Bạch Tề bị mùi cháo cá từ phòng bếp bay ra gọi dậy, y mở mí mắt nặng trĩu, yết hầu khô khốc, tứ chi vô lực, y nhìn chằm chằm trần nhà ngẩn người mất nửa phút, sau đó mới cố gắng ngồi dậy.
Trên tủ đầu giường có một ly nước ấm, được đậy lại. Bạch Tề bưng lên uống một ngụm, cảm giác khô khốc trong cổ họng đỡ đi rất nhiều.
Đẩy ra chăn xuống giường, khi vừa mới đặt chân xuống đất Bạch Tề đã nhăn mặt lại, cuối cùng thì không quá đang ngại, đi đường là không thành vấn đề, y theo mùi đi tìm thức ăn, vừa nhìn đồng hồ trong phòng khách mới phát hiện thì ra đã hơn mười giờ, chẳng trách y đói như thế.
“Tỉnh?” Trầm Duệ Tu nghe được tiếng dẹp lê, đi ra nhà bếp, trên tay còn cầm một cái thìa.
“…….Ân” Bạch Tề thấy vẻ mặt hắn tự nhiên, cũng trở nên trầm tĩnh lại, còn cười cười nói, “Ta đói bụng.”
“Cháo sắp xong rồi, lần trước đã nói phải nấu cho ngươi ăn, cuối cùng thành ra ngươi nấu cho ta, lại còn là một chén lớn không có đồ ăn kèm.” Trầm Duệ Tu vừa nói vừa mở hộp sữa tươi ra đổ một chút vào trong cháo.
“Cháo cá cũng cho thêm sữa sao?” Bạch Tề không nhịn được hỏi.
“Nghe nói thêm một chút sẽ càng thơm.” Trầm Duệ Tu lấy thìa đảo đảo cháo cá, tự múc một muỗm nhỏ nếm thử, rồi vừa lòng chậc lưỡi, “Hương vị rất được nga, ngồi xuống đi, ta múc cho ngươi.”
“Có người tự khoe như ngươi sao không?” Bạch Tề nhịn không được cười nhạo hắn.
“Ta có lý do kiêu ngạo a, đây là lần đầu tiên làm cháo cá.” Trầm Duệ Tu lấy hai cái bát sứ từ trong tủ bát ra múc cháo rồi bưng tới bàn ăn, lại tìm một chút thịt bò, tương, cải củ làm thức ăn kèm đem đặt lên bàn.
“Được rồi, thật hiếm khi mới ở nhà ăn điểm tâm.” Trầm Duệ Tu cầm cái thìa đưa cho Bạch Tề, chính hắn cũng ngồi xuống, “Nếm thử xem.”
Bạch Tề nếm một ngụm, thịt cá tươi trộn lẫn với những hạt ngô mềm sánh thêm cả mùi sữa thoang thoảng trong cháo, trong khoang miệng lập tức tràn đầy hương thơm nồng đậm của thức ăn, Bạch Tề vừa lòng nuốt xuống, còn liếm liếm môi.
“Ăn ngon.”
Trầm Duệ Tu chống cằm nhìn y, giống một con hồ ly đang vẫy đuôi nhìn chằm chằm lũ gà bị nhốt trong chuồng, Bạch Tề bị hắn nhìn đến sợ hãi, mau chóng cúi đầu ăn cháo.
“Còn đau không?”
Câu hỏi bất ngờ suýt chút nữa làm Bạch Tề bị sặc, y cúi đầu nhìn cháo cá trong bát, lắc lắc đầu.
“Vậy thoải mái sao?”
Lần này Bạch Tề thực sự bị nghẹn lại, y hít sâu một hơi ác thanh ác khí nói: “Lần sau để ta áp ngươi ngươi sẽ biết.”
Kết quả tên da mặt dày kia lại thản nhiên gật đầu: “Được, thời gian ngươi chọn, địa điểm ta chọn.”
“Địa……địa điểm?” Bạch Tề còn chưa phản ứng kịp.
“Chẳng hạn như nhà ngươi, hay bên ngoài………..”Trầm Duệ Tu cười khanh khách nói.
“Ngươi nghĩ đều đừng nghĩ!”
Hai người đang lúc mắt to trừng mắt nhỏ, thì cửa sổ truyền tiếng đốc đốc đốc, Bạch Tề ngẩng đầu lên nhìn, bảy tám con chim sẻ đậu trên cửa sổ mổ thủy tinh, y buông thìa đi mở cửa sổ.
“Tân hôn hạnh phúc, chúng ta tới đòi kẹo mừng.” “Ân, ta muốn hạt kê, nó muốn vụn bánh mì, chúng ta không kiêng ăn, chim sẻ không kiêng ăn mới là chim sẻ tốt.” “Bạch điểu triêu phượng, bách tước triêu tề (mọi người thông cảm ta đã cố tra, mà vẫn không hiểu câu này ý gì T^T), ha ha ha ha ha, không có quà mừng nga, chúng ta tới là muốn đòi phần thưởng a.”
Da mặt Bạch Tề run rẩy: “Không làm mà hưởng là rất đáng xấu hổ.”
“Vớ vẩn, chúng ta tới đòi rượu mừng! Đừng tưởng rằng đàn ông và đàn ông kết hôn là có thể tiết kiệm rượu tiết kiệm tiền, lần trước đôi phu phu ở phố bên cạnh liền không nói tiếng nào đã kết hôn, ngay cả khách cũng không mời, thật sự quá nhỏ mọn, Bạch Tề ngươi không thể học theo bọn họ a, bằng không chúng ta liền bát quái với cha ngươi, chọn toàn những lúc các ngươi không thèm phân biệt trường hợp mà khanh khanh ta ta!”Bầy chim sẻ uy hiếp.
Bạch Tề xấu hổ cười cười, yên lặng quay đầu nói với Trầm Duệ Tu: “Lấy chút bánh mì đến, ta phải lấy thức ăn bịt miệng đám tiểu tử này.”
Trầm Duệ Tu cầm một hộp thức ăn lại, bên trong có phân ô, có ô đựng nho khô, có ô đựng hạt kê, đủ loại, bầy chim sẻ vừa thấy nước miếng chảy ròng.
“Thức ăn thật tốt, cầu chỗ ở cầu bao dưỡng a, ta có thể làm mình dễ thương!” Một con chim sẻ béo múp nói xong rụt đầu co chân, đem chính mình co lại thành một quả cầu – quả nhiên tròn xoe.
“Ta ta ta, ta biết đánh quạ đen, vô cùng dũng mãnh! Con quạu đen độc miệng kia mà dám đến nơi này nguyền rủa ngươi ta liền giúp ngươi đuổi nó đi!” Một con chim sẻ khác mau chóng cho thấy tác dụng của chính mình, đôi mắt đen tròn nhìn chằm chằm Bạch Tề.
“Ta giúp ngươi giám thị gã đàn ông của ngươi, hắn dám ở bên ngoài….ta liền dám tố cáo!”
Phút chốc bên tai đều là những tiếng líu ríu ồn ào, Bạch Tề nghe mà choáng váng cả tai, lắc đầu bắt đầu lấy gạo kê ném cho chúng. Bầy chim sẻ cũng không kiêng ăn, cái đầu nhỏ mổ mổ từng chút một, ăn rất vui vẻ. Trầm Duệ Tu cũng làm theo ném hạt kê cho đám tiểu tử kia, có con chim sẻ to gan còn nhảy lên tay hắn mổ, cảm giác hơi ngứa trong bàn tay làm Trầm Duệ Tu bất giác mỉm cười.
“Đám tiểu tử này thật đáng yêu đi.” Bạch Tề vuốt ve bộ lông một con chim sẻ nói.
“Ân, ta vẫn cảm thấy chúng nó phải rất sợ người, mỗi lần vừa tới gần là bay đi.” Trầm Duệ Tu thấp giọng nói.
“Chim sẻ rất thông mình, trí nhớ vô cùng tốt, cũng rất dũng cảm. Nếu ngươi từng cứu nó, nó có thể ở một quãng thời gian dài nhớ tới ngươi, hơn nữa rất thận cận với ngươi.”
“Thực khó tin.”
Bạch Tề do dự một chút, lại bắt đầu lấy hạt kê vãi ra, bầy chim sẻ đã ăn no, líu ríu cảm tạ “tiệc mừng” của y, rồi cùng nhau bay đi.
“Mùa đông chúng sẽ thường đến hơn, bởi vì thiếu thức ăn, bình thường chúng tìm được thức ăn đã có thể ăn no bụng. Đến chỗ nào cũng có thể thấy bộ dáng tràn trề sức sống của chúng, thật rất đáng yêu.” Bạch Tề lẩm bẩm nói.
“Có nhiều tình yêu chính là hoàng tử chim sẻ.” Trầm Duệ Tu trêu chọc nói.
Bạch Tề lườm hắn một cái, nhìn thẳng vào ánh mắt Trầm Duệ Tu, đôi mắt đen tuyền của hắn tràn đầy tràn đầy một loại cảm xúc tên là ôn nhu, đầy đến sắp tràn ra. Một ánh mắt như vậy, bất luận kẻ nào cũng có thể dễ dàng đọc ra trong đó, là tình yêu.
“Kỳ thật ta vẫn muốn tìm một người như vậy, có thể cùng ta cho chim sẻ ăn, không vì ta nghe hiểu tiếng chim mà xa lánh ta, cũng không muốn lợi dụng ta đi làm một số chuyện ta không thích, lại càng không vì vậy mà sợ hãi ta.” Bạch Tề nhìn bầy chim sẻ đang ở trên nhánh cây trong hoa viên nhảy tới nhảy lui nhẹ nhàng nói.
“Ngươi đã tìm được rồi.” Trầm Duệ Tu đưa tay đặt lên tay Bạch Tề, bàn tay có khớp xương rõ ràng ở dưới ánh mặt trời càng thêm thon dài mạnh mẽ, đó là một bàn tay có thể tín nhiệm, khô ráo ấm áp, giống như chủ nhân nó.
“Ân.” Bạch Tề ngẩng đầu nhìn lại Trầm Duệ Tu, không nhịn được nở nụ cười.
Tình yêu mà y từng hy vọng xa vời, người sẽ ở bên y cả đời, y đã tìm được rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT