Trên đường về nhà, Bạch Tề bị gió đêm thổi thổi, gió mùa hè cho dù là ban đêm cũng vẫn oi bức, từ trong phòng điều hòa đi ra đến đường cái, chênh lệch nhiệt độ làm Bạch Tề cảm thấy có chút không khỏe.
Lúc nào nên lắp cái điều hòa trong tiệm, Bạch Tề thầm nghĩ, bằng không mùa hè thật khó qua, cái thời tiết quỷ quái này càng ngày càng nóng.
Mấy con chim sẻ bay qua, đậu lại trên mấy đường dây bên cột điện líu ra líu ríu giao lưu về những chuyện một ngày nay trải qua, một con trong đó hung hăng oán giận rằng dạo này ăn vào nhiều quá cái bụng tròn trịa, mấy con chim sẻ khác suốt ngày trêu đùa nó là có phải sắp sinh chim sẻ con không.
Bạch Tề không nhịn được mỉm cười.
Làm chim thật tốt a, tự do bay lượn trên trời, chuyện mà mỗi ngày phải lo cũng chỉ là có kiếm đủ thức ăn hay không. Khi vui vẻ có thể tìm đồng loại kêu gào, khi không vui vẫn có thể tìm đồng loại gào thét.
Thế giới loài chim sạch sẽ hơn loài người, tuy rằng cũng có cạnh tranh cũng có chuỗi thức ăn, nhưng đơn thuần hơn loài người nhiều lắm.
Này có lẽ, cũng chỉ là phán đoán của riêng y.
Trên trời đêm chỉ thấy vài ngôi sao tịch mịch ở đằng kia lóe sáng, một con quạ đen bay qua, nha nha kêu hai tiếng, Bạch Tề hiểu được nó đang nói gì, nó nói: “Đói đói a——”
Làm chim cũng tốt, Bạch Tề thở dài.
Bạch Tề nhớ tới Huyền công tử, con chim sáo từng nhờ hắn giúp đỡ.
Khi đó Bạch Tề còn đang học tiểu học, mỗi ngày ngoan ngoãn tới trường, có hôm tan học về nhà phát hiện ngoài cửa đậu một con chim sáo, ở trên bàn đá nhảy tới nhảy lui có vẻ bất an, chim sáo vừa thấy y liền vội vàng hỏi: “Bạch Tiêu không ở nhà sao?”
Bạch Tề nhu thuận gật đầu, nãi thanh nãi khí (ngọng nghịu) nói: “Ba ba đi ra ngoài.”
Bạch Tề có chút thẹn thùng gãi đầu nói: “Không giỏi lắm, có vài chữ còn phải ghép vần.”
“Được, ta mặc kệ ngươi ghép vần cũng được, viết tiếng anh cũng được, nhanh viết cho ta tờ giấy, nhanh nhanh, ta đang vội vã cứu người đây!” Chim sáo không kiên nhẫn nhảy tới nhảy lui trên bàn thúc giục Bạch Tề mau viết giống như nó nói.
Bạch Tề lúc ấy vẫn là đứa bé hiền lành, ngoan ngoãn lấy vở bài tập ra xé một mảnh giấy ô li, đem những gì chim sáo nói viết lại, chữ nào không biết viết đành viết thêm vài cái ghép vần, viết xong còn quy củ gấp lại đưa cho chim sáo tiên sinh.
“Cảm tạ, ta còn có việc gấp phải đi trước, tái kiến.” Chim sáo ngậm lấy mảnh giấy xong liền bay vút đi, Bạch Tề nhìn nó bay mất bĩu môi nghĩ thầm rằng con chim sáo này rất không lễ phép, thầy giáo nói người khác giúp mình thì phải cám ơn a.
Đợi tới khi Bạch Tiêu trở về, y đem chuyện này nói cho Bạch Tiêu, Bạch Tiêu sờ sờ cằm nói: “Ai nha, là một vụ bắt cóc a, con chim sáo này thật khó lường.”
