Một lần nữa phải lên sân khấu để nhận giải thưởng, Đỉnh Phong hoàn toàn không có một chút xíu cảm giác khẩn trương nào.

Khi phát biểu cảm nghĩ, Tiêu Mộc rất bình tĩnh đưa micro cho Đỉnh Phong.

Đỉnh Phong chần chờ một giây mới nhận lấy micro, cô mấp máy khóe môi, nhìn mọi người phía dưới sân khấu rồi mở miệng. “Em không nghĩ rằng tiết mục này sẽ nhận được giải nhất, rất cảm ơn mọi người. Có thể nhận được thành tích này, em xin cảm ơn những người bạn của em, họ đã luôn luôn giúp đỡ cho em, đây là tài sản quý giá nhất của em. Em cũng cảm ơn thầy giáo dạy nhạc đã bố trí một sân khấu vô cùng đẹp và âm thanh rất hay. Cuối cùng, em muốn cảm ơn Tiêu Mộc, nếu như không phải anh ấy luôn luyện tập cùng em, có lẽ em cũng không thể nào đứng trên sân khấu này hát cho mọi người nghe”.

Đỉnh Phong hơi giương mắt nhìn Tiêu Mộc rồi đưa micro cho thầy giáo đứng bên cạnh.

Thầy giáo dạy nhạc rất kích động, nói rất nhiều, khoe khoang Đỉnh Phong và Tiêu Mộc giống như ngôi sao ca nhạc.

Cuối cùng, Đỉnh Phong nhìn hai tấm giấy khen trong tay, cô không thể nói được gì.

Chuyện là thế này, bởi vì gần đây trường học phải xây dựng khu giáo viên mới cho nên tiền bạc khan hiếm nên sẽ không có tiền thưởng mà sẽ phát hai tầm giấy khen, để Đỉnh Phong và Tiêu Mộc giữ gìn cả đời.

Đỉnh Phong châm chọc trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười nhận lấy giấy khen từ tay hiệu trưởng.

Khi cô đưa giấy khen cho Tiêu Mộc, Tiêu Mộc lạnh nhạt nói. “Ném nó đi giúp anh”.

Đỉnh Phong yên lặng rơi lệ, mặc dù nó rất đáng sợ nhưng dù gì nó cũng tượng trưng cho sự kết hợp của anh với em hôm nay, anh không thể đối xử với nó như vậy được.

Khi vào trong cánh gà, tất cả mọi người đều xông đến, chuẩn bị chụp ảnh tập thể.

Khi Đỉnh Phong và Tiêu Mộc chuẩn bị chụp chung thì đột nhiên cô kêu dừng lại: “Đợi một chút, các bạn nhảy phụ họa cũng có công lao rất lớn, chúng ta không thể quên họ được”. Đỉnh Phong vươn tay kéo Trương Mẫn đứng ở một chỗ gần đó, nhét cô ấy đứng ở bên phải Tiêu Mộc còn mình thì đứng bên trái Tiêu Mộc.

Cô nháy mắt với Trương Giai Mẫn, chuẩn bị chụp ảnh.

“Đợi chút, Đỉnh Phong đáng chết, chụp ảnh mà không gọi chúng tớ!”. Diêu Bội Chi và Lý Gia Nhạc chen lấn đi vào, hai người cùng đứng bên trái Đỉnh Phong. Không biết là hai người cố ý hay không may, chèn ép Đỉnh Phong.

Dường như cả người Đỉnh Phong đều tựa vào người Tiêu Mộc.

Tiêu Mộc lạnh nhạt nhìn ba người một cái, không nói gì.

Lúc này thầy giáo hô một tiếng: “Mọi người cười lên”.

“Tách”. Hình ảnh dừng lại ở phút này.

Đám người từ từ tản ra, Đỉnh Phong đi thay y phục, Tiêu Mộc thì đi trước rồi. Diêu Bội Chi, Lý Gia Nhạc và Đỉnh Phong định đi ăn mừng.

“Đỉnh Phong, đợi chút”. Trương Giai Mẫn gọi.

Đỉnh Phong ngạc nhiên, quay đầu lại. “Trương Giai Mẫn, có chuyện gì sao?”.

Trương Giai Mẫn cúi sâu người chào Đỉnh Phong, mái tóc đuôi ngựa buộc cao tản ra hai bên vai, cô ấy nói. “Tớ đã từng muốn thổ lộ với anh ấy, muốn được đứng bên cạnh anh ấy nhưng tớ không có dũng khí làm việc đó. Khi giọng của tớ có vấn đề tớ đã nghĩ là không có khả năng, không một ai đứng lên giúp tớ, tớ nghĩ có lẽ là vô duyên vô phận rồi. Tớ cảm thấy thất vọng, tớ cứ nghĩ cả đời này tớ sẽ ôm sự tiếc nuối này. Nhưng thật may là có cậu giúp tớ. Tuần sau tớ sẽ sang Mĩ, tuổi thanh xuân của tớ có thể tốt đẹp như vậy. Cảm ơn cậu!”.

Đỉnh Phong đến bên cạnh Trương Giai Mẫn, vỗ vỗ vai cô ấy và nói. “Cậu không cần phải cảm ơn tớ, tất cả chính là kết quả của sự nỗ lực của cậu”.

Trương Giai Mẫn ôm cổ Đỉnh Phong, cô ấy nói. “Cảm ơn cậu, nếu như nói tớ thua cậu thì tớ nghĩ là tớ cũng cam tâm tình nguyện, nếu như là cậu thì tớ sẽ thật lòng chúc phúc cho cậu. Có lẽ nhiều năm về sau, tớ sẽ quên những bạn nam mà tớ đã từng thích nhưng tớ nghĩ tớ sẽ không bao giờ quên cậu!”.

Đỉnh Phong ôm lấy Trương Giai Mẫn. “Cậu đến Mĩ thì tự chăm sóc mình thật tốt nhé”.

Trương Giai Mẫn gật đầu một cái: “Ừ”.

Hai người buông nhau ra, nhẹ nhàng cười một tiếng.

Tấm ảnh này coi như là quà tặng tốt nhất đi.

Cảm ơn cậu.

…………………

Thành phố A cũng coi như là một thành phố cổ, cũng đã từng có một thời huy hoàng trong lịch sử, mặc dù bây giờ phát triển không tệ nhưng vẫn lạc hậu hơn một vài thành phố lớn.

Đỉnh Phong đến đây đã hai năm rồi, ròng rã hai năm rồi.

Cô gần như đã mò mẫm tìm tòi thành phố này gần hết rồi. Lúc cô vừa mới đến, thường thường nói ra những lời nói làm người ta cười sặc sụa.

Ví dụ như ——

“Tại sao các cậu lại ghét dì cả như vậy? Mỗi lần nhắc đến dì cả thì mặt các cậu đều rất khổ sở?”.

Hoặc là ——

“Đây là cái gì vậy?”.

“Nestlé”. (1)

“Phụt, cậu có thể dùng buồng trứng của chim sẻ à?” (2). Mặt Đỉnh Phong tỏ vẻ khó tin.

Ánh mắt của bạn học đó cũng không thể tin được nhìn Đỉnh Phong.

……………

Thời gian hai năm không dài cũng không ngắn, Đỉnh Phong ngồi cùng bàn với Lý Gia Nhạc, trở thành bạn bè với Diêu Bội Chi, cũng thích thiếu niên lạnh nhạt lớp 5 Tiêu Mộc.

Bởi vì bận rộn tập luyện tiết mục nghệ thuật nửa tháng, ngay sau đó, kỳ thi Olympic toán học làm người ta nhức đầu cũng đến rồi.

Đỉnh Phong chỉ muốn mắng ông trời thật to: Fuck you mother day by day!!!

Cô với Tiêu Mộc ngày càng gần gũi hơn, giống như là hai người đã trở thành bạn bè, thỉnh thoảng có thể cười nhạo nhau hoặc đùa giỡn một chút.

Dĩ nhiên là Đỉnh Phong cũng biết được một chuyện rất rõ ràng, Tiêu Mộc rất đáng sợ.

“Làm xong một trăm bài này, ngày mai đưa cho anh xem”. Anh nói chuyện vẫn giống bình thường, lạnh nhạt, khóe miệng hơi mím lại, mắt phương nhìn cô, giống như Đỉnh Phong giải một trăm bài này dễ dàng như ăn một bát cơm vậy.

Bởi vì Đỉnh Phong đã rút lui khỏi đội hình học tập nên bây giờ chỉ có mình Đỉnh Phong chịu khổ.

Thường thường, Diêu Bội Chi sẽ ngồi bên cạnh bưng một ly Latte, vừa nhìn Đỉnh Phong làm bài vừa thở dài nói: “Uống ngon quá”.

Mỗi lần như vậy, Đỉnh Phong có cảm giác đau không bằng chết.

“Bội Chi, vào lúc này tớ rất muốn nói cho cậu ba chữ”. Đỉnh Phong vừa làm bài vừa nói.

Tiêu Mộc bình tĩnh ngồi nghe thời sự ở bên cạnh.

Diêu Bội Chi hỏi. “Ba chữ gì? Tớ yêu cậu, ôi chao, quá kích thích, chị biết là em yêu chị lâu rồi, chị chấp nhận tình yêu cấm kỵ của em”.

Đỉnh Phong lắc đầu một cái, nghiêm mặt nói với Bội Chi: “Không, ba chữ này là —— Em gái cậu”. (là cách nói giảm của con mẹ ngươi)

Bội Chi cười nói. “Em gái tớ không phải là cậu à? Tớ thấy tự mình chửi mình chỉ có Đỉnh Phong cậu làm được mà thôi”.

Đỉnh Phong run rẩy nói. “Cậu cứ đắc chí đi, đợi đến khi Trương Cường Quân cầm Lang Nha bổng (3) đến bạo hoa cúc của cậu thì cậu đừng khóc lóc kể lể với chúng tớ”.

Bội Chi ngửa mặt lên trời cười to: “Trương Cường Quân dám động đến hoa cúc của tớ, ha ha, Đỉnh Phong, nếu như cậu không làm bài thì tớ nghĩ người đầu tiên mà Trương Cường Quân muốn bạo hoa cúc là cậu đấy”.

Đỉnh Phong nghẹn ngào bảo vệ hoa cúc của mình, cô lại chôn đầu trong đề bài.

Tiêu Mộc cầm điều khiển ti vi, không hề bị ngôn ngữ bỉ ổi của hai người này dọa, dường như anh đã nghe quen cách đùa giỡn này rồi.

Anh nhìn đồng hồ đeo tay, đứng dậy đến bên cạnh Đỉnh Phong hỏi. “Em làm được bao nhiêu bài rồi?”.

Đỉnh Phong nhíu mày: “Được hai mươi bài rồi”.

“Đưa những bài đã làm xong cho anh xem”. Tiêu Mộc cầm những bộ đó, kiểm tra.

Đỉnh Phong mong chờ nhìn anh.

Một lát sau, Tiêu Mộc nhăn mày. “Hai mươi bài, sai bốn bài”.

Đỉnh Phong hỏi lại: “Bốn bài?”.

Diêu Bội Chi ngồi bên cạnh trêu nói. “Đỉnh Phong, xem ra cơ hội cậu bị bạo hoa cúc là rất lớn rồi”.

“Cút đi”. Đỉnh Phong quay đầu lại, hung hăng nói.

“Những bài còn lại để về nhà làm”. Tiêu Mộc đưa sách cho Đỉnh Phong. “Thời gian không còn sớm nữa, để anh đưa em về”.

Đỉnh Phong gật đầu như đưa đám.

Dọc theo đường đi cô không tìm đề tài nói chuyện như thường ngày.

Cuộc thi số học như một khối đá lớn đè trên người cô làm cho cô không thể nào thở được.

Trước khi đi cô cũng không nói lời tạm biệt với Tiêu Mộc.

“Em……. có thể làm được”. Giọng nói của Tiêu Mộc nhẹ nhàng bay vào trong tai cô.

……………….

“Đỉnh Phong, đã hai giờ rồi, đi ngủ đi con”. Dương Đán đứng trước cửa phòng Đỉnh Phong, đốc thúc cô đi ngủ.

Đỉnh Phong vẫn múa bút nói: “Cha, cha cứ đi ngủ trước đi, con muốn ôn bài để chuẩn bị thi”.

Dương Đán nhìn bóng lưng của Đỉnh Phong, bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Con đừng ngủ muộn quá, cẩn thận sau không bằng những gái Tây đâu”.

Đỉnh Phong không trả lời ông, bút trong tay không ngừng viết lên giấy.

……………..

Ngày thi.

Một mình Đỉnh Phong đến trường thi, nguyên nhân bởi vì cô sợ khi thấy người quen thì cô sẽ khẩn trương.

Sau hai giờ thi, Đỉnh Phong tinh thần sảng khoái ra khỏi phòng thi, nguyên nhân là vì đề thi lần này cũng rất dễ, còn dễ hơn những đề thi về Tiêu Mộc cho cô luyện mỗi ngày.

Trên đường về nhà cô nhận được điện thoại của Dương Đán.

“Đỉnh Phong, con thi thế nào?”. Dương Đán hưng phấn hỏi.

“Cha, cũng không tệ lắm”. Đỉnh Phong hơi mím môi, tâm tình rất tốt.

“Vậy thì tốt rồi, sau này con không cần thức đêm nữa rồi, về sau còn có thể xem “Anh hùng xạ điêu” với ba nữa”. Dương Đán vui mừng nói.

Đầu Đỉnh Phong đầy vạch đen. “Cha, nếu không thức đêm thì con cũng sẽ không xem cùng cha”.

Dương Đán làm bộ đáng thương nói. “Tại sao? Chẳng lẽ con ghét cha? Con không muốn cha nữa à? Con không thương cha nữa à?”.

Đỉnh Phong bất đắc dĩ nói. “Cha, được rồi, nếu như cha xem một bộ phim mười mấy lần thì cha có thấy chán không?”.

Dương Đán lẩm bẩm nói. “Nhưng cha đã xem mười mấy lần vẫn thấy rất hay”.

Đỉnh Phong thỏa hiệp nói: “Cha, nếu như cha thích thì con sẽ xem ‘Thần điêu đại hiệp’ với cha”.

Dương Đán vui vẻ nói: “Được”.

Đỉnh Phong nói: “Cha, nếu không có việc gì thì con cúp máy đây, con muốn đi tìm bạn”.

Dương Đán nói: “Đi đi, đi rồi về sớm, cha sẽ làm mãn hán toàn tịch cho con”.

Đỉnh Phong: “Được ạ, cha, con cúp máy đây”.

“(^_^)/~~ bái bai~”.

Đỉnh Phong cúp điện thoại, nhìn màn hình điện thoại di động, bất đắc dĩ cười cười.

Lão ngoan đồng (4) Dương Đán này, thiệt là.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------

(1) Nestlé: trong tiếng trung là tước sào. Đỉnh Phong tự suy ra (2) = "ma tước noãn sào" là "buồng trứng của chim sẻ".

(3) Lang Nha bổng: gậy răng sói

(4) Lão ngoan đồng: Lớn mà tính cách như trẻ con

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play