp, luôn thích mặc quần áo màu trắng tinh khiết. Cô gái ngoại quốc với vẻ đẹp rực rỡ, đằm thắm dần dần thay đổi. Trong các môn học chuyên ngành cô rất mềm dẻo song luôn kiên định với ý kiến bản thân, căn cứ vào thực tiễn để tranh luận, làm cho thầy cô giáo không ngừng giơ ngón tay cái lên để khen ngợi. Bên cạnh cô tự nhiên có hàng tá các chàng trai ưu tú vây quanh, điều lạ là Quee­nie không mảy may để cho họ có một chút cơ hội nào cả, dường như cô không hề có hứng thú với chuyện yêu đương. Cô càng lảng tránh chuyện đó thì càng có nhiều người theo đuổi.

Thế nhưng Chris không mấy để ý đến chuyện vụn vặt đó, anh biết cô là cô gái “việc cỏn con cũng làm cho rõ ràng” không để bụng. Thích xem những bộ phim hài, phim hành động. Ngoài mặt tỏ vẻ lạnh lùng nhưng trong lòng rất nhiệt tình. Người con gái như vậy tại sao trong mắt cô đôi khi vô tình hiện lên nỗi ưu tư buồn phiền? Lẽ nào đó là do cô đang cố gắng che giấu tâm sự gì?

Giống như bây giờ, Quee­nie bám lấy thành cầu, ngó xa xăm, Chris đi đến bên cạnh cô. Cùng ngắm phong cảnh với cô. Lãng đãng sương phủ trên mặt nước, từng cơn sóng vỗ mênh mang, phía chân trời xa xa một vẻ đẹp tĩnh lặng đến lạ kỳ.

- “Điều gì làm cho Quee­nie mạnh mẽ của chúng ta nhiều tâm tư vậy?”.

Anh nhẹ nhàng dựa vào thành cầu, mỉm cười nhắc cô.

- “Mình đang nghĩ một số chuyện”.

- “Ồ, bạn cũng có tâm sự riêng hả?”.

Kỉ Hoa Ninh liếc ngay sang anh.

- “Sinh vật đơn bào như cậu chắc là chẳng bao giờ có tâm sự đâu nhỉ?”.

Cậu bị cô làm cho tối tăm mặt mũi, ai dám trêu đùa cô gái này hiển nhiên phải nuốt cục tức trong lòng.

Cô nhìn về phía xa, dường như muốn nói với chính mình. Nhiều việc trôi qua nghĩ lại không thấy hối hận, càng không thể nói là đau buồn mà chỉ là… hoài niệm. Nhớ lại lúc trước, khi đó thật là ngốc nghếch… cũng thật nhiều niềm vui.

Chris không quen với giọng nói đầy tâm trạng của cô, cậu nhìn cô có vẻ hơi lo lắng, mắt dò xét trên khuôn mặt khả ái, đôi lông mi khẽ chớp, cái miệng nhỏ xinh xắn. Cậu đột nhiên cảm thấy rung động trước mùi dầu thơm nồng nàn, cậu đưa mũi hít nhè nhẹ.

Kỉ Hoa Ninh hoàn toàn chìm đắm trong ký ức xa xăm.

Khi Lâm Tĩnh Lam lên học cấp ba, sau khi mối tình tay ba Gi­ang, Kỉ, Tần và hai nhân vật chính kết thúc bằng việc chia tay, câu chuyện về cậu bé tuổi trẻ tài cao Lâm Tĩnh Lam trở thành đề tài bàn luận của mọi người. Cậu đúng như nhận xét: vẻ bề ngoài anh tuấn, cách làm việc cẩn thận, cá tính nghiêm túc. Tuy cậu kém tuổi các bạn học trong lớp, song luôn được mọi người quý trọng.

Cho dù khiêm tốn đến như thế nào, mọi người vẫn gắn vào cậu hai chữ “thiên tài”.

Mười lăm tuổi cậu lớn nhanh như thổi, vóc dáng cao lớn, thân hình gầy gò, giọng nói khàn khàn. Một lần về nhà cậu bị những đám thanh niên hư ngăn lại, khi những kẻ đó cười nói, bàn tán về cô gái mà họ thích nhưng lại có tình ý với cậu. Cậu tỏ vẻ không muốn nghe, quay người bước đi, nhưng bị bọn họ chặn lại, giơ nắm đấm dọa nạt.

- “Các cậu đang làm gì vậy?”. Một giọng con gái lanh lảnh cất lên, phá tan bầu không khí căng thẳng. Lâm Tĩnh Lam hơi nhích người, cú đấm của đối phương rơi vào hư không.

Cậu chợt ngó sang bên đường, ánh nắng chói rọi vào mắt, một cô gái đang đứng đó, khuôn mặt có vẻ rất thân thuộc, trong phút chốc cậu như thấy Hoa Ninh đã trở về… Cậu ngẩn người, nước mắt chực trào ra, cô gái từ từ tiến về phía cậu, tóc chấm ngang vai, khuôn mặt trái xoan, cậu tưởng chừng tim mình như nhảy khỏi lồng ngực. Khi cô hoàn toàn hiện diện trước mắt cậu, đôi mắt hình quả hạnh, thân hình mềm mại, cân đối, dáng vẻ xinh đẹp – Nhưng đó không phải là Kỉ Hoa Ninh.

- “Đừng có xía vào chuyện người khác!”.

Đám người hỗn hào gạt cô sang một bên, vây lấy Lâm Tĩnh Lam, chỉ nghe thấy tiếng đánh đấm huỳnh huỵch, Tiểu Lam chân tay nhanh nhẹn di chuyển còn đám thanh niên hư hỏng khí thế xẹp hẳn xuống, vài người bị đánh ngã lăn xuống đất. Đối diện với hiểm nguy cậu không hề nao núng. Đám thanh niên đó không thể hiểu được “con mọt sách” ốm yếu làm sao lại có võ nghệ cao cường đến vậy. Bọn chúng đương nhiên là không biết được rằng, sau lần bị bắt nạt được Kỉ Hoa Ninh ra tay che chở, cậu đã bắt đầu học Karate. Cậu thề rằng sẽ không bao giờ để cô phải cứu mình nữa. Cậu hy vọng có một ngày sẽ tự bảo vệ chính mình, nếu có cơ hội sẽ còn bảo vệ được cả cô nữa…

- “Bạn Lâm… không sao chứ?”.

Cô bé xinh đẹp chạy đến bên cậu, khuôn mặt hơi ửng hồng. Lâm Tĩnh Lam gật gật đầu, tỏ vẻ cảm ơn trước thái độ vừa rồi của cô bạn, rồi cậu vội vã bước đi.

Cơn gió đầu xuân nhè nhẹ thổi mơn man trên mặt thật ấm áp, nhưng cũng có chút gì đó nhồn nhột.

“Tiểu quỷ, bây giờ thiếu sự dạy bảo…”, giọng kể cả của Kỉ Hoa Ninh vẫn như vẳng bên tai cậu, cậu vươn tay, chỉ có hư vô, cái bóng cao lênh khênh của cậu cúi thấp đầu lê bước, đơn độc chỉ có một mình. Cậu chợt nhận ra, cô đơn thật đáng sợ, sự tồn tại của cô giống như cơn gió nhẹ, giống như ánh tà dương, thấm vào trong cuộc sống của cậu. Nó tồn tại giống như tự nhiên vốn vậy, thế mà giờ đây tất cả đã trở nên xa xăm.

Trở về nhà, khác với mọi khi cậu không lao ngay vào học, cậu mở ngăn kéo, lấy ra bức thư, trong đầu thầm nghĩ “Chị bây giờ đang làm gì nhỉ? Có nhớ tới em không?”, những ngón tay thon dài của cậu vuốt nhè nhẹ lên khuôn mặt rạng ngời trên bức ảnh, mắt cậu mờ đi. “Em… nhớ chị, em rất nhớ chị. Trong trường ở những nơi chị đã đi qua, chiếc bàn chị ngồi, từng ngọn cỏ, cành cây, đều in bóng dáng chị… Hôm nay em đã nhìn một người mà đã ngỡ là chị, lúc ấy em đã vô cùng thất vọng. Bạn học của em, những người học sau chị, em đã hy vọng nghe được từ họ chút manh mối nào đó về chị, Hoa Ninh đến khi nào chị mới trở về, em…”.

Cậu chợt bừng tỉnh sau những cảm xúc tản mạn trào dâng, thì ra cậu đã ngồi đây hơn một giờ đồng hồ. Cậu làm sao vậy? Sau hai năm kể từ ngày cô đi, cậu luôn ngồi bên cửa sổ nhớ về cô như điều gì đó vô cùng thiêng liêng.

Mùa xuân thời tiết luân chuyển, lúc nóng, lúc lạnh, tâm sự của cậu bé “thiên tài” giấu kín trong lòng khó có thể tâm sự cùng ai.

“Quee­nie, Quee­nie!”.

Mới sáng sớm cửa phòng Kỉ Hoa Ninh đã bị kéo tung, một cô gái với mái tóc vàng, đôi mắt màu xanh ngọc, xinh đẹp sộc vào với vẻ hốt hoảng.

