- Mẹ biết con đang nói gì mà. Không phải cứ ôm hoài niệm thì sẽ kéo mọi thứ quay trở lại.
- Ta không ôm hoài niệm, ta ôm chính kí ức mà ta từng dạy cho những đứa con.
Giọng lão phu nhân sắc bén, dù thế nào thì tâm tư của bà gọn lỏn trong trong hai chữ " bao bọc ", sự từng trải dạy bà nhiều thứ, nếp nhăn trên khuôn mặt theo thời gian cũng nhăn lại.
- Mẹ, con không muốn mẹ chịu tổn thương gì nữa, nếu cần con sẽ đi kiếm anh về.
- im ngay, ai cho con nhắc tới nó trong cái nhà này. Im ngay hiểu chưa?
Lão phu nhân nổi đóa, nếp nhăn xô lại vầng mắt già nua, sợi trắng bạc rơi khẽ trên bờ vai quyền quý.
Thiên Phúc bất lực nắm lấy bàn tay mẹ, bao năm qua lẽ nào bà vẫn hận con người đó như vậy?
Ngắm nhìn người mẹ chìm dần trong cơn say chếch choáng, bà say, say một thứ tình cảm muốn dứt bỏ nhưng không thể.
Mọi cố gắng của Thiên Phúc dường như trở thành tro tàn không thể bằng một góc của người đó. Nhưng sợ mất mẹ là nỗi sợ lớn nhất vậy nên thua cũng được, sẽ bỏ qua và tha thứ chỉ cần người mẹ này được sống tháng ngày bình yên cuối cùng.
Nhưng nào có vậy, tình yêu của bà dành cho người đó lớn dần theo năm tháng chỉ là đừng nhắc tên người đó để bà không còn thấy tổn thương khi càng vun đắp bao nhiêu thì càng bị người đó xa lánh bấy nhiêu.
Cánh cửa hờ mở ra, mặc mẹ trong những dòng thời gian khép kín, Thiên Phúc bước ra ngoài, ánh mắt thoáng ngạc nhiên lướt nhìn qua cô gái nhỏ, những thiện cảm dành cho cô gái bắt đầu nhiều lên.
Harumi mím môi, bát canh bốc hơi cầm trên tay như vật thừa thãi. Hải Vũ vẫn nằm im, gác tay lên trán cố che khuất ánh sáng chói chang đang len vào phòng, bộ đồ hôm qua còn chưa thay ra, đường áo sơmi sộc sệch nơi vòm ngực đang phập phồng thở dốc.
- Cậu khó thở à?
- Ừ, căn phòng này thiếu khí rồi đấy.
Giọt nước tinh khiết rơi từ hốc mắt u phiền. Nàng thiên sứ mím chặt môi đặt bát canh xuống, đôi tay phỏng rát đưa lên quệt nước mắt,cậu nào có thấy, bước đến ô cửa ban công, ánh nhìn như chết trân vào khu vườn treo phía trước, những nhánh hoa sứ trắng muốt giờ đổi thành bông oải hương tím ngát.
Hàng mi dài khép lại cố hít thở thật sâu, kéo chiếc rèm trắng lại và lặng lẽ tới bên người con trai ấy.
- Tớ ra đây, cần gì cậu gọi nhé.
Cô bước đi, nhịp bước chân trĩu nặng trên sàn gỗ
- Harumi..
- Gì hả?
Cô vội quay đầu lại, ánh mắt ngỡ ngàng lướt nhìn Hải Vũ đang ngồi dậy, cô mỉm cười..
- Tớ không ăn canh gà đâu, bảo quản gia Lâm nấu soup cá đi.
- Ừ, tớ đi liền.
Cô cười thật tươi rồi chạy đi.
Cô đâu biết được càng nhìn thấy nụ cười của cô thì Hải Vũ càng cảm thấy gánh nặng.
Hai con người cùng mang tâm hồn mong manh dễ tổn thương thế nhưng sao vẻ bề ngoài để che lấp nội tâm bên trong lại khác xa nhau tới vậy.
Mọi phiền muộn như tan biến khi chiếc điện thoại rung lên cuộc gọi thứ 133 trong vòng 18 giờ qua.
- Ba, con nghe đây. Ba ơi điện thoại con hết pin, ba khỏe...
" Khánh Vy, con đang quen với Ân Hoàng Thiên Nam?"
Hụt hẫng!
Có chút gì đó rất nhói nơi ngực trái, ba ngắt lời tôi trong khi niềm vui sướng của tôi đang tuôn trào. Tôi biết ba không thích dài dòng nhưng tại sao ba làm vậy?
Đầu óc tôi trống rỗng, nằm thượt xuống sàn nhà, vài phút sau mới lấy lại tinh thần và ba cũng kiên nhẫn chờ tôi trong vài phút tưởng như cả thế kỉ đang trôi đó.
- Vâng...nhưng quen theo bạn bè.
" Bất kể quan hệ gì, ba cấm con tiếp xúc với Ân gia, nếu không đừng trách ba vô tình"
Ông dập máy,
Lồng ngực thắt chặt tới ngột thở.
Tôi khỏe không ba cũng không hề hỏi, ba khỏe không? Cũng không cho tôi hỏi.
Ba nóng tính, tôi biết. Nhưng ba làm tôi thất vọng, những số tiền cứ chuyển vào tài khoản của tôi nhưng không hề có địa chỉ ngoài biết đó là ba.
Ngón tay tôi vô thức nhấn gọi lại, âm thanh bên kia tút đều đều....
Khoảng lặng rồi cũng bao trùm như bóng tối bủa vây kèm theo sự sợ hãi.
Đầu dây bên kia.....đã ngắt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT