Lăng Sương cũng không ở một bên lo lắng suông, nghĩ tới đi hỗ trợ, rồi lại phát hiện nàng chỉ gây thêm vướng víu cho Tần Chích.

Tần Chích và dã thú đánh thành thành một đoàn, Lăng Sương quyết định chắc chắn, làm như thế thì quá không trượng nghĩa, quản con mẹ gì hắn, tiến lên đá vào hai chân nó.

Lăng Sương đi thẳng về hướng con dã thú, đá thật mạnh vào hai chân sau của nó, dã thú bị đau, toàn bộ thân thể không ngừng giãy dụa, Tần Chích vung quyền dồn sức đánh  thêm vài quyền vào dã thú.

Đột nhiên dã thú điên cuồng, khiến công kích của Tần Chích bổ nhào xuống đất, Lăng Sương ngây ngốc trước tình huống bất thình lình này, muốn đi lên hỗ trợ, lại đột nhiên Tần Chích phát ra một tiếng gào rú hung mãn với dã thú, sau đó trở mình gắt gao đè dã thú xuống dưới thân mình, một trận cuồng đả bắt đầu.

Lăng Sương phát giác được Tần Chích có điểm bất đồng, trong lòng lộp bộp một tiếng, Tần Chích sẽ không phải là đang nổi điên đó chứ!

" Tần Chích!" Lăng Sương hô lớn, thế nhưng hắn không có bất kỳ phản ứng nào cả, dã thú bị Tần Chích đánh đến nỗi ô hô gào rú vài tiếng, thời gian dần trôi qua đình chỉ phản kháng.

Cho đến khi dã thú hoàn toàn không có phản ứng, Tần Chích như cũ không có ý tứ dừng lại, Lăng Sương cẩn thận từng li từng tí tới gần Tần Chích, phát hiện hai mắt Tần Chích huyết hồng, giống hệt như hôm ở Thiện Thực Đường.

Lăng Sương thầm kêu một tiếng nguy rồi, với tình huống hôm đó, một khi hắn phát bệnh ngay cả người thân đều không nhận, Lăng Sương không dám quá thân cận với hắn, nhỏ giọng hô: "Tần Chích, ngài...thật không tồi."

Tần Chích chậm rãi đứng lên, con mắt đỏ ngầu như là dã thú nhìn chằm chằm vào Tần Chích, Lăng Sương đề phòng nhìn Tần Chích: "Ngươi...ngươi muốn làm gì?"

Tần Chích bước từng bước về phía Lăng Sương, một khi hắn phát điên, nơi hoang sơn dã lĩnh này, Lăng Sương chắc chắn phải chết!

Lăng Sương liên tục lui về sau, lại đột nhiên Tần Chích bịch một tiếng ngã xuống đất, Lăng Sương sợ hãi kêu lên một tiếng, vài giây tiếp theo lại sửng sốt, lúc này mới vội vàng chạy tới nhìn Tần Chích.

Toàn thân Tần Chích nóng hổi, y như bị hỏa thiêu, Lăng Sương nhanh chóng bắt mạch cho hắn, mạch tượng hỗn loạn lúc nhanh lúc chậm, hệt như lúc nàng và hắn gặp nhau ở phao ôn tuyền.

Lúc đó Tần Chích tẩu hỏa nhập ma, nhưng thần trí hoàn toàn thanh tỉnh, nhưng so với khi đó, tình huống hiện tại của Tần Chích càng nghiêm trọng hơn!

Lăng Sương không hiểu võ thuật, chỉ có một thân y thuật, nàng dựa theo Tần Chích lần trước dạy nàng vài vị trí huyệt đạo cứ như vậy đè xuống, nhưng không giống như lần trước, Tần Chích cũng không có dấu hiệu chuyển biến tốt hơn.

Thân thể Tần Chích dần dần trở nên lạnh, hô hấp cũng càng yếu ớt, Lăng Sương liên tục lập lại động tác nhiều lần, nhưng Tần Chích vẫn như cũ không có bất kỳ phản ứng nào, Lăng Sương sờ mạch tượng Tần Chích một chút, nhịp đập của hắn rất yếu, thậm chí gần như là biến mất.

Lăng Sương hiểu rõ đây là điều có ý vị gì, theo bản năng lắc đầu, nỉ non nói: "Không! Ngươi không thể chết được! Ngươi không thể chết được!"

Thời gian dần trôi qua hô hấp Tần Chích đình chỉ, thân thể đông cứng như khối băng, Lăng Sương cũng không biết tại sao Tần Chích lại xuất hiện tình huống này, chẳng lẽ... Tần Chích cứ như vậy mà chết? Trong cổ thư có nói Quỷ Cốc có Thiếu chủ không ai bì nổi, cứ như vậy lại chết trong hoang sơn dã lĩnh này sao?

Lăng Sương không thể tin nổi, nhưng Tần Chích nằm ở tim có đập, không có hô hấp, không có nhịp tim, mặc kệ Lăng Sương làm các biện pháp cấp cứu gì, Tần Chích đều không có bất kỳ phản ứng nào, Lăng Sương cố gắng cả buổi, cuối cùng đặt mông ngồi dưới đất, uể oải nhìn Tần Chích.

Không biết qua bao lâu, bỗng nhiên Lăng Sương đứng lên, nếu Tần Chích đã chết, thì nàng cũng phải đưa hắn xuống núi, không thể để hắn phơi thây ở nơi này được.

Tần Chích rất nặng, Lăng Sương thật vất vả mới nâng được hắn dậy, sau đó khoát một cánh tay của hắn lên vai nàng, nàng vòng một tay ôm lấy eo hắn, tay kia đặt ở bả vai Tần Chích, thân thể Tần Chích lạnh như khối băng, Lăng Sương đỡ hắn đi được vài bước thì bắt đầu thở dốc

" Lạnh..."

Sắc trời dần dần muộn, đột nhiên Tần Chích hô lạnh một tiếng, Lăng Sương giật mình, toàn thân cứng ngắt rơi vào hầm băng, cái gì? Trá thi(1)?

(1) Trá thi: xác chết vùng dậy.

Trước khi xuyên vào trong sách, Lăng Sương thuộc trường phái vô thần, nhưng nàng có thể xuyên vào trong sách thì trá thi cũng là một điều bình thường mà.

Tay Tần Chích bỗng nhiên nhúc nhích một cái, toàn bộ người Lăng Sương muốn nổ tung, má ơi, thực sự là trá thi rồi!

Bỗng nhiên Lăng Sương buông tay ra, Tần Chích thẳng tắp ngã xuống đất, trong miệng lẩm bẩm nói: "Lạnh...."

Lăng Sương muốn vứt Tần Chích bỏ chạy, lại phát hiện nàng không tài nào chạy nổi, Lăng Sương cúi đầu nhìn, Tần Chích một tay nắm lấy mắt cá chân nàng, khí lực Tần Chích rất lớn, căn bản là Lăng Sương không tránh né được.

Bỗng nhiên Lăng Sương chắp tay trước ngực, cầu khẩn nói: "Ta với ngươi xưa nay không thù không oán, van cầu ngươi đừng tìm tới ta, ta van cầu ngươi, ta không muốn chết."

" Lạnh..."

Tần Chích một mực chỉ nói một chữ, Lăng Sương nghĩ thầm thật kì lạ, người chết rồi còn sợ lạnh à? Trong lòng Lăng Sương lộp bộp một tiếng, chẳng lẽ Tần Chích chưa chết? Nhưng vừa rồi rõ ràng nàng đã xác định, hắn không có hơi thở và nhịp tim cơ mà.

Lăng Sương cả gan sờ tay Tần Chích một chút, tay hắn vẫn còn độ nóng! Vừa rồi rõ ràng tay hắn không có nóng như vậy! Không lẽ Tần Chích sống lại?

Lăng Sương cẩn thận từng li từng tí bắt mạch Tần Chích, mạch tượng vẫn vững vàng hữu lực, thật sự Tần Chích đã sống lại! Đây quả thực là điều không thể tin nổi! Vốn nguyên chủ này đã chết, nàng lại xui xẻo xuyên vào trong sách, đây rốt cuộc là cuốn sách rách nát gì, thực biết hại người!

Trong lòng Lăng Sương yên lặng nguyền rủa ông trời vài câu, ông trời hình như rất có linh tính, thời tiết đang tốt đẹp, nói sét đánh trời mưa liền sét đánh trời mưa à, một tiếng sét vang dội, mưa to mưa như trút nước đổ xuống, Lăng Sương bị nước mưa làm ướt sủng.

Lúc này lòng nàng cũng đã muốn chết, cái nơi hoang sơn dã lĩnh này ngay cả mộ chỗ tránh mưa cũng không có, mưa to như thế này, y phục của nàng đã bị ướt nhẹp, tầng y phục mỏng manh dính chặt lên thân thể của nàng, đôi gò sung mãn dáng dấp lung linh mê người được miêu tả rất sinh động, rất may lúc này Tần Chích hôn mê bất tỉnh, không thì  hình tượng này muốn bao nhiêu khiêu khích thì có bấy nhiêu khiêu khích.

Cơn mưa tới quá đột ngột, Tần Chích đã sống lại, nhưng tình hình không lạc quan, Lăng Sương chỉ có thể trước nghĩ biện pháp tìm chỗ tránh mưa, cẩn thận kiểm tra Tần Chích rồi tính tiếp.

Lăng Sương nhìn bốn phía chung quanh, nơi này trước sau đều không có thôn làng chứ đừng nói đến khách điếm, muốn tìm chỗ trú mưa khó như lên trời, nhưng bây giờ sắc trời đen kịt, không biết trời sẽ mưa bao lâu, nàng chỉ có thể nghĩ đến việc xuống núi mà thôi.

Lăng Sương cắn răng một cái, nàng dùng sức đẩy tay Tần Chích, Tần Chích dùng khí lực rất lớn, mắt cá chân bị hắn cứng rắn nặn ra thành một vết máu ứ đọng, Lăng Sương xoa nhẹ vài cái, bước vào trong làn mưa.

Tần Chích cố hết sức mở đôi mắt, trong cơn mông lung, hắn nhìn bóng dáng Lăng Sương dần dần biến mất ở phía trước, đêm tối cùng mưa to cứ thế mà kéo đến.

Lăng Sương không có kinh nghiệm sinh tồn ở nơi dã ngoại, nhưng với một người hiện đại, nàng có một chút kiến thức, nàng mau chóng đi tìm mấy nhánh cây lớn, tại mấy nhánh cây ấy, dùng những nhánh dây cố định nhánh cây đó lại, sau đó tìm một ít chạc cây chồng chéo lên nhau dựng lên phía trên, tạo thành một cái lều tránh mưa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play