Đơn Phi ngồi ở vị trí gần cửa sổ trong phòng bếp, nhìn nắng ấm mùa thu, như lão tăng ngồi thiền vậy.

Mùi thơm càng ngày càng đậm, không biết thời gian bao lâu, có tiếng hoan hô truyền đến, Trì Hoặc kêu lên:

-Sư phụ, Long Giang, chân heo gì đó xong chưa?

Đơn Phi quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Trì Hoặc tung tăng như đứa nhỏ vậy, mở nắp nồi không ngừng ngửi ngửi, liền nói:

-Thơm, thật sự quá thơm, sư phụ, sao huynh lợi hại quá vậy, làm ra được chân heo thơm như thế?

Đi qua đó, Đơn Phi vỗ đầu y một cái:

-Đã nói rồi, không được kêu sư phụ.

Ngươi so với lão tử còn lớn hơn nhiều đó, ngươi không cần kêu tới ta già như vậy.

-Huynh không phải sư phụ vậy ai là sư phụ?

Trì Hoặc thán phục nói.

Cái đầu này đập cũng không uổng phí, Trì Hoặc vẫn cực kỳ tán thưởng sự quyết đoán thông minh lúc trước của mình, lúc trước y nhìn ra được Đơn Phi là người có bản lĩnh, bây giờ nhìn qua nhiều ngày, không ngờ không nhìn ra cực hạn bản lĩnh của hắn ở đâu.

Đơn Phi không cần mấy ngày, đã đem ba món màn thầu, bánh bao, sủi cảo này làm ra thành hơn mười mấy kiểu khác nhau, hiện tại trước cửa tửu lâu Tào gia, mỗi ngày người xếp hàng mua cơm như tranh giành lương thực cứu trợ thiên tai vậy.

Chẳng những là món chính, đối với rau xào, Đơn Phi hiển nhiên cũng rất có bản lĩnh, một mâm rau xào vô cùng đơn giản, có thể làm cho người ta ăn xongvẫn còn thấy thơm.

Tuy nhiên hơn phân nửa là nhờ quả thù du Đơn Phi chở về đã giúp đỡ đó, Đơn Phi chỉ hái trái cây xuống rửa sạch phơi nắng sau đó nghiền nát thành bột, sau đó lại kết hợp với chút gia vị khác, dùng vào trong thức ăn, là biến thành một đặc sắc độc nhất ở thành Hứa Đô.

Qua mấy ngày sau, chẳng những gia đình bình thường bắt đầu nhìn chằm chằm vào tửu lâu này —— giá cả hợp lý lại ăn ngon, cho dù là phú hào trong thành, gia đình giàu có cũng bắt đầu đến nơi đây nhấm nháp mỹ vị, sau khi nếm thử, khen không dứt miệng.

Sau khi Đổng quản gia biết việc này, trước tiên thông báo cho Tào Ninh Nhi.

Tào Ninh Nhi nghe xong, chỉ là đáp lại vài chữ:

-Đều chở thù du về đây!

Vật nào chưa có chủ, ai xuống tay trước thì coi là của người đó!

Đại tiểu thư tự thân xuất trận, không ngờ mang theo bộ khúc, gia binh Tào phủ ra trận, điên cuồng thu thập vận chuyển thù du lẫn trái quả về cất giữ, kể từ đó, cộng thêm đám người La Lão Đa giúp đỡ, bây giờ gần như đem đầy núi thù du lấy về hết.

Mà Đơn Phi trong mấy ngày nay, lại khai một phương tử.

Phương tử kia không ngờ là phương thuốc, có cây quế, trần bì, lá đinh hương và vân vân, cộng thêm lá thù du...

Khi Trì Hoặc nhìn thấy phương tử này, vốn tưởng rằng Đơn Phi có bệnh, không nghĩ tới Đơn Phi bệnh không nhẹ, lại đem tất cả những thứ này và chân heo rửa sạch chế biến cùng nhau.

Thơm, thật là con mẹ nó thơm!

Cách làm này thần tiên cũng nghĩ không ra.

Khi Trì Hoặc ngửi được mùi hương, mới biết được Đơn Phi lại đang làm một món ăn, mà mùi thơm của món ăn này, vượt qua tưởng tượng của y. Nghe Đơn Phi nói món ăn này gọi là Long Giang, chân heo, Trì Hoặc không biết Long Giang là nằm ở nơi nào, không biết địa phương này dữ dội như thế nào mà có thể làm ra loại chân heo này, cũng biết sư phụ Đơn Phi này, ngự trù trong cung cũng thua kém xa.

Đơn Phi cũng có chút không có cách nào đối với lời khen của Trì Hoặc, hắn cũng không nghĩ đến thủ đoạn mèo quào này của mình bây giờ lấy ra, không ngờ khiến Trì Hoặc đem hắn so sánh với ngự trù trong cung.

Vậy hắn đem tứ đại mỹ thực đương đại, cái gì món ăn vặt huyện Sa, mì sợi Lan Châu gì đó đều mang ra cả, vậy còn không chấn động toàn bộ Tam Quốc?

Đơn Phi thản nhiên cười, hắn sẽ không xem nhẹ ngự trù đấy, nhưng hắn biết lúc này trình độ của mình không thua kém bao nhiêu, không phải là bởi vì ngự trù làm không ra món ăn ngon hơn, đơn giản là thời cơ khác nhau.

Thiên hạ thời loạn tạm yên ổn một chút, mấy năm trước, sau khi Viên Thuật chiến bại yêu cầu mật ong để giải khát, bọn thủ hạ còn hận không thể cho hắn đi ăn cứt, khi Thiên Tử Lưu Hiệp gặp nạn tại Trường An, Lạc Dương, vẫn là bữa đói bữa no, thiếu chút nữa đi xin cơm ăn.

Khi đó chẳng những nhà của địa chủ không dư lương thực, nhà của Hoàng đế cũng không có lương thực đấy.

Nhưng sự dẻo dai của dân chúng Hoa Hạ hiển nhiên không tầm thường, chỉ có khoảng chừng vài năm, thành Hứa Đô sức sống khôi phục, nhưng ngự trù chẳng những ít, hơn nữa không dám đi khắp phía yêu cầu nguyên liệu nấu ăn, còn chưa tới thời điểm phô trương lãng phí, mà hắn lại có thể lợi dụng nguyên liệu nấu ăn đơn giản nhất làm ra các món ăn vị ngon nhất, điểm ấy ngự trù đều so bì không được với hắn.

Trong mắt dân chúng, đồ ăn phải đơn giản, thực dụng, ăn ngon mới được.

Trì Hoặc sớm đã dựa theo Đơn Phi chỉ bảo lấy chân heo ra dùng khăn lau khô sạch sẽ, nhìn chân heo lóe hồng sáng bóng, Trì Hoặc nhất thời không đành lòng xuống đao.

Rốt cục rút xương cắt miếng, Trì Hoặc nếm thử một miếng thịt chân heo, gần như cắn trúng đầu lưỡi:

-Sư phụ, béo mà không ngấy, mùi thơm nồng đậm, làm cho người ta ăn một miếng mà đầu lưỡi vẫn giữ lại mùi thơm trong ba ngày.

-Ngươi thôi đi.

Đơn Phi cười đẩy y một cái, ngươi còn chuẩn bị làm một bài Tam Quốc trên đầu lưỡi hay sao?

×××

-Để cho ta đi vào!

-Đại công tử, đại tiểu thư dặn dò, phòng bếp này ngoại trừ người được Đơn Phi, bếp trưởng Trì mời vào ra, người khác đều không được đi vào.

Đơn Phi quay đầu nhìn lại, thấy Tào Phức đã đỏ mặt tía tai đấy, thấy hắn nhìn sang, kêu lên:

-Đơn Phi, Đơn đại ca... là ta đây, Tào Phức.

Một đám đầu bếp chặn lại té xỉu.