- “Việc này nhất định bạn phải giúp mình”.

Có chuyện gì thế Hon­ey?

Kỉ Hoa Ninh biết đó là Nisha, cô bạn gái thân thiết của mình. Chắc có việc gì cần gấp đây, cô vừa chải tóc vừa ném cái nhìn nghi ngờ về phía Nisha.

- “Đó là Jack lại đến. Đứng trước cổng ký túc xá còn nói là bọn mình lừa anh ta, nói rằng Chris đã kể hết cho anh ta rồi”.

Kỉ Hoa Ninh vừa đánh răng vừa nói:

- “Cái gã Chris này chỉ biết phá đám sau lưng người ta”.

Cô nhấc máy gọi điện thoại, phải để cho anh chàng này biết tay mới được.

- “Đều là tại cậu, mau tới đuổi anh ta đi”.

Tiếng chuông điện thoại không biết của ai đổ dồn, Chris vẫn lờ đi tiếp tục ngủ vùi, nhưng anh không thể ngủ được, anh lấy hai tay ôm đầu.

Cuối tuần, bốn người bọn họ đều không phải lên lớp. Theo lời đề nghị của Jack, Nisha miễn cưỡng cùng họ đi chơi trong khuôn viên của trường. Nisha, một cô gái phương Tây điển hình, tính cách cởi mở, duyên dáng, khuôn mặt đầy đặn, phòng ngủ của cô đối diện với phòng Kỉ Hoa Ninh, rất nhanh hai người đã trở thành bạn thân của nhau. Kỉ Hoa Ninh lúc này, lúc khác giúp cô cắt bỏ những cái đuôi lẵng nhẵng bám sau. Thế nhưng cũng có người đôi khi ngoan cố, mặt dầy mày dạn không chịu lui bước thì cô cũng không tìm được cách nào tốt hơn. Ví dụ như Jack, có lẽ cũng phải để cho anh ta có cơ hội thể hiện, Kỉ Hoa Ninh nhìn Jack, ánh mắt thoáng vẻ tinh nghịch.

Cô cố ý tách ra khỏi bọn họ khi cùng vào chơi trò mê cung trong khu vui chơi giải trí, lúc ra đến ngoài chỉ còn lại Kỉ Hoa Ninh và Chris.

Vốn dĩ mình cũng định giúp đỡ Jack.

Anh nhìn cô chăm chú, dải lụa màu trắng bạc với đường viền tinh xảo thắt qua eo cô.

- “Mình cho là bạn sẽ giúp Nisha lẩn tránh cậu ấy”.

- “Si mê thì không phải là điều sai trái”.

Cô nói một cách chậm rãi.

Mình chỉ muốn tạo cho cậu ấy một cơ hội, có thành công hay không là do ở cậu ấy. Nhận được tấm chân tình của người khác là điều vô cùng hạnh phúc. Nhưng chuyện tình yêu không thể miễn cưỡng được.

- “Thế sao bạn không tạo cho những người thích bạn một cơ hội?”.

Kỉ Hoa Ninh và Chris cùng sánh bước dưới ánh sáng nhạt nhòa của ánh đèn đường, ký túc xá đang ở ngay gần.

Cô nhẹ nhàng mỉm cười – “Mình không giống Nisha”.

Chris còn muốn hỏi thêm cô mấy câu nhưng bỗng nhận ra Kỉ Hoa Ninh dừng bước, anh ngước mắt nhìn, phía trước cửa ký túc xá có một bóng người đang đứng, không thể nhận ra đó là ai.

- “Tiểu Lam?”.

Kỉ Hoa Ninh bất ngờ thốt lên hai chữ đó. Từ khoảng cách khá xa cô không thể nghĩ được rằng cậu sẽ có mặt ở đây.

Lâm Tĩnh Lam nhẹ nhàng bước lại gần, dưới ánh sáng mông lung, giờ thì Chris có thể nhìn rõ người vừa tới đó là một chàng trai châu Á, cỡ chừng mười lăm, mười sáu tuổi, đôi mắt đen thăm thẳm, da dẻ trắng trẻo, khuôn mặt thanh tú toát lên vẻ thông minh, lanh lợi. Cậu chàng đó líu ríu cất tiếng gọi:

- “Hoa Ninh!”.

Bao chất chứa trong lòng không thể nói hết thành lời, cuối cùng trong phút giây xuất hiện trước mặt cô, người con gái thân thuộc với ánh mắt hiền hòa, vóc dáng mảnh mai. Trái tim cậu đột nhiên đập rộn rã, dòng máu trong người dường như dồn hết cả lên mặt.

Ngàn ý, vạn lời muốn nói với cô. Nhưng cậu không thể thốt lên tiếng nào, câu chữ trúc trắc rối loạn không đầu, không cuối.

- “Tiểu Lam, có phải là em thật không?”.

Kỉ Hoa Ninh hiển nhiên cũng sững sờ, theo thói quen cũ cô đưa ngón tay dí vào mặt cậu.

- “Tiểu quỷ, làm sao em đến đây được?”.

Trái tim cô đập nhanh, có điều gì đó nhen nhóm đầy ấm áp.

- “Em tham gia cuộc thi Olympic Toán học”.

Chris lại gần:

- “Quee­nie, em trai bạn hả?”.

- “Không phải”.

Lâm Tĩnh Lam cắt lời và nhìn anh một cách khó chịu. Trong bức ảnh Hoa Ninh gửi cho cậu cũng có cả anh chàng này. Chris cảm nhận được ánh mắt sắc lạnh như dao kiếm của cậu bé hiền lành này, có điều gì đó không thể giải thích nổi.

Kỉ Hoa Ninh bật cười ha hả, đưa hai tay vò vò đầu cậu, miệng lầu bầu:

- “Ngoan ngoãn nào!”. Cô làm điều này với mục đích làm cho Lâm Tĩnh Lam vui vẻ cười nói trở lại, nhưng cậu có chút gì đó không hài lòng:

- “Em không phải là trẻ con!”.

Giọng nói của cậu khàn khàn thật khó nghe.

Kỉ Hoa Ninh cẩn thận ngắm nhìn cậu, quả nhiên sau hai năm không gặp Lâm Tĩnh Lam đã vụt cao lớn. Tiểu Lam ngốc nghếch ngày nào không ngờ bây giờ lại lớn nhanh đến vậy, chẳng qua là cậu ta đang tỏ vẻ huênh hoang không biết ngượng ngùng đó thôi? Cô xoa tiếp lên đầu Lâm Tĩnh Lam.

- “Giọng nói khàn khàn, còn dám nói mình không phải là trẻ con nữa hả? Không thấy đi cùng người nhà sang đây, chí ít là như vậy, mới tính được là người trưởng thành, nhưng…” – Cô cười thầm: “Đừng học anh ta, vóc dáng cao lớn chưa thể được coi là có nhân phẩm tốt được đâu”.

Câu nói trên hàm ý nhân phẩm… Chris… nhắc tới điều này khiến Kỉ Hoa Ninh bật cười ha hả. Mặt Lâm Tĩnh Lam hơi sầm lại.

Xem ra Kỉ Hoa Ninh muốn đưa Lâm Tĩnh Lam vào trong ký túc xá, Chris có đôi chút nghi hoặc – “Như vậy, có… ổn không?” Tuy nói cậu bé này mới chỉ mười lăm tuổi, nhưng dù sao cậu ta cũng là con trai – “Hay là để cậu ta đến chỗ mình?” – Anh nói với Kỉ Hoa Ninh, cô phẩy tay:

- “Không sao đâu, bọn tớ từ nhỏ đã ngủ chung một giường”, câu nói của cô đã khiến hai chàng trai – người thì đỏ mặt, người thì tối sầm lại.

- “Tớ báo với người quản lý ký túc xá đây là em trai tớ”.

Chris nhìn theo Kỉ Hoa Ninh và cậu thanh niên đi vào ký túc xá, đôi lông mày của anh nhíu lại, không biết cảm giác vừa rồi của anh có đúng hay không nhỉ? Anh nhận thấy ánh mắt của cậu ta với Kỉ Hoa Ninh có gì không bình thường? Nếu nói đó là tình cảm chị em, e là chẳng mấy ai tin, anh thẳng thắn thừa nhận như vậy.

Đêm đó, Kỉ Hoa Ninh ngủ trên giường, Lâm Tĩnh Lam nằm dưới đất, hai người chen chúc nhau trong căn phòng nhỏ của cô, tuy nói không cùng ngủ một giường song cô thật sự vô tư, không có chút phòng bị gì cả. Cô quay người thay quần áo, cho là cậu sẽ không nhìn trộm, có thể nói cô vẫn nghĩ rằng cậu chỉ coi cô như một người chị gái, chứ không phải là một người khác giới.

Kỉ Hoa Ninh thay quần áo ngủ, ngó sang Lâm Tĩnh Lam đang ngồi dưới đất, mắt nhắm nghiền lại, bất giác cô bật cười thành tiếng.

- “Làm sao phải căng thẳng thế, chị chỉ thay quần áo trước mặt em thôi mà”.

