Khi Cố Thiển Hi và Phó Hữu Minh đang thanh toán tiền cơm thì Quý Vĩ gọi đến, cả người cô lập tức ngây ra!
Nếu như tính không sai, từ khi ly hôn đến bây giờ đây là lần đầu tiên Quý Vĩ chủ động gọi điện thoại, trong lòng cô có chút kỳ vọng xen lẫn bối rối!
Phó Hữu Minh nhìn vẻ mặt của Cố Thiển Hi cũng biết người nào gọi đến. Anh làm bộ như không có chuyện gì xảy ra hỏi: “Là Tô Tuyết?”
“Ừ!” Cố Thiển Hi cũng thuận theo tự nhiên nói: “Tiểu Tuyết tìm em có việc, em… đi trước vậy!”
“Được!” Phó Hữu Minh gật đầu, tựa như không có nửa điểm hoài nghi!
Chuyện cô nên đối mặt không nên dùng biện pháp tránh né như vậy, Phó Hữu Minh nhìn Cố Thiển Hi vội vã chạy ra khỏi phòng ăn, trong mắt nổi lên hơi thở nguy hiểm nhàn nhạt.
Thật bất ngờ, thời điểm Cố Thiển Hi nhìn thấy Quý Vĩ lại không có Trầm Tùy Tâm ở bên cạnh.
Nhiều ngày không gặp, Quý Vĩ như đã thay đổi thành một người khác, cả người ăn mặc đều rất nghi thức, thậm chí còn thắt cả chiếc cà vạt mà hắn không thích nhất. Trong thoáng chốc, thiếu chút nữa Cô Thiển Hi cho là mình nhìn lầm rồi!
“A…” Cô còn chưa nói được chữ Vĩ, Quý Vĩ đã trưng ra bộ dạng như đang khởi binh vấn tội: “Thiển Hi, trên báo chí nói có phải là sự thật không?”
Cố Thiển Hi muốn giải thích, cô cảm thấy đã kết hôn cùng Quý Vĩ bảy năm, bây giờ hắn vẫn biết lo lắng gọi điện hỏi cô, hẳn là vẫn còn tình cảm. Nhưng Quý Vĩ lại tàn nhẫn ngoài dự liệu của cô: “Không trách được cô lại ký nhanh như vậy, thậm chí ngay cả tiền cũng không muốn, thì ra đã sớm cấu kết với đàn ông khác! Còn giả bộ lưu luyến không rời, bộ dạng buồn bã ai oán! Cố Thiển Hi, không ngờ cô lại là người đàn bà như vậy đấy!”
Cố Thiển Hi cảm thấy muốn tát cho mình một cái: đối với loại đàn ông này, cô còn tồn tại chút xíu kỳ vọng gì nữa!
Mà Quý Vĩ tàn nhẫn, nhất thời làm cho Cố Thiển Hi hiểu ra bản thân vẫn thật nhu nhược như vậy!
Cô đặt túi xách xuống, ngồi ở phía đối diện Quý Vĩ, không khách khí mà châm chọc: “So với Quý tiên sinh, tôi chỉ là con kiến so với con voi* mà thôi! Nhưng dù sao, tôi cũng không muốn làm đại nhân như anh, để cho cha mẹ thuận lợi chủ trì cái ly hôn này! Anh hẳn là phải cảm thấy may mắn khi tôi không đưa Hữu Minh tới đây!”
*Nguyên văn: “小巫见大巫”- Tiểu vu gặp đại vu. Nghĩa là: người giỏi gặp người giỏi hơn.
“Cố Thiển Hi!” Quý Vĩ bỗng chốc đập bàn đứng dậy, trên mặt tràn ngập tức giận!
“Quý tiên sinh không được dạy là phải bình tĩnh à, anh còn phải làm cha người khác đấy!” Cố Thiển Hi bướng bỉnh ngẩng đầu, đem tất cả ủy khuất trong lòng ra, tức giận lấp hết! Lần đầu tiên cô cảm thấy thì ra bản thân cũng có thể là một người đầy bụng độc ác như vậy.
Nhưng mà, cái cảm giác này rất sảng khoái!
Quý Vĩ thấy mọi người xung quanh đều nhìn mình, hắn ẩn nhẫn vài phần rồi ngồi xuống: “Các người đã bao lâu rồi?”
“Có quan trọng không?” Cố Thiển Hi hỏi ngược lại: “Quý tiên sinh bây giờ dựa vào cái gì mà tới chất vấn tôi, chồng cũ hay là bạn bè?”
“Tôi chỉ lo lắng cho cô!” Quý Vĩ chậm rãi nhả từng chữ: “Người như anh ta hoa cỏ không thiếu, căn bản không thể thật lòng thật ý với cô. Bây giờ đối với cô, chẳng qua chỉ là có chút hứng thú thôi, qua ít ngày nữa cái hứng thú này sẽ giảm, đến lúc đó cô lấy cái gì để nhìn mặt bác trai bác gái? Thiển Hi, rời khỏi anh ta đi, vì tương lai cô không thể đem chuyện này ra đùa giỡn được!”
“Tương lai?” Cố Thiển Hi dở khóc dở cười: “Quý Vĩ, gả cho anh bảy năm, tôi vẫn cho rằng anh chính là tương lai của tôi. Tôi bất chấp tất cả, thậm chí chưa bao giờ hỏi anh ở đâu, ở cùng với ai, một lòng tin tưởng anh, cũng bởi vì anh đã nói sẽ cho tôi một tương lai tốt đẹp! Nhưng bây giờ thì sao, người tự tay nghiền nát tương lai của tôi cũng là anh! Anh nói Trầm tiểu thư chỉ là bạn bè đồng nghiệp hợp tác trong công ty anh, nói tôi không nên suy nghĩ linh tinh… Nhưng bây giờ thì sao, đã hợp tác đến trên giường luôn rồi, hợp tác đến trong bụng của cô ta còn mang con của anh luôn rồi… Quý Vĩ, đủ rồi, tất cả đã quá đủ rồi! Tương lai của tôi, không cần bất cứ người nào hứa hẹn với tôi, không cần Quý Vĩ anh cũng không cần Phó Hữu Minh! Bất kể tôi kết hôn với ai, phiền anh sau này đừng đến quấy rầy tôi, bởi vì anh không có tư cách!”
Thở mạnh một hơi, Cố Thiển Hi chưa bao giờ nói năng hùng hồn lý lẽ như hôm nay, càng chưa từng chỉ trích Quý Vĩ như vậy.
Nhưng, đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng!
Quý Vĩ sửng sốt, kinh ngạc nhìn Cố Thiển Hi!
Cố Thiển Hi cầm lấy túi xách, lạnh lùng nói: “Quý tiên sinh, chúc anh và Trầm tiểu thư sớm sinh quý tử, đầu bạc răng long! Không gặp!”
Xoay người, nhấc chân, ngẩng đầu ưỡn ngực, Cố Thiển Hi rõ ràng cảm thấy con đường phía trước thật tươi sáng!
Quý Vĩ nhìn bóng lưng Cố Thiển Hi rời đi, đột nhiên trong phút chốc thừ người: Không sinh con thật sự quan trọng như vậy sao? Cố Thiển Hi, tôi đối với cô rốt cuộc là yêu hay là hận, tại sao ngay cả bản thân tôi cũng không phân biệt được?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT