"Vậy phải đa tạ Tôn lão rồi. Không biết có thể mượn Tôn lão một bộ ngân châm được không?" Nếu như Tôn lão muốn thăm dò thực lực của nàng, thì nàng cũng không ngại lộ ra thực lực, tuy Tần Chích là tấm bia đạn tốt nhất, nhưng cảm giác mới lạ này của Tần Chích sẽ duy trì được bao lâu, mà Tôn lão lại bất đồng.
Tôn lão si mê y thuật, chỉ cần trên người Lăng Sương có đầy đủ lực hấp dẫn về y thuật, hắn sẽ nghĩ mọi biện pháp để nàng sống sót, hơn nữa nàng nhớ rất rõ, trong cổ thư đã từng có ghi chép về Tôn lão, Tôn lão chính là thiên hạ đệ nhất danh y, dù cho là ngự y trong nội cung, đều không thể nhìn theo được bóng lưng.
" Ngân châm đã chuẩn bị tốt." Tôn lão chỉ vào bộ ngân châm đã được cất kỹ, bộ châm bạc này không giống với bộ ngày hôm qua, bộ này được hắn cất giấu từ lâu nay được trực tiếp sử dụng Mai Hoa Châm.
" Mai Hoa Châm? Không ngờ là nó nằm trong tay của Tôn lão?" Lăng Sương vô cùng kinh ngạc, thời điểm khi nàng ở hiện đại, trong lúc học tập về Trung y nàng đã được nghe lão sư đề cập tới nó, tương truyền Mai Hoa Châm đã thất truyền hơn một nghìn năm, không ai biết rõ Mai Hoa Châm đi nơi nào, nó là một lịch sử đầy tiếc nuối của ngành Trung y về sau.
" Trên giang hồ có thể nhận bộ Mai Hoa Châm không vượt quá năm người, quả nhiên ngươi có kiến thức." Tôn lão ý vị thâm trường nói.
Mai Hoa Châm được chế tạo từ huyền sắt, mỗi một cây châm lớn nhỏ đều không giống nhau, nhưng mức độ nặng nhẹ lại hoàn toàn đồng đều, châm vĩ(1) được điêu khắc bằng một đóa hoa mai sống động, cái tên Mai Hoa Châm cũng được đặt từ đó.
(1) Châm vĩ: phần đuôi của cây châm
Lăng Sương không đáp lời, đầu tiên nàng hạ châm lên trên người Nguyễn Cẩm, lại tiếp tục hạ xuống một cây châm nữa, Tôn lão đứng đối diện Lăng Sương, không chớp mắt nhìn thật kỹ.
Tổng cộng Lăng Sương hạ xuống hai mươi mốt cây châm, châm hạ ba tấc, lại nhẹ nhàng vê động châm vĩ, lại hạ một tấc, châm liền cố định một chỗ, hai mươi mốt cây ngân châm được hạ xong tạo thành một hình Thất Tinh Bắc Đẩu.
" Thất Tinh Châm! Thế nhưng ngươi lại biết cả Thất Tinh Châm!" Tôn lão nói trong kích động, Quỷ Môn Thập Tam Châm đã là một kỳ tích, nhưng Thất Tinh Châm này còn hiếm muộn hơn cả Quỷ Môn Thập Tam Châm đó!
"Nó chính là Thất Tinh Châm, sau nửa canh giờ hạ châm, dựa vào thang thuốc, bảy ngày sau có thể khỏi hẳn." Lăng Sương đi tới một bên ghi phương thuốc.
Tôn lão vây quanh Nguyễn Cẩm nhìn thật lâu, nhưng không cách nào hiểu thấu đáo được sự huyền bí của Thất Tinh Châm, châm cứu coi trọng việc hạ châm nông sâu và độ mạnh yếu của nó, nhiều một phần thiếu một phân thì hiệu quả đã không giống nhau, chính vì thế không thể làm loạn, hạ sai một châm, rất có thể là hạ sai một mạng.
Lăng Sương viết xong phương thuốc, Tôn lão vẫn đang nghiên cứu Thất Tinh Châm, châm pháp Thất Tinh Châm quá tuyệt diệu, người hạ châm tuyệt đối không thể có chút sai sót.
Lăng Sương giao phương thuốc cho Tôn lão: "Mấy ngày này phiền toái Tôn lão chăm sóc hắn giúp ta."
Tôn lão tiếp nhận phương thuốc rồi nhìn thoáng qua, tán thưởng nói: "Quá tuyệt vời! Y thuật của Lâm cô nương cao tay hơn cả lão phu, lão phu học y hơn nửa đời người, mà cũng không bằng cô nương, hổ thẹn, hổ thẹn."
"Tôn lão quá khen, nghe nói Tôn lão đến Quỷ Cốc đã vài chục năm, ngoại giới đều một mực tìm kiếp tung tích của Tôn lão đó, sao Tôn lão lại cam tâm ở đây?" Tôn lão đến Quỷ Cốc đã nhiều năm, tất nhiên rất hiểu biết về Quỷ Cốc, Lăng Sương muốn tìm một chút ít tin tức từ hắn, dùng để phòng thân.
Tôn lão thở dài: "Ngươi cho rằng lão phu muốn ở chỗ này sao? Năm đó nếu không phải lão phu khoe khoang khoác lác có thể chữa trị dứt điểm chứng táo cuồng(2) của Thiếu chủ, thì sao có thể ở đây?"