Lâm Tĩnh Lam bị cô làm cho lúng túng, mặt đỏ rực, cậu thấy thật xấu hổ. Kỉ Hoa Ninh nghiêng đầu ném cái nhìn về phía cậu.

- “Xem ra Tiểu Lam của nhà ta đã lớn rồi, có phải là rất nhiều cô gái ở trường thích em không? Mọi việc ở trường học và bạn bè có thuận lợi hay không? Không bị người ta ăn hiếp đấy chứ?”.

Cậu lắc đầu, so với thời ở cấp hai đã có sự khác nhau, quan hệ với bạn học lớn tuổi có gì đó hơi khách khí mặc dù họ đối với cậu tỏ ra khá tốt.

Cô cười cười: “Em lắc đầu là không bị người ta ăn hiếp hay không có cô gái nào thích mình? – “Cả hai”, Lâm Tĩnh Lam đáp.

- “Tĩnh Lam của chúng ta lại học thói lừa dối rồi!“.

Xem Tĩnh Lam như vậy vừa thông minh, vừa anh tuấn, những cô gái thích cậu không dám nói là đầy một xe thì cũng xếp hàng dài.

- “Em còn nhỏ mà”.

Kỉ Hoa Ninh đã ở nước ngoài được hai năm. Suy nghĩ của cô đã thoáng hơn nhiều.

- “Tuổi nhỏ đã sao? Ở trường chị nhiều mối tình chị em, thậm chí có cả mối tình cô cháu đấy chứ? Ồ không! Chẳng qua tuổi của em vẫn còn nhỏ lắm, đừng nghĩ đến chuyện đấy, hãy lấy việc học làm trọng. Thôi em mau ngủ đi, ngày mai còn phải tham gia cuộc thi Olympic nữa đấy”. Vừa dứt lời, Kỉ Hoa Ninh với tay tắt đèn, cả căn phòng biến thành màu đen đặc quánh.

- “Chị Hoa Ninh này?”.

Giọng nói của cậu xuyên qua màn đêm tĩnh lặng, đập vào tai cô.

- “Chị ngủ rồi”. Cô cười gượng.

- “Hai năm qua chị như thế nào?”.

- “Tốt lắm! Chị thấy rất vui. Không phải chị vẫn thường xuyên viết thư cho em ư?”.

Thường xuyên? Tổng cộng có ba bức thư, cậu phản bác lại.

- “Là em hỏi chị có thực sự vui vẻ không? Từ đáy lòng ấy!”.

Kỉ Hoa Ninh nghe xong đã hiểu tất cả. Cậu muốn hỏi cô có thực sự quên được những đau khổ do Gi­ang Viễn Ảnh và bố mẹ cô đã gây ra cho cô, hay là miễn cưỡng cố tỏ vẻ kiên cường để vui sống.

Cô nói với giọng điệu vui vẻ:

- “Ở đây rất tốt, bạn bè mới, công việc mới, rất dễ giúp chị quên đi những kỷ niệm đã qua”.

Cậu thấy căng thẳng, liệu mình có phải cũng là những thứ đã trôi qua đối với chị ấy chăng? Hay mình chỉ là người chứng kiến những lúc chị ấy khóc nức nở.

- “Nhưng, bây giờ nghĩ lại dường như tất cả đã trở nên quá xa vời”. Câu nói của cô đã làm cậu tủi thân. Nhưng cô vẫn tiếp tục.

- “Người ta thật buồn cười, những thứ tưởng chừng như khắc cốt ghi tâm, chỉ qua vài năm lại trở lại bình thường. Em nói xem, có phải là bất cứ thứ tình cảm nào theo thời gi­an đều sẽ trôi qua như gió thổi mây bay?”.

- “Không phải, đương nhiên không phải” – Cậu buột miệng phản đối: “Tình cảm sẽ dạt dào trở lại sau những sóng gió qua đi, thậm chí… có thứ tình cảm theo sự thay đổi của thời gi­an sẽ ngày càng đằm thắm hơn, ngày càng sâu đậm hơn”.

Kỉ Hoa Ninh ở bên cạnh không lên tiếng, có lẽ cô đã chìm vào giấc ngủ. Tiểu Lam của cô lần này đã thật sự trưởng thành rồi, cô nhắm mắt lại mơ màng suy nghĩ. Ánh trăng sáng rọi vào căn phòng nhỏ, Lâm Tĩnh Lam nhìn bóng dáng mông lung của cô, cậu bỗng thấy toát mồ hôi. Đêm nay, thân thể và cả trái tim của cậu như sóng triều dâng cuồn cuộn, cuồn cuộn.

Gửi thanks

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play