Đơn Phi dở khóc dở cười, thầm nghĩ tiểu tử này gần đây chạy tới nơi này đến vui vẻ, xua tay ra hiệu nhóm đầu bếp thả Tào Phức vào, Tào Phức vừa bước đến, liền nhìn chăm chú vào trên nồi chân heo nóng hôi hổi, nắm một miếng bỏ vào miệng ăn, nghẹn cổ nuốt xuống, hỏi:

-Đây là cái gì? Chân heo sao? Sao lại thơm như vậy?

Không đợi Đơn Phi trả lời, Tào Phức đem nguyên cái chân heo đã cắt xong đều đặt vào trong rổ, xách đi ra ngoài, Trì Hoặc vừa tức vừa vội, nhưng không dám ngăn cản, vội la lên:

-Sư phụ, làm sao bây giờ?

Đơn Phi chỉ là cười cười:

-Để y đi tuyên truyền.

Tào Phức sợ có người ngăn cản, lao xuống tửu lâu lúc này mới thở phào một hơi, một đường chạy tới tửu lâu Hạ Hầu gia, lập tức khí vũ hiên ngang, vén rèm bước vào một nhã gian, đám người Tào Phi, Hạ Hầu Hành, Hạ Hầu Mậu đang ngồi uống rượu, thấy Tào Phức bước vào, Tào Phi không ngờ hiếm thấy cười cười, hô:

-CậpViễn đã trở lại, mau ngồi mau ngồi.

Khi nói chuyện, Tào Phi vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, Tào Phức mang theo rổ liền ngồi xuống.

-Cái gì vậy, sao thơm như vậy?

Tào Phi động động cái mũi.

-Thành Hứa Đô, chỉ có Thế Tử là được ăn trước tiên, người khác đều không được.

Tào Phức liếc qua Hạ Hầu Hành một cái, thấy gã chẳng những đầu mũ nghiêng lệch, cái mũi cũng đang nghiêng lệch, trong lòng có chút khoái trá không nói ra được.

Trong khoảng thời gian này Tào Phức đảm nhiệm vai diễn điệp viên hai mặt, có điều tình báo của Hạ Hầu gia không có nhiều, ngược lại tìm hiểu rõ ràng tin tức của nhà mình.

-Còn thơm hơn thiết đản hay sao?

Hạ Hầu Mậu nuốt nước miếng nói:

-CậpViễn huynh, kêu ngươi lấy thiết đản, lấy tới đây chưa?

Thấy Tào Phức từ trong rổ lấy ra hai cái trứng gà ngăm đen, Hạ Hầu Mậu như nhặt được bảo bối đoạt lấy ngay, bị Tào Phi đoạt lấy một cái, cau mày nói:

-Bánh quẩy có hay không?

-Bánh quẩy tính cái gì?

Tào Phức một bộ ao cá nhà lão tử đều bao hết, còn có cái gì bắt không được chứ:

-Thế Tử, ngài nếm thử, cái này, chân heo... Ừ, chân heo Tào thị.

Tào Phi vừa nghe nhíu mày:

-Chân heo có cái gì ngon đâu...

Y mới nói xong, thấy Tào Phức xốc cái giỏ che lên, có một mùi thơm kỳ lạ xông vào mũi, Tào Phi không nói hai lời, giơ tay đã nắm một miếng nhét vào miệng, nhai mấy ngụm, ừ ừ vài tiếng, liên tục gật đầu, giơ tay lại nắm tiếp.

Hạ Hầu Mậu vội bỏ thiết đản vào trong ngực, lại đi lấy đôi đũa gắp một miếng, sau khi nuốt xuống hai con mắt gần như đụng cùng một chỗ, kêu lên nói:

-Cái này lại là chân heo gì đây, thịt rồng cũng không thơm như vậy đó.

Tào Phức vốn định làm bộ như ăn đủ rồi, thấy thế rốt cục cũng cầm đũa lên, ba người ngươi một miếng, ta một miếng, toàn bộ chân heo được ăn gần một nửa, Tào Phi đột nhiên nhớ tới cái gì, ngẩng đầu nhìn sangHạ Hầu Hành, thấy sắc mặt gã xanh mét đứng ở đó, rốt cục buông đũa xuống, vội ho một tiếng.

Hạ Hầu Mậu còn muốn vươn đũa ra gắp, bị Tào Phi trừng mắt nhìn, không khỏi ngượng ngùng buông đũa xuống.

BổnThế Tử còn không có ăn đủ đó, tiểu tử ngươi giành cái gì mà giành?

Tào Phi nhịn lại sự bất mãn, nhìn thấy Hạ Hầu Hành còn bất mãn hơn, cười khan nói:

-Bá Quyền a, mấy ngày qua, chúng ta đã vì tửu lâu của ngươi dốc hết sức rồi.

-Thế Tử, ngài vẫn còn đứng ở bên ta đây chứ?

Hạ Hầu Hành bi phẫn nói.

Lão tử cảm giác như đứng sai đội rồi.

Tào Phi ngắm nhìn chân heo, lại cười nói:

-Đương nhiên.

Hạ Hầu Hành nhìn Hạ Hầu Mậu nói:

-Ngươi đương nhiên cũng sẽ đứng ở bên ta chứ?

Hạ Hầu Mậu thật vất vả dời mắt từ trên chân heo ra, liên tục gật đầu nói:

-Đương nhiên đứng ở bên của đại ca rồi, nếu không chúng ta đã sớm qua bên Tào gia ăn rồi. Thế Tử, ngài nói có đúng hay không?

Tiểu tử ngươi không cần phải nói trực tiếp như vậy chứ?

Tào Phi âm thầm gật đầu, cảm thấy tiểu tử này nói ra tiếng lòng của mình, cau mày nói:

-Mấy ngày qua, chúng ta ngày đêm suy nghĩ, đều đang nghĩ cách gì giúp ngươi thắng trận này.

Là ngày ăn đêm ăn mới đúng chứ?

Hạ Hầu Hành trên miệng không nói, trong lòng phẫn nộ khó tả. Gã lúc đầu cũng không có để mắt tới Đơn Phi, tuy rằng cũng biết màn thầu rất có chỗ hấp dẫn, nhưng nghĩ lấy chiêu bài ngự trù của tửu lâu Hạ Hầu gia trấn giữ, dù thế nào cũng sẽ không thua cho tiểu tử Đơn Phi này.

Đánh cuộc là đánh với Tào Phức đó, nhưng Hạ Hầu Hành đương nhiên biết thật sự đối mặt là Đơn Phi!

Không ngờ Đơn Phi rất nhanh liền lấy bánh bao và sủi cảo cùng múa, bánh quẩy và thiết đản cùng bay, cộng thêm sữa đậu nành các loại phụ trợ, đã làm cho kinh doanh của tửu lâu Hạ Hầu gia bị chèn ép đến không thở nổi.

Tiểu tử Đơn Phi này lấy bữa sáng tiêu chuẩn của thời đại kia ra còn ngại chưa đủ, lại tế ra thần quyền thù du, hương vị rau xào kỳ lạ thơm ngát, không ngờ lại cướp đi hơn nửa khách hàng của Hạ Hầu gia.

Một bộ tổ hợp quyền đã đánh đến Hạ Hầu Hành tìm không thấy nam bắc, bây giờ lại thêm một chân heo Tào thị, thấy Tào Phi, Hạ Hầu Mậu giống như quỷ chết đói đầu thai vậy, Hạ Hầu Hành bi phẫn muốn chết.

Gã thật vất vả từ trong miệng Tào Phức biết được mỹ vị của tửu lâu là có liên quan đến thù du gì đó, chờ anh ta sai bảo người đi tìm, Tào Ninh Nhi đã sớm lãnh binh càn quét một phen, khi Hạ Hầu Hành đi một cọng lông đều nhìn không thấy.

Không cần ức hiếp người như vậy chứ.

Hạ Hầu Hành mắt ngấn lệ, đầu mũi méo lệch đều quên sửa lại, Tào Phi rốt cục có phần không đành lòng, khẽ mỉm cười nói:

-Thật ra Bá Quyền không cần sốt ruột như vậy, ngươi muốn thắng được trận này, ta cũng có chiêu lạ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play