“Chim sáo cũng biết bắt cóc người?” Bạch Tề chớp chớp mắt to hỏi phụ thân.
Bạch lão cha ngồi xổm xuống ra vẻ nghiêm túc trêu cợt đứa con: “Tiểu Tề a, chim sáo đều là kẻ xấu a, ta này cha ngươi trước kia mò tổ chim sáo, mò đâu được đó, kết quả chim sáo ba mẹ đều thích mổ đầu ta, chim sáo cả phố nhìn thấy ta đều duổi theo ta, vô cùng hung ác.”
“……….Ta cảm thấy là ba ba không đúng!” Tiểu Bạch Tề thưa dạ kháng nghị nói, “Ngươi trộm hết chim nhỏ đi, chim mẹ rất đáng thương a.”
“Đúng a.” Bạch lão cha gãi đầu nói, “Tốt xấu gì cũng lưu lại cho người ta một con, làm cho nó rảnh rỗi nó liền cứ thế cả ngày đuổi theo coi đầu ta như bóng cao su, để lại một con cho nó có thể khiến nó vội vàng chăm sóc đứa nhỏ. Thế cho nên, phụ nữ nội trợ mà rảnh rỗi không bị uất ức cũng bị tâm thần a, ha ha ha ha.”
Bạch Lão cha rất xấu xa, rất rất xấu xa, nhớ lại “chuyện tốt” trước đây thế nhưng còn đắc ý, xoa cái đầu xù của đứa con cười đến vô cùng kiêu ngạo. Lũ chim mẹ trong tiệm cũng không dễ bắt nạt, đuổi theo đầu hắn hùng hùng hổ hổ mổ tới tấp, còn chửi rủa thậm tệ hắn vì dám sỉ nhục và nói xấu đàn bà con gái, Bạch lão cha đấu không lại lũ chim hung hãn này, vừa xin tha vừa cắm đầu chạy.
Thời tiết càng ngày càng nóng, tiệm chim cảnh vì không có điều hòa bị lũ chim oán giận rằng chúng cảm thấy như đang đứng trên xích đạo. Bạch lão cha da mặt dày, cười ha ha nói mình không có tiền lắp điều hòa, lũ chim dùng mỏ mổ hắn, hắn cũng không thèm để ý, vừa bật quạt điện vừa phe phẩy quạt hương bồ mà ngủ trưa, nếu bị chúng quấy rầy quá không chịu nổi nữa thì cũng chỉ dùng quạt đuổi đuổi lũ chim đang tụ tập khiếu nại này đi, rồi lại thản nhiên ngủ tiếp.
Bạch Tề cũng chịu không nổi, vừa lau mồ hôi vừa cảm thấy chính mình nên tìm chỗ nào có điều hòa để vượt qua buổi chiều hôm nay.
Nơi mà y chọn chính là phòng bệnh của Trầm Duệ Tu. Kết quả cả buổi trưa người bệnh liền vội vàng dạy hai con vẹt nói chuyện, hướng dẫn từng bước, vô cùng kiên nhẫn, Bạch Tề nghĩ thầm rằng người bình thường cho dù là dạy con đẻ của mình nói cũng không có kiên nhẫn tốt như vậy, người này thật sự là hắc đạo sao? Chẳng lẽ không phải là vừa nổi giận lên liền đem Tiểu Ba nhổ lông nấu canh sao? Quả thực kiên nhẫn hơn cả giáo viên mẫu giáo.
“Nhĩ hảo.” Trầm Duệ Tu nói với Tiểu Ba.
“Nha nha——-” Tiểu Ba trả lời: “Có bệnh có bệnh———-” (Câu nhĩ hảo mà anh Duệ Tu nói có thể hiểu là ngươi khỏe, nên Tiểu Ba mới nói có bệnh)
Bạch Tề đứng bên cạnh nhất thời cười phá lên. Trầm Duệ Tu nghe thấy Bạch Tề cười quay đầu lại nhìn hắn, hỏi: “Buồn cười như vậy sao? Chẳng lẽ ngươi không dạy vẹt nói giống thế sao?”
“Không không, ta chỉ thấy rất ít người kiên nhẫn như vậy, miệt mài một buổi trưa chỉ vì dạy vẹt nói ‘nhĩ hảo’.”Bạch Tề nói.
“Ta cũng thấy khó hiểu, rõ ràng nó nói rất khá mà vì sao dạy mãi lại không ‘nhĩ hảo’ a?” Trầm Duệ Tu sờ sờ cằm, vươn ngón tay đến trước mặt Tiểu Ba ấn ấn đầu nó.
“Nha nha, nha nha nha———” Tiểu Ba kêu lên: “Ngu ngốc ngu ngốc, vì ta đang đùa giỡn ngươi a.”
Bạch Tề nhịn cười nhịn tới mặt đều vặn vẹo.
“Đứng đắn một chút!” Tiểu Phỉ nhìn không được cho Tiểu Ba một cái tát, Tiểu Ba nghiêng đầu, có vẻ không vui xoay ngang xoay dọc.
Trầm Duệ Tu không biết hai con vẹt trao đổi cái gì, đành phải lặp lại lần nữa: “Nhĩ hảo.”
“Nha nha———-” Tiểu Ba tiếp tục.
Bạch Tề cũng nhìn không được, y ung dung ở trong phòng bệnh điều hòa của người ta ngồi hưởng thụ hơi lạnh còn xem kịch, này dường như không hay lắm.
“Tiểu Ba, còn kêu bậy từ hôm nay trở đi không cho ăn đậu phộng.” Bạch Tề uy hiếp.
Tiểu Ba quay đầu ủy khuất nhìn y: “Ta cũng không đắc tội với ngươi.”
Bạch Tề mặc kệ nó, nói với Trầm Duệ Tu: “Kỳ thật ngươi có thể dùng đậu phộng uy hiếp nó.”
“Hữu dụng sao?”Trầm Duệ Tu hỏi.
Bạch Tề nghiêm túc nói: “Thật sự, ta và cha ta đều huấn luyện chúng như vậy.”
“Được rồi, ta thử xem. Tiểu Ba, nhĩ hảo.” Trầm Duệ Tu kiên trì.
“Tiểu Ba, nhĩ hảo.” Tiểu Ba kêu lên sau đó bổ sung một câu: “Một chút cũng không hảo.”
“Khụ khụ.” Bạch Tề ở bên ho khan hai tiếng cảnh cáo.
Tiểu Ba rất mất hứng vỗ cánh bay từ trên tay Trầm Duệ Tu xuống, đậu xuống trên bàn trà, rồi nghiêng đầu kháng nghị Bạch Tề: “Ngươi đã không phải chủ nhân của ta, đừng luôn bắt nạt ta, ta có chủ nhân mới.”
Bạch Tề hừ hừ hai tiếng, lập tức nhào lên bàn bắt được Tiểu Ba rồi túm lông nó, Tiểu Ba kêu la thảm thiết, liều mạng giãy dụa: “Ngươi muốn làm gì ngươi muốn làm gì? Lão bà, có người bắt nạt ta a!”
“Còn kêu? Còn kêu ta liền nhổ sạch lông của ngươi.” Bạch Tề âm trầm uy hiếp.
Trầm Duệ Tu nhìn một người một chim tại kia náo loạn, ban đầu nghĩ nằm viện sẽ rảnh rỗi nhàm chán lắm lại vì một người và hai con vẹt mà náo nhiệt hơn.
Cho dù có rất nhiều người tới thăm, lại đều vì lợi ích sai khiến. (em ấy cũng chỉ vì cái điều hòa thôi anh ạ =)) =)))
“Nhĩ hảo, nhĩ hảo, nhĩ hảo, nhĩ hảo!” Tiểu Ba bỗng nhiên nói liên tục.
“Xem, nó học được rất nhanh a.”Bạch Tề đắc ý cười nói.
