Băng sơn vạn năm Đại ca không ngờ lại sắp thành hôn. Tuy nhiên Đại ca cũng đã trưởng thành, ngẫm lại thì đúng là nên thàn gia lập thất. Đối tượng là nữ nhi của Tam phẩm lão thần trong Triều, cũng được coi là môn đăng hộ đối.

Thành thân ngày đó, miệng lão cha cứ như là không thể khép lại được, cười cười, nói nói tươi roi rói, hiển nhiên là muốn ôm tôn tử lắm rồi, vui mừng hoan hỉ cứ phải gọi là hiện lồ lộ trên mặt. Làm cho ta một phen giật mình chính là Đại ca – nhân vật chính đang bái đường kia kìa, khuôn mặt vốn lúc nào cũng lạnh lùng, cứng rắn mà bây giờ lại toát ra sự ôn nhu, thâm tình. Nói vậy đây hẳn là một cuộc nhân duyên cực kì tốt đẹp rồi.

Yến hội được tổ chức gói gọn trong buổi chiều, nhưng ta với Nhị ca lại vui chơi nhảy múa, tha hồ ăn uống sung sướng đến tận đêm khuya. Ngày thường dù chúng ta có gan lộng hành như thế nhưng luôn sống trong tâm trạng thấp thỏm. Giờ đây chúng ta nghĩ đến việc Đại ca đã thành hôn rồi, nhất định sẽ không rảnh cả ngày mà giáo huấn sâu gạo tốn cơm nữa, càng nghĩ càng thấy tinh thần phấn chấn, hạnh phúc bay phấp phới.

Đại tẩu của ta là một nữ tử phi thường ôn nhu duyên dáng, bộ dạng lung linh khéo léo, bên miệng luôn lộ ra ý cười thản nhiên khiến hoa gặp hoa mến, người gặp người thích. Khó trách băng sơn vạn năm ca ca cũng muốn bị hòa tan tại miệng cười nhu hòa như nước này.

Nhưng không ngờ vài ngày sau, còn có một sự kiện làm cho ta khiếp sợ hơn nhiều, đó chính là Nhị ca vô vàn yêu quý của ta – người  suốt ngày cùng với ta mò vào bụi hoa, lêu lổng sớm tối cũng rơi vào võng tình, cả ngày cứ vây quanh, bám chặt lấy một nữ tử có cá tính siêu ‘’ tướng môn hổ ‘’. Điều này làm cho lão cha thường thường phải chấm khăn rơi lệ cảm thán: ‘’Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn ’’. Sau đó mở to hai mắt, phi thường chờ, đợi, mong muốn nhìn ta như hy vọng có thể tìm ra chút ít manh mối gì về con dâu tương lai. Ta ngó lơ trả lời: ‘’ Hẳn là còn chưa ra đời ‘’.

———–

Biên quan chiến hỏa lại bắt đầu như gió lửa bùng cháy lan ra đồng cỏ, ta không còn tiếp tục lưu luyến bụi hoa nữa mà mỗi ngày đều ở nhà chờ Phụ thân cùng Đại ca ở trong Triều trở về, hỏi thăm tình hình chiến sự. Mặc kệ như thế nào, hắn vẫn luôn là người quan trọng mà ta để ý nhất. Cái loại thân mật cùng quan tâm này, có điểm giống như một vò rượu xưa lâu năm, từng làm cho chúng ta say mê lẫn nhau đến bất tỉnh, thế nên dư hương vẫn cứ thản nhiên còn lại mãi.

Từng cơn gió hiu quạnh chả ai mời lại cứ tới làm phiền, mưa rả rích báo hiệu bắt đầu mùa hè, trời có chút lạnh, thân mình không tự chủ được dựa càng sâu vào nguồn nhiệt phía sau.

“Tư Mã Diệu quả nhiên là hổ phụ vô khuyển tử, lần này lại đại thắng rồi.” Người phía sau giống như là biết lòng ta đang suy nghĩ cái gì, thản nhiên bâng quơ một câu.

Ta nở nụ cười, vẫn biết thực lực của hắn là không ai có thể bàn tới mà, thế nên trong tâm lại cảm thấy kiêu ngạo thay cho hắn.

“Nghe nói biên quan sẽ phái người đến để chuẩn bị bàn bạc công sự, ngươi có cái gì muốn chuyển cho hắn thì ta có thể cho người mang đi hộ ‘’

“Chuyển ư? Ta nghĩ đem đến cho hắn chỉ làm hắn thêm phiền.” Ta quay người lại, nở nụ cười yếu ớt, nhợt nhạt nhìn y.

Nghe vậy, trên khuôn mặt tuấn mỹ của y xuất hiện chút ý cười, nhưng điệu bộ lại nghiêm túc, nói một câu chắc nịch: “Đáng tiếc, nếu không có tình yêu trong đó, hắn hẳn sẽ không nhận.” Dừng một chút, ta lại nghe thấy,“…… Nhưng… ta muốn……” Thanh âm dịu nhẹ như âu yếm, ngữ điệu nỉ non như một loại độc dược làm lòng người say sưa trong đó, đáng tiếc tuy say nhưng không làm ngã được ta.

“Ta thật có phúc, thân thể ta có thể hấp dẫn được ngươi sao?” Lắc đầu khó hiểu.

Y vươn ngón tay trỏ thon dài ở trước mặt ta lắc lắc, ý vị thâm trường nói: “Không chỉ là thân mình. Nhưng ta không vội, dục tốc bất đạt……” 

—————

Người được phái tới biên quan không chỉ mang về ước thư đàm hòa, còn có một ngõa đàn sứ men xanh cùng một phong thư.

Mọi người lấy ánh mắt bi thống vạn phần báo cho ta biết trong ngõa đàn kia chính là hắn. Trong đầu ta lúc này hoàn toàn trống rỗng, đứng ngốc một chỗ. Sau đó thân thể ta từ từ khụy xuống, yết hầu khô không khốc, đôi mắt chậm rãi mất đi ánh sáng cùng sức sống. Muốn hé môi nói ra điều gì đó, nhưng không sao thốt lên lời. Mặt ta trắng bệch, không còn tí huyết sắc nào.

Thanh âm nghẹn ngào của Phụ thân vang lên bên tai: “Diệp nhi, A Diệu nói nó không hối tiếc, nó nói chúng ta đừng vì nó mà đau lòng, đây là thư mà trước khi nó qua đời dùng hết khí lực cuối cùng viết cho ngươi……”

Ta run run đưa tay tiếp nhận lấy, mở bức thư ra, khó khăn nhìn xuống những dòng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo  —

Gửi Diệp: Chúng ta đã xa nhau bao lâu rồi nhỉ? Ngày nào ta cũng giống như phiêu bạc cô nhạn, chỉ biết nhớ về ngươi để vượt qua những đêm dài lạnh lẽo. Từng rõ ràng si cùng luyến bên nhau, nhưng cuối cùng vẫn chỉ nhận lấy đau khổ dây dưa. Kiếp này tình tẫn không bi thiết, kiếp sau lại tục chưa xong duyên…... (Kiếp này tình tuy không còn, nhưng không cần đau buồn, kiếp sau lại tiếp tục đoạn tình duyên này)

Diệu tuyệt bút.

Buông thư, đầu ta giống như bị thanh sắt xỏ xuyên qua, đau đến mức cả ngực cũng như bị xé rách, thẳng đến khi có người đem thân thể run rẩy của ta tiến vào trong lồng ngực quen thuộc, gắt gao, ôm nhanh khiến ta không thể thở  nổi, giống như sợ buông ta ra, ta sẽ bốc hơi mất, ta mơ hồ thấy khung cảnh xung quanh tối đen, trước mắt là bóng tối, là chẳng còn có thể thấy được gì …

——-

Sau, bóng dáng của ta lại xuất hiện ở nơi lầu son kĩ viện, nơi có những đóa hoa thanh sắc yêu kiều, muốn ngừng mà không được, có khi thậm chí mấy ngày mấy đêm cũng không về nhà. Mỗi ngày phong nguyệt khôn cùng, uống rượu lê lết qua ngày.

Đã quá mệt mỏi, không thể giải thoát được rồi. Ta muốn khóc rống lên, nhưng mà vô lệ, Ta muốn gào thét, nhưng mà không tiếng động. Giờ phút này, ta thật sự  muốn say đến bất tỉnh luôn, Phải! nhất túy bất tỉnh thì lại càng tốt……

Mãi đến khi có người ở phố lớn ngõ nhỏ dán hoàng bảng: Bất kể cửa hàng lớn nhỏ nào nếu lại tiếp tục đón tiếp Nguyên gia Tam công tử thì đều bị niêm phong cửa hàng!

Rượu phường lão bản hoặc là kỹ viện tú bà nguyên bản gặp ta, giống như thấy thần tài thế mà nay nhìn thấy bóng dáng ta chẳng khác gì nhìn thấy rắn rết. Vì thế khi khí cực bại hoại, ta chỉ có thể về nhà.

———-

“Nguyên Diệp, ta không ngờ ngươi là người yếu đuối như vậy! Yếu đuối đến mức không chấp nhận được sự thực là hắn đã chết rồi! Ngươi muốn sa đọa để tra tấn linh hồn mình ư?! Ngươi muốn sa đọa để che giấu suy nghĩ trong lòng ư! Hừ! Ngươi nghĩ sa đọa là quên đi hết thảy được sao?! Ngươi nhìn xem ngươi hiện tại giống bộ dáng gì đi!” Hơi thở y tràn đầy tức giận mà trước đây ta chưa từng thấy qua, con người cao quý, tuấn mỹ này hiển nhiên đang vô cùng tức giận.

“Bộ dáng gì nữa?” Ta suy sút ha ha cười,“Chính là cái dạng này.” Thân thủ rút đi y phục trên người, làm cho y nhìn xem rõ là cái bộ dáng gì.

Vừa lòng nhìn trong con ngươi sâu đen không thấy đáy kia dấy lên tình dục, ta mị cười hai tay ôm lấy cổ của y, ôm chặt y, mãnh liệt chấn động theo thân thể y truyền lại cho ta. Cười khẽ ghé vào lỗ tai y nói nhỏ: “Ôm ta, ôm chặt lấy ta……” Nói chưa xong đã bị y túm lên giường.

“Hảo! Ngươi muốn ta liền cho ngươi!” Cả người y phình lên lửa giận cùng tình dục đan vào thành một cỗ cường đại dục vọng……

Trong mê loạn, ta không ngừng mà tác cầu, lặp lại lời vô nghĩa: “…… Cho ta…… Ta còn muốn……”

Thở dốc, trong đầu ngập đầy khoái cảm … dứt bỏ hết thảy …….

————–

“A Diệp, đệ có khỏe không?” Giọng nói ngọt ngào pha sự lo lắng ân cần khẽ vang lên.

“Đại tẩu.” Ta đưa mắt nhìn về phía nữ tử xinh đẹp có đôi mi thanh tú đang cười hiền từ,“Tẩu ngồi đi.” Một khi Đại ca đã mạnh mẽ ban xuống quy định thì ta không thể xuất môn, chỉ có thể ngồi ở trong đình viện thưởng trà.

“A Diệp, nhìn đệ như vậy mọi người đều rất khó xử, ta cũng không biết nên khuyên đệ như thế nào cả, tuy rằng ta chưa gặp qua A Diệu, nhưng ta nghe người khác nói các đệ từ nhỏ lớn lên cùng nhau, tình cảm giống như huynh đệ, cái chết của hắn là đả kích lớn nhất…..” Thấy vẻ mặt ta không chút để ý, nàng thở dài, có chút ngập ngừng như đang nghĩ cách lựa lời,“Ta không định an ủi hay nói những câu như nén bi thương rồi sẽ qua……”

Đợi đã lâu mà không thấy nàng mở miệng nói gì, xem nàng vẻ mặt muốn nói lại thôi, ta ngạc nhiên nói: “Đại tẩu, tẩu muốn nói cái gì thì cứ nói đi. Ta không bận tâm đâu.”

Nàng lơ đãng nhìn về phía sau ta, chậm rãi nói tiếp: “A Diệp, đời người có duyên có số, có nhiều thứ không thể cưỡng cầu được. Ta biết đệ sở dĩ không thể tiếp nhận, chính là bởi vì…… yêu quá sâu ……”

Nghe vậy ta cả người chấn động, bất khả tư nghị nhìn về phía nàng: “Đại tẩu, người có biết người đang nói cái gì không?”

Nàng yên lặng nhìn ta, từ từ nói: “Luôn luôn có người oán giận không biết thế nào là yêu, chẳng lẽ nhất định phải mất đi, mới có thể hiểu cái gì là yêu sao? Đều nói tình yêu làm người ta mất đi khả năng lý trí, cứ như ở trong núi sâu vậy. Đợi cho thời điểm thật sự rời đi, quay đầu lại, mới phát giác ngọn núi này thế nhưng cao lớn, xinh đẹp, xanh tươi, um tùm như thế. Nhưng rốt cuộc không có đường quay đầu  …..Ta biết, ngươi không dám đối mặt, nhưng trong lòng ngươi cứ  nghĩ về nó mãi……”

Ta đã bị khiếp sợ đến mức nói không ra lời.

“Ta chỉ có thể nói như vậy, người tới đã đi. A Diệp, tỉnh lại đứng lên đi.” Lại nhìn về phía sau ta, mới đứng dậy rời đi.

Ta lập tức quay đầu, vừa vặn thoáng nhìn thấy ở cuối hành lang dài, có bóng dáng cao ngất dần dần biến mất………

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play