Nguyễn Cẩm nhận lại áo choàng từ trong tay Lăng Sương rồi miệt mài đi ra ngoài. Lăng Sương sửa sang lại đệm cói đã bị bụi bặm phủ kín một chút. Sau đó ôm lấy bọc quần áo rồi cuộn người ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lăng Sương tỉnh dậy đã nhìn thấy Nguyễn Cẩm ôm kiếm dựa vào cây cột ở bên cạnh ngủ say. Lăng Sương lấy y phục đắp lên người Nguyễn Cẩm.
Lăng Sương đứng dậy, động tác này của nàng đã đánh thức Nguyễn Cẩm. Hắn mở to hai mắt đứng lên: "Lăng tiểu thư tỉnh."
Lăng Sương cho Nguyễn Cẩm y phục: "Đi thôi nhân lúc còn sớm trên chợ không có nhiều người. Chúng ta đi mau thôi."
Nguyễn Cẩm mặc xong quần áo. Lăng Sương búi tóc của mình giống như nam nhân. Cố ý bôi bẩn lên khuôn mặt. Chỉ với vài động tác như vậy, dung mạo của nàng đã không giống như trước. Nếu không nhìn kỹ sẽ không nhận ra đây là Lăng Sương đệ nhất mỹ nữ của Kim Lăng triều.
Nguyễn Cẩm kinh ngạc nhìn Lăng Sương. Lăng Sương nói: "Hóa trang thành như vậy, bọn họ sẽ không nhận ra ta. Đi thôi, trước tiên là tới chợ ăn chút điểm tâm. Đúng rồi, ngươi có mang theo bạc không vậy?"
Nguyễn Cẩm gật đầu, lần cứu Lăng Sương này hắn xác định sẽ lưu lạc nơi chân trời góc bể. Cho nên trên người chắc chắn sẽ mang theo không ít bạc.
Nguyễn Cẩm và Lăng Sương tiến vào thị trấn phụ cận. Vì thời gian không còn sớm, trong trấn nhỏ người không nhiều lắm. Đêm qua không có ăn cái gì nên bây giờ bụng Lăng Sương đã réo vang. Hai người tùy ý tìm một quán ăn ven đường gọi hai suất Mì Dương Xuân. Khẩu vị của Lăng Sương khá tốt, ăn uống no đủ rồi cùng Nguyễn Cẩm đi mua ngựa và một ít lương khô.
Vừa tới nơi bán ngựa, năm sáu quan binh trong tay cầm một tờ truy nã, hung thần ác sát bước tới. Một quan binh trong đó hung tợn chỉ vào Lăng Sương và Nguyễn Cẩm: "Hai người các ngươi tới đây."
Theo bản năng tay Nguyễn Cẩm chạm vào chuôi kiếm. Lăng Sương khẽ lắc lắc đầu nhìn hắn ra hiệu. Tiếp đó, nàng xoay người nhìn về phía đám quan binh. Nguyễn Cẩm đi về phía trước hai bước: "Mấy vị quan gia có gì chỉ giáo?"
Tên quan binh dẫn đầu cầm trong tay lệnh truy nã so sánh một chút rồi nói: "Không có việc gì cả. Chúng ta đi."
Đợi quan binh đi khuất, Nguyễn Cẩm mới trở về bên người Lăng Sương: "Lệnh truy nã, động tác của họ còn nhanh hơn cả suy nghĩ của chúng ta. Phải mau rời khỏi đây thôi."
" Hai vị khách quan, chỗ ta là quán ngựa tốt nhất. Vừa vặn hôm nay vừa khai trương, ta sẽ giảm giá cho hai vị. Nhị vị thấy thế nào?" Dáng người lão bản nhỏ gầy nhưng lại rất có cá tính riêng. Hắn nhìn lướt qua Nguyễn Cẩm ăn mặc bất phàm thầm nghĩ phải chớp cơ hội chặt chém mới được.
"Ngựa của ngươi màu lông không tệ nhưng giống như chưa thuần chủng. Có lẽ đã qua tay gia công nhuộm lông có phải không? Đây nữa, ngựa tuy nhìn cường tráng nhưng trên người đều toàn là thịt mỡ căn bản không thể đi được đường xa. Ngựa xấu như vậy mà ngươi dám gạt người nói là tốt nhất?"
Từ nhỏ Nguyễn Cẩm đã lớn lên từ trên lưng ngựa. Ngựa xấu hay tốt liếc mắt hắn đều có thể nhận ra. Tuy không thể trông đợi ở nơi này có những con người tốt nhưng như thế này chỉ sợ chạy không được bao xa là đã tàn.
Vốn lão bản còn muốn chém đẹp lại không ngờ lại gặp trúng tên biết nhìn hàng. Lúc này chỉ dám cười khan vài tiếng: "Vị Bá Nhạc(1) này như vậy đi, chỗ ta còn có một chuồng ngựa bên trong toàn là loại thượng đẳng. Ta mang hai vị qua xem nhé?"
(1) Bá Nhạc: người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài. "Bá Lạc" không những chỉ cá nhân mà còn có thể dùng để chỉ tập thể.
"Không cần. Vừa rồi ngươi lừa gạt chúng ta một lần bây giờ còn muốn lần thứ hai nữa sao. Hai chúng ta đi nơi khác tìm mua."
Lăng Sương cố ý đè nén lại giọng nói của mình như vậy sẽ không bị người ta hoài nghi.
Buôn bán là không sợ ngươi trả giá chỉ sợ người rời đi.
Nguyễn Cẩm gật gật đầu. Hai người làm bộ muốn đi, lão bản thấy vậy vội vàng lôi kéo: "Nhị vị chớ đi a. Chuyện gì cũng có thể thương lượng được mà. Nếu bên trong vẫn không làm nhị vị hài lòng ta tuyệt không ngăn hai vị nữa."
"Giá cả thì sao...?" Lăng Sương cười hỏi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT