You have paid 30 points for this content Chuyện cũ như mây khói, lại rõ ràng trước mắt. Khi đó, A Man vẫn chỉ là A Man, nhưng Đinh Hương lại đang nở rộ. A Man không biết vì sao lại được Đinh Hương yêu mến, cũng biết,Đinh Hương vì A Man mà gần như phơi bày tất thảy sự kiều diễm của mình. Đinh Hương mỹ lệ. A Man nghèo túng. Đinh Hương nói A Man đã quên những lời xưa, nhưng A Man thật sự nhớ rõ. Mỗi ngày khi mở mắt, đều giống như lại nhớ về quãng thời gian lúc trước. Khi đó ông ta bị thương… Bởi quá ôm chuyện bất công trong thiên hạ, làm việc vì nghĩa khí, suốt ngày lông bông. Ông tatrong mắt phụ nhân là đồ không ra gì, trong mắt người thân là vô dụng, người ngoài nhìn gọi là vô năng, chỉ riêng Đinh Hương gặp ông ta một lần dưới bóng cây du, xem chuyện thấy việc không chùn bước của ông ta là tốt đẹp. Vì ông ta mà rời xa gia đình, vì ông ta mà bỏ lại vinh hoa, ngồi trên chiếc xe bò thô sơ đến Tào gia, kiên quyết sống cùng ông t, dệt vải kiếm sống, cổ vũ y lúc ông ta suy sụp, rơi lệ khi ông ta bị thương… Ngày qua ngày, năm tiếp năm. Khi đó Đinh phu nhân còn chưa gọi là Đinh phu nhân, chỉ kêu Đinh Hương. Khi đó, ông ta cũng như chó hoang vậy, chẳng có nhà để về, dù là phụ thân cũng không chứa chấp. Nhưng lúc ông ta bị thương, cuối cùng có thể có một ngôi nhà, trong nhà có một người tên Đinh Hương, trong nhà có một chậu hoa cũng tên đinh hương. Đinh Hương từng kinh diễm ấy. Không giống như hôm nay, tóc mai hai bên thái dương đầy vẻ tang thương. Trong vô số lần ông ta mệt mỏi, bị thương đều quanh quẩn trong nhà, cảm thấy số mệnh mình khó được yên ổn, khó được an bình, nhưng khi thương thế tốt lên, lại lao đầu lang bạt tứ xứ. Lang bạt không có nghĩa là lãng quên. Chén canh trước mắt chẳng phải cũng giống như trước ư? Mỗi lần bị thương, lúc tỉnh lại đều có một bát canh nóng hổi, không nhiều thịt nhưng lại tràn đầy ngon ngọt. Một lần nọ, ông ta bị thương, bị thương rất nặng. Trong hôn mê chỉ nhớ rõ có một người túc trực cạnh bên, trong giấc mơ tăm tối vẫn cảm thấy ấm áp. Khi mở mắt ra, lại không nghe thấy tiếng dệt vải quen thuộc, cũng chẳng ngửi được hương canh thịt quen thuộc. Lúc ấy, ông ta mơ hồ kinh hoảng, rốt cuộc nhận ra hết thảy không phải là lẽ đương nhiên. Lúc ông ta đi xuống bếp, thấy Đinh Hương đã ngất xỉu, trên bếp còn nồi canh quen thuộc, trong miệng nàng còn vương lại chút cám chưa ăn xong. Khi đó, ông ta trẻ hơn bây giờ, nước mắt cũng ràn rụa hơn bây giờ, có thể ông ta về già nước mắt đã ít đi, nhưng tại sao cảm giác đau lòng lại y như cũ? Hóa ra không khóc, không có nghĩa là không đau lòng. Khi đó ông ta quỳ xuống, khóc thất thanh, nước mắt ràn rụa, lòng đau như cắt. Khi đó, ông ta có lẽ vẫn còn là một thiếu niên, chỉ có khoảnh khắc ấy mới cảm thấy mình giống một nam nhân. Lúc nàng tỉnh lại, ông ta vẫn nhớ rõ lời mình đã nói hôm ấy: -Đinh Hương, cả đời A Man này sẽ không bao giờ phụ nàng. Ông ta đương nhiên cũng nhớ rõ lời của Đinh Hương, mỗi chữ đều nhớ. A Man, chàng đừng khiến ta thất vọng! Khi đó, chỉ vì những lời này, ông ta vô cùng xông xáo, giận giết ác bá, may mắn cũng vượt qua ải, có chút tiền đồ trong mắt phụ thân, rốt cuộc được tiến cử làm Hiếu Liêm, vào kinh làm Bắc Bộ Úy, dựng đại bổng ngũ sắc, tuyên khắp thiên hạ: -Tất cả những ai phạm lệnh cấm, đều sẽ bị bổng đánh chết. Ông ta không sợ quyền quý, cũng dám đắc tội quyền quý. Sau bao phen chìm nổi, Đinh Hương không hối hận vì đi theo ông ta, ông ta cũng không hối hận. Ông ta chẳng những muốn nói cho khắp thiên hạ, mà còn muốn nói với người vợ tào khang kết tóc kia, rằng nàng không nhìn lầm, Tào A Man ông ta không phải là một nam tử bình thường, sẽ không khiến Đinh Hương phải thất vọng nữa. Nhưng sao hôm nay khi nhìn thấy ánh mắt đầy mất mát kia, ông ta lại không đủ can đảm để nói ra những lời này? Ông ta không trách Đinh Hương, cũng không có tư cách trách nàng. Tào A Man, ngươi thật sự khiến ta rất thất vọng! Những lời này giống như tên nhọn, trong chớp mắt đã đâm xuyên qua tất cả lớp mặt nạ của ông ta, khiến ông ta thấy đau thương và thất vọng khôn cùng. Không vì gì khác, chỉ vì Đinh Hương thấy thất vọng về A Man. Giữa mịt mờ, trong làn nước mắt, A Man vẫn còn ôm Đinh Hương đang hôn mê kia. Môi còn mấp máy. Hồi ức năm tháng đã qua, vẫn không ngăn được tang thương của thời gian. Hồi lâu sau, Tào Tháo vẫn ngơ ngác ngồi trước bàn, nhìn chén canh từ nóng chuyển lạnh. -Cha. Tào Xung rốt cuộc đi tới bên cạnh phụ thân, kéo tay áo ông ta, dè dặt nói: -Là Xung Nhi không tốt, Xung Nhi vốn không nên… -Con có sai gì đâu? Tào Tháo rốt cuộc cũng hồi thần, cười chua chát. Nhìn thấy Tào Hồng, Hạ Hầu Uyên vẫn đứng bên cạnh, nhưng trời đã lặn về tây. Không biết đã trôi qua bao lâu? Tào Tháo ngơ ngẩn trong lòng, chậm rãi đứng lên nói: -Xung Nhi không sai, Diệu Tài cũng không sai, Tử Liêm làm rất tốt. Ông ta nói vậy, rồi thở dài: -Diệu Tài, là ta sai. Hạ Hầu Uyên giật nảy người. Tào Tháo lại lẩm bẩm: -Ta không nên nổi giận với ngươi, không nên bắt ngươi đi nhận sai. -Tư Không cớ sao lại nói thế. Hạ Hầu Uyên vội tiếp: -Diệu Tài vẫn luôn xem Tư Không là …người thân, Tư Không nếu nổi giận, mắng Diệu Tài là đúng rồi. Ông ta thật sự là người thân của Tào Tháo, bởi sau đó ông ta cưới muội muội của Đinh phu nhân. Tình huynh đệ với Tào Tháo, thật ra cũng là anh em đồng hao. Nhưng lúc nói ra hai chữ người thân, lại cảm giác có chút nặng nề. Tào Tháo lắc đầu chỉ cười chua chát, khoát tay rồi đi ra ngoài. Ánh tà dương phủ xuống khiến bóng dáng ông ta nhuốm vẻ cô độc thê lương. Đợi đến khi đám người Hứa Chử, Tào Hồng, Hạ Hầu Uyên vây quanh Tào Tháo đi hết, ba người Đơn Phi, Quách Gia và Trường Liêu mới từ xa vòng ra. Ba người thấy Tào Tháo trầm tư trước bàn, đã sớm im lặng lui xuống, bởi bọn họ biết mấy chuyện gia sự này tốt nhất là không nên can dự. Nhìn mặt trời sắp lặn, Quách Gia nhíu mày: -Ta còn phải đi làm ghế hồ, tới lúc đó đưa sang nhà Đinh phu nhân vài cái, chắc Đinh phu nhân sẽ không từ chối. -Tế Tửu đại nhân, ngài cảm thấy Đinh phu nhân bà ấy… Trương Liêu chưa bao giờ tham gia vào chuyện nhà Tào Tháo, lúc này chứng kiến, ít nhiều cũng có chút tò mò, có chút quan tâm, chỉ là cảm thấy mình không quá thân cận nên không hỏi tiếp. Quách Gia biết được suy nghĩ của Trương Liêu, nhưng chỉ cười nói: -Chuyện này ta nói cũng không chính xác, tuy nhiên … cứ làm hết sức là được rồi, suy nghĩ nhiều làm gì. Còn chưa nói xong, gã đã chắp tay với Trương Liêu và Đơn Phi, sau đó tiêu sái chậm rãi ra khỏi tửu lâu. Trương Liêu nhìn qua Đơn Phi cười nói: -Ta lại làm phiền Đơn huynh đệ bữa cơm, ngày sau nhất định sẽ bù lại. Y vẫn lo lắng mãi chuyện ân oán giữa Đơn Phi và Hạ Hầu Hành, giờ thấy Hạ Hầu Uyên không ngờ lại nhận thua, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Đơn