Tiết mục biểu diễn nghệ thuật rất vội, sau đó Đỉnh Phong lại phát hiện ra một chuyện rất nghiêm trọng, cô không có lễ phục!
Tiêu Mộc cũng có một bộ âu phục màu trắng, nhưng ngay cả một bộ lễ phục nhỏ cô cũng không có, đây là lý gì?
Tập hát nhiều làm cô quên mất chuyện quan trọng như vậy, cô đúng là đâu heo, đúng là đầu heo, đúng là đầu heo!
Lúc Tiêu Mộc đi nhà vệ sinh, Đỉnh Phong mặt như đưa đám ngồi chồm hổm trên
đất. Bây giờ cô không có tâm trạng tập hát với Tiêu Mộc, nhìn anh đi đâu cũng đều tỏa sáng, nhìn lại mình, Đỉnh Phong cảm giác mình đã chạm đến
cảnh giới của sự đáng sợ.
“Ah.... Đỉnh Phong!”. Sau giờ học, Diêu Bội Chi và Lý Gia Nhạc chạy đến phòng âm nhạc để xem hai người luyện
tập, không ngờ bọn họ lại thấy Đỉnh Phong mặt mũi phờ phạc rũ rượi.
Bọn họ nghĩ Đỉnh Phong sẽ nhân cơ hội này để phát triển tình cảm với Tiêu Mộc.
Lý Gia Nhạc đưa chân đá Đỉnh Phong, hỏi: “Sao vậy?”.
Diêu Bội Chi cúi người xuống, nhéo mặt của Đỉnh Phong nói: “Có chuyện gì nói với chị đây xem nào, các chị sẽ giúp em giải quyết”.
Đỉnh Phong run rẩy lông mày, nói vào tai Diêu Bội Chi: “Tớ quên chuẩn bị lễ phục rồi, ngày mai ra sân biểu diễn làm sao?”.
Diêu Bội Chi chẹp chẹp miệng, bất đắc dĩ nói: “Hóa ra là chuyện này!”.
Đỉnh Phong nóng nảy: “Chuyện này không phải là chuyện nhỏ!”.
Diêu Bội Chi cười nói: “Được rồi, tớ cho cậu một cái là được mà!”.
Đỉnh Phong nhíu mày: “Không cần, tớ không cần cậu cho tớ!”.
Diêu Bội Chi cũng nhíu mày: “Thế cậu muốn làm sao?”.
Nháy mắt, sau lưng Đỉnh Phong như có một cái đuôi, ve vẩy nói: “Cậu lấy một bộ trước kia của cậu cho tớ mượn là được”.
Diêu Bôi Chi nâng trán: “Được rồi, cậu không muốn tớ cho cậu đúng không?”.
Đỉnh Phong gật đầu một cái.
Lý Gia Nhạc cười nói: “Không ngờ lòng tự ái của mặt tròn rất lớn!”.
Đỉnh Phong nói: “Tất nhiên rồi”.
Lý Gia Nhạc cười nói: “Nếu Bội Chi chuẩn bị lễ phục cho cậu, vậy thì tớ
cũng không thể chơi không rồi, trang điểm ngày mai của cậu sẽ do tớ xử
lý”.
Đỉnh Phong nuốt một ngụm nước bọt hỏi: “Cậu chắc chứ?”.
Lý Gia Nhạc gằn từng chữ nói: “Tớ chắc chắn, cậu đừng có mà xem thường chị đây, cậu giấu vụ ca hát thì chị cũng không lộ vụ trang điểm ra ngoài,
bảo đảm ngày mai cậu sẽ vô cùng tỏa sáng”.
Mắt Đỉnh Phong sáng lên: “Có thể đạt được cảm giác như Cô bé lọ lem làm công chúa không?”.
Lý Gia Nhạc dùng ánh mắt không tin được nhìn Đỉnh Phong, trịnh trọng nói:
“Với kỹ thuật trình độ cao của tớ... không làm được....”. Cô ấy dừng một chút, “Tớ thật sự không thể biến một quả dưa hấu thành công chúa? Bội
Chi, cậu thấy thế nào?”.
Diêu Bội Chi cười nói: “Công chúa dưa hấu?”.
“Phụt ––”, Lý Gia Nhạc cười, giơ ngón tay cái lên, “Cậu được lắm”.
Đỉnh Phong nắm quyền: “Hai người các cậu!”.
Diêu Bội Chi và Lý Gia Nhạc cười lăn cười bò trên đất, lúc thấy Đỉnh Phong
sắp đánh các cô, Bội Chi chỉ vào cửa phòng học nói: “Tớ nghe thấy tiếng
chân của Tiêu Mộc”.
Đỉnh Phong vội vàng khôi phục lại nguyên dạng, nhưng chờ một lúc vẫn không thấy Tiêu Mộc đi vào.
Quay đầu lại, hai người kia đã không thấy bóng dáng đâu.
Đỉnh Phong cắn răng, giận dữ hét lớn: “Hai người các cậu chờ đấy!”.
“Có người vừa đến à?”. Tiêu Mộc đi vào, quần áo thể thao màu xám nhạt càng
làm nổi bật thân hình hoàn mỹ của anh, sợi tóc đung đưa theo bước chân,
gương mặt trắng nõn trong suốt, có cảm giác như nhìn bức tranh thủy mặc. Mắt phượng nhẹ nhàng nâng lên, khóe môi khẽ mím.
Đỉnh Phong sững sờ, vậy mà đến.
“Vừa rồi Bội Chi và Gia Nhạc đến thăm em, cho nên....”. Đỉnh Phong dừng một
chút, chắc là anh có nghe được giọng cô rống lúc nãy.
Phong cách thục nữ cái gì, thiếu nữ điềm tĩnh cái gì, mẹ kiếp, tất cả không có một chút liên quan nào đến cô cả.
Tiêu Mộc nhìn đồng hồ trên tay, nói với Đỉnh Phong: “Đi ăn cơm thôi, trễ
rồi, luyện tập cũng khá tốt rồi, ngày mai chúng ta có thể lên biểu
diễn”.
Đỉnh Phong gật đầu một cái, cầm áo khoác lên mặc vào, rồi đi theo sau lưng Tiêu Mộc.
Ở cửa trường học thường có một vài quán ăn vặt, bán nhiều món ăn vặt, mặc dù nhìn không được vệ sinh nhưng không phải có người nói, ăn đồ không
sạch chưa chắc đã bệnh.
Lúc Đỉnh Phong đi ngang cửa hàng mứt quả, hít mũi một cái thì một mùi ngọt ngấy thơm chui vào trong mũi.
Sau khi ngửi thấy thì thấy một bà cụ khoảng năm sáu chục tuổi đang kéo một hòm thủy tinh, bên trong bầy rất nhiều loại mứt quả.
Đỉnh Phong nhìn thấy mưt quả dậu tây, nuốt một ngụm nước bọt, chuẩn bị lấy tiền ra mua.
Giọng nói của Tiêu Mộc lại vang lên: “Bà ơi, cho con hai xiên mứt này”. Ngón
tay anh chỉ vào hòm thủy tinh, bên trong có hai xiên mứt dâu.
Đỉnh Phong nuốt một ngụm nước bọt, nhìn Tiêu Mộc, hỏi: “Anh thích ăn dâu tây à?”.
Mắt Tiêu Mộc nâng lên, nói: “Không”.
Trong lòng Đỉnh Phong nói móc: không thích thì anh mua làm gì? Mặc dù em
thích anh nhưng anh không thể mua hết chứ, ít nhất cũng phải để lại một
cái chứ.
Bà cụ dùng giấy bọc kỹ mứt quả, đưa vào tay Tiêu Mộc.
Tiêu Mộc đưa một cái vào tay Đỉnh Phong.
Đỉnh Phong nhìn mứt quả trong tay, sững sờ nhìn Tiêu Mộc, hỏi: “Cho em à?”.
Tiêu Mộc gật đầu một cái.
Mắt Đỉnh Phong híp lại thành một đường, cười không khép miệng, há miệng ăn một miếng dâu tây.
Dây tây bây giờ cũng không được lớn nhưng màu sắc cũng rất tươi, ăn cũng rất tốt.
Thật lâu về sau, khi Đỉnh Phong nhớ lại lúc đó, nếu như cô cẩn thận một
chút, có lẽ có thể phát hiện, Tiêu Mộc không hề đưa mứt quả còn lại cho
cô.
... ...... ...... .....
Ngày biểu diễn tiết mục nghệ thuật.
Sáng sớm Đỉnh Phong đã chạy đến nhà Bội Chi, xem lễ phục tốt nhất trong miệng Bội Chi.
“Ta ta ta tàn!”. Bội Chi mở một hộp giấy màu trắng ra.
Đôi mắt Đỉnh Phong mở lớn, váy thuần trắng, không hề có cảm giác nặng nề mà chỉ dài đến đầu gối, nhìn vừa dí dỏm vừa đáng yêu, trên váy điểm lấm
chấm, thiết kế thu eo làm nổi bật cả người.
Đỉnh Phong hứng phấn
chạy đến phòng vệ sinh thay đồ,cô quan sát mình trong gương. Mặc dù
không đạt đến hiệu quả Ma Tước hóa Phượng Hoàng nhưng mà cũng dễ nhìn
hơn rất nhiều.
“Nhưng... Bội Chi, có phải là cậu mới mua không, sao lại vừa với tớ như vậy!”. Đỉnh Phong nhíu mày.
“Ai da, nếu là y phục của tớ thì không hợp với cậu, bộ y phục này coi như
là tớ cho cậu mượn, đừng câu nệ”. Bội Chi vỗ vỗ vai Đỉnh Phong.
Đỉnh Phong lắc đầu: “Bội Chi, không phải là lòng tự ái của tớ mạnh mà là tớ cảm thấy cậu đã giúp tớ quá nhiều, tớ rất ngại”.
Bội Chi nhéo nhéo mặt Đỉnh Phong, hỏi: “Chúng ta có phải là bạn bè không?”.
Đỉnh Phong gật mạnh đầu: “Tất nhiên”.
Khóe môi Bội Chi hơi nâng lên: “Bạn bè với nhau, không có giúp hay không
giúp mà chỉ có quan tâm hay không quan tâm mà thôi. Những cái này là
việc tớ phải làm”.
Khóe miệng Đỉnh Phong nhếch lên, gật đầu một cái.
“Bội Chi, mau mở cửa cho tớ”. Giọng nói Lý Gia Nhạc vang lên ở ngoài cửa, gõ cửa ầm ầm.
Cửa vừa mở ra, Lý Gia Nhạc chạy thẳng vào ghế salon, ngã xuống trên ghế, vô lực nói: “Bội Chi, nhà của cậu thật không dễ tìm, không chỉ có vậy, tớ
còn gặp một người vô cùng đặc biệt”.
Đỉnh Phong nghe thế, thì hỏi: “Có phải là người gác cổng đó không?”.
Lý Gia Nhạc vội vàng gật đầu: “Đúng là người đó, lúc tớ mới đến, sống chết không cho tớ vào, tớ mới nói tớ là bạn học của Bội Chi, anh ta còn nghi ngờ, hỏi tớ có phải là đồng hương của cô bé mặt tròn hay không?”.