Tiêu Mộc và Diêu Bội Chi đối với chuyện này giống như đã thành thói quen, lập tức ngồi xuống.
Bác Trương đã chuẩn bị một bàn thức ăn thịnh soạn, sắp ra trước mặt ba người.
Đỉnh Phong nghĩ, mấy người nhà giàu hình như đều có thói quen “Ăn không nói
chuyện, ngủ không nói chuyện”, vì vậy cô đành ngây ngốc gắp món ăn trước mặt mình, chăm chú ăn cơm, một câu cũng không nói.
Thấy trong chén bỗng nhiên có nhiều hơn một miếng cá, Đỉnh Phong nhìn về phía Diêu Bội Chi.
Bội Chi cười cười với cô, mắt hạnh mang theo tia sáng xinh đẹp: “Cá um
tương này ăn rất ngon, tớ thích nhất món này đấy, cậu cũng nếm thử một
chút đi!”
Đỉnh Phong gắp miếng cá bỏ vào trong miệng, cảm giác
thịt cá đang dần dần tan ra, còn có vị thơm của nước sốt tương, khiến
cho đôi mắt to tròn của cô sáng lên, Đỉnh Phong giơ ngón tay cái nói:
“Ngon tuyệt!”
Giống như là bị vẻ mặt của Đỉnh Phong lây nhiễm, mắt hạnh của Diêu Bội Chi cũng nheo lại, trông rất vui vẻ.
Không bị cấm nói chuyện, Đỉnh Phong cũng không còn băn khoăn gì nữa, vui vẻ gắp thức ăn, ăn đến vô cùng sung sướng.
Tiêu Mộc còn chưa ăn được vài miếng đã đặt đũa xuống, ánh mắt dừng ở trên
người của Đỉnh Phong đang vui vẻ gắp thức ăn, mắt phượng tinh xảo ánh
lên một tia đạm mạc không giống mọi ngày.
Đỉnh Phong ngẩng đầu, liền chạm phải con ngươi tối đen như mực của Tiêu Mộc.
Thịch —— Thịch ——
Cô giống như là nghe thấy tiếng trái tim mình đang nảy lên một cách kịch
liệt, trong lòng như có giọng nói đang gào thét: a a a a a ! Tiêu Mộc
đang nhìn mình! Tiêu Mộc đang nhìn mình nha!
Chỉ thấy, khóe miệng của Tiêu Mộc đột nhiên giương lên, môi mỏng khẽ mở, nói: “Đỉnh Phong, kẽ răng của em bị dính rau kìa!”
Đỉnh Phong lại nghe được âm thanh cõi lòng mình tan vỡ.
Hình tượng của mình, hình tượng của mình a, con mẹ nó, một chút cũng không còn tồn tại!
Cô vội vàng chạy vào toilet, súc miệng rửa sạch kẽ răng, sau đó mới đỏ mặt đi ra ngoài.
Kỳ thực, nếu đổi lại là một nữ sinh khác, có lẽ sau khi bước ra từ trong
toilet sẽ không còn tâm trạng nào mà ăn nữa, nhưng Đỉnh Phong cảm thấy
hình tượng của mình ở trong lòng Tiêu Mộc đã trở nên kinh khủng đến mức
tận cùng rồi, còn giả bộ thục nữ làm gì nữa, huống hồ, nhìn đến những
món ăn trước mặt, đều là những món mà khó khăn lắm cô mới có cơ hội được ăn.
Vì thế, cô nói với bác Trương: “Cho cháu xin một chén cơm nữa!”
Diêu Bội Chi trông rất vui vẻ, nhiệt tình nói thẳng: “Cứ ăn nhiều một chút, ăn nhiều một chút!”
Đỉnh Phong cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, sau khi ăn hết ba chén cơm, cô mới thỏa mãn buông đũa xuống.
Ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ, đã hơn mười hai giờ, cô nghi hoặc nhìn về phía
Tiêu Mộc, không phải là mười hai giờ anh ấy sẽ trở về sao? Tại sao vẫn
còn ở đây?
Thôi, quan tâm anh ta làm gì, cô cảm thấy, việc quan trọng nhất bây giờ, chính là phải tiêu hóa hết số thức ăn mình đã ăn vào.
Đỉnh Phong cảm giác mình sắp bị no chết rồi.
Diêu Bội Chi cười vui vẻ nói: “Đỉnh Phong, cậu thích thức ăn của bác Trương
như vậy, hay là ở lại ăn bữa chiều nữa đi, nhà mình từ lâu đã không có
nhiều người tới như vậy rồi!”
Đỉnh Phong lắc đầu: “Bội Chi, tớ
cũng muốn ở lại, nhưng mà chiều nay ba của tớ có chút việc, bảo tớ về
sớm một chút, cho nên. . . . thật xin lỗi!”
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Diêu Bội Chi thoáng qua một tia thất vọng, nhưng vẫn nói: “Không sao, không sao đâu!”
Đỉnh Phong đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, mình đến đây lâu như vậy, hôm nay
còn là ngày nghỉ, tại sao lại không thấy cha mẹ của Diêu Bội Chi?
Nhưng cô không đem điều này hỏi ra khỏi miệng.
Diêu Bội Chi để cho Tiêu Mộc dẫn Đỉnh Phong về, Đỉnh Phong vốn muốn cự
tuyệt, nhưng lại thấy Tiêu Mộc hình như không có ý định phản đối, tự
nhiên cũng hăng hái vui vẻ đi theo sau anh.
Cũng không biết Tiêu
Mộc vừa rồi nhìn thấy mình làm trò cười thì nghĩ như thế nào, Đỉnh Phong cảm thấy bản thân mình bây giờ, đối mặt với Tiêu Mộc cũng không còn
khẩn trương như lúc trước.
Nhớ tới vấn đề vừa rồi, Đỉnh Phong liền mở miệng hỏi: “Tiêu Mộc, cha mẹ của Bội Chi làm gì? Sao chủ nhật cũng không ở nhà?”
Đôi mắt của Tiêu Mộc vẫn nhìn về phía trước, vẻ mặt hờ hững trả lời: “Công
việc của chú Diêu lúc nào cũng bận rộn, ngay cả chủ nhật cũng ít khi trở về.”
“Vậy còn cô Diêu?”
“Không chơi mạt chược thì cũng
dạo phố.” Lúc Tiêu Mộc trả lời, lông mày hơi nhíu lại, ánh mặt trời
chiếu lên gò má trắng nõn của anh, trong mắt lại phảng phất có một tia
hoảng hốt.
Đỉnh Phong sửng sốt, nhớ lại lời nói lúc nãy của Diêu Bội Chi.
“Trong nhà đã thật lâu không có nhiều người như vậy.” Và thời điểm lúc mình từ chối ở lại, ánh mắt của cô ấy trông rất buồn.
Đỉnh Phong trầm mặc nửa ngày, đưa ra một cái quyết định, đôi mắt to tròn từ từ sáng lên: “Lần sau em sẽ ở lại đến chiều!”
Bước chân của Tiêu Mộc hơi dừng lại một chút, nghiêng người nhìn Đỉnh Phong, mắt phượng xinh đẹp đen láy mang theo thấp thoáng ý cười, môi mỏng nhàn nhạt cong lên, khẽ gật đầu: “Ừ!”
Đỉnh Phong vừa nhìn thấy nụ
cười của Tiêu Mộc, mắt tròn càng trở nên sáng rực, cố gắng tìm đề tài
nói tiếp: “Tiêu Mộc, lớp 5 của anh hình như là có rất nhiều nhân tài
phải không? Top 10 trường mình đều nằm trong lớp của anh hết, thật sự là biến thái mà!” Vừa dứt lời, Đỉnh Phong đã muốn tự tặng cho mình một
cái tát, sao cô có thể ở trước mặt Tiêu Mộc mà nói tất cả học sinh trong lớp 5 đều là biến thái chứ!
Ánh mắt của Tiêu Mộc nhẹ nhàng đảo
qua Đỉnh Phong, nhàn nhạt nói: “Học sinh ở lớp 5 đều có tâm lý tranh đua rất cao, nhưng mà, tôi có thể hiểu. . .em đang gián tiếp mắng tôi là
biến thái hay không?”
Mặt của Đỉnh Phong đột nhiên đỏ lên, vội vàng xua tay: “Không không, em không có ý này. . . . .”
Khóe miệng của Tiêu Mộc nhếch lên, tâm tình có vẻ không tệ lắm, môi mỏng phun ra ba chữ: “Đùa em thôi!”
Đỉnh Phong vừa nghe, trong lòng đang dày đặc mây đen liền trở nên quang đãng.
“Vậy học sinh bên lớp 15 của em thì thế nào?” Tiêu Mộc nhàn nhạt hỏi.
Đỉnh Phong ngẫm nghĩ, khuôn mặt tròn ngước lên, trả lời: “Thành tích của học sinh lớp 15 lúc nào cũng đứng chót trong bảng xếp hạng, nhưng em rất
vui vì đã được phân vào lớp này.”
Tiêu Mộc nhíu mày: “Vì sao?”
Đỉnh Phong nở nụ cười nói: “Các bạn ở lớp 15 sẽ không vì thành tích mà xa
lánh người khác, bọn họ tự do tự tại, lúc nào cũng vui vẻ, tuy rằng
thành tích của bọn họ không bằng những người ở lớp 5, nhưng em tin rằng, ở những phương diện khác, bọn họ sẽ không thua kém những học sinh xuất
sắc ở lớp 5 đâu!”
Mắt phượng của Tiêu Mộc xẹt qua một tia gợn sóng, vẻ mặt nhu hòa, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng hơn: “Thật sao?”
“Đương nhiên rồi!” Đỉnh Phong gật gật đầu, từ chối cho ý kiến.
Cô sống ở Mỹ cũng được vài năm, người Mỹ có những tính cách, quả thật là
tốt hơn rất nhiều những người Trung Quốc ưu tú, ví như, nhìn một người
từ cấp quản lý trở lên, cách đối nhân xử thế của bọn họ, hầu như là
những người Trung Quốc cùng lứa tuổi khó có thể làm được.
Ở lớp
15, rất nhiều người bởi vì học lực không cao, nên đã cố gắng nghĩ đến
con đường phía trước của chính mình, xung quanh cô có một số người, thậm chí đã bắt đầu kiếm tiền dựa vào năng lực của bản thân rồi.
Đỉnh Phong không tin, thành tích học tập có thể đại biểu cho tất cả.
Cô tin tưởng một ngày nào đó, học sinh ở lớp 15 sẽ đạt được thành tựu so với những học sinh ở lớp khác còn vượt xa hơn nhiều.
. . . . . . . .
Tiêu Mộc dừng bước, Đỉnh Phong nhất thời không chú ý, đụng vào lưng anh.
Trên người của chàng thanh niên này có một hương thơm nhàn nhạt, cùng với
cảm giác rắn chắc của cơ bắp, khiến cho sắc đỏ trên khuôn mặt của Đỉnh
Phong phải mất nửa ngày mới chậm rãi tiêu tan.
“Thật xin lỗi!” Cô cảm thấy đầu lưỡi của mình cũng muốn thắt lại rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT