Lưu chưởng quỹ kinh ngạc vô cùng, thế nhưng vẫn cười cười đáp lại:
- Người mà Tam gia nhìn trúng, lão phu cũng muốn nhìn một chút.
Tào Ninh Nhi khẽ cười, nói thêm:
- Kỳ thực ta cũng không biết vì sao Tam thúc coi trọng hắn. Có lẽ trong đó còn có ẩn tình khác. Nói đến chuyện làm ăn ở nơi này, sao có thể thiếu Lưu Chưởng quỷ được.
Sau khi nghe xong Lưu Chưởng quỷ mới bình tâm lại, nội tâm buông lỏng. Y đi theo Tào gia nhiều năm, không có công lão cũng có khổ lao, là một chưởng quản nhiều năm trong nghề lưu chưởng quỷ đối với nhãn lực của mình rất có tự tin.
Hắn biết Tào Tam gia không chịu thu hắn làm đồ đệ mà lại cố ý thu tiểu tử này, có lẽ Tam gia có ý định khác. Tiểu tử này**** Quá may mắn, nghe ngụ ý của đại tiểu thư, nên y mới có suy nghĩ như vậy, điều này không khỏi làm cho Lưu chưởng quỹ thêm phần vui mừng.
Tào Ninh Nhi thấy Lưu Chưởng quỹ có phần vui vẻ, liền mĩm cười nói thêm:
- Lúc Đan Phi làm việc, kính xin lưu chưởng quỹ ở bên chỉ điểm cho hắn một ít.
Nàng xuất đầu lộ diện, một tay xử lý chuyện làm ăn ở Tào gia, khi đang trò chuyện nàng liền nhìn ra Lưu chưởng quỹ đang hoang mạng, có điều chỉ dùng mấy câu đã khiến Lưu Chưởng quỹ chuyền buồn làm vui.
Lưu chưởng quỹ gật đầu, mang Tào Ninh Nhi đên ngoại đường, lại thấy Đan Phi đang ngồi tắm nắng giữa sân, vội hô to:
- Đan Phi huynh đệ?.
Đan Phi khá là bất ngờ, thầm nghĩ ta chỉ là một tên gia nô, ngươi- Một lão bản quyền cao chức trọng lại hạ mình gọi ta kiểu đó, lẽ nào đầu của tên này bị ván cửa kẹp hỏng rồi?
Thấy người ta khác khí như vậy, mặc dù hắn không hiểu mô tê gì, nhưng vẫn chắp tay cười nói:
- Không biết . . . chưởng quầy có gì phân phó.
Lưu Chưởng quỹ thấy tiểu tử tử có phần lễ nghĩa, khẽ gật đầu đáp lại:
- Bên ngoài hàng hóa đã về, cũng tới lúc kiểm hàng, Đan huynh đệ có muốn cùng lão phu ra nhìn một chút không?
Hắn tuy tự phụ, nhưng sau khi nghe đại tiểu thư nói xong hắn có phần hiểu ra, liền nghĩ tiểu tử này nếu thực sự được Tào Tam gia thu làm đồ đệ, thành tựu sau này rất khó hạn lượng, trước mắt sớm lôi kéo hắn về phe mình là tốt nhất.
Sau khi nghe xong Đan phi liền thấy hứng thú, thầm nghĩ ở cái niên đại đưa tay nhặt đại một viên gạch rồi đem về thời của hắn liền bán được một đống tiền, mà nơi này là tiệm cầm đồ, không cần hỏi cũng biết được, sản phẩm nơi là quý giá đến mức nào.
Khẽ gật đầu, Đan Phi cùng Lưu chưởng quỹ cùng Tào Ninh Nhi đi đến cửa sân phía trước, vừa vào liền thấy Lục Phong đang đứng tại cửa ra vào, y đứng đối diện với một người mặc áo đuôi vạc ngắn, chân đi giày rách còn mang theo một cái túi vải nhỏ khá là cũ nát, nhìn vào là biết đây là lối ăn mặc của dân chúng nghèo khổ, xếp ở tầng lớp dưới cùng tại đất Hứa Đô.
Tào Ninh Nhi thấy thế hơi chút thất vọng nàng nghĩ loại người này khó đưa ra được vật gì tốt, nàng chỉ muốn lần nữa thử xem tầm nhìn của Đan Phi về mặt khảo cổ, chỉ sợ lần này tính toán sai rồi.
Lục Phong sớm xoay người lại, muốn nói gì đó liền gặp ánh mắt cảnh cáo của Lưu chưởng quỹ, y thoáng hiểu ra liền sửa lời, nói:
- Chỉ là một vài đồng tiền rách nát thôi.
Nghe được lời nói kia, người dân nghèo ấy vội vã, la lên:
- Tuy tách nát nhưng có thể cầm được ít tiền.
- Đan huynh đệ ngươi thử nhìn một chút đi.
Lưu chưởng quỹ thản nhiên nói.
Đan Phi không một chút khách khí, mắt nhìn người dân nghèo kia, lớn tiếng hỏi:
- Họ gì?
Người dân nghèo nháy mắt mấy cái, kiểu như không thể hiểu được ý tứ của Đan Phi, hắn liền sửa lời:
- Xưng hô thế nào?
- Ô Thanh.
Rốt cuộc người dân nghèo khổ cũng hiểu được, thấy được Đan Phi hạ giọng khiến lòng y có thêm tý hy vọng, lại thấy Đan Phi vươn tay ra, y lập tức đem túi vải đặt lên tay Đan Phi, rồi nói một cách thành khẩn:
- Đại nhân ngươi giúp ta nhìn thử, ta cầu xin ngươi.
Đan Phi liếc mắt nhìn Ô thanh nói lại:
- Ta không phải là đại nhân, ta tên Đan Phi.
- Đan công tử.
Ô Thanh khom người đáp lại.
Ánh mắt người này đúng có vấn đề, ta ăn mặt kiểu này bộ giống công tử lắm sao?
Nhận thấy Lục Phong có phần mất kiên nhẫn, Đan phi không muốn nói thêm, tay mở túi vải rồi nhìn vào trong, chân mày nhíu lại, tiếp đó hắn đảo chiếc túi lại, đem đồ vật bên trong xổ xuống mặt đất.
Leng keng len keng, một hồi tiếng động vang lên, trên mặt đất xuất hiện hơn mười đồng tiền, những đồng tiền này không giống loại thường, ngoài tròn trong vuông, thuộc loại tiền đồng hình xẻn trên mặt còn có một ít văn tự.
Đan Phi trong lòng khẽ động.
Hắn nhận thấy niên đại của những đồng tiền này nếu đặt ở thời đó thì có giá trị thật. Vừa rồi hắn nhìn thoáng qua thì thấy được sắc mặt của Lục Phong và Lưu chưởng quỹ đồng dạng khó chịu, Đan Phi liền hiểu được vấn đề đành buông xuống suy nghĩ.
- Đây là mười loại tiền đồng, lưu thông ở thời Thiên Phượng.
Đan Phi thuận miệng nói.
Lục Phong ngẩn người. Y bị Lưu chưởng quỹ ám chỉ phải nhường cho Đan Phi xem lai lịch mặt hàng lần này, việc này khiến y rất là khó chịu, thầm nghĩ cái tên nô tài chỉ biết đi theo bên người đại tiểu thư liền huên hoan lên mặt., đúng là loại người không biết trời cao đất dày là gì, thế nhưng hắn không ngờ Đan Phi vừa mở miệng đã nói ra lai lịch của những đồng tiền kia, khiến hắn bất giác giật mình.
Những năm cuối của Tây Hán, lúc đó do Vương Mãng cầm quyền vì muốn cứu vãn nguy cơ của triều đình lúc đó, nên mới tiến hành cải cách tiền tệ đến bốn lần, đúc ra mười loại tiền đồng từ “ Tiểu bố nhất bách” tới “ Đại bố hoàng thiên” Tổng cộng mười loại giá trị.
Trước kia Lục Phong cũng chưa từng qua gặp qua loại tiền tệ này nhưng y nhận thức được chữ triện trên mặt đồng tiền, nhớ lại trước kia Lưu chưởng quỹ từng dạy điều này y mới nhận ra được lai lịch của loại đồng tiền này, khiến y mừng thầm trong lòng, ngờ đâu tên Đan Phi này không cần suy nghĩ lại nói ra một cách nhàn nhã khiến y chấn động.
Nhặt lên từng miếng tiền đồng, thả lại vào túi Đan Phi khẽ thở dài, nói:
- Ô Thanh những vật này. . .
Ô Thanh khẩn trương nhìn Đan Phi, nhìn vào cứ như sắp khóc tới nơi.
Đan Phi chứng kiến nét mặt của Ô Thanh, nhất thời không muốn nói ra đáp án- - - - là những vật này không đáng một xu.
Những đồng tiền này nếu ở niên đại của hắn hiển nhiên là vật rất có giá trị. Nhưng hôm nay là thời Tam Quốc nói thẳng ra đây là thời kỳ lạm phát tiền tệ nặng nhất trong lịch sử, so sánh một cách đơn giản, nếu như ở đương đại những đồng tiền này giống như loại tiền tệ được phát hành ở thời kỳ nội chiến Quốc dân đảng, lúc ấy một túi tiền to cũng không đổi được mấy cân lương thực, đợi đến khi đất nước được thành lập thì đem nhưng thứ này đi chùi đýt còn ngại bất tiện, thứ tiền này không có biện pháp lưu thông, nếu đem nó tàng trữ còn có khả năng bị rơi đầu.
Quả thực ở thời điểm này những đồng tiền kia đã mất đi giá trị, chỉ còn nước đem đi nấu đồng rồi đúc lại thành tiền, mà đem đi đúc lại trước hết phải trả thêm phí đúc, còn chưa nói đến việc đúc tiền trái phép sẽ bị triều đình phán tội, ở bất cứ triều đại nào đi đúc tiền giả nếu bị triều đình bắt được đều bị tội chém đầu, rủi ro quá nhiều, hiệu cầm đồ rất ít khi thu mua loại vật kiểu này, có thể nói những đồng tiền này một điểm giá trị cũng không có.
- Những vật này không đáng tiền.
Lục Phong nói một cách dứt khoát
Lưu chưởng quỹ cũng gật đầu phụ họa, hắn là người có kinh nghiệm lão luyện, biết rõ những thứ tiền đồng này có giá trị không lớn, nên sớm đã chuẩn bị tâm lý chấm dứt cuộc buôn bán này.
Ô Thanh thân hình có chút run rẩy thấp giọng nói:
- Đan công tử ngươi hãy cho ra cái giá được không.
Hắn cũng nhìn ra Lưu chưởng quỹ cùng Lục Phong đều là thương nhân khôn khéo, chỉ có Đan Phi nhìn ánh mắt của hắn còn có chút ôn hòa.
Đan Phi thầm nghĩ ta cũng chỉ là tên gia nô, không phải chưởng quầy thì ra giá bằng cái gì, không cần nhìn cũng biết Ô Thanh đang có chút vội vàng, Đan Phi thở dài mới, hắn muốn tự mình mua lại, tháng này cũng còn chút tiền công.
Lời nói mới ra một nửa Đan Phi đột nhiên ngừng lại, cầm rồi một đồng "Đại bố hoàng thiên" lên xem, thần sắc hơi động.
"Đại bố hoàng thiên" xem như đồng tiền lớn nhất trong mười phân bố tiền trước mặt, giá trị tiền so với "Tiểu bố nhất bách" lớn hơn chừng gấp đôi.
Kim thạch khảo cổ là ngành học mới phát triển ở Tống Triều, ở thời đại này hàng nhái tự nhiên không thể so với hiện đại bởi vậy Đan Phi chỉ liếc mắt, liền kết luận rằng tiền tệ ở triều đại xưa không cần quá hao tâm tổn trí để phân biệt thật giả, thời điểm hắn thu hồi đồng tiền hình cái xẻng đó đột nhiên phát hiện chữ triện"Phân bố" bên trên đồng tệ có một chút rất nhỏ màu đỏ sậm.
Nếu như không nhìn kỹ tuyệt đối sẽ không dễ dàng phát hiện.
Màu sắc kia thật sự là quá quen thuộc.
Đan Phi lúc nhìn thấy điểm màu đỏ sậm này trong lòng hơi có vui mừng, đem đồng tệ hình xẻng kia thả lại vào túi đặt ở trước mũi ngửi rất nhanh, sau đó trong lòng càng có thêm vài phần nắm chắc.
Chậm rãi đứng lên Đan Phi cười, hỏi:
- Ô Thanh nhà ngươi ở đâu?
- Ta ở tại thành nam a.
Ô Thanh khó đáp lại.
Đan Phi tâm tư xoay nhanh thản nhiên nói:
- Ta cho ngươi một lượng bạc để thu mua những đồng tiền này. Ô Thanh ngươi bán hay không?
Cái gì !
Tất cả mọi người lập tức trợn tròn mắt!