Đơn Phi ngơ ngẩn, hắn muốn làm một nhân sĩ thành công, thì nhất định phải thoát khỏi dấu ấn gia nô, bởi vì thời đại này người thống trị vô luận khai sáng như thế nào, dù sao đẳng cấp cũng rất nghiêm ngặt, cái này quả thực cứng rắn giống như sắt vậy.

Hắn cũng chưa từng nghe kể về gia nô thời Tam Quốc có thể xoay chuyển trở thành chủ nhân, chỉ biết là gia nô Tam Quốc không được làm phản đồ, cho dù vụng trộm với nữ nhân. Không phải là vì vụng trộm với nữ nhân mà làm phản đồ, mà chính là làm phản đồ rồi mới vụng trộm với nữ nhân.

Lã Bố hoành tráng chứ, y chính là một cái điển hình trong đó, y còn không tính là gia nô đâu, nhưng bị thế nhân cả đời mắng là đồ gia nô ba họ, Đơn Phi hắn tất nhiên sẽ không đi so với Lã Bố, cũng so không nổi, thầm mong an tĩnh làm nhân sĩ thành công là tốt rồi.

Nhưng không ngờ Tào Hồng lại không đồng ý?

Trông thấy trong mắt Tào Hồng hiện lên chút giảo hoạt, Đơn Phi lập tức đoán được tâm tư của lão hồ ly này: - Ta có thể trả tiền chuộc gấp đôi.

Trong lòng Tào Hồng vừa động, quay đầu liếc mắt nhìn Đổng quản gia một cái, Đổng quản gia hiểu được ý tứ của ông ta, hạ giọng nói: - Khi hắn bán mình chúng ta trả là mười quan tiền.

Thằng ngốc này, như thế nào rẻ như vậy đã tự bán mình đi rồi? Trong lòng Đơn Phi vốn có bất mãn, lập tức lại âm thầm cao hứng trở lại, bán rẻ, giá cả chuộc thân dĩ nhiên cũng không cần trả quá cao.

Tào Hồng vừa nghe, thản nhiên nói: - Gấp đôi sao được? Ngươi vào Tào phủ chúng ta, ăn của Tào gia chúng ta, dùng của Tào gia chúng ta đấy, ngươi có biết chúng ta hao tốn bao nhiêu không?

Các ngươi là bao ăn bao ở, nhưng lão tử không cần làm việc sao?

Trong lòng Đơn Phi nói thầm, nghĩ lại, lão tử thật đúng là chưa từng trải qua mà, nghe giọng điệu Tào Hồng buông lỏng, Đơn Phi ra vẻ khó xử nói: - Tướng Quân vậy tại hạ phải trả bao nhiêu tiền chuộc mới được? Gấp ba... Hắn bày ra một bộ dạng không trả giá nổi, ngồi chờ Tào Hồng mắc câu.

Tào Hồng nằm mơ cũng không nghĩ tới vị tuổi còn trẻ trước mắt này, kỳ thật cũng là cáo già, thấy thế thản nhiên nói:

- Gấp mười đi, ngươi trả gấp mười lần, chính là một trăm quan tiền... Ta liền suy xét...

Trong lòng Đơn Phi vui vẻ, vừa mới định mở miệng, Tào Ninh Nhi một bên đột nhiên cắt đứt nói: - Không được.

Tào Hồng ngược lại ngẩn ra, thầm nghĩ con gái thế nào thế? Gấp mười lần đã là món lãi kếch sù rồi mà vẫn còn chưa đủ sao, vì sao con gái phản đối, chẳng lẽ nàng đối với tiểu tử này...

Trong lòng của ông ta bỗng dưng rùng mình, chợt nghe Tào Ninh Nhi từng chữ nói: - Đơn Phi, ngươi phải trả tiền chuộc gấp trăm lần, mới có thể chuộc thân!

Mọi người kinh ngạc.

Đổng quản gia giật nảy người, thầm nghĩ gấp trăm lần tiền chuộc chính là một ngàn quan, giá tiền này có thể đi Như Tiên Lâu chuộc mười mấy con mái rồi ấy chứ, Đơn Phi này làm sao lại đáng giá như vậy? Đại tiểu thư nói đùa gì vậy?

Tào Hồng ngược lại mỉm cười, thầm nghĩ Ninh Nhi không hổ là nữ nhi của ta, đầu óc kinh doanh còn cao hơn cả lão tử, đưa ra gấp trăm lần, cò kè mặc cả cũng phải giảm xuống năm mươi lần mới thành giao, kể từ đó, kiếm được còn cao hơn lão tử nhiều, chỉ có điều tiểu tử này làm sao có nhiều tiền thế này sao, nhất định sẽ trả giá...

Ông ta đang tính toán, thấy Đơn Phi liếc mắt nhìn Tào Ninh Nhi một cái, nhíu mày, sau đó hít sâu một hơi nói: - Thành giao!

Tào Hồng thiếu chút nữa là ngã từ trên giường xuống đất.

Ông ta không phải là chưa từng thấy nhiều tiền, nhưng nằm mơ cũng không nghĩ tới tiểu tử này sẽ một lời liền đáp ứng luôn.

Tiểu tử này lai lịch gì? Lại có thể dễ dàng bỏ ra một ngàn quan tiền chuộc thân?

Tào Ninh Nhi nghe được Đơn Phi đáp ứng, trên mặt chẳng những không có bất kỳ vui sướng gì, ngược lại có còn có cảm giác mất mát sâu sắc, trong lòng chỉ nghĩ rằngchẳng lẽ ngươi muốn rời khỏi Tào gia như vậy?

Nàng không biết là tâm tình gì, chỉ muốn nghĩ ra một vấn đề khó khăn để giữ Đơn Phi ở lại, không nghĩ tới Đơn Phi đồng ý, trong đầu không khỏi trống rỗng, chợt nghe có người thản nhiên nói: - Một ngàn quan tiền cũng không được đâu.

Mọi người bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lại.

Màn đêm đã gần kề, trong nội đường chẳng biết từ lúc nào đã có mấy cây nến thắp lên, người nói chuyện nọ vẫn đứng ở bên ngoài ánh sáng của nến, chẳng những cách biệt với ánh sáng nến, thậm chí còn cách cả ánh trăng.

Tam thúc?

Lão Tam!

Tào Ninh Nhi và Tào Hồng đều lên tiếng gọi, lập tức nhận ra người dưới tàng cây kia đúng là Tam gia Tào phủ Tào Quan.

Đơn Phi nhíu mày thật chặt, vốn tưởng rằng xuất huyết nhiều thì có thể làm xong cái việc luôn khiến hắn đau hết cả đầu này, làm sao nghĩ đến Tào Quan thế mà lại xuất hiện vào đúng lúc này.

Lão tiểu tử đó đương nhiên còn khó đối phó hơn gấp trăm lần so với Tào Ninh Nhi và Tào Hồng cộng lại, cũng thần bí hơn gấp trăm lần.

- Tam gia, đến tột cùng như thế nào mới có thể để cho ta chuộc thân? Đơn Phi nhẫn nại thương lượng.

Tào Quan đứng ở dưới bóng tối, lẩm bẩm nói: - Ngươi hiện giờ không muốn bái ta làm thầy rồi hả?

- Không muốn. Đơn Phi rõ ràng lưu loát nói.

Trong nội đường Tào Hồng ngơ ngẩn, ông ta cũng biết trong tộc ngoài tộc, không biết bao nhiêu người muốn bái lão tam làm thầy, nhưng lão tam chưa bao giờ coi trọng người nào, nhưng lão tam coi trọng năng lực của tiểu tử này, không ngờ tiểu tử này lại cự tuyệt lão tam?

- Không bái sư cũng không sao. Tào Quan lẩm bẩm nói: - Ngươi muốn chuộc thân... Kỳ thật một xâu tiền cũng không cần bỏ ra.

Tào Hồng cả kinh, vốn muốn nói cái gì, nhưng chung quy cũng chỉ nhíu mày.

Đơn Phi cũng nhíu mày, đương nhiên biết sự tình sẽ không đơn giản như vậy: - Tam gia nhất định là có điều kiện?

- Không sai. Tào Quan ở phía xa lại nói: - Giúp ta làm một việc, sau khi chuyện thành công, ngươi chẳng những không còn là hạ nhân của Tào gia, Tào Quan coi như nợ ngươi một cái nhân tình thì thế nào? Chỉ cần ngươi mở miệng, ta sẽ toàn lực giúp ngươi, tuyệt không nuốt lời.

Thân thể mềm mại của Tào Ninh Nhi giống như run rẩy một chút, thần sắc Tào Hồng lại lạnh xuống.

Đơn Phi nghe thấy loại ưu đãi này cũng không hề mừng rỡ như điên, ngược lại âm thầm cảnh giác, cân nhắc thật lâu sau, hắn biết lấy năng lực của Tào Quan còn làm không được việc, có thể nghĩ độ khó là bao nhiêu, không khỏi nói: - Tam gia cảm thấy tại hạ nhất định có thể làm được sao?

Tào Quan buồn bã nói: - Ta không biết, nhưng ta chỉ biết một điểm, nếu như ngươi cũng làm không được việc này, thì trên đời cũng sẽ không có người nào có thể làm được.

Đơn Phi cảm thấy Tào Quan không giống như đang cố ý thổi phồng để dụ hắn mắc câu, trong lòng nghi hoặc không giải thích được, chần chờ nói: - Đến tột cùng là chuyện gì?

- Rất nhanh ngươi sẽ biết thôi. Tào Quan lạnh lùng trả lời.

- Chỉ cần không tổn hại đạo nghĩa, tại hạ ngược lại có thể suy xét. Đơn Phi cẩn thận dò hỏi.

Dưới tàng cây, Tào Quan làm như cười cười, chỉ nói: - Không tổn hại đạo nghĩa, chỉ là xuống đất tìm ít đồ mà thôi.

Trộm mộ?

Đơn Phi nhiệt huyết dâng lên, bật thốt lên định đồng ý, thầm nghĩ đây không phải nghề chính của lão tử sao? Muốn làm cũng không khó khăn! Nhưng lời đến bên miệng, rốt cục nói: - Tam gia có thể để ta suy nghĩ vài ngày không?

Tào Quan sờ soạng thi thể mấy thập niên, thủ hạ Tào Tháo có Mạc Kim Giáo Úy, Phát Khâu Trung Lang Tướng, cao thủ nhiều như mây, Đơn Phi mặc dù tự tin đối với chuyên ngành này, nhưng vẫn chưa tự tin đến trình độ một người làm được hơn cả đội tuyển quốc gia.

- Được. Sau khi Tào Quan nói xong câu đó, xoay người đi đến lầu các của chính mình, đợi khi tới trước cửa lầu các, Tào Ninh Nhi rốt cục đuổi theo nói: - Tam thúc, thúc đến tột cùng muốn Đơn Phi làm cái gì?

Thấy Tào Quan đứng ở đó chỉ trầm mặc, trong lòng Tào Ninh Nhi bất an, dò hỏi: - Là muốn tìm loại hương mà tam thúc đã nói kia sao? Trên đời này sao lại có thể có loại hương mà tam thúc đã nói? Nàng biết tam thúc luôn luôn đang tìm một loại hương, nhưng cho tới bây giờ phụ thân đều không đồng ý, chỉ nói tam thúc sắp điên rồi.

Thật lâu sau, Tào Quan mới trả lời: - Thích một người nam nhân, thì đừng có nghĩ đến việc trói chặt hắn, nam nhân đều rất là ti tiện, con càng muốn trói chặt hắn, hắn càng sẽ thoát khỏi con để đi tới một nơi xa hơn.

Tào Ninh Nhi ngẩn ra, không nghĩ tới Tào Quan nói không đúng đề, thậm chí giống nhìn thấu tâm ý của nàng. Tuy nhiên nàng cảm giác trong giọng điệu của Tào Quan không có trào phúng, chỉ có thương cảm không nói ra được mà thôi.

Tâm sự của nàng sẽ không đề cập với phụ thân, nhưng ở trước mặt tam thúc thì rốt cuộc cũng không thể kìm nén nổi, thấp giọng nói:

- Không trói chặt hắn thì nên làm cái gì bây giờ?

Hồi lâu sau, Tào Quan trả lời: - Nếu như hắn thích con, bất kể hắn đi đến nơi nào rất xa, thì vẫn sẽ tìm cách trở lại bên cạnh con.

Nhưng... Hắn không thích con, bởi vì hắn chưa từng nghe lọt tai lời của con, hình như hắn thích là Như Tiên, hắn nóng lòng rời khỏi Tào phủ, nói không chừng là vì Chân Nhu, con làm sao lại có thể như vậy đối với một nam nhân mới quen biết vài ngày...

Trong lòng Tào Ninh Nhi hơi chua xót, buồn bã nói:

- Nếu hắn không thích con thì sao?

Dưới ánh trăng Tào Quan thoạt nhìn cô độc như quỷ, chỉ thản nhiên trả lời một câu: - Vậy quên hắn, làm như chưa bao giờ từng gặp!

Tào Ninh chẳng biết tại sao, chỉ cảm thấy mũi chua xót, đau buồn tràn ra, không muốn rơi lệ, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy mây che trăng sáng, chỉ lộ ra một chút cong cong như móc câu, giống như đôi mày u oán của nữ nhân kia...

----------oOo----------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play