“Nhĩ hảo, nhĩ hảo.” Tiểu Ba chịu đựng lông bị nhéo thống khổ nói, trong lòng đã đem Bạch Tề nguyền rủa hàng trăm lần hàng ngàn lần, ngươi được lắm!
“Quả nhiên là chuyên nghiệp.” Trầm Duệ Tu cười nói.
Bạch Tề cười bí hiểm, bí mật trong đó không thể nói với người ngoài a.
“Ngươi rất thích chim?” Trầm Duệ Tu hỏi.
“Đương nhiên, nếu ngươi cũng như ta từ nhỏ liền sống giữa một đàn chim, ta nghĩ ngươi cũng sẽ coi bọn chúng như đồng loại.” Bach Tề sờ sờ đầu Tiểu Ba nói, Tiểu Ba thân thiết mổ mổ ngón tay y
Thực tế khi Bạch Tề bắt đầu hiểu được ngôn ngữ của con người thì cũng đã mơ hồ hiểu được ngôn ngữ của loài chim – nếu khi ngươi còn trong nôi mà mỗi ngày đều bị một lũ chim rỗi việc bu lại xem còn huyên nào không ngớt để huấn luyện thính lực. Đương nhiên chuyện này cũng liên quan tới việc di truyền trong gia đình.
“Nhưng mà dù từ nhỏ ta đã sinh hoạt tại xã hội của con người, người làm ta có thiện cảm lại có thể đếm trên đầu ngón tay.” Trầm Duệ Tu nói, trên khuôn mặt mỉm cười rõ ràng lộ ra một chút cô đơn.
Cho tới nay vẻ mặt người này vẫn luôn luôn ôn hòa, mang theo nụ cười hoàn mỹ, nói ra những lời lễ phép khéo léo, không đi quá giới hạn, cũng không làm người khác khó xử, theo bản năng Bạch Tề cho rằng hắn là một người toàn vẹn, chính là giờ phút này, nụ cười có chút cô đơn trong nháy mắt của hắn lại làm cho y không thể xem nhẹ.
Có lẽ luôn luôn tới phòng bệnh của hắn cũng là bởi vì…muốn ở cùng hắn nhiều một chút đi.
Dù sao hai người cũng tốt hơn một người yên lặng đối mặt với bức tường nhợt nhạt trong phòng bệnh, yên lặng một mình xem TV.
Bạch Tề cũng không biết chính mình suy nghĩ cái gì, lại thốt ra hỏi: “ Ta có tính không?”
Trầm Duệ Tu nghe vậy ngẩng đầu nhìn y, ánh mắt thâm thúy lại có chứa chút tìm tòi thú vị. Bạch Tề bị hắn nhìn đến cảm thấy không tự nhiên, đáng tiếc lời đã nói ra như bát nước đã hất đi, y cũng thu lại không được.
Một lúc lâu sau, Trầm Duệ Tu mới trả lời: “Ngươi là một người trong số đó, một người rất đặc biệt.”
Rất đặc biệt.
Bạch Tề cũng không biết chính mình về nhà như thế nào, chỉ là dọc theo đường đi trong đầu y không ngừng vang lên một câu: “Ngươi là một người rất đặc biệt.”
Lời nói này đối với một tiểu loan nam (loan= cong, loan nam = gay) thật sức rất có sức ảnh hưởng, nhất là khi người nói lại có bề ngoài hoàn mỹ như thế.
Một trận gió lạnh thổi qua, cơn gió lạnh hiếm có của buổi tối mùa hè thổi tỉnh đại não bởi vì nóng quá mà trở nên có chút chậm chạp, Bạch Tề nhịn không được cười nhạo sự buồn chán của chính mình.
Bọn họ không thuộc về cùng một thế giới, chưa bao giờ.
Trầm Duệ Tu ôn nhã khiếm tốn, nói chuyện với bất kỳ ai cũng có thể làm cho đối phương cảm thấy thực vui vẻ, nhưng không hẳn con người bên trong hắn cũng thế. Huống chi xuất thân của hắn cũng không đơn giản, loại khí chất khiêm tốn này chắc gì không phải là hắn ngụy trang.
Y nhìn không thấu, thật sự.
Một con chim sẻ trên cây còn đang bát quái: “Anh anh anh anh anh (tiếng khóc), ta thổ lộ với A Mông thất bại rồi, hắn nói hắn không thích chim sẻ đực!”
Bạch Tề tò mò ngẩng đầu nhìn con chim sẻ tội nghiệp bị cự tuyệt kia, con chim sẻ tròn vo mập mạp bị thất tình đang đau khổ mổ thân cây, quả thật là thôi miên mình thành chim gõ kiến, con chim sẻ đậu bên cạnh đang an ủi nó.
“Đừng thương tâm, đó là vì hắn không có mắt, ngươi rất đáng yêu, thật sự.” Chim sẻ an ủi vươn cánh vỗ vỗ con chim sẻ tròn vo nói.
“Ta biết ta thực đáng yêu không cần ngươi nhắc nhở ta! Nhưng là A Mông vẫn không thích ta, ngoại trừ ta không thể cùng hắn đẻ trứng ra còn có chuyện gì ta không biết làm? Anh anh anh anh anh, A Mông đáng ghét nhất!” Chim sẻ thất tình tức giận dậm chân.
“Phải phải phải, A Mông đáng ghét nhất, mỗi ngày hắn chỉ nhìn chằm chằm mấy con chim sẻ cái xinh đẹp, không thèm chú ý tới ngươi, ngươi quên hắn đi a.” Chim sẻ an ủi mổ mổ lông của chim thất tình.
Chim thất tình anh anh anh anh anh khóc nức nở một lúc sau, chim an ủi van xin mãi mà vẫn vô dụng, liền quyết tâm nói: “Kỳ thật, kỳ thật ta thích ngươi a, ngu ngốc, sao ngươi phải thích con chim sẻ thẳng kia? Trên đời này chim sẻ cong cũng rất nhiều, ngươi việc gì phải treo cổ trên một cái cây không cong a!”
“A a, ngươi nói cái gì?” Chim sẻ thất tình bị lời thổ lộ bất ngờ dọa tới, vẻ mặt hoảng sợ.
Chim sẻ an ủi mổ mổ khuôn mặt chim sẻ thất tình, thâm tình nỏi: “Ta nói ta thích ngươi, ngươi có nguyện ý cùng ta bạch đầu giai lão, sau đó đoạn tử tuyệt tôn không?”
“Ta cũng biết là ngươi chỉ không đẻ trứng được mà thôi, kỳ thật chúng ta đi tới tổ mấy con chim sẻ cái trộm trứng về nuôi cùng được mà, ngươi thích là được rồi a.” Chim sẻ an ủi thâm tình nói.
“……………Anh anh anh anh anh, ta đột nhiên thật cảm động làm sao bây giờ a?” Chim sẻ thất tình ôm mặt thẹn thùng nói.
“Ta đột nhiên cảm thấy thật đáng sợ làm sao bây giờ a?” Vẻ mặt của Bạch Tề biến thành 囧, lẩm bẩm nói.
Dạo này đồng tính luyến ái đã từ xã hội loài người lan tràn tới loài chim sao? Chẳng lẽ sau này y sẽ nhìn thấy một đôi vịt đực bơi qua bơi lại khoe khoang bộ lông xinh đẹp của bọn chúng……..Bạch Tề cảm thấy áp lực thật lớn. Y vẫn nghĩ tính hướng của chính mình ở trong xã hội là thiểu số, không nghĩ tới ở trong loài chim cũng là rất bình thường, quả nhiên y có họ hàng gần với loài chim hơn sao?
Bạch Tề bị dọa choáng váng, yên lặng tát cho mình một cái, lảo đảo đi về tới nhà.
——————————————————————
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT