Editor: Diên Vỹ

Từ trong kho củi đi ra, Lăng Sương tìm được cửa sau, nàng vội vàng mở cửa chạy ra ngoài. Sau khi đi ra, Lăng Sương mới phát hiện nơi này là một tòa nhà cũ kỹ. Chung quanh tòa nhà mọc đầy cỏ dại, Lăng Sương nhớ lại một chút, có lẽ nơi bỏ hoang này là của Tề thừa tướng, một là vì để che mắt thiên hạ, hai là để thuận tiện cho hắn làm việc.

Từ xa bỗng nhiên vang lên một hồi tiếng tiếng vó ngựa, theo phản xạ Lăng Sương dời mắt nhìn sang. Trong bóng tối, hơn mười bó đuốc sáp lập lòe từ trong tòa nhà hoang đó vội vã chạy tới. Nếu Lăng Sương nhớ không sai, đội nhân mã này không ai khác là của Tề thừa tướng.

Trong lòng Lăng Sương chợt giật mình. Nàng phải mau rời khỏi nội thành. Nếu không làm như vậy để cho Tề thừa tướng bắt được thì sẽ rất phiền toái. Tề Nam bị nàng đánh ngất xủi trong kho củi, Tề thừa tướng chỉ cần đến toà nhà hoàng này sẽ lập tức phát hiện nàng chạy trốn. Cho nên nàng phải mau mau rời khỏi nơi đây nếu bị tên Tề thừa tướng bắt được nhất định nàng sẽ không thoát nổi vận mệnh của nguyên chủ!

Kế thừa toàn bộ trí nhớ của Lăng Sương nên địa hình ở nơi này nàng hết sức quen thuộc. Lăng Sương vội vàng chạy về cửa thành. Trên ngươi nàng có lệnh bài của Tề Nam. Chỉ cần xuất ra tấm lệnh bài này, thủ thành nhất đi sẽ cho nàng rời đi.

Lăng Sương chạy một mạch như điên. Cuối cùng đã đến cửa thành, Lăng Sương mau chóng xuất ra lệnh bài cho binh lính thủ thành nhìn. Binh sĩ nhận ra đây là lệnh bài của tướng phủ tuy có chút khó hiểu vì sao tướng phủ nửa đêm canh ba

còn cho người rời khỏi thành nhưng bọ hắn cũng không dám nhiều lời nhanh chóng cho Lăng Sương rời đi. Khi ra khỏi cửa thành, Lăng Sương sợ binh sĩ nhìn ra sơ hở vội nghênh ngang tiêu sái bước đi rồi từ trong màn đêm chạy như điên.

" Sột soạt..."

Chạy được một lúc, đột nhiên Lăng Sương cảm giác có điểm là lạ. Sau lưng như có người nào đó theo dõi mình, trong lòng nàng cứng ngắt, sẽ không phải là người của Tề gia đuổi theo đó chứ?  Nghĩ lại một chút, Lăng Sương cảm thấy không đúng. Nếu quả thật là người của Tề gia tuyệt đối sẽ không lén lén lút lút như vậy đâu.

"Là anh hùng hảo hán nào mau hiện thân ra đây nói chuyện?" Chưa ăn qua thịt heo vẫn thấy qua heo chạy. Lời đối thoại đó đều học từ trong phim truyền hình, Lăng Sương thuận miệng nói ra một đống câu như vậy.

Trong bóng tối, một bóng người từ trong bụi cỏ chui ra. Lăng Sương thuận tay vén một chạc cây ven đường ra: "Ngươi là ai? Tại sao lại theo dõi ta?"

" Lăng tiểu thư, ta là Nguyễn Cẩm." Bóng người đứng bất động tại chỗ đáp trả.

Nguyễn Cẩm? Lăng Sương liền nhớ tới, Nguyễn Cẩm, tiểu thiếu gia của Nguyễn gia mà Nguyễn gia lại là tâm phúc của Lăng gia. Lăng gia bị họa diệt môn, rất nhanh Nguyễn gia sẽ tìm đến Tề thừa tướng để làm môn hạ. Nhưng Lăng Sương nhớ rõ, trong sách, Nguyễn Cẩm và Lăng Sương là thanh mai trúc mã nên Nguyễn Cẩm vẫn luôn âm thầm trợ giúp Lăng Sương điều tra chân tướng. Chỉ tiếc, Nguyễn Cẩm thế đơn lực bạc, một đường lọt vào cản trở của các thế lực cuối cũng vẫn không thể giúp Lăng Sương tra ra được.

"Sao ngươi lại ở chỗ này?" Xác nhận Nguyễn Cẩm sẽ không làm tổn thương mình, Lăng Sương thầm nhẹ nhàng thở phào. Ít nhất Nguyễn Cẩm sẽ không tổn thương nàng.

" Ta và Thất vương gia vốn chuẩn bị cướp pháp tràng cứu ngươi. Lại không ngờ tới trên pháp trường lại không có ngươi. Sau đó chúng ta tra ra được Tề thừa tướng đã động tay chân. Ta và Thất vương gia tiến đến cứu ngươi thì phát hiện ngươi đã trốn thoát. Thất vương gia lo lắng ngươi gặp chuyện không may cho nên một mực để cho ta âm thầm đi theo ngươi. Không nghĩ tới lại bị ngươi phát hiện." Nguyễn Cẩm đơn giản giải thích toàn bộ sự việc cho Lăng Sương nghe. Thật ra hắn cũng rất buồn bực. Dọc đường đi hắn đã ngụy trang rất tốt làm sao Lăng Sương lại phát hiện ra được?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play