Phi hiểu rõ Trương Liêu, mỉm cười nói: -Nếu như rảnh rỗi… Trương đại ca nên ghé thăm nhiều một chút. Trương Liêu hơi trầm ngâm, nhỏ giọng nói: -Chỉ sợ mấy ngày nữa, vi huynh phải rời khỏi thành Hứa Đô. Đơn Phi hơi giật mình, không biết y sẽ đi đâu, thấy Trương Liêu không nói cũng không hỏi tiếp, chỉ cười: -Nói không chừng đệ cũng phải rời khỏi thành Hứa Đô. Hai người nhìn nhau hồi lâu, đều nhìn ra được đối phương lời chưa nói hết, nhìn nhau cười xong thì Trương Liêu xoay người rời đi. Đơn Phi nhìn theo Trương Liêu đi xa, lúc này mới chậm rãi trở về bàn. Thấy than đã tắt hết, còn nguyên một nồi trư đỗ kê xen lẫn cơm với trứng gà, lắc đầu. Thất bại! Thất bại lớn nhất của người đầu bếp chính là làm đồ ăn ra không ai ăn, nhưng lần này thì nguyên nhân không phải tại hắn. Đơn Phi bưng nguyên một nồi trư đỗ kê về phòng bếp, Trì Hoặc vẫn đang đợi chờ thấp thỏm bất an, nay vừa thấy nguyên một nồi trư đỗ kê to, trước mặt bỗng tối sầm. Ai cũng có lúc thất bại. Đơn Phi cũng không ngoại lệ. Thấy bộ dạng tự trách của Đơn Phi khi đặt nồi dạ dày heo xuống, Trì Hoặc bèn tiến tới an ủi: -Sư phụ, thắng thua là chuyện thường tình của binh gia, huống hồ chỉ là nấu ăn, Tào Tư Không không thích cũng không sao, lần sau chúng ta làm lại. -Không phải thế. Đơn Phi cảm thấy phải giải thích một chút: -Thật ra… Bọn họ vốn rất thích. -Ta hiểu, ta hiểu mà. Trì Hoặc nhìn một nồi còn nguyên, nghĩ thầm sư phụ đúng là đang phùng má giả làm người mập. Đang thời điểm sầu cảm này, cũng không cần thêm dầu vào lửa. -Ngươi thật sự hiểu được? Đơn Phi cảm thấy nhất định là Trì Hoặc không rõ, đang muốn giải thích thì chợt nghe Liên Hoa ở ngoài cửa gọi: -Đơn đại ca. -Làm sao? Đơn Phi ngoắc tay ra hiệu Liên Hoa bước vào. Liên Hoa hơi tần ngần bước tới, nhỏ giọng nói: -Đệ vừa mới nghe thấy Tào Phức công tử nói, tửu lâu Tào gia thắng? Đúng là cái loa, chỉ e thiên hạ không biết. Đơn Phi nhíu mày, thầm nghĩ tuy Hạ Hầu Uyên nhận thua, nhưng ngươi cứ đuổi theo tát vào mặt, ai mà biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa, rốt cuộc chỉ đành gật đầu, kỳ quái hỏi: -Cô có chuyện gì? Liên Hoa cúi đầu vân vê góc áo: -Vậy không biết sau này chúng ta… Ừm, là muội và Ô đại nương, còn có bếp trưởng Trì … sau này phải làm thế nào? Đơn Phi không nhịn cười nổi: -Các ngươi đương nhiên là cứ làm như cũ rồi. Đánh cược là tiền thưởng thôi. Tào Phức lần này xem ra rất có hứng thú với việc kinh doanh,có lẽ sẽ khiến tửu lâu phát triển. -Vậy Đơn đại ca thì sao? Liên Hoa gom hết dũng khí hỏi. Đơn Phi ngẩn ra, trầm ngâm nói: -Ta e là mấy ngày nữa phải rời thành… Mặc dù hắn chưa được Tào Quan thông báo, nhưng cảm thấy mưa gió nổi lên, thầm nghĩ việc thám hiểm phải kinh động đến Tào Quan,Triệu Đạt tuyệt không đơn giản. Nghĩ tới đây, ít nhiều hắn có chút kích động. Liên Hoa hơi bất ngờ, lập tức nói: -Huynh còn có thể trở về không… -Đương nhiên rồi. Đơn Phi thầm nghĩ trừ phi ta chết trên đất thám hiểm mới không trở lại thôi. Hắn không kiêng gì nên cũng không bất mãn lời nói của Liên Hoa. Lúc Liên Hoa còn định hỏi gì đó thì có người nói: -Đơn Phi, kiếm một chỗ nói chuyện được không? Đơn Phi nhìn ra cửa, có chút kinh sợ. Ngoài cửa có người đang đứng, đường cong trên mặt như gọt, dáng như trường thương, rõ ràng là thống lĩnh của Hổ Báo Kỵ - Tào Thuần! Tào Thuần tìm hắn làm gì đây? |